Mục lục
[Dịch] Cẩm Y Vệ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đảo Tân Nghĩa Hoằng và Phúc Đảo Chính Tắc hoảng sợ biến sắc, quân Nhật xâm lược Triều Tiên tổng cộng là chín quân đoàn, bây giờ đệ bát quân Vũ Hỉ Đa Tú Gia đã bị diệt, nếu như ba quân đoàn ở Bình Nhưỡng cũng bước theo vết xe đổ, vậy cũng chỉ còn lại có năm quân, trên căn bản không có khả năng ngăn cản quân Minh triển khai thế công. Như vậy cho dù chiếm được Hán Thành, cuối cùng vẫn là thất bại.

- Đằng nào cũng chết, liều mạng với giặc Minh!

Phúc Đảo Chính Tắc nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói.

Thời khắc mấu chốt, võ sĩ Nhật Bản liều mạng xông lên, đã trải qua trăm năm Chiến Quốc hỗn chiến, võ sĩ Nhật Bản quả thật được xưng là ương ngạnh.

Bên trong Bình Nhưỡng thành.

Quân Nhật đã hết sức bàng hoàng, từ quan quân đến võ sĩ rồi đến binh sĩ cấp bậc bình thường chân đất, sắc mặt ai nấy áo não như sắp tới ngày tận thế.

Trong thành sĩ thân Triều Tiên linh thông tin tức, ít nhiều gì cũng biết chút tin tức, thiên triều vương sư vượt biển tới đánh chiếm Hán Thành. Thật sự là phấn chấn lòng người, ngày đó trong thành lượng tiêu thụ nhang đèn vượt trội gấp mấy lần, không biết bao nhiêu người ở nhà dâng hương đảnh lễ, cầu xin thần Phật đầy trời phù hộ quân Minh đến Bình Nhưỡng thật sớm, thu thập đám quân Nhật này.

Bộ chỉ huy trên Phong Nguyệt lâu, sắc mặt Tiểu Tây Hành Trường khó coi như cha chết, đám người Oa Đảo Trực Mậu, Nội Đằng Như An cũng buồn bã vô cùng. Hắc Điền Trường Chính ngược lại có vẻ phấn khởi, lau đi lau lại đoản đao kiểu Nhật được gọi là lặc soa đeo bên hông. Võ sĩ Nhật Bản có thân phận đều đeo hai cây đao một dài một ngắn, dài dùng để chém người, ngắn dùng để tự sát.

Chỉ có Gia Đằng Thanh Chính còn duy trì bình tĩnh, cầm bình trà lên châm nước sôi vào, tay y rất ổn, không hề làm rơi nước ra ngoài một giọt.

- Chư quân, Tiểu Tảo Xuyên sẽ đến Bình Nhưỡng, cũng không phải là chúng ta không có hy vọng, cần gì làm ra vẻ nản chí ủ rũ như vậy?

Gia Đằng Thanh Chính cười nhàn nhạt, rồi nhìn Hắc Điền Trường Chính nói:

- Trường Chính Đại nhân, ta thấy ngươi nên lau thái đao mới đúng, e rằng tạm thời chưa cần dùng tới thanh lặc soa này.

Hắc Điền Trường Chính ngừng lau, cắm lặc soa vào vỏ.

Gia Đằng Thanh Chính lời còn chưa dứt, sứ giả từ Nam phương đã mang đến tin tức: Tiểu Tảo Xuyên Long Cảnh, Phúc Đảo Chính Tắc, Đảo Tân Nghĩa Hoằng dẫn dắt ba quân đoàn đang chạy tới, ngày mai sẽ tới dưới Bình Nhưỡng thành!

Bọn Tiểu Tây Hành Trường tỏ ra mừng rỡ, ngược lại Gia Đằng Thanh Chính thở dài:

- Tối thiểu chúng ta có một chút hy vọng, nhưng số mạng vẫn nằm trong tay quân Minh. Nếu như bọn họ không phạm sai lầm, sợ là chúng ta sẽ phải dùng tới lặc soa…

-----------

Thành thủ phủ Danh Hộ ốc, mấy vị Đại Danh đang đỏ mặt gân cổ tranh chấp.

- Một dãy Kinh Kỳ Đạo Triều Tiên, chủ yếu nên phân cho Tiền Điền gia chúng ta!

Tiền Điền Lợi Gia hết sức khoa trương bộ hạ của mình, muốn chiếm lấy địa phương phồn hoa nhất Triều Tiên.

Thượng Sam Cảnh Thắng không cam lòng yếu thế:

- Thượng Sam gia chúng ta cung ứng thuyền bè lương thực, chẳng lẽ không cống hiến gì cho Thái Các đại nhân sao?

Bởi vì Phong Thần Tú Cát ban bố tám đạo phân cát lệnh phong tám đạo Triều Tiên cho tướng sĩ có công, ngay cả các Đại Danh ở lại giữ Danh Hộ ốc cũng bắt đầu tranh đoạt tám đạo này.

Đức Xuyên Gia Khang phe phẩy quạt, cười hì hì nói:

- Hai vị, hãy nghe ta một lời, Trung Quốc có đất đai rộng lớn bốn trăm châu, Thái Các sắp công chiếm, chẳng phải hơn Triều Tiên gấp mười gấp trăm lần sao? Đến lúc đó hai vị tranh cãi cũng không muộn.

Thượng Sam Cảnh Thắng và Tiền Điền Lợi Gia liếc mắt nhìn nhau, không biết được trong lòng Đức Xuyên Gia Khang này nghĩ gì.

Không chỉ có hai người bọn họ không ngừng tranh chấp, rất nhanh Bồ Sinh Thị Hương, Y Đạt Chính Tông cũng gia nhập hàng ngũ tranh đoạt đất đai Triều Tiên không ai chịu nhường ai. Tuy bốn trăm châu Trung Quốc tốt thật nhưng dù sao cũng còn xa, trước hết hãy chia chiếc bánh ngọt Triều Tiên này đã.

Không ngờ rằng có mấy tên người làm thần sắc hoảng hốt đi vào thành thủ phủ cấp báo:

- Các vị Đại nhân, quân Minh đột nhiên đổ bộ Nhân Xuyên, công chiếm Hán Thành, đệ bát quân đoàn toàn quân chết hết, Vũ Hỉ Đa Tú Gia Đại nhân mổ bụng tự vận!

Chư vị Đại Danh thảy đều trợn mắt há mồm.

Danh Hộ ốc Thiên Thủ các, sau khi Thái Các Phong Thần Tú Cát biết được tin tức quân Minh đổ bộ từ Nhân Xuyên, giáng cho quân Nhật xâm lược Triều Tiên một đao ngang lưng, con nuôi mình Vũ Hỉ Đa Tú Gia mổ bụng tự vận ở Hán Thành, ngây người ngơ ngác ngồi trong phòng, thật lâu không nói một lời.

Các Đại Danh và tướng quân thuộc hạ than thở không ngừng, dễ dàng chiến thắng quân đội Triều Tiên, công chiếm ba đô tám đạo, tinh thần Thái Các đại nhân hưng phấn biết chừng nào. Lúc Bình Nhưỡng truyền tới tin thắng trận, đánh bại thiết kỵ Liêu Đông Tổ Thừa Huấn dẫn dắt, Thái Các Đại nhân uống rượu ngâm thơ, bảo rằng kiếp này sẽ thành tựu hoành đồ vĩ nghiệp công chiếm bốn trăm châu Trung Quốc, trở thành Thiên Hạ Nhân chân chính.

Nhưng bây giờ thì sao, một trong chín đại quân đoàn chỉ trong thoáng chốc đã bị tiêu diệt, ngay cả con nuôi Vũ Hỉ Đa Tú Gia mà Phong Thần Tú Cát hết sức kỳ vọng cũng bỏ mạng tại Hán Thành, không thể nghi ngờ tạo ra đả kích rất lớn cho y.

Các Đại Danh không khỏi suy nghĩ, thời gian trước Thái Các Đại nhân ban bố tám đạo phân cát lệnh, muốn chia đất đai Triều Tiên cho thần tử có công, phải chăng là mệnh lệnh này hạ hơi sớm?!

- Bọn Tiểu Tảo Xuyên, Đảo Tân, Phúc Đảo Bắc thượng Bình Nhưỡng hay là xuôi Nam Hán Thành?

Hồi lâu Phong Thần Tú Cát mới định thần lại, câu hỏi đầu tiên là muốn biết động tĩnh của đệ tứ ngũ lục quân.

Sau khi biết được bọn Tiểu Tảo Xuyên Long Cảnh dẫn dắt quân tiếp tục chạy về phía Bình Nhưỡng, sắc mặt suy sụp của Phong Thần Tú Cát hơi có thần một chút, lập tức nằm phục lên bản đồ trải trên bàn quan sát hồi lâu, rốt cục thở dài:

- Tiểu Tảo Xuyên làm rất đúng, nhanh chóng xua quân Bắc thượng Bình Nhưỡng, còn có một chút cơ hội thắng. Nếu đại quân giặc Minh vẫn đóng dưới thành, sau đó hạ trại đắp lũy đào hào giằng co với quân ta, quân ta đã bị đoạn tuyệt đường lui, tất bại không thể nghi ngờ. Nếu giặc Minh nóng lòng cầu chiến, có lẽ còn có đường xoay chuyển.

Nếu Tiểu Tảo Xuyên rút quân về Hán Thành, mặc dù đuổi đi quân Minh đang trú đóng ở đó, quân Nhật ở Bình Nhưỡng tất nhiên sẽ bị diệt, chín quân đoàn xâm lược Triều Tiên chỉ còn lại năm, khó có thể ồ ạt tấn công như trước, đối với toàn cục mà nói đã thất bại, Uy vọng Phong Thần Tú Cát xuống thấp, bọn Đức Xuyên Gia Khang, Thượng Sam Cảnh Thắng tất nổi dị tâm. Cho dù là miễn cưỡng đối phó được, chiến lược lấy tám đạo Triều Tiên mưu đồ bốn trăm châu Trung Quốc chỉ có thể hoàn toàn vứt bỏ.

Nhanh chóng xua binh Bắc thượng có hai cơ hội thắng, thứ nhất là tranh thủ trước khi đại đội quân Minh tới cường công tiêu diệt quân Thích Kế Quang. Nhưng Hán Thành bị chiếm, đường lui đoạn tuyệt, tinh thần xuống thấp, ngay cả Phong Thần Tú Cát cũng cảm thấy khả năng này là rất thấp.

Thứ hai là chờ đại đội quân Minh đến, chủ soái đối phương phạm sai lầm. Quân Nhật bị đoạn tuyệt đường lui, lợi ở tốc chiến tốc thắng, quân Minh lợi ở ổn định từng bước. Nếu như quân Minh đứng vững đánh ổn, quân Nhật sẽ không chiến tự loạn, chỉ có Tần Lâm nóng lòng cầu thành, tùy tiện phát động quyết chiến, lúc này quân Nhật mới còn có một chút cơ hội.

Nhưng Tần Lâm nhiều lần đốc sư chinh phạt, lần này thật vất vả mới tạo thành cục diện thật tốt, hắn sẽ phạm sai lầm cấp thấp sao?

Phong Thần Tú Cát ủ rũ buồn bã, chỉ có thể gởi hy vọng vào đối phương sẽ phạm sai lầm. Chuyện này đối với Thái Các đại nhân tự hào giỏi về dụng binh thật sự là một nỗi nhục rất lớn.

Hơn nữa y rất chua xót phát hiện, vốn là đánh thắng liên tiếp thuận bưồm xuôi gió tại Triều Tiên, kết quả kể từ khi Tần Lâm xuất nhậm đốc sư, thủ hạ của y liên tục bị đánh bại. Danh tướng Tùng Phổ Trấn Tín toàn quân chết hết, Đại tướng Vũ Hỉ Đa Tú Gia cũng toàn quân chết hết, trông cậy vào địch nhân đáng sợ như vậy phạm sai lầm, tựa hồ quá xa vời…

- Thái Các, hoặc giả chiến cuộc có chuyển cơ...

Đức Xuyên Gia Khang tiến lên, gõ gõ chiết phiến trong lòng bàn tay:

- Triều đình Đường quốc hết sức đa nghi, Đại tướng bên ngoài không chịu kiềm chế, Tần Lâm chinh phạt chuyên quyền bị triều đình đố kỵ, hành vi của hắn ở Liêu Đông lại bị người nắm cán. Thời gian trước quân ta chiếm ba đô tám đạo khí thế dâng cao, triều đình Đường quốc còn có thể nhường nhịn hắn vài phần. Hiện tại Hán Thành đã bị hắn chiếm lại, mạnh yếu đã phân, triều đình há có thể để cho quyền thần này lập công lao khoáng thế hưng quốc diệt quốc như vậy?!

Phong Thần Tú Cát khẽ nhướng mày.

Lúc này người Nhật Bản đều vô cùng quen thuộc lịch sử Trung Quốc, Thượng Sam Cảnh Thắng liền hỏi:

- Chẳng lẽ sẽ tái diễn chuyện xưa Ca Thư Hàn thủ Đồng Quan sao?

Triều Đường An Lộc Sơn làm phản, Ca Thư Hàn phụng mệnh triều đình thủ Đồng Quan chống cự quân phản loạn, quân Đường lợi ở kiên thủ, quân phản loạn lợi ở tốc chiến. Ai ngờ Đường Huyền Tông già nua mê muội, gian tướng Dương Quốc Trung loạn chính, ép buộc Ca Thư Hàn tốc chiến, kết quả đại bại thua thiệt.

Đức Xuyên Gia Khang lắc đầu một cái:

- Chỉ sợ là mười hai đạo kim bài Chu Tiên Trấn!

-----------

Tiếng vó ngựa giòn vang của truyền kỵ đến từ biên quân Liêu Đông theo An Định môn chạy thẳng vào kinh sư. Ngàn dặm xa xôi truyền tin thắng trận, từng hán tử cường tráng chạy tới nỗi toàn thân đầy bụi, cả người lẫn ngựa ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn không ngại mệt mỏi. Bọn họ giơ cao lộ bố buộc trên ngọn trúc, dọc trên đường đi tràn đầy vui vẻ lớn tiếng hò hét:

- Tiệp báo, tiệp báo, đốc sư Tần Hầu gia vượt biển chinh phạt, đã thu phục vương kinh Hán Thành Triều Tiên, chém tướng Nhật Vũ Hỉ Đa Tú Gia! Vương sư Nam độ sông Áp Lục, không bao lâu sau là có thể thu phục ba đô tám đạo!

Dân chúng nghe được tiệp báo thảy đều cười vui vẻ, hơn hai mươi năm trước giặc Oa hoành hành duyên hải Đông Nam, bao nhiêu người bị bọn cầm thú này hại cửa nát nhà tan. Nếu như để bọn họ chiếm cứ Triều Tiên, biết đâu chừng quân Nhật sẽ tiếp tục vượt biển xâm chiếm Thiên Tân Vệ, Đăng Lai Đạo.

- Đốc sư thật sự là cây cột chống trời của triều ta!

Mấy tên sĩ tử trẻ tuổi nhìn truyền kỵ kia khí thế dâng cao, vốn trong lòng một mực tin tưởng văn quý vũ tiện, xem thường vũ phu thô bỉ, nhưng vào thời khắc này trong lòng lại nảy sinh ra hào tình tráng chí chẳng khác nào con nhà võ.

Hẻm Sách Lan tụ tập rất nhiều cửa hàng Nam Bắc, các thương nhân vui vẻ ra mặt phát bao lì xì cho chưởng quỹ và người làm:

- Tối nay ăn ngon một bữa, mừng Tần đốc sư chiếm được Hán Thành!

Giặc Oa chiếm cứ ba đô tám đạo, con đường làm ăn buôn bán với Triều Tiên đứt đoạn, chờ Tần đốc sư bình xong giặc Oa, đường làm ăn lại thông, vận lương thực vải vóc tới Triều Tiên vừa mới trải qua binh lửa nhất định có thể bán được giá cao. Sau đó lại lấy giá thấp thu mua đồ sứ, sâm Cao Ly, Đông châu, ôi, tài nguyên cuồn cuộn!

Lại bộ Thượng Thư Vương Quốc Quang, Binh bộ Tả Thị Lang Tằng Tỉnh Ngô, Công bộ Thị Lang Phan Quý Tuần, Phó Đô Ngự Sử Trương Công Ngư, bọn Hoắc Trọng Lâu ở lại Đông Xưởng, hoặc ở nhà chuốc rượu ăn mừng, hoặc ước hẹn bằng hữu bày tiệc, trong nhà Định Quốc Công Từ Văn Bích mời tới cả một gánh hát.

Vũ Xương Hầu phủ ở hẻm Thảo Mạo giăng đèn kết hoa giống như ngày lễ, Từ Tân Di đã có nữ nhi vẫn hấp tấp như trước kia, sải đôi chân dài chạy tới chạy lui, sắc mặt hết sức vui mừng, nàng chỉ hận không được tất cả mọi người tới chia sẻ niềm vui với mình. Vĩnh Ninh ôm Tần Chân trong lòng đi theo sau biểu tỷ, giống như một cái đuôi nhỏ.

Đỗ Mỹ đỡ Thanh Đại, sắc mặt trẻ thơ của nữ y tiên lộ vẻ nở nang phúng phính hơn trước, bụng hơi nhô lên. Sau khi Tần Lâm rời đi kinh sư không lâu, nàng phát hiện mình mang thai, vì không để cho Tần Lâm bên ngoài chinh chiến phải bận lòng, nên cố ý nhờ Trương Tử Huyên không nhắc tới chuyện này trong thư.

Thiên kim tướng phủ đang ở trong thư phòng dạy con, thấy bên ngoài bận rộn như vậy bèn khẽ mỉm cười, lẩm bẩm:

- Chiến cuộc bất lợi, Tần huynh chỉ có thể làm đốc sư tới hết kỳ hạn tháng Năm. Hiện tại thu hoạch toàn thắng, bình diệt giặc Oa chỉ trong sớm tối, cũng chưa chắc có thể toàn thủy toàn chung…

Tần Trạch mở to đôi mắt tròn xoe đen nhánh, cất giọng ngây thơ hỏi:

- Mẫu thân, đây là đạo lý gì vậy?

Trương Tử Huyên thu hồi ánh mắt, cười xoa xoa đầu con trai:

- Chuyện này để mẫu thân giải thích tỉ mỉ cho con…

Thiên kim tướng phủ trong chính tranh triều đình có thể nói là liệu sự như thần, cơ hồ trong cùng một lúc, trong phủ đệ Lại bộ Lang Trung Cố Hiến Thành, đám chính địch của Tần Lâm đang tiến hành một cuộc mật mưu.

Đám cựu đảng thanh lưu Dư Mậu Học, Vương Dụng Cấp, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực đang ngồi đầy đủ. Không biết tại sao chỉ thiếu hai môn sinh đắc ý của thủ khoa cựu đảng Cảnh Định Hướng, Lưu Thể Đạo và Chu Ngô Chính.

Triệu Ứng Nguyên thở dài, tỏ vẻ lo lắng trùng trùng:

- Không ngờ gian nịnh lại may mắn như vậy, Bình Tú Cát kia cũng hết sức kém cỏi bất tài, lại để cho Tần Lâm chiếm được vương kinh Hán Thành dễ dàng như vậy. Thắng bại đã định, chẳng lẽ thật sự để cho Tần tặc tháng Năm bình Triều, lại lập công hưng quốc diệt quốc sao? Lại thêm Thích Kế Quang, Lý Như Tùng, Ma Quý, Đặng Tử Long, Lưu Đĩnh, hết thảy binh hùng tướng mạnh trong thiên hạ đều nằm trong tay hắn, cho dù là bệ hạ có ý áp chế cũng ném chuột sợ vỡ đồ!

Những cựu đảng thanh lưu này không vì quân Minh đánh bại giặc Nhật mà cao hứng, ngược lại bởi vì Tần Lâm thế lớn khó áp chế mà thở ngắn than dài.

Cố Hiến Thành cười to ba tiếng, chợt đứng lên:

- Chư quân chư quân, vì sao lại ủ rũ như vậy, muốn trừ gian nịnh, trục tân đảng, đối với chúng ta dễ dàng như trở bàn tay!

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lòng nói chẳng lẽ là Cố Hiến Thành đã hóa điên, hiện tại Tần Lâm đã đủ lông đủ cánh, lại lập được công lao khoáng thế, làm sao có thể dễ dàng lật đổ hắn?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK