Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Tái Hoa nói:

- Áp tải đến Nam Kinh, về phần rốt cuộc ai là người nhận hàng, ngay cả tiêu cục chúng ta cũng không rõ ràng lắm.

Thần sắc Tần Lâm hơi động, chân mày nhẹ nhàng cau lại.

Tập Đông Thắng biết Tần Lâm có chỗ hiểu lầm, vội vàng thay sư muội giải thích:

- Chủ hàng yêu cầu chúng ta đem hàng đến Thắng Kỳ lâu Mạc Sầu hồ, đến lúc đó tự nhiên có người mặc bạch y cầm hoa sen tới. Đó chính là người nhận hàng, chúng ta chỉ cần giao hồng tiêu cho y coi như hoàn thành nhiệm vụ.

- Địa điểm nhận hàng và người nhận hàng ăn mặc ra sao, tiêu cục các ngươi có nhiều người biết không?

Tần Lâm dừng một chút, thấy đối phương có vẻ không hiểu bèn bổ sung:

- Ý của ta là, đến lúc đó làm thế nào tránh khỏi nhận lầm người?

Tập Đông Thắng và Tề Tái Hoa đều tỏ ra ngơ ngác lắc đầu, suy nghĩ một lúc lâu, Tề Tái Hoa nói:

- Dường như khách hàng không yêu cầu tiêu cục chúng ta giữ bí mật, rất nhiều người đều biết chuyện này, có lẽ, có lẽ bọn họ có biện pháp khác phòng ngừa nhận lầm…

- Hẳn là Hồ lão tiêu đầu biết nhiều chi tiết hơn, nhưng...

Tập Đông Thắng thở dài.

Hồ lão tiêu đầu là tiêu sư lâu năm của Hội Xương tiêu cục, làm nghề này đã ba mươi năm, đại danh đã sớm bị quên mất, bởi vì hói đầu sớm nên người khác gọi lão là Hồ Ngốc Tử. Bởi vì Hồ Ngốc Tử làm việc lão thành ổn thỏa, cục chủ Hội Xương tiêu cục cố ý để lão áp chuyến tiêu này. Mà lão cũng không hề phụ lòng tin của cục chủ, lúc gặp phải địch nhân tập kích trong sơn cốc đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

- Lão không thể trốn đi với chúng ta…

Một nhi nữ giang hồ phóng khoáng hào sảng như Tề Tái Hoa nhớ đến thảm kịch ngày đó, thanh âm cũng trở thành nghẹn ngào:

- Vốn là võ công lão cao nhất, thế nào cũng phải giữ được tánh mạng, nhưng lão bảo chúng ta trốn đi trước, còn mình ở lại cản phía sau. Mới vừa cỡi ngựa rẽ qua sườn núi, đã nghe tiếng lão kêu thảm thiết…

Từ Tân Di nghe đến đó liền thở dài, an ủi Tề Tái Hoa:

- Vị Hồ lão tiêu đầu này thật là nghĩa bạc vân thiên, lão trên trời có linh thiêng nhất định phù hộ các ngươi giải mối oan cừu. Hai vị cũng không nên tự trách nữa, nghĩ đến Hồ lão tiêu đầu dưới suối vàng có biết, cũng hy vọng các ngươi sống tiếp thật vui vẻ.

Tề Tái Hoa cùng Tập Đông Thắng đều gật đầu thật mạnh một cái.

Lục Viễn Chí chỉ thấy Tần Lâm sờ cằm như có điều suy nghĩ, nhất thời đôi mắt nhỏ sáng lên, bưng mặt mập tiến tới, thấp giọng hỏi:

- Tần ca, huynh lại nghĩ đến chuyện gì vậy?

- Không có, không có gì.

Tần Lâm phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Lục Viễn Chí cười cười.

Hừ, lại đùa giỡn huynh đệ trong lòng bàn tay… Lục Viễn Chí bĩu môi, bất quá đây cũng là thói quen của Tần Lâm, trước khi chưa nắm được đầy đủ đầu mối, hắn sẽ không dễ dàng phát biểu ý kiến của mình, mà là để cho bọn thuộc hạ tự do phát huy.

Không phát hiện được đầu mối gì từ lời kể của Tề Tái Hoa, Tập Đông Thắng, Tần Lâm bèn lệnh cho các Hiệu Úy nhốt đám sai nha Duyện Châu phủ vào trong đáy khoang, chỉ chừa lại một mình Chu Đức Hưng thẩm vấn.

- Bản quan không thích nói nhảm nhiều, Chu Đức Hưng, những gì các ngươi làm hôm nay, mấy vị phu nhân bản quan cũng nhìn ra có điểm gì không đúng, ngươi còn muốn giấu giếm người khác?

Tần Lâm nhìn về phía Thanh Đại, Từ Tân Di cùng Trương Tử Huyên cười cười, ba vị phu nhân đều liếc hắn một cái, người này lại quay mặt sang nói:

- Họ Chu, làm người phải biết thức thời, không nên để cho bản quan tế xuất mười tám bộ hình Bắc Trấn Phủ Ty, đến lúc đó hối hận đã muộn!

Thì ra vị trưởng quan này nhờ phu nhân giúp đỡ tra án, Chu Đức Hưng âm thầm suy nghĩ, lấm lét nhìn trộm. Thanh Đại cười hì hì giống như một thiếu nữ không hiểu chuyện, Từ Tân Di ác thanh ác khí thoạt nhìn khó mà nói, y lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Trương Tử Huyên có vẻ mặt hiền lành nhất, dập đầu bình bịch:

- Vị phu nhân này xin cứu mạng, tiểu nhân trên có mẹ già tám mươi, dưới có con nhỏ ba tuổi...

Trương Tử Huyên cười lạnh, dùng chiết phiến điểm vào vai y:

- Chẳng lẽ là mặt ta hiền hậu hơn người khác, ngươi nhìn lầm người rồi! Không ngại nói cho ngươi biết, năm ngoái ta thay người viết mấy phong thơ, phát ra ngoài cũng chỉ làm rớt mấy ngàn đầu người mà thôi.

So ra Từ Tân Di nhìn như tướng môn hổ nữ, nhưng nếu thật sự giết người cũng phải run tay, thiên kim tướng phủ mới thật sự là người quyết đoán tàn nhẫn, rất có phong thái của phụ thân. Trương Cư Chính ngồi trên đỉnh quần thần trong triều, bình loạn người Bặc, tru lục phản tặc Tương Tây, hạ một đạo quân chỉ lập tức có hàng ngàn hàng vạn thủ cấp phải rơi xuống. Trương Tử Huyên chỉ cần được ba phần chân truyền của phụ thân, người thường cũng đã khó lòng sánh kịp, làm sao có thể chỉ vì mấy câu nói Chu Đức Hưng mà dao động?

Chu Đức Hưng không mấy tin tưởng, nhưng nhìn dáng vẻ Trương Tử Huyên không giống nói đùa. Bọn Tần Lâm, Lục Viễn Chí lại không hề lên tiếng phản bác, nhất thời dọa cho y sợ gần chết, không ngờ rằng mỹ nhân như thiên tiên như Trương Tử Huyên lại có lòng dạ độc ác như vậy.

Tần Lâm không dài dòng với y làm gì, vẫy vẫy tay với Ngưu Đại Lực:

- Vị Chu bằng hữu này là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đệ hãy khởi động cho y một chút. Xin chư vị phu nhân cứ tự nhiên đi, chảy máu khắp nơi sẽ rất khó coi.

Tuy Từ Tân Di không sợ máu, suy nghĩ một chút lại cảm thấy có chút ghê tởm, liền xoay người định đi.

Thanh Đại lại cười hì hì, không biết lấy một bản vẽ từ đâu ra, lại lấy bút chì ra:

- Tần ca ca, sắp động đại hình sao? Muội muốn ở lại xem thử, ôn lại hình dáng vị trí xương cốt, mạch máu, ngũ tạng… một chút.

Chu Đức Hưng nghe vậy nơm nớp lo sợ, chợt lấy hết can đảm liếc mắt nhìn vào bản vẽ của Thanh Đại, nhất thời hồn vía lên mây. Chỉ thấy bản vẽ kia dùng bút chì vẽ hình người vô cùng sinh động, mở ra hai trang, trang bên trái vẽ hình một người không có da, toàn thân lộ ra bắp thịt trần trụi. Hình người trang bên phải càng thảm hại hơn, bụng đã bị mổ ra, tâm can tỳ phế thận đều bại lộ ra ngoài.

Trời ơi, vị Tần trưởng quan này cưới loại nữ nhân nào vậy, người nào cũng xinh đẹp, người nào cũng tàn nhẫn ác độc!

Liên tưởng đến chuyện Tần Lâm lột da người, cưa đầu người, mổ bụng người, rốt cục Chu Đức Hưng đã biết lời đồn đãi không phải là giả, chỉ cảm thấy xương cụt nóng lên một trận, chân trở nên mềm như bún, run lẩy bẩy:

- Khai, ta khai, khai hết, chỉ cầu trưởng quan cùng ba vị phu nhân tha mạng!

Thanh Đại nghịch ngợm nhìn về phía Tần Lâm nháy mắt một cái, khép lại bản vẽ đã khiến cho Chu Đức Hưng hồn phi phách tán.

- Quỷ nha đầu này…

Từ Tân Di cùng Trương Tử Huyên đều dở khóc dở cười.

Tần Lâm vẽ cho Thanh Đại một bộ giải phẫu đồ bắp thịt thân thể con người, một bộ nội tạng đồ, vốn là dùng cho y học tham khảo, không ngờ rằng lập công lúc đang tra hỏi.

Chu Đức Hưng không dám giấu giếm, nói ra đầu đuôi chuyện mà y biết.

Lúc ban đầu năm người Hội Xương tiêu cục chạy ra khỏi ổ mai phục, đến Duyện Châu phủ báo án, tình huống vẫn như bình thường cũng không có gì cổ quái. Tri Phủ Đại lão gia Tuân Trường Phong nhận được đại án kinh thiên hơn ba mươi nhân mạng ngộ hại như vậy, lập tức lớn tiếng than thở oán trách vận may mình không tốt, vì sao hấp dẫn đám cướp đường nổi tiếng Sơn Đông tới như vậy?

Bất quá lão vẫn tích cực chuẩn bị phá án, lệnh cho bọn sai nha Chu Đức Hưng nhanh chóng chạy tới địa điểm xảy ra chuyện Vấn Thượng huyện phát tra xét, lại báo cho thành vệ điều ba trăm vệ sở binh kéo tới.

Chờ bọn họ chạy tới hiện trường chỉ thấy khắp nơi máu tươi đầm đìa, khắp nơi toàn là chân đứt tay gãy, thi thể nếu không phải là bị đứt ngang đùi cũng bị rụng cánh tay, bằng không ngay cả đầu cũng bị chém rớt. Mùi máu tanh khiến cho đám người trong công môn này cũng phải buồn nôn.

Kiểm lại hiện trường ba mươi mốt cỗ thi thể, nhiều thi thể như vậy liễm phòng trong phủ cũng không có biện pháp chứa hết, không thể làm gì khác hơn là trưng tập thôn dân xung quanh đào một cái hố to, đẩy tất cả thi thể xuống hố lấp lên một lớp đất mỏng. Cũng may đây là vụ án giết người cướp của, nguyên nhân cái chết không tồn tại nghi vấn, thi thể cũng không phải rất khẩn yếu, chỉ cần để lại ở hiện trường một đội binh mã trông chừng.

Tuân Trường Phong dẫn theo mọi người trở về phủ, theo lệ viết bẩm thiếp nói rõ vụ án cho Tuần Phủ, Bố Chính Sứ Ty, Án Sát Sứ Ty Sơn Đông, thỉnh phát đại quân tiêu diệt cướp phỉ. Lại lập ra kỳ hạn lệnh cho tráng ban và khoái thủ phủ huyện tăng cường tuần tra, hỏi thăm tin tức lục lâm đạo, tra rõ xem rốt cục là đám cường đạo nào gây ra huyết án này.

Mặc dù bình thời bộ khoái triều Đại Minh hay diễu võ giương oai, thu tiền cữ thường lệ, gặp phải dân chúng có chuyện, thu tiền của họ không sót chỗ nào. Nhưng gặp phải đại án nhân mạng vậy nhất định phải toàn lực ứng phó, nếu không trễ kỳ hạn sẽ rắc rối vô cùng.

Quy củ Lục Phiến môn, phàm là đại án yếu án sẽ đặt ra cho bọn bộ khoái ba ngày một kỳ, năm ngày một hạn, tới kỳ hạn mà vụ án không có tiến triển sẽ đánh vào mông bộ khoái.

Lần này Chu Đức Hưng địa đầu xà Duyện Châu phủ cũng phải bối rối, liên tiếp ba ngày không tìm được đầu mối đã bị đánh tới nỗi trầy da sứt thịt. Mắt thấy ngày thứ năm cũng sắp đến rồi, y lập tức nôn nóng như kiến bò trên chảo.

Tần Lâm nghe đến đó bật cười, thì ra triều Minh cũng chú trọng án mạng phải phá, cười lạnh nói:

- Chỉ sợ ngươi bị đánh nóng nảy, cho nên muốn giở trò quỷ phải không?

Lục Viễn Chí nghe đến đó chợt vỗ đùi một cái:

- Trời ơi, thì ra là ngươi muốn đổ vụ án này sang mấy nguyên cáo báo án, để có thể chạy trốn kỳ hạn!

- Là ngươi?

Tề Tái Hoa cùng Tập Đông Thắng nhất thời thù mới hận cũ dâng lên trong lòng, xông lên muốn đánh Chu Đức Hưng.

- Không không không...

Chu Đức Hưng xua loạn hai tay, vẻ mặt đau khổ nói:

- Lúc ấy ta cũng chỉ là muốn ép một tên tử tù nào đó nhận tội bừa, tốt nhất là thiên lý độc hành giang dương đại đạo gì đó, để cho Đại lão gia phát văn thư truy nã hai đường thủy bộ, ta cũng tiện mượn chuyện này né tránh trọng trách. Không ngờ rằng…

Ngày hôm qua đến hạn kỳ năm ngày, Tri Phủ Tuân Trường Phong liền gọi Chu Đức Hưng lên. Chu Bộ Đầu biết phen này mông mình lại phải gặp tai ương, đến kỳ hạn là ngày khó chịu nhất đối với bộ khoái.

Không ngờ Tuân Trường Phong lại hỏi y có muốn kết thúc sớm vụ án hay không.

Đương nhiên là Chu Đức Hưng bằng lòng một ngàn lần, một vạn lần.

Tuân Trường Phong liền nói lão cảm thấy năm người tới báo án có vẻ hết sức khác thường. Tại sao ba mươi mốt người khác đều bị giết chết thê thảm, năm người này lại có thể chạy thoát mà không bị chút thương vong. Trong chuyện này có nguyên nhân gì khác hay không?

Chu Đức Hưng vừa nghe cũng biết có điều ngoắt ngoéo, càng nói tiếp hai người càng hợp ý nhau. Cuối cùng bọn họ thống nhất quyết định là do năm người báo án nội ứng ngoại hợp gây án, lại tới báo án có ý đồ che giấu tai mắt người khác.

Chuyện kế tiếp chính là Tề Tái Hoa và Tập Đông Thắng đã đích thân trải qua, Tuân Trường Phong chợt đổi giọng nói bọn họ là giặc cướp, ném chén làm hiệu muốn bắt bọn họ. Ba tên tiêu sư bị đánh lén mà chết rất nhanh, là tranh thủ thời gian cho Tề Tái Hoa, thình lình nàng uy hiếp Tuân Trường Phong, rốt cục thừa dịp loạn chạy ra khỏi phủ nha. Sau khi Tuân Trường Phong thoát thân, sai nha Duyện Châu lại đuổi sát phía sau hai người bọn họ không tha.

- Lão già Tuân Trường Phong này đường đường là Tri Phủ Đại nhân, tại sao lại vu oan cho người vô tội?

Thanh Đại chớp chớp mắt to, trong đôi mắt trong suốt như pha lê của nàng tràn đầy nghi hoặc. Nàng quen biết các Đại lão gia như Trương Công Ngư Trương Đại lão gia, Vương Thế Trinh Vương Phủ Doãn, ai cũng là thanh thiên tái thế.

Tiểu nha đầu không hiểu nhưng người khác hiểu rất rõ ràng, Từ Tân Di bĩu môi:

- Còn không phải là vì ô sa trên đầu lão?!

Một vị Tri Phủ nơi địa hạt xảy ra thảm án giặc cướp hành hung ban ngày, hơn ba mươi người bị giết, chắc chắn thượng ty sẽ phê bình là ‘chậm chạp lười biếng, cai trị bất lực’. Nếu phá án mau chóng một chút còn đỡ, tối thiểu có thể coi như tinh minh mẫn cán, có thể xóa được hai câu trên. Vạn nhất thời gian dài không phá được vụ án, nhất định vị Tri Phủ này sẽ bị chụp thêm cái mũ ‘mắt mờ hồ đồ, kém cỏi bất tài’.

Dựa theo Khảo Thành pháp của Trương Cư Chính, năm nay là năm ngoại sát (thanh tra thị sát bên ngoài). Nếu như phê trung đẳng, Tuân Tri Phủ bất động tại chỗ, phê cao đẳng, lão có thể còn thăng lên, nhưng nếu bị phê hạ đẳng, quan lộ cả đời vị lão huynh này gần như kết thúc.

Cho nên dưới tình thế cấp bách Tuân Tri Phủ bèn đi vào đường tà, muốn đẩy vụ án lên đầu mấy người báo án, vu oan cho bọn họ đồng thời mình cũng có đường trả lời với cấp trên.

Loại chuyện như vậy cũng không hiếm thấy trong quan trường, trước kia Từ Tân Di đã nghe phụ thân đề cập tới vụ án tương tự, nhắc tới lập tức đùng đùng nổi giận:

- Những kẻ làm quan này không làm chủ cho dân đã đành, còn bỗng dưng vu oan cho dân chúng vô tội, quả thật cực kỳ ghê tởm!

- Chỉ sợ không phải đơn giản như vậy!?

Trương Tử Huyên khẽ cau đôi mày dài tận tóc mai của mình:

- Tại sao Tuân Tri Phủ lại làm như vậy, nếu như chỉ là vì đùn đẩy trách nhiệm, tựa hồ không cần đuổi tận giết tuyệt năm người báo án này, ít nhất phải chừa người sống để ép cung nhận tội mới phải.

Từ Tân Di nghe vậy ngẩn ra, ngoài mặt rất xem thường nhưng trong lòng đã có hơi bội phục, quả thật Trương Tử Huyên nghĩ chu đáo hơn nàng.

- Bốp bốp…

Tần Lâm từ nãy tới giờ cúi đầu trầm tư thình lình vỗ tay cười:

- Ba vị phu nhân rất nói có lý, quả thật là hiền nội trợ của bản quan! Bất quá chuyện cấp bách trước mắt của chúng ta là…

- Đi tới nơi phát hiện vụ án!

Từ Tân Di nhao nhao muốn thử.

- Không.

Tần Lâm lắc đầu một cái, nụ cười trên khóe miệng có hơi miễn cưỡng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK