Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc cười nói tất cả mọi người đã đi sang mảnh đất đã bị đốt trụi hết cỏ. Mặc dù mặt đất nóng bỏng chân, không khí cũng có mùi khét nhưng ít ra có thể giữ được mạng.

Quả nhiên thế lửa từ phía Bắc đốt lan tới vừa đến rãnh bùn do Thường Dận Tự đào cũng không còn thứ gì có thể cháy được nữa, chỉ có tro bụi đầy đất, cho dù là thế lửa mạnh hơn nữa cũng không có vật dẫn. Bất quá sóng nhiệt theo gió Tây Bắc ào tới, cộng thêm mặt đất vốn đã bị trận lửa lúc trước nung nóng, mọi người nóng tới nỗi mồ hôi chảy ướt lưng.

Thật may là đám cháy phía Nam bị binh mã Từ Tân Di dập tắt, mọi người vội vàng chạy trốn tới địa phương chưa bị cháy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Không ít công tử tiểu thư bất chấp hình ảnh, tham lam hô hấp không khí trong lành, hoặc nằm lăn ra đất thở dốc, bằng không thúc giục người hầu lấy nước lạnh tới rửa mặt.

Nhìn lại trên Yến Tử Cơ ánh lửa ngất trời, một nơi danh thắng hóa thành biển lửa, trong lòng ai nấy sợ hãi không thôi.

Tần Lâm cùng Từ Tân Di tươi cười đi tới, đám công tử tiểu thư đang muốn cảm tạ bọn họ, lời còn chưa ra khỏi miệng, người nhạy cảm đã phát hiện trên dưới trăm tên tinh binh theo sau bọn họ tản ra bốn phía bố trí thành vòng vây, mơ hồ bao vây mọi người vào trong.

Trương Tử Huyên tỏ ra như không hề phát hiện bất kỳ điểm khác thường nào, thướt tha đi tới trước người Tần Lâm, sóng mắt thâm thúy mê người hết sức yêu kiều, ‘nhu tình vạn đạo’ nhìn hắn, môi xinh đẹp khẽ run lên, tỏ vẻ oan ức nói:

- Tần huynh, huynh lừa gạt tiểu muội thật khổ! Nếu không phải trong lòng muội vẫn còn tồn tại một tia chấp niệm, nhất định phải xác định sinh tử Tần huynh xong mới định đoạt, tiểu muội đã sớm, đã sớm...

Dứt lời, mắt Trương Tử Huyên đỏ lên, nước mắt trong suốt lặng lẽ không tiếng động lăn xuống gò má trắng như bạch ngọc. Dung mạo nàng vốn xinh đẹp tuyệt mỹ, mới vừa rồi bị lửa hun nóng càng làm da thịt hiện sắc đỏ au, càng thêm hết sức diễm lệ, lúc này không tiếng động mà khóc lại giống như hoa đào bị dập vùi trong cơn mưa gió.

Tần Lâm theo bản năng cảm thấy được mấy đạo sát khí, trong lòng thầm kêu không ổn.

- Mặc dù Tần Lâm đã cứu chúng ta, nhưng ngay cả Tử Huyên tỷ tỷ cũng bị hắn lừa gạt chẳng hay biết gì, thật là quá đáng!

Tình cảm của đám thiên kim tiểu thư đối với Tần Lâm xoay chiều thật nhanh.

- Người này quả thật trí kế khôn lường, nhưng ngay cả người yêu cũng không tin nổi, xem ra cũng là một kẻ bạc tình bạc nghĩa... Ôi, rất dễ cầu bảo bối, khó được hữu tình lang, hôm nay ta mới tin câu này…

Người nói lời này là một nữ tử ‘ế’ hơi lớn tuổi, liên tưởng tới thân phận của mình không khỏi cảm khái vạn phần.

Mấy thiếu nữ còn nhỏ tuổi được Trương Tử Huyên chiếu cố càng bất bình thay cho nàng, Tần Lâm lập tức trở thành mục tiêu của mọi người.

Này này… các ngươi không nên bị Trương Tử Huyên lừa… Tần Lâm đã sớm biết trên thực tế trong nhiều người như vậy, Trương Tử Huyên tinh quái thông minh sợ rằng là người thứ nhất đoán được nguyên nhân. Nếu không lúc mình xuống đồi trá hàng, tại sao nàng lại phối hợp hoàn mỹ như vậy? Lúc ấy nhãn thần nàng ảm đạm không ánh sáng, đôi môi run rẩy cùng kiên cường cố nén khóc thút thít, đều thể hiện rõ dáng vẻ thất vọng của một thiên kim tiểu thư đột nhiên phát hiện người yêu là đồ vô sỉ, diễn kịch vô cùng xuất sắc.

Nhưng bây giờ Tần Lâm vẫn là trăm miệng cũng không thể bào chữa, bởi vì thần sắc Trương Tử Huyên rõ ràng không chịu bỏ qua, tỏ ra dáng vẻ bị người yêu không tin tưởng lừa gạt. Đặc biệt là chiêu nghẹn lời không nói, nước mắt lăn dài, đã hoàn toàn diễn xuất tình cảm mãnh liệt sâu trong nội tâm đối với sự không tin tưởng của Tần Lâm.

Tài diễn của Trương Tử Huyên nếu là vào mấy trăm năm sau, chắc chắn sẽ đoạt giải Oscar nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.

Tần Lâm cảm giác được có vô số ánh mắt sắc bén có thể giết chết mình đang tập trung vào người.

Nữ nhân quá thông minh thật không phải là chuyện tốt, nhất là nữ nhân xinh đẹp... Nhìn Trương Tử Huyên che miệng cười trộm, Tần Lâm chợt cảm thấy Từ Tân Di hồ đồ bên người thật là khả ái, càng thêm cảm nhận sâu sắc đối với câu của Khổng Phu Tử ‘Duy chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi’.

Từ Tân Di mở to mắt hạnh nhìn Trương Tử Huyên, lại nhìn Tần Lâm, không biết vì sao mơ hồ có chút vui vẻ.

- Tần huynh, bây giờ có thể nói cho tiểu muội biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì không?

Giọng Trương Tử Huyên lộ vẻ cầu khẩn, lại được mọi người đồng tình.

Bất quá đây cũng là vấn đề mọi người quan tâm nhất, vì vậy ai nấy đều dỏng tai lên nghe.

- Bắt cóc tống tiền, chính là mục đích đơn thuần nhất, vì tiền!

Tần Lâm mỉm cười giải thích.

Từ Tân Di đưa tay ra, trong lòng bàn tay rõ ràng là ba đóa hoa sen đồng vàng chói:

- Đây là tìm được trên người ba tên thủ lãnh áo đen, bọn chúng chính là Bạch Liên giáo.

- Làm sao biết chứ?

Trương Tử Huyên không còn yêu kiều muốn khóc nữa, quang hoa chợt lóe trong con ngươi thâm thúy:

- Bạch Liên giáo cùng Đại Minh ta bất cộng đái thiên, nhưng cũng không phải là sơn tặc thổ phỉ, bọn chúng bắt cóc tống tiền để làm gì?

Tất cả mọi người cũng lên tiếng phụ họa, cảm thấy Tần Lâm giải thích quá mức đơn giản thô sơ.

Tần Lâm nhìn biểu lộ Trương Tử Huyên cũng biết nàng còn đang diễn trò, bất quá những người khác cũng thật sự không hiểu, bèn giải thích:

- Chư vị đều biết Trung Sơn Vương Từ húy Đạt phải không? Dẫn dắt đại quân tung hoành thiên hạ, Bắc đuổi Mông Nguyên, đánh đâu thắng đó.

Từ Tân Di nghe Tần Lâm nói đến uy phong tổ thượng của mình, không khỏi dương dương đắc ý, hất mặt lên cao, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm.

Tần Lâm chợt đổi giọng:

- Nhưng tại sao danh liệt đệ nhất công thần không phải là Trung Sơn Vương, mà là Lý Thiện Trường?

- Còn phải hỏi sao?

Lưu Kham Chi đọc sách nhiều, thấy Trương Tử Huyên tựa hồ rất có oán niệm đối với Tần Lâm, cảm thấy lại có cơ hội, vội vàng tranh đáp:

- Lý Thiện Trường điều binh chuyển hướng không lầm lỗi, khôi phục tiền đồng, đánh thuế muối, lập trà pháp, mở lò rèn, định ngư thuế, quốc gia thu lợi rất nhiều mà dân không nghèo khó, cho nên Thái tổ Cao Hoàng đế cho là công lao của ngài vẫn còn ở trên Trung Sơn Vương.

- Trả lời chính xác mười phần...

Tần Lâm vỗ tay, không biết lấy được từ đâu một con thỏ hoang nhét vào trong ngực Lưu Kham Chi:

- Thưởng cho ngươi!

Lưu Kham Chi ôm con thỏ hoang, dở khóc dở cười.

Đám con cháu các công thần huân quý không ít, đều biết được khá rõ ràng chuyện quốc triều thời kỳ đầu. Ai cũng nói bởi vì Lý Thiện Trường dùng đủ loại biện pháp lo liệu lương thảo cung ứng quân nhu, vơ vét tiền tài cung ứng cho quốc gia sử dụng. Đây gọi là binh mã chưa động lương thảo đã đi trước, cho nên công lao Lý Thiện Trường vẫn còn ở trên Từ Đạt thống soái đại quân Bắc đuổi Mông Nguyên.

- Đúng!

Tần Lâm bàn tay vỗ một cái:

- Đánh giặc chính là tiền, binh khí khôi giáp, lương thảo lương tháng, chiến mã doanh trướng, thứ nào không cần tiền? Bạch Liên giáo cũng giống như vậy, tính tới chuyện tạo phản, vậy nhất định phải đối mặt quân đội Đại Minh đánh dẹp.

Mới vừa rồi các vị cũng nhìn thấy, võ công cao hơn nữa cũng đánh không lại hàng ngàn hàng vạn đại quân, bọn họ muốn thành lập quân đội, khôi giáp, binh khí, lương thảo, chiến mã, chiến thuyền… những thứ này tiêu tiền như nước chảy. Thậm chí còn thu mua nội ứng, huấn luyện tử sĩ, không có thứ nào là có thể không tốn tiền!

Từ khi Tần Lâm phát hiện địch nhân dưới sông không bắn hỏa tiễn, cũng biết ý đồ của đối phương là muốn bắt bắt sống bọn họ.

Đúng vậy, các công tử tiểu thư đều là Thiếu chủ nhân trong phủ các nhà quyền quý, Bạch Liên giáo tuyệt sẽ không hy vọng xa vời dùng bọn họ là có thể uy hiếp những đạt quan quyền quý này quy thuận, hoặc là giúp bọn chúng tạo phản.

Tông tộc chế độ thời này, thế tập quyền quý đều có chi phái phòng nhất, phòng nhì, phòng ba… Mỗi chi phái đều có không ít người, lại nói phòng nhất cũng không chỉ có một vị thiếu gia duy nhất, căn bản cũng không lo không có người thừa kế. Tuyệt sẽ không vì tánh mạng một đứa con mà đối nghịch cùng triều đình Đại Minh, cuối cùng rơi vào kết quả cả nhà bị tru diệt.

Nhưng muốn tiền thì dễ dàng hơn nhiều, vì con mình bỏ ra năm ngàn, một vạn, đám Quốc Công, Hầu gia vẫn bằng lòng.

Đừng tưởng rằng nghĩa quân có chữ ‘nghĩa’ trong đó là không xài tiền, Lý Tự Thành đời sau cũng là đánh phá Khai Phong, được một món của cải rất lớn của Phúc Vương phủ cho nên mới thanh thế đại chấn, vừa phát động đã không thể thu thập.

Năm Vạn Lịch bên trong triều đình có một đời danh tướng Trương Cư Chính, bên ngoài có một lớp hổ tướng Thích Kế Quang, Đặng Tử Long, trước mắt Bạch Liên giáo còn chưa có thực lực mạnh đủ công vào kho phủ phong phú ở các thành thị lớn, muốn công khai khởi sự chỉ có thể chọn Miêu Cương, Tương Tây ở xa kinh đô lại nghèo nàn.

Cho dù là đánh chiếm được vài huyện thành cũng không lấy được mấy lượng bạc, không cách nào phát triển tựa như quả cầu tuyết lăn trên núi tuyết xuống, binh khí lương hướng cũng là vấn đề, gặp phải triều đình điều động đại quân trấn áp thường là nhanh chóng thất bại.

Cho nên Bạch Liên giáo mới nghĩ đến chủ ý bắt cóc tống tiền.

Nếu là sơn tặc thổ phỉ bình thường bắt cóc được một vị công tử hầu gia, lấy được một hai vạn bạc, đời này cũng không cần lo ăn uống. Nhưng Bạch Liên giáo muốn khởi sự tạo phản, mua quân khí lương thảo, thu mua quan phủ làm nội ứng, kết giao động chủ trại chủ man di đều phải tốn rất nhiều ngân lượng, bắt một hai con tin, lấy năm ba vạn lượng bạc cũng không làm được gì.

Nếu như từng bước từng bước đi bắt cóc tống tiền, chỉ được mấy lần các công phủ hầu phủ nhất định tăng cường đề phòng, sau đó sẽ khó hạ thủ nữa. Chỉ có mượn cơ hội Kim Lăng thi hội, bố trí kín đáo, nhất cử đắc thủ, bắt hàng chục hàng trăm công tử tiểu thư lại, như vậy mới có thể tống được một khoản ngân lượng đủ để tạo phản.

Tần Lâm phân tích như vậy, lúc này mọi người mới bừng tỉnh ngộ, các hành động trước đây của đám người áo đen đã có giải thích hợp lý, chiếc thuyền trên mặt sông kia hơn phân nửa chính là chuẩn bị chở đám con tin này đi.

Nghĩ tới đây, ai nấy đều nghiến răng oán hận.

Thường Dận Tự vung Cửu Hoàn đao lên:

- Đáng tiếc chiếc thuyền kia đã chạy trốn, nếu không tiểu gia bắt được đám giặc khốn kiếp kia, sẽ bằm thây bọn chúng làm mồi cho cá.

Tần Lâm cười hắc hắc hết sức bại hoại.

Từ Tân Di chu miệng, tỏ vẻ hớn hở đắc ý:

- Nếu để một tên ngốc như ngươi chỉ huy nhất định là chạy thoát, có bản tiểu thư ở chỗ này, bọn chúng còn muốn chạy sao? Đã sớm phái phi kỵ chạy tới nha môn Thủ Bị Nam Kinh báo cho cha ta rồi!

-----------

Trong Kim Lăng thành, Thủ Bị Nam Kinh phủ, Bạch Hổ Tiết đường.

Đông đảo Đô Đốc, Đô Đốc Đồng Tri, Đô Đốc Thiêm Sự, Đô Chỉ Huy Sứ, Chỉ Huy Sứ chia nhóm hai bên, đám giáo đao thủ (quân sĩ cận chiến, dùng trường đao) ai nấy trang bị chỉnh tề thần sắc nghiêm nghị. Tất cả đều nhìn vào chính giữa đại đường, có một tên phi kỵ binh mồ hôi chảy ướt lưng đang quỳ dâng lên quân báo.

Hiện đảm nhiệm Thủ Bị Nam Kinh, chưởng Nam Kinh Trung Quân Đô Đốc Phủ, Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy nhận lấy tờ quân báo thật mỏng này, chỉ liếc mắt nhìn qua đột ngột thần sắc đại biến, không chậm trễ chút nào hạ lệnh:

- Thỉnh đại ấn Thủ Bị ra đây!

Bạch Hổ Tiết đường lớn như thế quanh quẩn thanh âm của Từ Bang Thụy, chấn điếc màng tai.

Chúng quan nghe vậy kinh hãi: chức Thủ Bị Nam Kinh này quyền lực cực lớn, lên ngựa quản quân xuống ngựa quản dân, gặp phải chiến sự sẽ là trung tâm quyền lực của cả Nam Trực Lệ, mặc tình điều binh khiển tướng, nắm quyền sinh sát, tiết chế văn võ quan viên, còn vượt qua ba phần so với khâm sai đại thần.

Các đời Thủ Bị để tỏ lòng khiêm tốn, cũng tránh cho triều đình nghi kỵ, không phải là chuyện lớn tày trời sẽ không khinh suất động tới đại ấn này, mà là thương nghị cùng thái giám trấn thủ Nam Kinh cùng Tham Tán Cơ Vụ Thủ Bị phủ, Binh bộ Thượng Thư mà làm.

Hôm nay có chuyện tày trời gì xảy ra, làm cho Từ Bang Thụy không chút do dự động đại ấn Thủ Bị?

Chỉ chốc lát sau, thân binh từ mật thất nâng đại ấn đi ra. Đại ấn dài rộng ba tấc, trên ấn vàng có hình Kỳ Lân, các quan chỉ thấy trước mắt óng ánh, không khỏi than thở: đại ấn này không biết đã bao nhiêu năm chưa từng động tới.

Từ Bang Thụy không chậm trễ chút nào nhận đại ấn vào tay, phê bút son và quân lệnh, sau đó đóng mạnh đại ấn Thủ Bị xuống.

Chỉ chốc lát sau, đầu Nam Kinh thành liền nổi lên pháo hiệu liên châu, ngũ quân Đô Đốc Phủ, kinh vệ Chỉ Huy Sứ Ty, binh mã ty ngũ thành, Thuận Thiên phủ, Cẩm Y Vệ... Nhân mã các nha môn từ bốn cửa Nam Kinh thành chen chúc ùa ra.

Phong Hỏa đài cũng vang lên pháo hiệu liên châu, đem mệnh lệnh Đề đốc Thao Giang phủ truyền tới Thủy sư trên thượng nguồn Đương Đồ, Vu Hồ, hạ nguồn Giang Âm, Qua Bộ, Trường Giang dốc hết trọn ổ mà ra, lấy hết tốc lực phong tỏa mặt sông.

Thủy Quân Tả Vệ, Kiêu Kỵ Hữu Vệ, ngũ đại doanh Chiết binh đóng ở khắp nơi Nam Trực Lệ lập tức nghe tiếng xuất binh.

Ngay cả các Hiệu Úy sở chữ Canh của Tần Lâm cũng hành động, tiếng vó ngựa trên đường dập dồn, làm cho lòng người nghi ngờ xảy ra chuyện gì chuyện đáng sợ.

Mà hết thảy chuyện này là vì vụ án do một Bá Hộ Cẩm Y Vệ nho nhỏ phá được.

Thủ Bị Nam Kinh phủ, Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy mới vừa thở dốc sau khi chỉ huy một hơi, cùng đám người Binh bộ Thượng Thư, Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Đồng Tri Nam Kinh vội vã chạy tới Nam Kinh trấn thủ lúc này mới không hẹn mà cùng lau mồ hôi lạnh trên trán, âm thầm sợ hãi: Thật may là… thật may là vị Tần Bá Hộ này giỏi mưu kế, anh dũng không sợ, mới có thể hóa giải được kiếp nạn này.

Vừa nghe tiếng pháo hiệu liên châu vang lên rung trời ở đầu Nam Kinh thành, tất cả mọi người trên Yến Tử Cơ đều vui mừng ra mặt. Bọn họ biết Trường Giang Thủy sư cùng quân đóng hai bên bờ sông đều đã xuất động, chiếc thuyền địch mới vừa chạy trốn kia cho dù là chắp cánh cũng khó bay.

Chỉ có thần sắc một người trong nháy mắt trở nên ảm đạm.

Cổ Tử Hư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK