Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân chủ hai bên đều biết, Tần Lâm tới nơi này vừa không phải là vì xem Bả Hán Na Cát gây gổ cùng lão bà, cũng không phải là vì uống trà sữa, vì vậy sau khi hàn huyên đôi câu, Tần Lâm liền đi thẳng vào chính đề:

- Tam Nương Tử và Hoàng Đài Cát hai bên giằng co với nhau như vậy, lão huynh ngươi thủy chung ở cách sông xem lửa cháy, là muốn tọa sơn quan hổ đấu hay là có mưu đồ khác?

Bả Hán Na Cát ngẩn ra, tựa hồ không ngờ tới Tần Lâm thẳng thắn như vậy, một lúc lâu sau mới ấp úng nói:

- Khâm, Khâm Sai Đại nhân, hạ quan cũng không có tính toán gì, chuyện… chuyện vương vị thừa kế này thế nào cũng sẽ không đến phiên hạ quan, có đúng hay không?

Quả nhiên bị lão tử đoán trúng! Tần Lâm cười lạnh trong lòng một tiếng, y chỉ chịu nói vô duyên với vương vị, cũng không nói vấn đề Tam Nương Tử gả cho ai, rõ ràng trong lòng còn có vẻ nhớ mãi không quên.

Tần Lâm bưng lên trà sữa uống một hớp, sau đó ngoài cười mà trong không cười nói:

- Vương vị cố nhiên là tốt, mỹ nhân cũng không tồi, nói vậy hẳn là lão huynh vừa ý thứ sau.

Ánh mắt Bả Hán Na Cát sáng lên, lập tức phất tay lệnh cho tả hữu lui ra, sau đó thấp giọng:

- Nếu như Tam Nương Tử chịu gả cho tiểu nhân, tiểu nhân tình nguyện giúp con trai nàng cùng Yêm Đáp Hãn sinh ra Bất Tháp Thất Lý kế vị ngôi vương, tiểu nhân ở bên cạnh phụ tá mà thôi. Cầu xin Khâm Sai tác thành…

Tần Lâm cười khổ:

- Chuyện này e rằng sẽ làm cho người khác khó chịu, thật ra bao nhiêu năm qua, hẳn lão huynh biết thái độ của Tam Nương Tử đối với ngươi chứ?!

- Chính là như vậy, cho nên bây giờ mới là cơ hội tốt ngàn năm một thuở!

Bả Hán Na Cát nói với vẻ không chút quan tâm, cũng không hề tỏ ra xấu hổ.

Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực nghe đến đó thiếu chút nữa phun trà sữa ra ngoài. Lúc trước đối mặt Yêm Đáp Hãn không dám kháng cự tranh chấp, bây giờ lại thừa dịp người gặp nguy mà lấn tới, nhân phẩm vị lão huynh này quả thật là kém cỏi.

Tần Lâm cũng á khẩu nghẹn lời, trong lòng biết muốn thuyết phục Bả Hán Na Cát sẽ không dễ dàng gì. Đổi lại mình ở địa vị của y suy nghĩ một chút cũng biết, con trai lại nghi ngờ không phải là con ruột, đương nhiên y rất muốn ra sức lôi kéo cho bằng được đệ nhất mỹ nữ thảo nguyên, Chung Kim Cáp Truân Tam Nương Tử.

Huống chi lúc trước nếu không phải là Yêm Đáp Hãn ỷ mạnh nhúng tay, Tam Nương Tử vốn đã gả cho y từ sớm.

Tần Lâm đưa tay gãi đầu một cái, bắt đầu nảy sinh ý tưởng xấu xa trong lòng.

-----------

Từ biệt Bả Hán Na Cát, Tần Lâm dẫn người trở lại hành dinh Nam Quy Hóa thành. Sau khi biết được Từ Văn Trường còn chưa trở về từ doanh Tam Nương Tử, các huynh đệ cười xấu xa một trận, bao hàm nhiều ẩn ý.

Tần Lâm ngựa không ngừng vó, lập tức cho người đi gọi Triết Biệt tới.

Triết Biệt xuất thân Thổ Nhĩ Hỗ Đặc bộ, cũng tức là nhà mẹ Tam Nương Tử cùng Đức Mã phu nhân. Đức Mã phu nhân đã bị Hoàng Đài Cát hại chết, y nghiễm nhiên trở thành Đại tướng tâm phúc dưới quyền Tam Nương Tử, còn từng làm sứ giả báo tang đi kinh sư một chuyến, lại cùng Khâm Sai đại thần Tần Lâm trở lại thảo nguyên.

Vừa thấy Tần Lâm, Triết Biệt liền quỳ xuống đất dập đầu mấy cái thật kêu:

- Triết Biệt ra mắt Tần ân công, ân công cát tường như ý.

Tần Lâm cười ha hả đỡ y lên, hỏi y có biết giữa hai người Bả Hán Na Cát và Đại Thành Bỉ Tề đã xảy ra chuyện gì hay không.

Gãi đầu suy nghĩ một hồi, Triết Biệt nói:

- Đại Thành Bỉ Tề sinh con trưởng cho Bả Hán Na Cát, gọi là Thoát Thoát, không biết có chuyện gì, gần đây Bả Hán Na Cát nghi thần nghi quỷ, nói Thoát Thoát là tạp chủng do Đại Thành Bỉ Tề cùng A Lực Ca tư thông sinh hạ. Hai người cãi vả với nhau về chuyện này suốt ngày, tất cả mọi người đều tới xem bọn họ bêu xấu. Hiện tại chủ nhân nhà ta Tam Nương Tử tranh nhau với tên khốn Hoàng Đài Cát kia, Bả Hán Na Cát lại không thèm để ý tới cũng là vì chuyện này làm cho phiền lòng.

Tần Lâm sờ cằm, như có điều suy nghĩ.

Lục mập nghe đến đó liền vỗ đùi một cái:

- Ha ha, vậy là sao, ta thấy Thoát Thoát cũng rất giống con của A Lực Ca, xem ra chuyến này Bả Hán Na Cát thật sự mọc sừng rồi!

- Không nên nói bậy!

Triết Biệt có vẻ nổi nóng, lớn tiếng nói:

- A Lực Ca rất trung thành, là hảo hán cứng rắn kiên cường, sẽ không có chuyện tư thông với Đại Thành Bỉ Tề.

Tần Lâm khoát khoát tay, ngăn Triết Biệt đang nổi nóng:

- Mới vừa rồi nghe lời ngươi nói, trước kia Bả Hán Na Cát cũng không có hoài nghi gì, là gần đây mới đột nhiên cãi vả hay sao?

Triết Biệt vô cùng khẳng định gật đầu một cái.

- Vậy thì có gì chứ, con trai càng lớn càng không giống cha, cho nên Bả Hán Na Cát từ từ phát hiện!

Lục mập tỏ vẻ xem thường.

- Không đúng...

Tần Lâm lập tức phản bác:

- Nếu như chỉ là tướng mạo, Thoát Thoát cũng không phải là hôm nay mới có dáng vẻ như vậy, qua mười mấy năm Bả Hán Na Cát cũng không phát hiện dung mạo con trai không giống mình, trừ phi mắt y mù... Trong này nhất định có nguyên nhân khác!

Lục Viễn Chí nói:

- Có lẽ là y bắt gặp lão bà cùng A Lực Ca vụng trộm.

Ngưu Đại Lực ở bên cạnh thọt vào hông tên mập một cái:

- Chúng ta đã nghe được hai người gây gổ với nhau, nếu là Đại Thành Bỉ Tề vụng trộm bị bắt, lúc gây gổ nàng còn có thể nói chuyện cứng cỏi dõng dạc như vậy được sao?

Lục Viễn Chí cứng họng, xấu hổ gãi đầu một cái.

- Xem ra phải hỏi người trong cuộc rồi...

Tần Lâm bật cười, nhìn nhìn Triết Biệt:

- Mới vừa rồi nghe ngươi biện hộ thay A Lực Ca, hẳn là các ngươi rất thân phải không?! Hãy lặng lẽ đưa y tới đây, cứ nói nếu như y thật sự không có tư thông với Đại Thành Bỉ Tề, bản quan có thể trả lại trong sạch cho y.

Dĩ nhiên không thành vấn đề, Triết Biệt lại dập đầu cáo từ, sau đó hào hứng đi ra ngoài.

Ước chừng qua thời gian một nén nhang, Triết Biệt trở lại, y hoàn thành nhiệm vụ cực kỳ vượt trội, không chỉ có dẫn đến A Lực Ca, còn có thêm Đại Thành Bỉ Tề cùng Thoát Thoát.

- Ra mắt Khâm Sai, nghe Triết Biệt nói ngài có thể trả lại trong sạch cho mẹ con ta có phải không?

Đại Thành Bỉ Tề nửa tin nửa ngờ nhìn Tần Lâm, lại hỏi:

- Là mời Thố Gia Đạt Ngõa Nhĩ Phẩm Đệ tới làm phép sao?

- Không phải vậy, bản quan có biện pháp khác trả lại trong sạch cho các ngươi...

Tần Lâm dừng một chút, nhìn nhìn Đại Thành Bỉ Tề cùng A Lực Ca với ẩn ý sâu xa:

- Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là hai người các ngươi quả thật chưa từng làm chuyện có lỗi với Bả Hán Na Cát.

Trên mặt A Lực Ca còn dán thuốc dán Tần Lâm đưa, miệng khẽ mấp máy, ước chừng là bị Bả Hán Na Cát giày vò đã nhiều, rốt cục không nói gì.

Ngược lại Thoát Thoát trẻ tuổi vung quyền đập vào ngực mình, rống to lên:

- Mẫu thân, trung thành, phụ thân, sai rồi!

Đại Thành Bỉ Tề kéo kéo con trai, tức giận nói:

- Tần Khâm Sai, thật là xấu hổ, Thoát Thoát nói tiếng Hán không tốt, nhưng nó không có ác ý.

Tần Lâm gật đầu một cái, tỏ vẻ không có vấn đề gì.

Bọn Uy Linh Pháp Vương, Lục Viễn Chí trong đại trướng đến bây giờ cũng không có mở miệng nói chuyện, nhưng trong mắt ai nấy đều lộ ra vẻ hài hước.

Nguyên nhân không có gì khác, dung mạo hình dáng Đại Thành Bỉ Tề, A Lực Ca và Thoát Thoát quả thật rất giống nhau, hiện tại đứng chung một chỗ chẳng khác nào một nhà ba người.

Tần Lâm cũng không nói nhảm, lúc này ném ra câu hỏi mà hắn chuẩn bị đã lâu:

- Đại Thành Bỉ Tề, tôn phu Bả Hán Na Cát hơn mười năm qua vẫn không hề nghi ngờ Thoát Thoát, bây giờ đột nhiên nói nó không phải là con trai ruột, nàng có thể nói cho ta biết đây là vì sao không?

Đại Thành Bỉ Tề cùng A Lực Ca ngơ ngác nhìn nhau, hai người đều tỏ ra vạn phần bất đắc dĩ.

- Ôi, cũng là Trường Sinh Thiên giáng xuống tai họa!

Đại Thành Bỉ Tề buông tiếng thở dài, nói ra nguồn cơn.

Thoát Thoát sinh ra cũng không giống phụ thân, nhưng vô cùng giống mẫu thân, cho nên Bả Hán Na Cát cũng không nghĩ nhiều, cứ như vậy mãi cho đến bây giờ.

Mấy ngày trước, Hoàng Đài Cát lấy được một ít đậu tằm tươi, đây chính là đồ tương đối hiếm trên thảo nguyên, bởi vì người Mông Cổ chỉ chuyên nhờ chăn nuôi mà sống. Mười năm trước đám người Bạch Liên Bắc tông Triệu Toàn ra Tái Ngoại, chiêu mộ Hán dân khẩn hoang, một dãy Phong Châu mới từ từ có nông nghiệp, nhưng trồng trọt rau quả vẫn còn tương đối ít.

Hoàng Đài Cát vì lung lạc chư vị quý tộc Mông Cổ, bèn lấy đậu tằm với thịt dê nướng, bánh bơ và rượu ngon mời các quý tộc ăn uống.

Bả Hán Na Cát tay cầm trọng binh dĩ nhiên cũng được mời, y còn dẫn theo lão bà và con trai cùng đi hưởng dụng thức ăn ngon, ba người ăn ngốn ngấu no nê một bữa.

Không ngờ rằng vui quá hóa buồn, sau khi Thoát Thoát trở về chợt cảm thấy tâm phiền ý loạn, đau bụng, nóng rần lên. Đầu tiên là mắt trở nên vàng, tiếp theo da toàn thân trở nên vàng khè, đi tiểu lắt rắt như xịt nước tương, gần như sắp sửa tắt thở.

Bả Hán Na Cát và Đại Thành Bỉ Tề vừa giận vừa sợ, ban đầu còn tưởng rằng là Hoàng Đài Cát hạ độc hại người, nhưng lại cảm thấy rất kỳ quái. Các quý tộc đều khác không có chuyện gì, vì sao Hoàng Đài Cát chỉ muốn hại một hài tử mười lăm tuổi? Nếu như y muốn hại Bả Hán Na Cát cũng còn có thể hiểu được.

Sau đó là một vị lão quý tộc lúc trước cùng nhau kết bạn hàng Minh nhớ tới, chừng mười năm trước ở quan nội, cũng từng ăn qua đậu tằm tươi bán ngoài chợ. Lần đó A Lực Ca tham lam ăn nhiều nhất, kết quả cũng trên thổ dưới tả, da dẻ toàn thân ngả vàng, đi tiểu lắt rắt giống như vậy. Một tráng hán hết sức khỏe mạnh lại nằm liệt giường chừng bảy tám ngày mới khỏi, suýt chút nữa là mất mạng.

Lúc đó Tổng Đốc Tuyên Đại Vương Sùng Cổ mời danh y tới chẩn bệnh, theo lão tiên sinh kia nói, có một số rất ít người ăn đậu tằm sẽ trúng độc, hơn nữa thường thường nam nhân trong một gia đình sẽ có vài người như vậy. Không có biện pháp gì có thể hóa giải, cho dù là dùng thuốc giúp nôn ói và thuốc xổ trợ giúp đưa độc tính đậu tằm ra ngoài cơ thể, tương lai cũng sẽ không muốn ăn món này nữa.

Bả Hán Na Cát cũng nhớ lại chuyện năm đó, vì vậy lập tức mời thầy thuốc người Hán trong Quy Hóa thành kê thuốc gây nôn và thuốc xổ, lại sai người hết lòng điều trị. May là Thoát Thoát trẻ tuổi khỏe mạnh, sau mấy ngày dần dần khỏi hẳn.

Nhưng suy nghĩ một chút cảm thấy không đúng, Bả Hán Na Cát chợt nhớ tới lời của danh y lão tiên sinh năm xưa ‘thường thường nam nhân trong một gia đình sẽ có vài người như vậy’. Thật là kỳ quái, Bả Hán Na Cát không có tật xấu này, lão bà Đại Thành Bỉ Tề không có tật xấu này, không hiểu vì sao A Lực Ca cùng Thoát Thoát có vấn đề giống như vậy?

Như vậy rốt cục Thoát Thoát là con ai?

Càng suy nghĩ, Bả Hán Na Cát càng cảm giác mình làm ‘kẻ hốt ổ’, trong lòng có định kiến, nhìn thế nào cũng cảm thấy con trai giống A Lực Ca hơn.

Suy nghĩ lại kỹ càng hơn nữa, lúc trước khi Đại Thành Bỉ Tề mang thai Thoát Thoát, Bả Hán Na Cát đã từng ra ngoài mấy ngày, A Lực Ca ở lại trong doanh.

Quả thật không thể nào nhịn được, tuy rằng Bả Hán Na Cát không dám tranh Tam Nương Tử với Yêm Đáp Hãn, nhưng không có nghĩa là A Lực Ca cũng có thể cắm sừng y. Bả Hán Na Cát lập tức nổi giận xung thiên, gọi lão bà và A Lực Ca tới chất vấn.

Dĩ nhiên Đại Thành Bỉ Tề cùng A Lực Ca sẽ không thừa nhận, bọn họ cãi nhau một trận ồn ào huyên náo, làm cho chuyện này ai ai cũng biết, trở thành một chuyện cười của Nam Bắc Quy Hóa thành.

Cũng may là Bả Hán Na Cát hành sự có hơi dài dòng dây dưa, nếu là Yêm Đáp Hãn gặp phải chuyện như vậy, sợ rằng đã sớm làm thịt cả Đại Thành Bỉ Tề, Thoát Thoát cùng A Lực Ca một lượt.

Đại Thành Bỉ Tề nói ‘lời của thầy thuốc người Hán không hẳn là có thể tin, ngươi thà tin người ngoài mà không tin lão bà mình sao, ngươi quả thật là vô dụng!’

Bả Hán Na Cát lại trở nên dao động, chẳng qua là thủy chung khó lòng làm rõ chân tướng, bất cứ kẻ nào gặp phải loại chuyện như vậy đều cảm thấy hoang mang. Cho nên ngày ngày y thường hay gây gổ với Đại Thành Bỉ Tề, không đánh thì mắng A Lực Ca, tự cho là mình thông minh thử dò xét hai người bọn họ, để xem có thể phát hiện ra chỗ nào khả nghi hay không, vì vậy lúc Tần Lâm tới doanh Bả Hán Na Cát mới gặp phải cảnh tượng cãi nhau như vậy.

- Nếu Tần Khâm Sai có thể rửa sạch oan uổng cho mẹ con ta, xin cam nguyện vĩnh viễn nghe theo ngài sai khiến, không dám trái lời chút nào!

Đại Thành Bỉ Tề nhìn Tần Lâm hết sức thành khẩn.

Tần Lâm cúi đầu trầm ngâm, Lục Viễn Chí không biết hắn đang suy nghĩ gì, thấp giọng nói:

- Thái sư phụ cũng phát hiện ăn đậu tằm trúng độc, đúng là nam nhân trong một nhà dễ dàng mắc phải, không biết rốt cục là loại bệnh gì. Đệ thấy Đại Thành Bỉ Tề này nói chuyện có vẻ không thật, e rằng nàng và A Lực Ca...

- Đúng là đàn ông dễ dàng bị bệnh, về phần nữ tử, thường thường là chỉ mang mầm mống mà không phát…

Tần Lâm nói bổ sung.

A?! Lục Viễn Chí giật mình trợn to hai mắt, thì ra Tần ca đã sớm biết tới loại bệnh này.

Dĩ nhiên hắn biết, đây là bệnh đậu tằm, một loại bệnh di truyền gia tộc, người mắc bệnh sau khi ăn đậu tằm tươi sống hoặc tiếp xúc với phấn hoa đậu tằm, sẽ sinh ra chứng huyết tan (hồng cầu bị vỡ) hay thiếu máu cấp tính.

Bởi vì người mắc bệnh bị khiếm khuyết di truyền, hồng cầu trong máu bọn họ thiếu đi một loại vật chất mà hồng cầu bình thường có sẵn để chống oxy hóa. Mà đậu tằm tươi là chất oxy hóa cực mạnh, sau khi ăn vào lập tức đưa tới phản ứng huyết tan.

Phái nam mắc loại bệnh này chiếm chừng chín thành trở lên, phần lớn sau khi ăn đậu tằm một hai ngày phát bệnh, triệu chứng là chán ăn, mệt nhọc, nhiệt độ cơ thể giảm, buồn nôn, đau bụng bất thường. Kế đó bởi vì huyết tan mà sinh ra hiện tượng mắt ngả vàng, da dẻ toàn thân cũng trở nên vàng, xuất hiện hiện tượng đi tiểu lắt rắt và thiếu máu cấp tính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK