Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tôn Trĩ Thằng, đây là tên họ ngươi sao?

Tần Lâm hơi suy nghĩ một chút, nhớ lại từng nghe bọn Cố Hiến Thành kêu tên Tôn Tú Tài này.

- Là tên tự của tại hạ.

Tôn Trĩ Thằng lễ phép chắp tay một cái với hai tên cường đạo:

- Tại hạ là người Cao Dương Bảo Định phủ Bắc Trực Lệ, đi không thay tên ngồi không đổi họ, họ Tôn, tên Thừa Tông, thảo tự là Trĩ Thằng.

Từ Tân Di cầm sống kiếm vỗ vỗ bả vai y, khinh thường nói:

- Cái gì Trĩ Thằng, Lão Thằng, ngươi gọi Thảo Thằng (dây cỏ) chẳng phải là hay hơn một chút sao, còn có thể mang ra buộc củi được…

Chợt Từ Đại tiểu thư không nói được gì nữa, bởi vì đôi mắt Tần Lâm lúc này đang trợn trừng giống như hai ngọn đèn pha, nhìn chằm chằm Tôn Trĩ Thằng không chớp, giống như vừa thấy được quái thú quý hiếm Nam Dương tiến cống.

- Tôn Thừa Tông, ngươi chính là Tôn Thừa Tông ư?

Tần Lâm chợt á khẩu nghẹn lời, danh tiếng vị lão huynh này mấy chục năm sau rất lớn, là trụ cột của hai triều Thiên Khải, Sùng Trinh. Chỉ bất quá trong đầu Tần Lâm cũng không chứa hết cả bộ Minh Sử, dĩ nhiên không biết Tôn Thừa Tông tự Trĩ Thằng, mặc dù trước đó đã từng gặp hai lần nhưng cũng không nghĩ tới khía cạnh này.

Tôn Thừa Tông năm nay mới vừa hai mươi tuổi, mười sáu tuổi y đã thi đỗ Tú Tài, cũng coi là một thần đồng không lớn không nhỏ. Bảo Định phủ cách kinh sư rất gần, y cũng lấy thân phận Tú Tài du ngoạn kinh sư, làm tây tịch phu tử ở phủ đệ đạt quan quý nhân giống như rất nhiều người trong quá khứ, cũng lui tới với người trong sĩ lâm, lần lần có chút danh tiếng. Nhưng so với đời sau vang danh khắp cả thiên hạ, vậy thì quả thật không đáng để nhắc tới.

Thấy sau khi người bịt mặt nghe tên mình tựa hồ rất kinh ngạc, Tôn Thừa Tông chỉ cảm thấy không hiểu vì sao. Mặc dù y có chút danh tiếng nhưng vẫn còn kém xa tân khoa Tiến Sĩ, nòng cốt Tam Nguyên hội như Mạnh Hóa Lý bên cạnh, vì sao người bịt mặt này tỏ ra thất thố như vậy?

Tần Lâm lại cười gian quan sát Tôn Thừa Tông một phen, Từ Tân Di thấy hắn như vậy cũng biết tên này đang nảy ra chủ ý xấu xa nào đó, trong lòng âm thầm kinh ngạc: vì sao Tần Lâm biết được tên Tôn Tú Tài, chẳng lẽ y có tỷ muội như hoa như ngọc?

- Khụ khụ, thật ra thì cũng không có gì quan trọng, cũng không cần các ngươi làm chuyện gì vi phạm vương pháp, cũng không cướp tiền tài các ngươi, chỉ là hỏi những gì các ngươi nghe thấy khi lui tới với Lương Bang Đoan.

Tần Lâm gác chuyện trong lúc vô tình phát hiện ra Tôn Thừa Tông sang bên, hỏi chuyện của Lương Bang Đoan trước.

Chẳng lẽ Tần Lâm có thể tháo tấm vải đen che mặt, nói ta là Thái Tử Thiếu Bảo, Đô Chỉ Huy Sứ, quan chưởng ấn Bắc Trấn Phủ Ty Cẩm Y Vệ, Tôn Thừa Tông sẽ vội vàng dập đầu lạy phục? Không cần như vậy, đã biết tương lai người này sẽ là đại nhân vật, ha ha, còn có thể chạy ra khỏi lòng bàn tay của Tần trưởng quan ta được sao?

Mạnh Hóa Lý nghe đến đây liền thở phào một cái, lẩm bẩm nói:

- Thì ra... Thì ra không phải là cướp đường đòi bạc, hù chết bản quan rồi...

Tôn Thừa Tông đã sớm đoán được, một Tú Tài nghèo, một kinh quan nghèo, có cái gì mà cướp? Về phần lợi dụng hai người bọn họ làm điều phi pháp vậy thì càng mong manh hơn nữa, Chủ Sự cùng tây tịch lão phu tử có đại quyền gì có thể làm chuyện xấu thay cho người khác?

- Thì ra hai vị là muốn đánh cướp Lương công tử...

Tôn Thừa Tông ‘Tự cho là thông minh’ làm ra phán đoán, cười khổ lắc đầu một cái:

- Không có cách nào, hiện tại vì bảo vệ tính mạng, ta không thể làm gì khác hơn là có sao nói vậy. Lương công tử gia tài cự vạn, chẳng qua là thân thể từ trước đến giờ yếu đuối...

Tôn Thừa Tông kể lại đầu đuôi chuyện ngày thường Lương Bang Đoan ho khan thế nào, mỗi lần ho sắc mặt trở nên ửng đỏ, gần nay tình hình bệnh hoạn càng nặng nề hơn…

- Hừ, cũng là một tên quỷ nhát gan không chịu nổi…

Từ Tân Di nhất thời coi thường Tôn Thừa Tông hơn trước.

Vì sao lại kể chuyện Lương Bang Đoan bị bệnh? Mạnh Hóa Lý mê hoặc không hiểu chớp chớp mắt, kế đó chợt ‘bừng tỉnh ngộ’: nhất định là Tôn lão đệ bị bảo kiếm uy hiếp cho nên không thể không nói ra một vài chuyện. Sau đó lại nhớ tới tình bằng hữu cho nên nói dây dưa vài chuyện không quan trọng pha lẫn vào trong.

Tần Lâm lại cau mày, nhìn Tôn Thừa Tông đầy ẩn ý sâu xa, lại hỏi:

- Trong đàm dãi mà y phun ra có gì khác thường hay không?

- Bên trong đàm có lẫn tia máu.

Tôn Thừa Tông thành thật trả lời.

- Sau thời gian cơm trưa y có gì khác thường không?

- Thân thể nóng lên, sắc mặt cũng biến thành đỏ thắm.

- Có chưa từng thấy qua dáng vẻ của y sau khi ngủ trưa hay chưa?

- Đó là hai tháng trước, lúc chúng ta tới tìm y, y mới vừa ngủ trưa tỉnh dậy, mồ hôi làm ướt y phục lót, hai tên người làm đang thay cho y.

Ủa, đang làm gì vậy, Mạnh Hóa Lý bị Tần Lâm và Tôn Thừa Tông một hỏi một đáp làm cho hồ đồ, đây đâu phải là cướp phỉ dò đường, rõ ràng chính là thầy thuốc muốn chữa bệnh thay Lương Bang Đoan.

Tần Lâm cũng không để ý tới Mạnh Hóa Lý, lại hỏi tình hình mới vừa rồi gặp Lương Bang Đoan, Tôn Thừa Tông nhất nhất đáp theo sự thật, ánh mắt của Tần Lâm cũng càng ngày càng sáng.

Rốt cục Tần Lâm phất phất tay:

- Được rồi, Tôn Tú Tài, Mạnh Chủ Sự, lão gia đã biết chuyện mình cần, hai người các ngươi tốt nhất cũng ngậm miệng lại thì hơn. Nếu như tiết lộ phong thanh chuyện chúng ta sắp đánh cướp Lương phủ, để Lương phủ có chuẩn bị, cẩn thận đầu chó các ngươi!

Mạnh Hóa Lý vội vàng gật đầu không ngừng, chết đạo hữu không chết bần đạo, mặc dù Lương Bang Đoan là bằng hữu nhưng cũng không đáng để mạo hiểm tánh mạng bảo vệ y.

Từ Tân Di vung bảo kiếm lên:

- Sao hả, còn không đi, chờ chúng ta tiễn khách sao?

Mạnh Hóa Lý vừa nghe lời này nhất thời như được đại xá, ôm đầu chạy như điên.

Tôn Thừa Tông cũng sải chân đi được vài bước, bỗng nhiên lại xoay người lại, thấp giọng hỏi:

- Hai vị không giống cướp phỉ, cũng không phải hỏi lời của cướp phỉ, chẳng lẽ là từ trong cung tới?

Tần Lâm cùng Từ Tân Di ngẩn ra, Đại tiểu thư cầm bảo kiếm múa hai cái:

- Trời quang mây tạnh không chịu đi, đợi đến mưa gió bão bùng nổi lên hay sao, mau cút!

Tôn Thừa Tông cười cười, còn chắp tay chào hai vị này, bất kể người đến là Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ hay là từ trong cung, có thể nói ra lời nói trong tận đáy lòng cũng làm cho y cảm thấy thoải mái hơn, lúc đi ra khỏi hẻm hít sâu một hơi khí lạnh.

Vốn Tôn Thừa Tông bất mãn hành động của Lương gia vì muốn được chọn Phò mã mà khi quân lừa gạt. Nhưng dù sao cũng là bằng hữu với nhau, do dự nhiều lần cảm thấy không tiện đi tố cáo. Lần này có người tìm tới cửa hỏi đã khiến cho y hạ quyết tâm nói thật hết, giải được tâm kết trong lòng.

Chạy chậm tới chân tường Lương phủ, Tôn Thừa Tông vứt bao đỏ đựng bạc qua đầu tường trả lại, lúc này mới sải bước rời đi thật nhanh.

Trong đường hẻm Từ Tân Di tra kiếm vào vỏ, hai tay chống eo thon nhỏ:

- Nhãn quang của Tần Lâm chàng không tệ, tên Tú Tài mặt đen này có vẻ thú vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK