Trong lòng Tần Lâm mơ hồ kêu lên không tốt, như vậy xem ra Lý Thái hậu và Vạn Lịch đã… Tần trưởng quan đang suy nghĩ miên man, cũng không chú ý trong xe có ánh mắt lén lút đang quan sát hắn thông qua khe cửa.
Đám Lạt Ma theo Uy Linh Pháp Vương đi hết, không còn ai ngăn cản Tần Lâm nữa, rốt cục hắn cũng được vào Từ Ninh cung gặp được Vạn Lịch và Lý Thái hậu.
Thái độ Lý Thái hậu ngược với bình thường, không còn nhiệt tình như lúc trước, hơi chần chờ một chút liền nói:
- Tần tướng quân, ngươi làm việc cho triều đình là rất tốt, chỉ là giết quá nhiều người, trên người dính đầy máu tanh, sát khí quá nặng, Phật gia Bồ Tát không thích. Ngươi xem đi, chỗ của ai gia thờ phụng Bồ Tát, cho nên sau này...
Vật đổi sao dời, từ trước tới nay toàn là Tần Lâm trêu chọc người khác, lần này hắn lại bị người ta sàm tấu trước mặt Thái hậu.
Đám cung nữ thái giám cảm thán thế sự vô thường, Trương Kình hầu giá đặc biệt vui mừng trước tai họa của kẻ khác. Trương Thành nhìn Tần Lâm tỏ vẻ không thể làm gì được, sắc mặt lãnh đạm hơn ngày xưa vài phần. Trong lòng y đang thầm tính toán nếu như Tần Lâm thất thế, sẽ mang lại cho mình ích lợi được mất thế nào.
Trong quan trường từ xưa tới nay trở mặt rất nhanh, hôm nay là bạn, ngày mai sa cơ thất thế lập tức sẽ trở thành thù, chuyện giúp nhau khi khốn khó quả thật vô cùng hiếm có. Nếu là Lưu Thủ Hữu hoặc Trương Kình nói xấu Tần Lâm, dĩ nhiên Trương Thành sẽ phân giải thay hắn, nhưng bây giờ là chính miệng Thái hậu nương nương nói ra, y cũng chỉ có thể buồn bực mà không làm gì được.
Không nghe thấy Thái hậu nói Tần Lâm huyết tanh khí nặng, bảo hắn ít tới trong cung sao? Từ mặt rồng ưu ái sa cơ trở thành đen như mõm chó, Trương Thành e sợ mình cũng không còn được ưu ái, vạch rõ giới hạn cùng Tần Lâm còn không kịp nữa là, làm sao chịu nói giúp cho hắn?
Trong vô số ánh mắt duy chỉ có ánh mắt của người bên cạnh Vạn Lịch là lộ vẻ tiếc nuối, ngoài ra còn có vẻ chí thành.
Đó là Trịnh Trinh, hiện tại nàng phấn son sơ sài, nhưng dung mạo vẫn vô cùng nổi bật, không còn thần sắc của tiểu cung nữ nhỏ nhoi ti tiện trước đây. Mặc dù nàng vẫn vận phục sức cung nữ, nhưng kiểu dáng tinh xảo khác biệt hơn cung nữ thông thường. Tóc búi cao lên cài châu hoa, đứng ở vị trí đầu não đám cung nữ, ở rất gần Vạn Lịch. Thỉnh thoảng ánh mắt hai người quấn quít lấy nhau, nếu như quan sát cẩn thận sẽ phát hiện, Vạn Lịch nhìn nàng nhiều lần hơn cả nàng nhìn Vạn Lịch.
Tạm thời Trịnh Trinh vẫn chưa được sắc phong tần phi, cho nên vẫn mặc sắc phục cung nữ, nhưng châu hoa trên búi tóc chính là dấu hiệu từng được Hoàng đế sủng ái. Từ khi được Tần Lâm an bài tới Dưỡng Tâm điện, tiếp xúc được Vạn Lịch giống như trong lịch sử vốn nên phát sinh như vậy, trong một tháng ngắn ngủi Trịnh Trinh đã vượt trội lục cung, làm cho Chu Dực Quân mê mẩn, thần hồn điên đảo.
Vào lúc này Tần tướng quân sẽ làm gì, hắn có thể ngăn cơn sóng dữ, nhất cử thay đổi thế cục hay không? Trịnh Trinh mơ hồ ôm hy vọng, hy vọng Tần Lâm giống như mấy lần trước tiếp xúc vậy, luôn luôn đánh đâu thắng đó không gặp trở ngại.
- Bây đâu, đưa Tần tướng quân ra cung!
Trương Kình cười đắc ý, hai tên tiểu thái giám lập tức chạy tới bên người Tần Lâm.
Trương Kình là cố ý, nụ cười của y đặc biệt âm hiểm độc ác, không còn coi trọng Tần Lâm như trước. Không phải là ngươi chỉ quen chiếm phần hơn mà không chịu thiệt thòi sao, không phải là từ trước tới nay ngươi rất trâu bò sao? Vào lúc này còn muốn nghĩ cách phân giải, nhà ta sẽ bày bẫy rập cho ngươi chui vào…
Không sai, Lưu Thủ Hữu đã đem tin tình báo Tần Lâm cấu kết với Kim Anh Cơ, đính lập minh ước với chư phiên thuộc hải ngoại, không hề có lòng thần phục, thêm dầu thêm mỡ một phen, thừa dịp Trương Thành không có ở đây bí mật cáo đến chỗ Vạn Lịch. Mà Trương Kình cũng tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội, ở bên cạnh ra sức quạt gió thổi lửa.
Không hề, Tần Lâm cũng không hề biện hộ cho mình, sắc mặt của hắn giống như vừa xem xong một vở tuồng đầy đủ mặn nồng ấm lạnh thế thái nhân tình: đầu tiên là giật mình kinh hãi, miệng há hốc ra không ngậm lại được. Kế đó ánh mắt trở nên hoang mang ngơ ngác, thậm chí khóe miệng còn giật giật vài cái, cuối cùng lại tỏ ra lo sợ, dùng ánh mắt oan ức nhìn về phía Vạn Lịch.
Trong khoảnh khắc này, Vạn Lịch cũng có chút không đành lòng, dù sao Tần Lâm cũng là trung thần trong lòng y, thậm chí năm lần bảy lượt có công cứu giá. Nhưng trong mắt thoáng qua một tia sáng, cuối cùng y vẫn đưa mắt nhìn sang nơi khác:
- Tần ái khanh, Từ Ninh cung là chỗ mẫu hậu sinh sống, ngoại thần bất tiện lui tới, khanh hãy về trước đi.
- Vi thần lĩnh chỉ tạ ân, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
Tần Lâm giả bộ dáng vẻ nhẫn nhục uất ức, nhưng ngoài miệng không hề có nửa câu oán hận, ngay cả thanh âm tạ ơn cũng có thể nghe ra là đang cố gắng khống chế để không run rẩy.
Vì sao hắn không mắc bẫy như vậy… Trương Kình vô cùng thất vọng.
Lý Thái hậu nhìn Vạn Lịch, thấp giọng nói:
- Hoàng nhi, có phải mẫu hậu đối với Tần tướng quân có hơi quá đáng hay không?
- Vua muốn thần chết, thần không thể không chết, huống chi mẫu hậu vì bái Phật cầu phúc, chút uất ức nho nhỏ này của hắn có đáng kể gì?
Vạn Lịch lòng tin mười phần trấn an, chút áy náy trong lòng Thái hậu tiêu tan rất nhanh dưới ánh mắt khích lệ của con mình.
Khóe miệng Vạn Lịch khẽ nhếch lên, âm thầm đắc ý với thủ đoạn dò xét mới vừa rồi của mình: Lưu Thủ Hữu tố cáo Tần Lâm kết giao hải ngoại phiên thuộc, có lòng không thần phục, lần này trẫm thử dò xét, xem ra hắn vẫn rất trung thành! Ha ha, Lưu Đô Đốc cùng Tần tướng quân phải tranh chấp như vậy mới tốt, nếu bọn họ giống như Trương Thái Sư, tổ chức thành một khối liền lạc vững chắc như Giang Lăng đảng, vậy trẫm làm Hoàng đế còn có hứng thú gì?
Đối với thuật đế vương ngự hạ của mình, Vạn Lịch vẫn rất có lòng tin.
Trịnh Trinh nhìn theo bóng lưng tịch mịch của Tần Lâm, tâm trạng phức tạp tới cực điểm, lại có chút tiếc nuối, khó chịu, lại có cảm giác may mắn khó bề tả xiết: Tần tướng quân xưa kia đã từng được nàng hâm mộ, ngước mắt nhìn lên, hiện tại lại chỉ vì mấy câu nói của Thái hậu, Hoàng đế mà trở nên ảm đạm thất sắc, cuối cùng thiên hạ vẫn được nắm giữ trong tay bệ hạ...
Vì vậy mỗi khi Chu Dực Quân ném tới ánh mắt nóng bỏng, nụ cười Trịnh Trinh lại càng thêm quyến rũ yêu kiều. Lòng tin mình sẽ tranh được sự sủng ái của bệ hạ của nàng chợt trở nên mạnh mẽ chưa từng có từ trước tới nay.
Người của Từ Ninh cung hoặc là bùi ngùi cảm khái, hoặc là vui mừng trước tai họa của kẻ khác. Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng sau khi Tần Lâm ‘tịch mịch’ ra khỏi Từ Ninh cung, lập tức thẳng lưng ưỡn ngực, thần sắc sợ hãi trong phút chốc biến mất không còn, ánh mắt trở nên sắc bén mà kiên định, thậm chí khóe miệng toát ra nụ cười lạnh như có như không.
Đúng vậy, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ tỉnh táo, tinh thần trong sáng như hiện tại.
Nhân vật như Tần Lâm từ trước tới nay không hề xem chuyện ngu trung ‘quân xử thần tử, thần bất tử bất trung’ như lý tưởng sống của mình. Nhưng vì năm lần bảy lượt phá án lập công, mấy lần được triều đình cất nhắc trọng dụng, có thể nói là đại hồng nhân số một của cả triều, được mặt rồng ưu ái, tự nhiên đáy lòng hắn phát sinh cảm giác tri ngộ.
Đương nhiên cảm giác này vẫn còn kém rất xa trung quân truyền thống. Nếu nói chuẩn xác cũng gần giống như cảm giác kính trọng đối với vị giáo sư già dốc túi truyền thụ kinh luân đầy bụng cho hắn ở đại học, hoặc giống như cảm giác đối với lão cục trưởng luôn bênh vực hắn trong khi làm việc.
Trước sự thật xảy ra hôm nay, cảm giác này đã hoàn toàn biến mất. ‘Từ trước tới nay lòng vua là khó dò nhất, gần vua như gần cọp’. Tần Lâm mặc niệm hai câu mà Từ Văn Trường vẫn hay lải nhải này trong bụng mấy lần, sau đó ung dung cười bình thản.
Mặt rồng ưu ái, thiên ân cao dày gì đó, trong mắt người khác cố nhiên cầu còn không kịp, Tần Lâm lại cảm thấy không đáng giá một đồng. Nguyên nhân không vì gì khác, gởi gắm hết thảy hy vọng vào mặt rồng, đế tâm, đối với hắn chẳng khác nào hoàn toàn giao số phận của mình cho người khác nắm giữ.
Cho dù là Hoàng đế, cũng không được!
Mặt rồng gì đó đi gặp quỷ đi thôi… Tần Lâm xua xua tay giống như đang đuổi ruồi, lại âm thầm dùng sức nắm chặt quả đấm. Chỉ có nắm trong tay thực lực vững vàng mới là căn bản của quyền thế.
Mấy tên tiểu thái giám dẫn đường lúc trước, lúc này đã sớm tránh không kịp, xa xa nhìn thấy vẻ mặt cử chỉ Tần Lâm lén lút cười thầm, thắc mắc vị Tần tướng quân này chẳng lẽ là vì không còn được mặt rồng ưu ái, cho nên thần trí đã rối loạn rồi sao?
Hai tên tiểu thái giám thủ hạ Trương Kình một người tên là Lai Thuận, một người tên là Hỉ Vượng, đi theo bên cạnh Tần Lâm giống như đang áp giải phạm nhân, thấy vậy liền âm dương quái khí nói:
- Hừ, có người còn cười được, thật là không biết sống chết...
Tần Lâm đâu thèm so đo với bọn họ, không thèm liếc bọn họ lấy một lần, chỉ lo cắm cúi đi, khiến cho Lai Thuận cùng Hỉ Vượng không có gì vui.
- Tần tướng quân, Tần tướng quân!
Trịnh Trinh phía sau cất tiếng gọi to, dẫn theo bốn tên cung nữ tay bưng hộp vội vàng đuổi theo Tần Lâm.
Tần Lâm dừng bước lại, ngay trước chúng cung nữ thái giám cố ý làm bộ như không quen biết hỏi:
- Cô nương đây là?
Trịnh Trinh vén áo thi lễ, lớn tiếng nói:
- Trịnh thị ra mắt Tần tướng quân! Mới vừa rồi Từ Ninh cung truyền cơm chay, bệ hạ nhớ tới lúc này nhất định tướng quân vẫn chưa dùng cơm, nên đặc biệt ban cho tướng quân một phần.
Thì ra Vạn Lịch lại chơi trò cây gậy và củ cà rốt, vừa đấm vừa xoa. Cảm thấy mới vừa rồi đối xử Tần Lâm quá mức tệ bạc, sợ rằng lòng trung thần sinh ra bất mãn cho nên đổi ý ban thưởng cơm chay, Trịnh Trinh bèn đứng ra xung phong đuổi theo Tần Lâm.
Nàng cố ý lớn tiếng nói ra, chỉ sợ cung nữ thái giám tại chỗ nghe được không có một trăm cũng có tám mươi, ai nấy ngơ ngác nhìn nhau: trời, Tần tướng quân thật là ghê gớm, mới vừa bị đuổi ra từ Từ Ninh cung, bệ hạ lại phái Trịnh thị vừa được sủng ái đưa cơm chay cho hắn, quả thật mặt rồng ưu ái hắn vô cùng long trọng.
Lai Thuận cùng Hỉ Vượng mới vừa rồi còn diễu võ dương oai, lần này trở nên áo não, đứng ở bên cạnh không nói lời nào.
Mặt rồng cái rắm! Tần Lâm cười lạnh trong lòng không ngừng, thuật đế vương này của Vạn Lịch sử dụng quả thật thuần thục, đánh một cái tát lại cho một quả táo, đáng tiếc lão tử không phải là Pikachu.
Nói cho cùng, bốn hộp cơm chay này cũng không phải mặt rồng ưu ái gì cả, mà là chứng tỏ thực lực thật sự. Nếu như không có bản lãnh thật sự xét âm đoán dương, nhiều lần phá kỳ án, nếu như không có thế lực trong triều ngoài triều có thể chống đỡ với Lưu Thủ Hữu, thử hỏi Vạn Lịch có thể đưa bốn hộp cơm chay này sau khi mới vừa đuổi đi Tần Lâm hay không?
Không hề lộ vẻ gì trên mặt, Tần Lâm quay về phương hướng Từ Ninh cung cảm kích rơi nước mắt tạ ơn, lại đưa mắt kín đáo ra hiệu cho Trịnh Trinh.
- Tần tướng quân, chúng ta tránh sang bên nói chuyện, bệ hạ còn có chỉ ý truyền cho ngươi!
Trịnh Trinh nói xong bèn ngẩng cao đầu, ánh mắt ngạo nghễ đảo qua trên người mấy tên cung nữ, các nàng liền tự giác lui về phía sau mấy bước.
Đám cung nữ thái giám càng kinh hãi, ai nấy vô cùng hâm mộ Tần Lâm. Ban thưởng cơm chay không đáng kể gì, nhưng vinh dự vô cùng, phái Trịnh thị mới được sủng ái tới đưa cơm, điểm này càng thêm vinh dự, thậm chí còn có khẩu dụ mang tới, càng lộ vẻ bất đồng với người khác!
Lai Thuận vội vàng kéo Hỉ Vượng một cái, hai người trốn sang bên cạnh lau mồ hôi lạnh, hối hận mới vừa rồi không nên chê cười, âm thầm lẩm bẩm nếu như Tần tướng quân so đo, không biết Trương Kình Trương lão công có thể giữ được hai ta hay không?
Cung nữ thái giám bên cạnh đều cười, hai người các ngươi là cái thá gì chứ, trong lòng Tần tướng quân e rằng không bằng cả cái rắm, hắn không thèm để ý tới các ngươi làm gì. truyện copy từ tunghoanh.com
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt, lão nhân gia cứ xem như chúng ta đánh rắm đi…
Lai Thuận, Hỉ Vượng đổ mồ hôi ròng ròng.
Quả thật Tần Lâm không đếm xỉa tới hai tiểu nhân vật này, hắn biết được từ trong miệng Trịnh Trinh, mới vừa rồi chính là Uy Linh Pháp Vương vào cung buông lời sàm tấu. Có lẽ là Tần Lâm mới vừa vào tới Từ Ninh cung, sau khi tiểu Lạt Ma đi vào thông báo, Ngạch Triều Ni Mã Đại Lạt Ma đi ra ngăn trở, Uy Linh Pháp Vương đang ở trong cung đặt điều hãm hại trung lương. Y nói Tần Lâm là hung tinh đẫm máu tanh tưởi vô cùng, đụng phải Phật gia, Bồ Tát, vội vã kết thúc Phật sự, chọc cho Lý Thái hậu cực kỳ không vui, mới xảy ra chuyện như lú nãy.
- Như vậy rốt cục những thần thông của y là thế nào, chỉ là những tiểu kỹ của giang hồ hay là thật sự có chuyện lạ?
Tần Lâm xoa xoa cằm.
Trịnh Trinh khẽ cau mày liễu:
- Quả thật thần thông quảng đại, tuyệt không phải tên lường gạt giang hồ, nếu không trong cung nhiều người như vậy đã sớm đoán ra được...
Nàng nói một hơi, Tần Lâm vừa nghe vừa gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Đúng vào lúc này, Đại Hán tướng quân Trần Minh Hào dẫn người vội vàng chạy tới:
- Không xong, Tần tướng quân, đã xảy ra chuyện, pháp giá Pháp Vương bị tập kích ở ngoài Đông An môn!
Chỉ trong thoáng chốc, ước chừng chính là thời điểm Tần Lâm bước qua ngưỡng cửa Từ Ninh cung, pháp giá Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ Uy Linh Pháp Vương cũng vừa mới tiền hô hậu ủng đi ra Đông An môn.
Mười tám tên hộ giáo La Hán Trát Luận Kim Đỉnh tự vì mở đường tiên phong, ai nấy tỏ ra hung thần ác sát, tất cả đều mặc tăng y sắc trắng, tăng bào màu đỏ, đầu đội pháp quán tỳ lư, cầm trong tay các loại pháp khí như gia trì bảo tỏa, nao bạt, kim cương tỏa… Gần trăm tăng nhân khổ tu đầu đội mũ trụ, hơn phân nửa gương mặt bị che kín đi theo sau, tiền hô hậu ủng mười sáu người kéo xe đỉnh vàng của Pháp Vương.