Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lâm cười nói:

- Cho nên hơn mười năm sau, Hải Bút Giá đi tới địa phương ấy, ấu tử năm xưa bèn cáo lên nha môn, các vị đoán xem Hải Bút Giá xử thế nào?

Lý Thái hậu suy nghĩ một chút:

- Mặc dù bất cận nhân tình nhưng giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, nếu như không có chứng cớ khác, chỉ có thể phân xử theo như quyết định ban đầu phải không?

Vĩnh Ninh cũng gật đầu một cái, xem ra cũng chỉ có thể như thế.

- Không phải vậy.

Tần Lâm lắc đầu một cái:

- Mặc dù không có chứng cớ khác, nhưng Hải Bút Giá tra được tên con rể này tính tình âm ngoan xảo trá, vì vậy xử cho con trai ruột phú ông tám thành tài sản, nói không để lại bất kỳ chứng cớ nào khác chính là chỗ thông minh của phú ông. Phàm là lão bày ra bố cục gì để lại phần lớn tài sản cho con trai, sợ rằng tiểu nhi tử này đã sớm bị con rể nghĩ biện pháp giết chết, làm sao còn có thể trưởng thành tới trước mặt Hải Bút Giá tố cáo?

- Ngươi nói là...

Lý Thái hậu đột nhiên hít sâu một hơi khí lạnh, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, nhìn nhìn Trịnh Trinh quỳ bên ngoài, lòng vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực:

- May nhờ Tần cô gia nhắc nhở, bằng không ai gia đã mắc bẫy tiện nhân kia!

Lý Thái hậu càng ngày càng cao tuổi, giống như vị phú ông kia, Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc còn có hơn mười năm nữa mới lớn lên thành người, tựa như ấu tử phú ông, Trịnh Trinh âm hiểm sắc bén, không phải là đứa con rể trong câu chuyện sao? Nếu như bây giờ lập Thái tử, e rằng nàng oán hận trong lòng, sinh lòng ác độc, chuyện gì cũng có thể làm được!

-----------

Nhờ có Tần Lâm nhắc nhở, Lý Thái hậu khám phá âm mưu của Trịnh quý phi lấy lui làm tiến, ẩn tàng dã tâm, nàng thiên ân vạn tạ Tần Lâm, nói nhờ có hắn mới không tạo thành mối hận ngàn đời. Bằng không tuổi mình càng ngày càng cao, Hoàng trưởng tử lại còn xa chưa thành niên, nếu lỡ Trịnh Trinh đập nồi dìm thuyền liều mạng làm chuyện gì đó, đến lúc ấy hối hận cũng đã muộn.

Cho đến trước mắt, Vạn Lịch chỉ có hai con ruột Chu Thường Lạc cùng Chu Thường Tuân, cho dù là Trịnh Trinh thật sự xuất độc kế sát hại Chu Thường Lạc, dù là bằm thây nàng thành muôn mảnh cũng chỉ còn đường lập Chu Thường Tuân là Thái tử. Huống chi có Vạn Lịch sờ sờ ở đó, muốn động tới Trịnh Trinh là muôn vàn khó khăn.

- Cho nên đây là Trịnh Trinh dùng kế thử dò xét, nếu như ai gia thật sự ủng hộ lập Lạc nhi là Thái tử, ả sẽ không tiếc bất cứ giá nào đối phó Lạc nhi!

Lý Thái hậu tự hù dọa mình, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, hoàn toàn giống với bất cứ bà nội nào trong thiên hạ nghe cháu nội mình gặp nguy hiểm.

Vĩnh Ninh cũng vừa kinh vừa sợ cắn móng tay, hai mắt mở thật to:

- Nữ nhân ác độc này, thật sự là quá xấu xa! Hai huynh muội đều xấu xa…

Tần Lâm cười xấu xa hắc hắc, dáng vẻ như chuyện không liên quan gì tới mình. Ta không nói gì, chẳng qua là kể chuyện xưa, các ngươi muốn nghĩ như thế nào, vậy ta cũng không xen vào.

Cũng may ý nghĩ Lý Thái hậu đến nơi này không cần Tần Lâm nói gì nữa, chính nàng đã nghĩ ra biện pháp ‘Thích đáng’:

- Ai gia tuyệt không thể đập cỏ động rắn, tỏ thái độ trước, chỉ có thể bắt chước theo phú ông thông minh kia, trước hết lá mặt lá trái, cho nữ nhân ác độc Trịnh Trinh này yên lòng. Đến khi Lạc nhi lớn lên thành người, có thể bảo vệ mình, hãy chính thức sách lập Thái tử.

- Kế hay, không hổ là mẫu hậu!

Vĩnh Ninh sùng bái nhìn mẫu thân.

Kế hay, hoàn toàn đúng như mong muốn của ta! Tần Lâm vội vàng bấm mình một cái, nếu không sẽ phải bật cười.

Lý Thái hậu nhìn Vĩnh Ninh chép miệng:

- Con và Tần cô gia thay ai gia đi nói cho ả biết, lập Thái tử phải lập trưởng lập hiền, hôm nay chính cung Vương Hoàng hậu chưa sinh nở, cũng chưa có con, vạn nhất tương lai nàng sinh con trai thì sao?! Hơn nữa mấy vị Hoàng tử cũng còn nhỏ tuổi, không nhìn ra ai thông minh hiền năng hơn, cho nên chuyện này để qua mấy năm nữa rồi hãy nói, ừm, ai gia biết ả có lòng hảo tâm.

Rốt cuộc vẫn là Thái hậu nương nương, lời nói này đúng tình đúng lý, hay cho một chiêu Thái Cực Thôi Thủ (ý nói thoái thác), cho dù là không tới mức lư hỏa thuần thanh, vậy cũng có được bảy tám thành.

Chỉ tiếc gian phi Trịnh Trinh chính đang mong muốn những lời này của Thái hậu!

Tần Lâm cùng Vĩnh Ninh sóng vai đi ra, Trịnh Trinh vừa thấy nụ cười xấu xa trên mặt Tần Lâm cũng biết gian kế của tên này đã thành, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cười thầm trong bụng không ngừng: họ Tần này chuyên môn lừa gạt cha mẹ vợ.

Trịnh Trinh diễn trò diễn đến cùng, vẫn kéo lấy Chu Thường Tuân quỳ dưới đất, Hoàng thứ tử bướng bỉnh đã dừng khóc, uốn tới ẹo lui giãy giụa muốn đứng lên.

Trước mặt mọi người phải chú ý phân tấc, dĩ nhiên Tần Lâm không thể nào tới đỡ Trịnh Trinh, bèn kéo Chu Thường Tuân ra khỏi ma chưởng của mẫu thân nó. Chu Thường Tuân được nuông chìu đã quen, thừa dịp Tần Lâm không chú ý giơ tay lấy lệnh bài xuyên cung đeo bên hông hắn.

Không ngờ rằng nó đã tính sai lầm, Tần Lâm không phải là tên cữu cữu ngu ngốc Trịnh Quốc Thái của nó, vừa nghiêm mặt hổ lập tức toát ra sát khí như thực chất ập vào mặt. Cho dù là Chu Thường Tuân nghịch ngợm tới mức nào cũng chỉ là một Hoàng tử được nuôi ở thâm cung, chưa từng thấy qua uy thế bực này, lập tức đặt mông ngồi phịch xuống đất, sợ ngây người run lẩy bẩy quên cả khóc.

Bên kia Vĩnh Ninh đưa tay ra đỡ Trịnh Trinh, Trịnh Trinh vừa khóc lóc vừa quỳ dưới đất không chịu đứng lên, nước mắt chảy ròng ròng hướng về phía Từ Ninh cung kêu lớn:

- Cầu xin Từ Thánh Thái hậu giáng chỉ khuyên bệ hạ sớm lập quốc bản, giải mối nghi ngờ của thiên hạ, để chứng minh thần thiếp trong sạch.

Này, dường như nàng biễu diễn có hơi quá lố… Tần Lâm rất muốn nhắc nhở Trịnh Trinh một chút, dùng sức quá mạnh rồi.

Vĩnh Ninh rơi vào tình thế khó xử, nàng không có da mặt dày, tâm kế sâu như Tần Lâm, trong lòng không thoải mái, động tác đỡ Trịnh Trinh cũng trở nên cứng nhắc, nụ cười cũng biến thành miễn cưỡng.

- Xin nương nương đứng lên đi, mẫu hậu nói Vương Hoàng tẩu đang tuổi thanh xuân, còn có thể sinh hạ con trai, chúng ta đã biết một phen khổ tâm của nương nương.

Vĩnh Ninh châm chước câu chữ nói, chỉ sợ Trịnh Trinh nhận ra được điều gì.

Đáng tiếc nha đầu ngốc như Vĩnh Ninh muốn giở trò trước mặt Trịnh nương nương là cực kỳ khó khăn. Bất quá Trịnh Trinh đã đạt được kết quả mong muốn, cũng không quỳ tiếp làm gì nữa, mượn Vĩnh Ninh đỡ thuận thế đứng lên, tung hô tạ ơn về phía Từ Ninh cung.

Nhìn nhìn Vĩnh Ninh, Trịnh Trinh cười xấu xa nghiến răng nghiến lợi, nàng đang hận ta hay sợ ta?! Hừ hừ, chỉ sợ tương lai nàng còn phải cảm tạ ta!

Tần Lâm nhíu mày một cái, nhìn ra từ trong ánh mắt Trịnh Trinh không có hảo ý, Vĩnh Ninh chỉ là một thiếu nữ yếu ớt, làm gì được nàng chứ?!

Hừ! Trịnh Trinh bĩu môi.

Nàng dẫn theo con trai Chu Thường Tuân vào Từ Ninh cung tạ ơn, giả vờ dáng vẻ lo được lo mất, trong lúc mơ hồ lại tỏ vẻ mong đợi, dường như tựa hồ có quyết định trọng đại gì chần chờ không quyết, vô cùng do dự.

Nữ nhân này quả nhiên sinh lòng xấu xa! Lý Thái hậu lập tức xác nhận phán đoán của mình, âm thầm vô cùng cảm kích Tần Lâm, Nếu không nhờ hắn kể câu chuyện kia, nói không chừng đã bị Trịnh Trinh thử thăm dò bại lộ.

Ngày đó Từ Thánh Lý Thái hậu ban hạ ý chỉ, hết sức khen ngợi Trịnh Trinh Trịnh quý phi hiền lương thục đức, có lòng khiêm nhượng cung kính, thật sự là tấm gương sáng cho phi tần nội đình. Nhưng chuyện lập quốc bản cần phải chú trọng lập trưởng lập hiền, hai vị Hoàng tử hãy còn tấm bé vô tri, không thể nào phân biệt hiền năng, cho nên tạm thời không sách lập Thái tử, địa vị Thái tử có thể từ từ thương nghị.

Mặc dù Lý Thái hậu không còn bao nhiêu quyền bính, nhưng đạo chỉ ý này là con trai Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân cầu còn không được. Hơn nữa nhiều đời Thái hậu nương nương trước đây đều có quyền phát ngôn tương đối đặc thù trong chuyện lập Thái tử, Lý Thái hậu đứng ra nói chuyện vì cháu mình là hợp tình hợp lý, người khác khó lòng tìm được lý do phản bác.

Tần Lâm phối hợp Trịnh Trinh thi triển một chiêu lấy lui làm tiến, quả nhiên vô cùng lợi hại, lúc đám thanh lưu quan văn Cố Hiến Thành thấy ý chỉ Thái hậu, thảy đều choáng váng.

Cố Hiến Thành chèn ép ‘Hiền phi’ Trịnh Trinh thúc giục Vạn Lịch sớm lập Thái tử, để giải mối nghi của thiên hạ, khiến cho Trịnh Trinh rơi vào tình thế khó xử, thuộc về tình cảnh lúng túng nhất.

Nhưng chẳng ai nghĩ tới cuối cùng lại là Từ Thánh Lý Thái hậu giáng chỉ, cơ hồ là từ chối chuyện sách lập Thái tử vô thời hạn. Danh hiền phi của Trịnh Trinh càng trở nên vững chắc hơn, thậm chí có được quyền chủ động trước đó chưa từng có.

Xem đi, ta cùng con trai quỳ mãi không chịu đứng lên ở trước Từ Ninh cung, cầu xin sách lập Chu Thường Lạc là Thái tử, Thái hậu nương nương muốn kéo dài chuyện này, ta có biện pháp gì chứ?

Hơn nữa bởi vì ý chỉ Lý Thái hậu, giọng điệu của đám quan văn không thể không giảm xuống vài phần. Thái hậu và bệ hạ đều cảm thấy có thể sách lập Thái tử muộn hơn, nếu còn ai muốn tiếp tục nói chuyện này, tất nhiên lộ ra thái độ vô cùng nôn nóng, như vậy sẽ có lý do nghi ngờ kẻ đó tham công ủng lập, chính là manh tâm bất lương.

Lấy mâu của ngươi đâm vào thuẫn của ngươi, bản tấu chương của Cố Hiến Thành cơ hồ dồn Trịnh Trinh tới tận chân tường. Tần Lâm tương kế tựu kế khiến cho mưu đồ các quan văn cấp tốc sách lập Chu Thường Lạc là Thái tử cũng gặp thất bại, bây giờ đến phiên đám người Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành buồn bực.

Bàn tay đen giấu sau màn chuyện này là Tần Lâm lại được các phe thế lực ngoại trừ thanh lưu quan văn ra vô cùng cảm kích. Lý Thái hậu đa tạ câu chuyện hay của hắn, Trịnh Trinh cảm kích hắn nghĩ kế giúp mình thoát khỏi quẫn cảnh, ngay cả Vạn Lịch nghe được tin tức, ‘Bệnh’ cũng khá hơn nhiều, từ hoàn toàn không lên triều khôi phục thành trạng thái ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.

Hai phe tranh quốc bản: phe Vương Hoàng hậu, Lý Thái hậu và thanh lưu văn thần hy vọng theo như tổ chế sách lập Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc, phe Vạn Lịch và Trịnh Trinh cố gắng phế trưởng lập ấu đều đang ra sức tích góp lực lượng chuẩn bị cho vòng đếu kế tiếp, hy vọng giành được thắng lợi. Nhưng bất kể là văn thần duy trì chế độ Nho gia cương thường, hay là Vạn Lịch và Trịnh Trinh muốn làm việc dựa theo tâm ý mình, vào giờ phút này cũng không dự tính đến chuyện này sẽ kéo dài tới trình độ nào.

Thời gian vừa không thuộc về Vạn Lịch và Trịnh Trinh, cũng không thuộc về thanh lưu văn thần tự cho là nắm đạo nghĩa, mà là đứng về phía Tần Lâm.

Dời đổi theo thời gian, quan văn bị đạo nghĩa kềm chế lại tham công ủng lập sẽ càng lún càng sâu, Vạn Lịch và Trịnh Trinh một lòng muốn lập con trai mến yêu cũng sẽ càng lún càng sâu, chỉ có Tần Lâm có thể nhảy ra ngoài tam giới không ở bên trong Ngũ Hành mà thôi.

- Không cần biết bọn họ lập người nào, dù sao không phải là lập con ta, quậy càng đục nước càng tốt!

Tần Lâm dương dương đắc ý nói với Trương Tử Huyên.

Sách lập Thái tử được gọi là quốc bản, là chuyện quan trọng ảnh hưởng tới đại cục triều chính mấy chục năm sau. Vạn Lịch tự cho là am hiểu đế vương tâm thuật, thật ra thì cũng chỉ tầm thường, cùng với đám quan văn môi hồng răng trắng lại kém cỏi bất tài kia, chắc chắn hai bên sẽ tranh chấp nhau đến vỡ đầu sứt trán không thể tách rời ra, đến lúc đó ai còn tới để ý tới vị nịnh thần Tần Đốc Chủ này nữa.

Trong thư phòng, Tần Trạch mới vừa đầy hai tuổi đang chơi đùa với kim thư thiết khoán của Tần Lâm. Bàn tay nhỏ bé của nó cào liên tục, cố gắng cào xuống mấy chữ vàng ‘Phụng Thiên Dực Vệ Thôi Thành Tuyên Lực võ thần’ khảm trên đó.

Nếu là người khác thấy cảnh tượng này chỉ sợ sẽ giật mình không khép miệng lại được. Kim thư thiết khoán này tượng trưng cho thế tập Bá tước vinh hoa phú quý, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn của đương triều thiên tử. Phụng Thiên Dực Vệ Thôi Thành Tuyên Lực võ thần vinh dự vô thượng, lại bị hài đồng u mê xem là món đồ chơi.

Nhưng Tần Lâm không quan tâm, hắn ngồi ngay ngắn ở phía sau thư án. Trương Tử Huyên tay trái chống cằm, tay phải chấp bút thay Tần Lâm duyệt văn thư cũng không quan tâm.

Trong đám khai quốc công thần, số có kim thư thiết khoán này không phải ít, nhưng có mấy ai có thể giữ được vinh hoa phú quý?! Tất cả đều bị Chu Nguyên Chương giết gần hết, chỉ bằng vào một miếng sắt mà cho là có thể vinh hoa phú quý đời đời, e rằng chính là nằm mơ chưa tỉnh!

Tính tình Vạn Lịch cay nghiệt khắc bạc giống hệt như tổ tiên y. Tao ngộ bi thảm của Trương Cư Chính sau khi chết đã chứng tỏ rất rõ ràng chuyện này.

Trong lòng Tần Lâm và Trương Tử Huyên, kim thư thiết khoán có hình miếng ngói này còn không bằng một miếng ngói chân chính, tối thiểu cũng có thể lợp nóc nhà che nắng che mưa.

Cho đến nghe Tần Lâm nói câu hài hước ‘dù sao cũng không phải lập con ta’, ánh sáng chợt lóe trong đôi mắt xinh đẹp của Trương Tử Huyên. Nàng đặt bút lên giá, ngẩng đầu cười nói:

- Ủa, chẳng lẽ Tần huynh không chuẩn bị phò Hoàng thứ tử, tương lai làm công thần ủng lập số một sao?

- Cũng giống như Giang Lăng tướng công phụ thân nàng ư?

Tần Lâm hỏi ngược lại.

Năm đó Vạn Lịch vừa kế vị, Cao Củng là Thủ Phụ, nói rằng ‘đứa trẻ mười tuổi sao có thể làm thiên tử’, mơ hồ có ý lập thiên tử khác, dọa hai mẹ con Lý Thái hậu và Vạn Lịch sợ đến mất hồn mất vía. Cũng nhờ Trương Cư Chính dốc hết toàn lực bảo vệ, Chu Dực Quân mới có thể ngồi vững vàng trên ngôi Hoàng đế.

Trong mấy năm đầu, Vạn Lịch coi Trương Cư Chính như phụ thân, nhưng kết cục thế nào cũng không cần nhắc lại.

Ủng lập Chu Thường Tuân ư? Kết cục tốt nhất cũng không ngoài trở thành Trương Cư Chính thứ hai.

Huống chi Tần Lâm biết rõ, bất kể Chu Thường Lạc hay là Chu Thường Tuân đều không phải là thứ tốt lành gì.

Sau khi Chu Thường Lạc lên ngôi (hiệu Minh Quang Tông) sẽ chết rất nhanh (29 ngày), để lại hai đứa con trai, một đứa thích làm thợ mộc, giao hết việc triều chính lại cho Cửu Thiên Tuế Ngụy Trung Hiền (Minh Hy Tông Chu Do Hiệu).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK