Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương.
Dương Triệu dẫn dắt chúng quan lạy năm lạy, sau đó cổ nhạc nổi lên, một đám kiện tốt nâng long đình có chứa thánh chỉ lên. Tằng Tỉnh Ngô, Tần Lâm lại lên ngựa theo sau, cho đến nha môn Tổng Đốc trong thành, Dương Triệu cầm đầu bá quan văn võ xếp hàng lạy bốn lạy.
Tằng Tỉnh Ngô giao chiếu thư cho Dương Triệu, sau khi Dương Triệu quỳ nhận bèn mở ra tuyên đọc, nội dung không ngoài những lời khách sáo, an ủi nhiều hơn là tra xét đạn hặc.
Đọc xong Dương Triệu trả thánh chỉ lại cho Tằng Tỉnh Ngô, lần nữa trở lại long đình, chúng quan lạy bốn lạy, vũ đạo sơn hô, Dương Triệu quỳ trước long đình hỏi: ‘Hoàng cung vạn phúc?’ Tằng Tỉnh Ngô cúi người chào đáp: ‘Thánh cung vạn phúc.’
Dương Triệu dẫn dắt chúng quan thối lui, thay triều phục màu đỏ thành thường phục ô sa, lại đi ra gặp Khâm Sai, lạy hai lạy. Cuối cùng trỗi cổ nhạc đưa chiếu thư vào trong quan đình, tới đây toàn bộ quá trình nghênh đón Khâm Sai, nhận thánh chỉ mới coi như xong.
Tằng Tỉnh Ngô đã quen cũng không nói, Tần Lâm giải phẫu thi thể, phân tích vụ án, lúc đầu cũng tĩnh tâm, đến khi xong toàn bộ trình tự này cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, có cảm giác sắp ngã gục ngay tại chỗ.
Cũng may chúng quan tiếp xong thánh chỉ, cởi triều phục xuống đổi thường phục, lại đến phòng khách Tổng Đốc phủ ngồi xuống, vẻ mặt mọi người đều trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
Dương Triệu cùng Tằng Tỉnh Ngô là người quen cũ, đùa giỡn với nhau, một người nói Tằng Thị Lang lúc nào thăng Thượng Thư, trong Lục bộ chỉ cần khuyết một, chắc chắn sẽ tới phiên lão huynh ngươi lên. Người kia nói Dương Tổng Đốc nhậm chức biên quan đã lâu, trong ngoài triều đều xưng là năng thần, tương lai sắp xếp thích hợp, nhất cử bình loạn nơi biên ải, chắc chắn sẽ bước theo Vương Dương Minh, lấy văn thần mà phong Bá Tước.
Cảnh tượng hết sức hài hòa, không có chút ý gì là tra xét đạn hặc.
Vốn mọi người cùng là năng thần do Trương Tướng gia cất nhắc đề bạt, Dương Triệu ở vị trí Kế Liêu Tổng Đốc ra sức thúc đẩy triều chính mới. Chuyện phong cống Yêm Đáp Hãn, đo đạc ruộng đất, Nhất Điều Tiên Pháp, biên luyện lính mới đều là phục tùng Trương Cư Chính trăm phần trăm, Tằng Tỉnh Ngô quan hệ với y tương đối thân mật.
Cười nói mấy câu, Tằng Tỉnh Ngô liền giới thiệu Tần Lâm:
- Lão Dương, mặc dù vị Tần tướng quân này trẻ tuổi, nhưng cũng đã giản tại đế tâm, ân tướng Trương lão tiên sinh cũng rất coi trọng, thật là vị năng thần tuổi trẻ tài cao, tương lai nhất định là kình thiên ngọc trụ, giá hải kim lương của triều Đại Minh ta.
Dương Triệu sớm nghe qua tên Tần Lâm, nghe vậy lập tức mặt mũi tươi cười:
- Ngưỡng mộ đại danh Tần tướng quân đã lâu, lần trước vụ án Ma Sư Gia của bỉ nhân chết, làm phiền Tần tướng quân phí tâm. Nghe đám tôi tớ nhắc tới, Dương mỗ vô cùng cảm kích, chỉ tiếc sự vụ biên thùy trọng đại, không rảnh đích thân tới cửa bái tạ, vẫn lấy làm áy náy trong lòng.
Tằng Tỉnh Ngô bật cười to, vỗ tay nói:
- Dương Tổng Đốc, cũng đừng chỉ nói suông ngoài miệng, lần này ngươi phải tạ ân Tần tướng quân trọng hậu.
Tần Lâm cố ý làm ra vẻ tham lam, nghe thấy trọng tạ liền mở mắt thật lớn, làm bộ khước từ:
- Tằng Thị Lang nói đùa, hạ quan tận chức trách thần tử của mình, cần gì phải Dương Tổng Đốc ‘Trọng tạ’? Mọi người nên tự hỏi lòng mình đi thôi.
Hai vị Dương, Tằng vẫn chưa trả lời, Trương Tiểu Dương đã tỏ ra nóng nảy, cách khay trà giật giật tay áo Tần Lâm liên hồi:
- Chúng ta ở trong cung đã nghe nói Dương Tổng Đốc hết sức nghĩa khí với bằng hữu, nếu như có ‘huệ tứ’ gì, Tần trưởng quan ngài cung kính không bằng tuân mệnh là được.
Dứt lời Trương Tiểu Dương liền nhìn chằm chằm Dương Triệu, hận không được trực tiếp lấy mấy thỏi vàng móng ngựa trong tay áo y.
Tần Lâm nghe vậy cũng gật đầu:
- Trương công công nói phải, bản quan sớm có nghe thấy danh tiếng Dương Tổng Đốc bên ngoài, đặc sản một dãy Kế Liêu, nhờ phúc của Dương Tổng Đốc hẳn chuyến này chúng ta có thể kiến thức một chút.
Tằng Tỉnh Ngô nói chuyện còn thu liễm mấy phần, Tần Lâm cùng Trương Tiểu Dương tỏ ra thô bỉ không chịu nổi, mới vừa tiếp thánh chỉ xong, mới vừa ngồi xuống đã nói ‘huệ tứ’, ‘đặc sản’. Dáng vẻ nôn nóng không chờ đợi được của bọn họ rơi vào trong mắt các vị quan viên, nhất thời đã nhìn thấu hai người bọn họ.
Dương Triệu cười to cực kỳ sảng khoái:
- Tần tướng quân, Trương công công, hai vị không biết, Tằng Thị Lang là bạn tốt nhiều năm của bản quan, cho nên nói đùa với nhau. Dương mỗ rất thích kết giao bằng hữu, hai vị đến Kế Liêu, phong vật đủ các màu sắc kính xin nhã thưởng.
- Vậy thì hay quá, lão thúc ta đã nói sau khi đi xong chuyến này, trở về cung mấy năm sau không cần lo cơm ăn áo mặc…
Trương Tiểu Dương cực kỳ cao hứng, thái giám tham tiền đó là danh bất hư truyền.
Tần Lâm cũng xoa xoa tay, cười hăng hắc:
- Ở Nam Kinh đã nghe gia nhạc nhắc tới đại danh Dương Tổng Đốc, hôm nay gặp mặt quả thật là cánh tay đắc lực của triều Đại Minh ta.
Tằng Tỉnh Ngô liền nói với Dương Triệu, thúc thúc của Trương Tiểu Dương chính là đương kim Ty Lễ Giám Bỉnh Bút thái giám Trương Thành, mà bình thê của Tần Lâm chính là con gái của Ngụy Quốc Công Từ Bang Thụy Nam Kinh.
“A, thì ra là hai tên con nhà giàu bất học vô thuật.”
Thuộc quan Tổng Đốc phủ đều nghĩ như vậy.
Dương Triệu nghe vậy cũng không giật mình, chắc chắn đã sớm biết lai lịch hai người này, lại giả bộ như mới vừa biết, chắp tay thi lễ:
- Thất kính, thất kính, thì ra hai vị đều là hậu nhân trung thần đời đời chịu ân nước.
Các quan viên buồn cười trong bụng, Trương Tiểu Dương là điệt nhi hoạn quan, Tần Lâm nhờ quan hệ gấu quần nữ nhân mà thăng quan, làm sao có thể được xưng là ‘đời đời chịu ân nước’? Ngược lại làm sao họ Tần lấy được nữ nhi Ngụy Quốc Công làm bình thê, chẳng lẽ nữ nhân kia là do thiếp sinh, trong nhà không được cưng chiều?
Nhưng Tần Lâm cùng Trương Tiểu Dương lại nghiễm nhiên coi đó là vinh, sắc mặt lộ vẻ dương dương đắc ý, rơi vào trong mắt chúng quan lại càng thêm chán ghét coi thường bọn họ.
Dương Triệu an bài yến tiệc ca múa, y cầm đầu, hai vị Sư Gia Hình Danh, Tiền Cốc bồi tiếp, cùng ba vị Khâm Sai chuốc chén ngôn hoan náo nhiệt vui vẻ. Buổi tối lại an bài ca cơ tiếp đãi, Tần Lâm thoái thác nói nhà có sư tử, Tằng Tỉnh Ngô cùng Trương Tiểu Dương lại không từ chối.
Tằng Tỉnh Ngô không nói, Trương Tiểu Dương cần ca cơ có ích lợi gì?
Trở lại dịch quán vào phòng đã an bài, ‘đặc sản’ đã được đưa tới, mấy con dê vàng phơi khô, mấy con heo sữa phơi khô, bày dưới đất. Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cùng một tên ‘tùy tùng’ tuổi cao cung kính chờ đợi đã lâu.
- Tên Dương Tổng Đốc này vô cùng lão luyện, cực kỳ khó đối phó.
Từ Văn Trường cải trang thành tùy tùng đi theo, vuốt chòm râu đen không ra đen vàng không ra vàng, cười cười đá đá dê khô.
Lão đá con dê khô kia nhưng lại không nhúc nhích, hiển nhiên trong đó có điểm khác thường.
Tần Lâm chép miệng, Ngưu Đại Lực lập tức xách dê lên, hai tay ra sức xé mạnh một cái. Lập tức xé con dê thành hai mảnh, chỉ thấy trong bụng dê rơi ra mấy cái bao giấy dầu, rơi xuống đất kêu loảng xoảng vang dội. Xé giấy dầu ra, bên trong chứa một đống bạc sáng loáng.