Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho tới bây giờ chỉ có thần tử chờ quân vương, nào có Hoàng đế chờ thần tử. Nhưng trong lòng Vạn Lịch bây giờ có hơi thấp thỏm, muốn mau sớm gặp Tần Lâm.

Cảm giác của vị Hoàng đế này đối với Tần Lâm có hơi phức tạp mà khó có thể nói rõ. Tên này nhiều lần lập công cứu giá, lập được công lao hiển hách vì quốc gia vì xã tắc, gần đây lại dâng lên năm mươi vạn bạc trắng hàng năm vào nội khố, đúng lý ra hắn phải là đệ nhất sủng thần không sai chạy được.

Nhưng chuyện không đơn giản như vậy.

Tuy bản thân Vạn Lịch chỉ có tư chất trung bình, nhưng theo học lão sư Trương Cư Chính là đệ nhất danh tiếng triều Đại Minh hai trăm năm qua, cũng đã có được chút hỏa hầu trên phương diện đế vương thuật. Trong lịch sự chấp chính bốn mươi năm thực tế, y lười biếng tham lam, bất quá thủy chung vững vàng nắm quyền bính. Từ sau Trương Cư Chính, không có bất kỳ người nào có thể chạy trốn khỏi tay y.

Duy chỉ có Tần Lâm, bản năng Vạn Lịch cảm giác được người này có bất đồng rất lớn với những thần tử khác. Mặc dù từ trước tới nay lễ nghi hắn vẫn cung cung kính kính, nhưng trong ánh mắt thỉnh thoảng toát ra vẻ gì đó khác với những thần tử khác. Dường như Tần Lâm cũng không xem vị thiên tử thừa mệnh trời là y ra gì, không xem y như đấng quân vương chí cao vô thượng, rất nhiều tình huống nhìn thẳng mặt hoặc nhìn xuống.

Thành thật mà nói, quả thật Tần Lâm cũng không xem Vạn Lịch là vị thiên tử như thần thánh không thể xâm phạm. Hắn có thể trung thành với xã tắc, trung thành với dân tộc, nhưng hoàn toàn bất đồng với tuyệt đại đa số người trong thời này, hắn đã biết trước lịch sử mấy trăm năm sau, hiểu rất rõ ràng thiên hạ là của người trong thiên hạ, không phải là của người một nhà một họ, cho nên tận đáy lòng không hề kính sợ Vạn Lịch.

Đại chính mưu lược là sở đoản, đế vương tâm thuật là sở trường của Vạn Lịch, dần dần y phát giác được điểm này, mặc dù chỉ là cái bóng mơ mơ hồ hồ, ngay cả chính y cũng không phải rất rõ ràng, nhưng cũng đủ cho trong tiềm thức y có điều đề phòng đối với Tần Lâm.

Bất quá y tuyệt đối không thể nào nghĩ đến, tên này đến từ hơn bốn trăm năm sau...

Vạn Lịch làm bộ phê duyệt tấu chương, thật ra là chờ tin tức, y nghe tiếng bước chân bên ngoài bèn đặt bút phê hồng xuống, ung dung điềm tĩnh hỏi:

- Tần ái khanh tới rồi sao?

Báo Sự tiểu thái giám là người của Trương Kình, quỳ xuống cúi đầu:

- Hồi bẩm Hoàng gia, Tổng Đốc Đông Xưởng Tần Lâm đã vào cung, đang cỡi ngựa chạy tới ngự thư phòng.

- Cỡi ngựa ư?

Vạn Lịch có vẻ tò mò.

Trương Kình ở sau lưng nháy mắt liên tiếp, tiểu thái giám lập tức hiểu ý, thành thật hồi bẩm:

- Tần Lâm mặc giang nha hải thủy mãng bào, đeo cửu long ngọc đái, cỡi ngựa thẳng vào trong cung.

Vạn Lịch nghe vậy cau mày lại.

Trương Kình vội vàng cúi người nói:

- Tần Lâm ngang ngược tự đại, mới vừa phụng chỉ hồi kinh đã tự tiện dùng vật ngự tứ, không có việc gấp cũng dám cỡi ngựa trong cấm cung, quả thật là to gan cuồng vọng tới cực điểm.

- Bệ hạ…

Trương Thành có hơi gấp gáp, lại âm thầm mắng Tần Lâm không thức thời. Ngươi vừa trở lại kinh sư, cần gì làm như vậy…

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, tiếng vó ngựa vang lên ở phòng ngoài, sau đó là tiếng bước chân vừa vội vừa nặng, Tần Lâm hấp tấp đi vào trong ngự thư phòng, tung hô vạn tuế:

- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

- Tần ái khanh bình thân.

Vạn Lịch mỉm cười đưa tay ra đỡ hờ.

Tần Lâm thuận thế bò dậy, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Vạn Lịch. Muốn diễn kịch phải diễn tới cùng, vào lúc này ngược lại cũng không cần cất giấu.

Vạn Lịch khẽ nhíu mày, sắc mặt tỏ vẻ trầm ngâm.

Thấy Tần Lâm không thức thời như vậy, Trương Kình vô cùng cao hứng, suy nghĩ cách làm cho hắn bẽ mặt. Trương Thành âm thầm lo lắng, bất quá hiện tại đang ở ngự tiền, Vạn Lịch không lên tiếng, hai người bọn họ không tiện vượt quyền.

Vạn Lịch thân là đế vương, thật sự không tiện hỏi thẳng Tần Lâm vì sao mặc mãng bào đeo ngọc đái, như vậy sẽ lộ ra mình nhỏ mọn hẹp hòi, đã ban cho người ta vì sao lại không cho sử dụng?! Nghĩ ngợi quan sát Tần Lâm, Vạn Lịch chợt phát hiện gì đó, cười nói:

- Trẫm khôi phục triệu hồi Tần ái khanh, giao cho chức Tổng Đốc Đông Xưởng trách nhiệm nặng nề, còn lo lắng ái khanh ngươi rời chức rời kinh, dọc đường bôn ba xa xôi vạn dặm mệt mỏi rã rời. Hiện tại gặp mặt thấy được thần thái ái khanh sáng láng, trẫm hết sức yên lòng.

Trương Thành hít sâu một hơi khí lạnh, tuy rằng hiện tại Vạn Lịch đang cười nhưng trong giọng điệu y còn ẩn giấu thâm ý khác, khiến cho vị Trương công công quen thuộc tính tình bệ hạ này không rét mà run.

Tần Lâm bị đình trượng cách chức ra kinh, theo lý thuyết khôi phục hồi kinh hẳn phải lộ vẻ tiều tụy phong trần, phục lạy dưới bệ rồng khấu tạ hoàng ân, như vậy mới hợp với lẽ thường.

Thế nhưng hiện tại hắn thân thể khỏe mạnh tinh thần sung mãn, nói chuyện trung khí mười phần, không giống như quan viên vừa được khôi phục chức quan, mà giống như vừa ra đi du sơn ngoạn thủy tiêu dao hơn một năm.

Thiên tử đình trượng, cách chức lưu đày, hẳn phải chật vật không chịu nổi, ngược lại Tần Lâm tỏ ra sảng khoái thoải mái như vậy, tiêu dao sung sướng hơn bất kỳ ai khác, đây là đạo lý gì?! Nếu như vạch trần ý đồ e rằng sẽ có chỗ không đúng.

Trương Kình ngược lại với Trương Thành, vị chưởng ấn Ty Lễ Giám này ở bên cạnh cười thầm không ngừng, bất quá rất nhanh y liền cảm thấy có vẻ không đúng, Tần Lâm là người gian trá giảo hoạt, sao có thể không biết tiến thối như vậy? Sợ rằng...

Quả nhiên Tần Lâm trợn tròn hai mắt, dõng dạc nói:

- Tâu bệ hạ, thần tự nghĩ không thẹn với lương tâm, mọi sự thản nhiên như thường, cho nên dọc theo đường đi ăn được, ngủ được, tự nhiên tinh thần sung mãn. Chỉ cho rằng bệ hạ để cho thần đi Quỳnh Châu, Bồ Châu du sơn ngoạn thủy, ngược lại cũng không cảm thấy khổ cực.

Trương Kình nghe tới đây muốn bật cười lên, nói cái gì không thẹn với lương tâm, chẳng phải là vẫn còn cố ý nói lúc trước mình mang quan tài can gián cho tới chết là không có lỗi sao?! Đây là chống đối ngay mặt bệ hạ, chờ xui xẻo đi!

Mấy tên tiểu thái giám trực nhật ngự thư phòng đều âm thầm cắn lưỡi. Đã biết trước Tần Đốc Chủ lớn mật ngông cuồng, không ngờ rằng ngông cuồng tới mức này, dám công khai xưng cách chức đày ra kinh là du sơn ngoạn thủy, còn nhất quyết cho là lúc trước mình mang quan tài can gián cho tới chết là không có lỗi. Đây không phải là ông Thọ uống thuốc độc, sợ mạng mình quá dài sao?!

Một tiểu thái giám ngoài cửa lấm lét nhìn quanh, chuẩn bị chờ lúc không ai để ý chuồn êm. Thuận công công đã dặn dò y phải nhìn chằm chằm Tần Lâm không được có chút sơ sót nào, trong lời nói còn như vô ý tiết lộ, dường như bên trên còn có liên quan tới Hoàng Quý Phi Trịnh nương nương, không thể đắc tội với vị này được.

Không ngờ rằng Vạn Lịch từ cười giả biến thành cười thật, đôi mày cau lại cũng đã giãn ra, cười chỉ chỉ Tần Lâm:

- Thôi, không nhắc chuyện quá khứ nữa, coi như trẫm cho khanh ra ngoài giải sầu một chuyến, sau này phải dốc lòng vì nước, không thể hành động phóng túng tùy tiện như vậy nữa.

Làm sao có thể như vậy được? Đám tiểu thái giám ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ rằng bệ hạ lại có phản ứng như vậy. Tên tiểu thái giám định chuồn êm kia cũng đứng lại, hoàn toàn không hiểu vì sao.

Phải biết Vạn Lịch cũng không được coi là một vị Hoàng đế đặc biệt khoan dung ôn hòa, có một số chuyện y rất khắt khe.

Ôi, lại bị họ Tần che mắt… Trương Kình tức tối muốn giậm chân, nhất thời hiểu vì sao Tần Lâm dễ dàng qua ải như vậy.

Trương Thành cơ hồ đồng thời hiểu ra, thở phào một cái thật dài, biết rằng Tần Lâm đã xông qua cửa thứ nhất hữu kinh vô hiểm. Có Từ Văn Trường Từ Sư Gia bày mưu cho hắn, quả nhiên lợi hại!

Y không biết, ứng đối Vạn Lịch như vậy cũng không phải là chủ ý của Từ Văn Trường, mà là trên đường hồi kinh Trương Tử Huyên đã bàn trước với Tần Lâm.

Lúc Trương Cư Chính đàm luận đế vương tâm thuật, ngoại nho nội pháp với các con, Trương Tử Huyên thường hay có mặt, cũng không xa lạ gì tính tình Vạn Lịch qua lời kể của phụ thân. Vạn Lịch tòng sư Trương Cư Chính, Trương Tử Huyên là con gái duy nhất của Giang Lăng tướng công, mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng tính ra có thể coi như sư huynh muội, hơn nữa tư chất sư muội cao hơn sư huynh không biết bao nhiêu lần.

Ngoài miệng Tần Lâm vâng vâng dạ dạ với Vạn Lịch, trong đầu hắn hiện lên nụ cười một cách tự nhiên của Trương Tử Huyên:

- Tần huynh, có biết cửu ngũ chí tôn kiêng kỵ nhất cái gì không? Thần tử chịu phạt mà lòng mang oán hận, Tần huynh nên làm như vầy như vầy…

Đúng như Trương Tử Huyên phân tích, Vạn Lịch không lo lắng Tần Lâm mập ốm cao thấp, không lo lắng hắn không nhận lỗi chuyện mang quan tài can gián cho tới chết, mà chỉ kiêng kỵ hắn chịu đình trượng, bị cách chức lưu đày lòng mang oán hận. Đây là điểm quan trọng nhất của người thân mang đế vương tâm thuật. ‘Cố quốc không chịu nổi quay đầu’, vì câu thơ này mà Lý Hậu Chủ chết không nhắm mắt, Thục Hậu Chủ lại có thể sống bình yên cả đời, chỗ khác nhau cũng ở điểm này.

Nếu như Tần Lâm tỏ vẻ đau buồn không chịu nổi, giống như Khuất Nguyên bên sông Mịch La, Nhạc Vũ Mục bên Phong Ba đình, vậy cho dù là Vạn Lịch nghèo đến chết cũng không dám dùng hắn. Thế nhưng hiện tại hắn lộ ra dáng vẻ vô cùng thoải mái sảng khoái như vậy, có thể thấy được lòng dạ rộng rãi bao la không chấp nhất chuyện cũ, không ôm lòng oán hận vì chịu đình trượng, cách chức lưu đày, Vạn Lịch cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều.

Chuyện này cũng có tiền lệ, năm đó sau khi hạ ngục Hải Thụy, Gia Tĩnh Hoàng đế giá băng, Chủ Sự đề lao nghe nói tình huống này, cho là vị lão tiên sinh này không chỉ sẽ được phóng thích, hơn nữa còn sẽ được trọng dụng, nên làm rượu và thức ăn mang tới thịnh tình khoản đãi. Hải Bút Giá lại cho rằng mình sắp bị áp giải ra pháp trường chém đầu, vì vậy tận tình ăn uống, bất kể chuyện khác.

Chủ Sự đề lao nịnh nọt, nói cho lão biết Gia Tĩnh đã băng hà. Không ngờ rằng ngay sau đó Hải Thụy tỏ vẻ đau buồn khóc lớn, lập tức nhổ thức ăn ra, nói bất kể quân đối xử với thần như thế nào, thần thủy chung trung quân như nhất, nghe thấy bệ hạ giá băng đau buồn muốn chết.

Bất kể là do Hải lão tiên sinh tư tưởng cảnh giới cao, hay là xuất phát từ bản tính chân thật của lão, dù sao sau khi truyền ra chuyện này, danh trung thần của Hải Bút Giá càng lên cao vời vợi.

Hải Bút Giá trong ngục nghe Hoàng đế băng hà khóc rống, Tần Lâm cách chức lưu đày mà tiêu sái như thường, tuy rằng hoàn cảnh hai bên trái ngược nhau nhưng chỗ tuyệt diệu cũng không khác mấy.

Tần Lâm biểu diễn phen này, lòng đề phòng của Vạn Lịch dần dần vơi đi, quân thần trò chuyện với nhau vô cùng tương đắc.

Trương Kình thấy cục diện càng ngày càng có lợi đối với Tần Lâm, con ngươi đảo một vòng, đột nhiên cười âm lãnh hỏi:

- Tần tướng quân thật sự là can đảm, có tấm thân hổ báo, chịu ba trăm đình trượng lại đi đường xa mệt nhọc, không ngờ rằng khôi phục nhanh như vậy, quả thật khiến cho nhà ta vô cùng bội phục.

Chúng tiểu thái giám nhìn nhau, hay quá, rốt cục Trương Ty Lễ đã cạnh khóe Tần Đốc Chủ.

Vạn Lịch có vẻ hứng thú nhìn Tần Lâm, làm sao y không biết chuyện Trịnh Trinh đã làm. Bất quá trong mắt y, chuyện dính đến Trịnh Trinh sẽ vĩnh viễn không sai: Trịnh ái phi giàu sang không quên ân ngày cũ, có tình có nghĩa. Huống chi nàng đã đáp ứng trẫm, cứu Tần Lâm một mạng đã báo xong ân nghĩa ngày xưa, lần sau sẽ không quản sống chết của người này nữa.

Trương Thành đang âm thầm suy nghĩ, lão đối đầu vô hình trung kéo Trịnh quý phi ra, có cần lặng lẽ tới Ninh Tú cung tố cáo y một phen chăng… Bất quá sắc mặt bệ hạ có vẻ khó coi…

Tần Lâm ngẩn ra, chợt thấy hắn đưa tay tháo cửu long ngọc đái ra, sau đó ung dung điềm tĩnh cởi y phục:

- Ba trăm đình trượng, làm sao có thể chịu được? May nhờ Trịnh nương nương ban thuốc, ta mới thoát được tánh mạng, toàn thân còn lại vết sẹo khắp nơi, đau nằm liệt giường chừng nửa tháng mới lành lại. Ta sẽ cởi y phục cho Trương Ty Lễ nhìn thấy rõ ràng...

Vạn Lịch Trương Kình Trương Thành và đám tiểu thái giám tiểu cung nữ trực nhật suýt chút nữa phun ra. Đã từng thấy qua loại người không biết xấu hổ, chưa từng thấy qua kẻ không biết xấu hổ như Tần Lâm vậy quả thật hết sức dứt khoát, cởi y phục ngay bên trong Tử Cấm thành.

Vạn Lịch có hơi bất mãn nhìn Trương Kình, trẫm đã nói hết thảy chuyện quá khứ không nhắc lại nữa, nhắc lại như vậy còn liên lụy tới Trịnh ái phi.

Trương Kình tim đập như đánh trống, vẫn nhắm mắt lại hỏi:

- Tần Đốc Chủ thương tích khắp người, luôn miệng kêu đau như vậy, e rằng trong lòng cũng khó tránh khỏi căm phẫn bất bình…

Đúng rồi, thì ra sát chiêu ở chỗ này! Trương Thành chợt cả kinh, hiểu ra lão đối đầu muốn làm gì.

Hôm nay Trịnh Trinh được sủng ái khắp lục cung, bệ hạ giáng chỉ muốn lấy đầu người nào, nàng cũng dám đưa tay ngăn lại dọc đường. Nàng đã hùng mạnh tới mức trâu bò như vậy, dây dưa chuyện Tần Lâm có năng lực chịu đình trượng hay không đã không có ý nghĩa gì.

Câu sau của Trương Kình mới là trọng điểm, nếu Tần Lâm nói bị đánh thương tích khắp người, trước đó lại không chịu thừa nhận lỗi mang quan tài can gián cho tới chết. Như vậy tự nhận là không thẹn với lương tâm, lại bị đánh một trận nặng nề như vậy, há có thể không sinh ra mấy phần oán hận? Cho dù là Tần Lâm giả bộ trung thành cảnh cảnh như thế nào đi nữa, chỉ sợ Vạn Lịch cũng sẽ sinh lòng nghi ngờ.

Đây là chuyện lạ, nếu nói trong lòng không hề oán hận là không có khả năng, nhưng nói trung thành cảnh cảnh, bị đánh cũng hô to hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, lại càng thêm quá mức giả dối, hơn nữa cũng mâu thuẫn với câu ‘Không thẹn với lương tâm’.

Trương Thành rơi vào tình cảnh khó khăn, nếu đặt y vào vị trí của Tần Lâm, e rằng cũng không tiện trả lời.

- Phải, quả thật lúc ấy ta rất tức giận, trong lòng cực kỳ oán hận.

Tần Lâm chần chờ gật đầu một cái, lại quỳ xuống xin tội với Vạn Lịch:

- Thần có tội, thần, thần đau quá nên nóng nảy, còn mắng bệ hạ nữa...

Trời ơi, vì sao ngươi ngu ngốc tới mức này? Trương Thành gấp đến độ giậm chân, cho dù là nhắm mắt giả bộ trung thành cảnh cảnh, cũng còn tốt hơn là nói đã mắng bệ hạ…

Trương Kình cười, nghiêng người cúi đầu:

- Bệ hạ, lão nô xin trị Tần Lâm tội đại bất kính.

Đám tiểu thái giám khẽ xôn xao sợ hãi, tên tiểu thái giám ngoài cửa cười khổ lắc đầu một cái, cất bước đi liền không chậm trễ chút nào, chỉ sợ để muộn Tần Lâm rớt đầu, Trịnh nương nương nổi giận lên, đầu của mình cũng không giữ được. Mặc dù thái giám đã không còn đầu dưới, nhưng vẫn vô cùng coi trọng đầu trên của mình.

Vạn Lịch cũng không nổi giận ngay tức khắc, nhưng sắc mặt cũng rất âm trầm, cười lạnh nói:

- Tần ái khanh, lôi đình lộ vũ đều là thiên ân, không ngờ rằng trẫm chỉ hơi trách phạt, ngươi lại ghi hận với trẫm như vậy...

Nói chưa dứt lời, Tần Lâm thình lình nhảy lên cao ba thước:

- Ôi chao, ái thê Từ thị của thần cũng nói như vậy, quả thật là anh hùng sở kiến lược đồng.

- Lớn mật!

Trương Kình gằn giọng quát, tên này dám lấy lão bà mình ra so với thiên tử!? Bất quá tiếng quát vừa ra, y không nhịn được bật cười.

Tất cả tiểu thái giám đều ôm bụng. Trong ngự thư phòng này, không, trong toàn bộ Tử Cấm thành, từ trước tới nay không có ai nói chuyện giống như vị Tần Đốc Chủ này. Tên tiểu thái giám mới vừa đi ra về phía Ninh Tú cung năm ba bước, nghe sau lưng tiếng cười không dứt liền xoay người trở lại dò xét.

Trương Thành dở khóc dở cười, biết Tần Lâm là một người không học Tứ Thư Ngũ Kinh, nhưng nói nhăng nói càn tới mức này cũng có thể coi là độc nhất trong triều. Nhưng quan trọng là bệ hạ thấy thế nào, rốt cục cũng không thể nào vì một chuyện cười mà thay đổi cái nhìn.

Vạn Lịch bị chọc cho dở khóc dở cười, sờ sờ cằm:

- Được rồi, trẫm, trẫm cùng thê tử ngươi Từ thị anh hùng sở kiến lược đồng, như vậy thì sao, nàng ấy nói gì, ngươi nghĩ thế nào?

Tần Lâm ưỡn ngực, dõng dạc nói:

- Thê tử thần nói lôi đình vũ lộ gì cũng là thiên ân, bất kể chàng mang quan tài can gián cho tới chết có đúng hay không, bệ hạ muốn đánh muốn phạt cũng chỉ có thể chịu, cuối cùng có chạy thoát được không!? Nam tử hán đại trượng phu, đầu rơi chỉ để lại vết sẹo to bằng miệng bát, chỉ chịu đình trượng mà thôi, có gì đặc biệt hơn người? Huống chi ân điển bệ hạ ngự ban năm xưa cũng không bị thu hồi, mãng bào, ngọc đái này cũng không ai có…

Vạn Lịch từng gặp qua Từ Tân Di, cũng đã nghe tiếng về nàng từ lâu, nghe lời này đúng là giống như giọng điệu của nàng. Hơn nữa Ngụy Quốc Công phủ nhiều đời chịu ân nước, nói như vậy cũng phù hợp thân phận, vì vậy bèn khẽ gật đầu một cái.

Thanh âm Tần Lâm càng lúc càng lớn, tỏ ra hớn hở nói:

- Thần suy nghĩ đã chịu ân tứ, cho dù là chịu đình trượng cũng không sao, bèn mặc mãng bào ngọc đái. Sau đó vết thương đình trượng từ từ khỏi hẳn, dần dần thần bình tâm tĩnh khí lại, thấy vật ngự tứ vẫn còn đó, nghĩ rằng vết thương chỉ sau nửa tháng đã khỏi hẳn, mãng bào ngọc đái lại có thể mặc cả đời, rốt cuộc thánh ân sâu nặng hơn đình trượng rất nhiều.

- Thần chữa khỏi vết thương, ăn uống bồi bổ lại, vô cùng thoải mái du sơn ngoạn thủy, đã quên mất chuyện bị phạt đình trượng. Bất cứ lúc nào thần cũng mặc mãng bào ngọc đái là nhắc nhở mình được bệ hạ ân tứ, thời thời khắc khắc không dám quên.

Nói láo phải bảy phần thật ba phần giả, Tần Lâm thừa nhận mắng Vạn Lịch, điểm này đã có ba phần thật. Sau khi hắn cách chức ra kinh, quả thật một mực mặc mãng bào ngọc đái, chỉ bất quá có lúc giấu ở bên trong, còn có người thượng tấu chương đạn hặc hắn, mặc dù lưu trung bất phát nhưng Vạn Lịch cũng biết chuyện này, đã có năm phần thật.

Hôm nay sau khi hồi kinh lần đầu bệ kiến đã dám cỡi ngựa trong cung cấm, mặc cẩm bào ngọc đái lên người, nghiễm nhiên vẫn tự coi thân phận mình là sủng thần, đã có bảy phần thật, khiến cho Vạn Lịch không thể không tin.

Hơn nữa Vạn Lịch đã cảm thấy được thái độ của Tần Lâm đối với mình khác với những thần tử khác kính sợ thiên tử tận đáy lòng. Tần Lâm giống như đang làm ăn buôn bán, mang ân điển và trách phạt ra so sánh nặng nhẹ, vừa hay phù hợp ấn tượng của Vạn Lịch đối với hắn.

Nghe xong những lời này, Vạn Lịch bật cười ha hả, chỉ vào mũi Tần Lâm nói:

- Ngươi là tên bại hoại, lôi đình vũ lộ thứ nào cũng là ân trời ban, quân muốn thần tử, thần không thể không tử, không phải là mặc cả như ngươi nói. Thôi, trẫm biết ngươi không học qua sách gì, muốn mặc cả với trẫm cũng được. Đất trong thiên hạ là của vua, giang sơn vạn dặm này đều là của trẫm, chỉ cần ngươi dốc lòng tận trung làm việc cho trẫm, chẳng lẽ trẫm tiếc nuối không ban thưởng sao, chắc chắn sẽ không để cho ngươi phải chịu thiệt thòi.

Tần Lâm vốn chính là kẻ may mắn thăng tiến trong mắt đám thanh lưu ngôn quan, là nghĩa quân tạo phản trong mắt ưng khuyển triều đình, hiện nay là đại ma đầu Xưởng Vệ, cho hắn thanh danh không đáng một đồng tiền, Vạn Lịch có thể nghĩ như vậy là đúng như mong muốn.

- Tạ ân điển bệ hạ! Sau này nhất định vi thần sẽ dốc lòng hết sức.

Tần Lâm nói xong, lại cười nói vô cùng gian xảo:

- Lần sau nếu như bệ hạ lại muốn phạt thần, chỉ cần giả vờ là được, ngàn vạn lần không nên đánh thật. Nếu không thần mang mãng bào ngọc đái ra trừ nợ, mãng bào này coi là một trăm đình trượng, ngọc đái này trừ đi hai trăm đình trượng.

- Cút!

Vạn Lịch giơ quyền làm bộ muốn đánh, Tần Lâm cũng không tạ ơn, ôm đầu trốn chui như chuột, như một làn khói lóe ra khỏi ngự thư phòng.

Phù… Tần Lâm thở ra một hơi thật dài, trong lòng không khỏi cười lạnh. Tuy rằng mới vừa rồi Vạn Lịch cười cười nói nói, đó là nhờ mình ứng đối đắc thể, vị bệ hạ cay nghiệt khắc bạc này đảo mắt lập tức quên đi ích lợi của mình. Cũng đừng mơ làm sủng thần của y cả đời, hãy xem kết quả của Trương Cư Chính, Phùng Bảo thì biết…

-----------

Xử lý Vạn Lịch xong, kế tiếp Tần Lâm phải đi nhậm chức, chuyện liên lạc bái phỏng thân hữu cố cựu trong kinh phải gác sang bên. Ngày hôm qua có thật nhiều hào môn hiển quý biết Tần Lâm trở về kinh tới xin bái phỏng, đều bị Doãn Tân Thương sung làm tổng quản nha môn cản lại. Các vị Đại nhân tiên sinh cũng biết Tần Lâm phải vào cung bệ kiến, phải đi Đông Xưởng nhận ấn, ai nấy tỏ vẻ hiểu chuyện.

Tần Lâm ở Kim Thủy kiều phía sau ngọ môn chờ một lúc, Trương Thành hấp tấp vội vàng đi ra, từ rất xa đã chĩa ngón tay cái tán dương:

- Tần Đốc Chủ thiếu niên anh tài, cùng bệ hạ quân thần tương đắc, quả thật khiến cho nhà ta khâm phục sát đất.

- Trương công công mới là bạn từ thuở ấu thơ với bệ hạ, được bệ hạ hết lòng tin tưởng. Hôm nay bàn về giản tại đế tâm, trong thiên hạ chỉ có một hai người thôi.

Tần Lâm cười nịnh nọt Trương Thành, trong lòng cũng thầm thở dài, mình sớm nhìn ra Vạn Lịch cũng không phải là loại quân vương có thủy có chung. Trương Thành lại lẩn quẩn trong vòng, cố gắng tranh thủ Hoàng đế sủng ái, mãi không thoát ra được.

Có lẽ Trương Thành cũng có nỗi khổ của mình, có lẽ cũng hiểu đạo lý gần vua như gần cọp, nhưng y là một thái giám, chỉ có thể theo phụ hoàng quyền, lấy chuyện tranh thủ sủng ái để củng cố địa vị, thậm chí dùng thủ đoạn cao hơn một bậc.

Tần Lâm lại bất đồng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK