Nghĩ đến Dương Triệu và bè đảng tác oai tác phúc trên đầu tướng sĩ biên quân, tham ô thật nhiều lương hướng, Tần Lâm hận không được lột da ăn thịt uống máu y.
- Đại Soái!
Thích Kim cũng rời ghế đứng lên, khao khát nhìn bá phụ. Nếu như lúc đầu y còn có lòng bất mãn với chuyện Tần Lâm ‘lợi dụng’ và ‘bán đứng’ bọn họ, vậy hiện tại quân nhân tính tình thẳng thắn này rõ ràng phát giác Tần Lâm có thiện ý.
Thích Kế Quang nhìn Tần Lâm một chút, trong ánh mắt mang theo vẻ cảm kích và biết ơn, nhưng rất nhanh ánh mắt của lão lại rụt rè tránh né, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Mạt tướng không có gì băn khoăn, những gì đã nói đều là thật tình, cầu xin Khâm Sai Đại lão gia thể tuất hạ tình.
Mặc dù thái độ Tằng Tỉnh Ngô sau khi nhận được quân chỉ tướng phủ xảy ra biến hóa quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nhưng cũng không có công bố minh xác chỉ thị Trương Cư Chính. Huống chi với quan hệ giữa Thích Kế Quang cùng Trương Cư Chính, tại sao Tướng gia không trực tiếp viết thơ cho lão?
Thích Kế Quang không biết được đây là trường tranh đấu thế nào, cũng không dám hồ đồ nhảy vào vũng nước đục. Trừ phi chính miệng Tướng gia muốn lão tố cáo Dương Triệu, nếu không lão đã quyết định tuyệt không dính vào.
Tần Lâm cười khổ, cũng hiểu nỗi khổ của Thích Thiếu Bảo. Mấy chục năm qua, nếu không phải lão sáng suốt giữ thân, làm sao còn có được cơ hội cầm quân tác chiến đền nợ nước như hiện tại? Kết quả của Hồ Tông Hiến, Du Đại Du đã hết sức rõ ràng.
- Ôi…
Thích Kim thở dài thật dài.
Lúc Thích Kế Quang cáo từ rời đi, thân thể cũng không khôi ngô hơi có chút còng lưng, phảng phất trên vai bị một ngọn núi lớn nặng nề đè ép.
Tằng Tỉnh Ngô cũng không biết rõ ràng, chỉ cho là trước khi Tần Lâm lên đường đã được Trương Cư Chính bí mật chỉ thị, Tần Lâm cũng hàm hồ cho qua chuyện, tạm thời trấn an y.
Dương Triệu thế suy mà không bại, Thích Kế Quang cũng không thể đứng ra vạch mặt tố giác, tựa hồ ngoài mặt vụ án cũng không có gì tiến triển.
Trên thực tế, khí thế của phe Dương Triệu bị đả kích không kịp chuẩn bị, Tần Lâm tranh thủ được thời gian cần thiết quý giá để tra án, được Tằng Tỉnh Ngô ủng hộ. Quan trọng nhất là đã thay đổi được thế cục bất lợi lúc đầu, khiến cho phe Dương Triệu bị áp lực của Thủ Phụ đế sư tự loạn trận cước, Tần Lâm lập tức có cơ hội đục nước béo cò.
Trở lại phòng của mình ở hành dinh, Từ Văn Trường dựng ngón tay cái lên về phía Tần Lâm:
- Thật là xuất sắc! Ha ha, tuy lần này chưa dọa được Dương Triệu vỡ gan, cũng làm cho y hết sức kinh hãi run sợ.
Lục mập cùng Ngưu Đại Lực không ngừng cười gian xảo:
- Trưởng quan chúng ta quả nhiên lợi hại, cho dù là không giải quyết được Trương Tướng gia, cũng bắt được Trương tiểu thư trước.
- Mấy tên ngu đần này, vì sao nói như vậy?
Lão điên cởi giày ra đập loạn lên đầu bọn Lục mập:
- Đó là Tam phu nhân của trưởng quan chúng ta, các ngươi phải tôn trọng một chút!
Tần Lâm không nói, nhìn bọn họ giơ ngón tay giữa lên bày tỏ khinh bỉ mãnh liệt.
- Khụ khụ, vẫn nên nói chuyện trước mắt một chút đi…
Tần Lâm nhìn quanh quất, sau đó mới nói:
- Vấn đề mấu chốt vẫn là phải lấy được bằng cớ tham ô cụ thể của Dương Triệu, ta thấy cho dù là Thích Kế Quang chịu đứng ra tố cáo cũng chỉ là lời của một bên, tối đa chỉ có thể làm chứng, dần dần kiện cáo giằng co với y. Muốn hoàn toàn đập chết Dương Triệu, vẫn phải dựa vào quyển sổ sách xuất nhập lương hướng thật.
Từ Văn Trường không điên nữa, mang giày trở lại, nghiêm trang nói
- Cũng chính là quyển sổ bảo mệnh trong tay Lưu Lương Phụ.
Nghe đến đó, Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực liền gãi đầu, tên mập lẩm bẩm:
- Nói dễ làm khó, lão điên, lão đã nói đó là thứ bảo vệ tính mạng cho Lưu Lương Phụ, y là một đảng cùng Dương Triệu, làm sao chịu đưa cho chúng ta như vậy. Trừ phi bắt lại nghiêm hình đánh khảo….
Trực tiếp bắt lại Lưu Lương Phụ đánh khảo, đương nhiên là không thể nào, không có chứng cớ gì đã bắt người, nhất định Dương Triệu sẽ cắn ngược lại một cái. Nếu là kiện cáo tới kinh sư, nói không chừng chuyện Tần Lâm bảo Trương Tử Huyên ngụy tạo quân chỉ tướng phủ cũng phải bại lộ, coi như bao nhiêu công lao đổ sông đổ biển.
Tần Lâm cũng tỏ ra ung dung điềm tĩnh, cười hắc hắc xấu xa đá đá dê vàng trên mặt đất:
- Dương Triệu dùng kế ‘từ không sinh có’ với chúng ta, vì sao chúng ta không lấy đạo của người trả lại cho người?
Từ Văn Trường hơi nghĩ ngợi một chút, trong đôi mắt chợt lóe sáng:
- Tần trưởng quan, ngươi quả nhiên tâm tư cay độc, thủ đoạn tàn nhẫn, lão phu bội phục kế ly gián này, làm cho Lưu Lương Phụ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ mà không thể nói ra.
Hai kẻ xảo quyệt cáo già nhìn nhau mà cười, tiếng cười khành khạch vô cùng âm hiểm.
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực vẫn không hiểu là chuyện gì, không biết bọn họ cười cái gì, nhưng có một điểm bọn họ vô cùng rõ ràng: Lưu Lương Phụ ắt phải chịu xui xẻo.
-----------
Sáng sớm hôm sau, Tần Lâm thay một thân áo bông cũ màu xám tro, nói với Tằng Tỉnh Ngô là muốn đi xem thử phong cảnh miền biên ải, dẫn theo hai huynh đệ Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực ung dung ra đường.
Không những Tằng Tỉnh Ngô không biết hắn muốn làm cái gì, cho dù là vô số ánh mắt giám sát bên ngoài hành dinh Khâm Sai cũng tràn đầy nghi hoặc.
Tiết trời giá rét đóng băng, cho dù là muốn xem phong cảnh biên ải, nhưng trường thành cách Mật Vân huyện thành hai mươi dặm, cỡi ngựa đi còn được, Tần Lâm dựa vào hai chân có thể đi được bao xa?
Sau khi đối mặt giao phong với Dương Triệu hôm qua, Tần Lâm đã trở thành mục tiêu của rất nhiều ánh mắt dán chặt vào. Hắn vừa động, rất nhiều người cũng động theo, trung thực thi hành mệnh lệnh của chủ nhân mình, nghiêm phòng tử thủ đối với vị Phó Khâm Sai quỷ kế đa đoan này, chỉ sợ hắn lại giở trò gì đó.
Trọng tâm theo dõi đã sớm dời sang Tần Lâm, e sợ Tần trưởng quan chẳng nương tay cho ai này làm chuyện xấu, số nội gián bố trí trong hành dinh Khâm Sai cũng có hết sáu thành đi theo hắn.
Nhưng hôm nay rất kỳ quái, Tần Lâm giống như một đứa trẻ ngoan, đi dạo nhìn cái gì cũng thấy hay. Tới gian hàng nhỏ ăn chén đậu hủ nóng, lại mua hai cân sơn tra đường bảo Lục Viễn Chí cầm theo, cuối cùng ung dung nhàn nhã đi vào một quán trà, nhìn qua hết sức đàng hoàng thành thật.
Càng là như vậy, đám nội gián đi theo giám thị hắn lại càng không dám khinh thường. Triệu Sư Gia nói họ Tần này tâm địa vô cùng gian trá, vỗ trán một cái lập tức nảy ra ý đồ xấu, lắc mông lại nghĩ ra cạm bẫy, trơn tuột như lươn, khó dây dưa hơn cả hồ ly. Lúc theo dõi hắn tốt nhất không được chớp mắt cái nào, bằng không cũng sẽ không biết hắn chạy đi đâu mất.
Tần Lâm lên lầu hai quán trà tìm một chỗ dựa vào tường khuất gió, gọi trà bác sĩ tới gọi một mâm bánh cuộn, một đĩa mứt thập cẩm, một chén mật, pha bình trà nóng tự rót tự uống, vô cùng hứng chí nghe kể chuyện.