Trời đất xoay chuyển một hồi, Hàn Thạc choáng váng khó khăn cố đứng vững lại.
Hắn vừa nhìn lên đỉnh đầu, đột nhiên phát hiện ra mình như đang ở trong một vật nào đó, trên đỉnh đầu tràn ngập những phù văn ngoằn ngoèo thâm ảo. Những phù văn này lấp lánh huyết quang, như những vật sống đang vặn vẹo.
Dưới chân là mặt đất màu nâu, mặt đất này rất phẳng, có vẻ rất cứng rắn.
Huyền Âm khí vô cùng đậm đặc tràn ngập bốn phương tám hướng. Huyền Âm khí nơi đây vượt quá tưởng tượng của Hàn Thạc rất nhiều, cứ vòng vòng chung quanh, như màn sương nhàn nhạt ngưng tụ mãi mà không tan, có thể theo hơi thở và trực tiếp vào phổi. Hàn Thạc tin rằng nếu mình tu luyện ở chỗ này thì tốc độ tụ tập Ma Nguyên lực sẽ tăng tiến gấp trăm lần, thậm chí nhanh hơn!
Tràn đầy vẻ kinh ngạc quái lạ, Hàn Thạc không ngừng đánh giá tình huống chung quanh, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên đỉnh đầu mình có khoảng trời mênh mông, những bóng ma thật lớn bay vòng vòng trên nền trời.
Thần thức vừa động, Hàn Thạc hoảng sợ phát hiện những cái bóng bay vòng vòng ra trên đỉnh đầu mình ở một nơi rất xa đó chính là mười mấy Huyền Ma lúc trước xoay quanh ở ngoài động khẩu.
- Khi nào thì mấy con Huyền Ma trở nên lớn đến thế nhỉ? - Hàn Thạc vô cùng quái lạ, rồi sực nghĩ ra, thân thể khẽ chấn động, càng thêm cẩn thận dùng thần thức cảm ứng tình huống chung quanh.
- Quả nhiên, thân thể mình thu nhỏ lại, tựa hồ bị một vật nào đó hút vào trong. Không phải những con Huyền Ma này trở nên lớn lên, xem ra, hẳn là mình nhỏ đi mới đúng! - Thần thức cảm thụ biến hóa chung quanh, Hàn Thạc kinh hô.
Sau khi Hàn Thạc kinh hô, hắn đột nhiên phát hiện những phù hào không ngừng lóng lánh huyết quang chung quanh đang chuyển động với một quỹ tích thần bí rất nhanh, một sức mạnh hư vô mờ mịt chẳng biết từ nơi nào xông ra.
Hàn Thạc còn chưa biết đang phát sinh việc gì, thì sức mạnh hư vô mờ mịt đó đột nhiên truyền đến thần thức hắn một đoạn tin tức:
- Ta là Đỉnh Linh, hoan nghênh ngươi đã đến, chủ nhân mới!
Giật mình cả kinh, Hàn Thạc không hiểu gì cả, đáp lại như cái máy:
- Ngươi là ai? Nơi này là nơi nào? Ai là người bố trí Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận?
- Ta là Đỉnh Linh trong Vạn Ma đỉnh. Ngươi đang ở bên trong Vạn Ma đỉnh. Người bố trí tất cả những trận pháp ở nơi này là chủ nhân cũ của ta, Ma tôn Cổ Thiên Tà! - Thanh âm tự xưng là Đỉnh Linh chầm chậm giải thích cho Hàn Thạc.
(wm: Đỉnh Linh: linh hồn trong cái đỉnh. Cái đỉnh như cái lư hương, rất lớn, có ba chân. Vạn ma đỉnh: cái đỉnh của vạn ma)
“Vạn Ma đỉnh? Ma tôn Cổ Thiên Tà? Chuyện gì thế?” - Hàn Thạc mờ mịt không rõ lắm, trong đầu rối loạn.
Nghĩ ngợi rất nhanh, hắn đột nhiên cả kinh:
- Ta là chủ nhân mới của Vạn Ma đỉnh hả? Chuyện gì thế? Chủ nhân cũ đâu?
- Chủ nhân cũ Ma tôn Cổ Thiên Tà và một cường giả của vũ trụ này đại chiến một hồi, lưỡng bại câu thương. Người nọ trọng thương ẩn trốn mất. Ma tôn vì thân thể phải xuyên qua vũ trụ tiêu hao quá nhiều, bị thương nặng đến mức hủy diệt. Trước khi chết đã cố hết sức trốn vào vị diện này, trước khi thần thức hoàn toàn bị tiêu tán, đã bố trí ra tất cả nơi này.
- Trước khi thần thức Ma tôn hoàn toàn tiêu tan, ở vũ trụ này ngươi có lẽ là người duy nhất tu luyện ma công. Hơn nữa ngươi cũng là do ta mang đến đây. Do đó từ bây giờ trở đi, ngươi cũng là chủ nhân mới có thể ta! - Đỉnh Linh giải thích cho Hàn Thạc.
Hàn Thạc cực kỳ kinh hãi. Thiếu chút nữa muốn nhảy tưng tưng lên. Ma tôn Cổ Thiên Tà trước khi chết còn thừa lực để bố trí tất cả nơi này. Hắn rốt cuộc cường đại đến đâu đây? Tên Thần vũ trụ này đại chiến với Ma tôn, hơn nữa chưa chết ở đây có phải còn mạnh hơn không?
Như hiểu được ý nghĩ của Hàn Thạc, Đỉnh Linh phẫn hận nói:
- Trước khi Ma tôn và tên gia hỏa đó đại chiến, ngài vừa mới xuyên qua vũ trụ, hao phí quá nhiều sức mạnh, nên mới bị cảnh thần thức hoàn toàn tiêu tán. Bằng không, người chết không nhất định là Ma tôn!
Nghe Đỉnh Linh giải thích như vậy, Hàn Thạc cũng hơi ngạc nhiên, rồi đột nhiên trong lòng run lên, vội vàng hỏi:
- Vừa rồi ngươi nói ngươi đưa ta tới đây. Ý gì đây?
- Nói chính xác, hẳn là Ma tôn và ta cùng đưa ngươi tới. Ma tôn đại nhân bố trí tất cả, ta chỉ chấp hành thôi!
Đỉnh Linh trầm mặc một chút, rồi giải thích thêm:
- Có ngàn vạn vị diện ở vũ trụ này, tại sao linh hồn ngươi chỉ phủ xuống vị diện này mà thôi, chẳng lẽ ngươi không thấy kỳ quái sao?
- Nghe ngươi nói như vậy, cũng có vẻ có lý. - Hàn Thạc lặng lẽ một lát rồi nói.
- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra, trên vị diện này có rất nhiều dấu vết Ma tôn lưu lại sao? Ngươi nghĩ rằng thật sự tự nhiên hình thành nên Ngũ hành tuyệt địa sao? Trên đại lục này, nếu không phải là Ma tôn bố trí trước khi chết, làm sao có được lắm Ngũ hành tuyệt địa thượng cổ như vậy chứ! - Đỉnh Linh nói tiếp.
Hàn Thạc giật mình kinh hô:
- Té ra như thế, khó trách ta từng tới Thâm Uyên giới, nhưng lại chưa từng phát hiện ra bất kỳ một Ngũ hành tuyệt địa nào ở Thâm Uyên giới vốn còn rộng lớn hơn chỗ này rất nhiều!
- Ma tôn tự biết thời gian không nhiều lắm, vì sức mạnh trong cơ thể mỗi khắc đều trôi đi mất, thần thức cũng sắp tan đi, không thể dùng đại pháp lực để mang đến một truyền nhân tu luyện ma công từ một vũ trụ khác được, do đó chỉ có thể lợi dụng sức mạnh lưu lại, bố trí năm Ngũ hành tuyệt địa khổng lồ. Bày ra một trận rất lớn, đợi một cơ hội thích hợp, cũng chính là khi có một người nào đó có linh hồn biến đổi rất lớn, lúc đó sẽ hình thành dao động mãnh liệt rất phù hợp với dao động để xuyên vào vị diện này, lợi dụng tất cả những thứ ở đây, giúp cho luồng dao động đó đưa linh hồn tới đại lục này.
- Ma tôn bố trí xong tất cả những thứ này, thần thức dần dần tiêu tán, nhưng không còn cơ hội đợi được người kết thừa nữa, cuối cùng hoàn toàn tiêu vong. Còn ta, Đỉnh Linh Vạn Ma đỉnh, kế thừa di nguyện của Ma tôn, một mạch đợi cơ hội, cũng không biết đợi bao nhiêu năm, linh hồn của ngươi dưới sự biến đổi lớn, cộng hưởng với dao động do Ma tôn lưu lại. Ta bèn lợi dụng sức mạnh mà Ma tôn bố trí lưu lại ở chỗ này, mới có thể đưa linh hồn ngươi tới vũ trụ này, chuẩn xác phủ xuống vị diện này.
Hàn Thạc ngạc nhiên, sau những giải thích này hắn mới hiểu được hóa ra linh hồn mình xuyên toa cũng không phải là ngẫu nhiên. Tất cả những việc này đều là do Ma tôn Cổ Thiên Tà lưu lại, do Đỉnh Linh của Vạn Ma đỉnh này thi thành.
- Linh hồn ngươi thật sự quá yếu ớt, để có thể mang ngươi từ vũ trụ đến đây bình yên vô sự, hơn nữa bình an nhập vào một thân thể, sức mạnh ở đây đã tiêu hao đi rất nhiều. Ta thân là Đỉnh Linh của Vạn Ma đỉnh, cũng không thể không lâm vào trạng thái ngủ say, dùng Huyền Âm khí không ngừng hội tụ trong Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận mà khôi phục.
- Sau một thời gian, ta lâm vào trạng thái ngủ say nên cũng không biết vị trí của ngươi nữa. Mãi đến thời gian gần đây, ta mới tỉnh lại, lập tức không ngừng gọi ngươi đến. Chỉ là ngươi cách ta xa quá, thêm nữa ta cũng hơi suy yếu, ngươi vẫn không thể cảm nhận được tiếng gọi của ta, nên trì hoãn mãi mà không tới đây được.
- Khi ta đã chuẩn bị mạo hiểm bay ra khỏi Vạn Ma đỉnh, ngươi lại thần kỳ tới thế giới dưới đất, hơn nữa một đường đi tới nơi này. Xem ra trời đã định, ngươi nhất định là người được là Ma tôn tuyển, sớm muộn gì cũng tự mình đi tới. - Đỉnh Linh vui mừng nói.
Hàn Thạc nghe hắn nói thế, cảm thấy rất cổ quái. Hắn chưa bao giờ ngờ tới ở sâu dưới đất lại có một cái Đỉnh Linh kỳ lạ như vậy, vẫn lặng lẽ nhìn theo mình, hơn nữa vẫn luôn luôn đợi mình đến. Loại cảm giác này làm Hàn Thạc có chút cảm động.
- Tại sao Cổ Thiên Tà phải phí công như vậy, phải đem người từ vũ trụ chúng ta tới đây? Nếu nói Cổ Thiên Tà nguyện ý, hoàn toàn có thể tìm được truyền nhân ở vị diện này, tiếp quản tất cả nơi này mà? Ta nghĩ làm như vậy có thể tiết kiệm không biết bao nhiêu công phu? - Hàn Thạc vẫn cảm thấy khó hiểu.
- Đầu tiên, lúc trước ở vị diện này còn chưa có sinh vật trí tuệ cao! Quan trọng nhất là, Ma tôn cho rằng tất cả mọi người ở vũ trụ này đều là ngoại nhân, truyền nhân của ngài chỉ có thể đến từ cố hương của ngài, quyết không cho phép dị tộc vũ trụ nhận được tất cả truyền thừa của mình! Do đó ngài không tiếc trả giá đắt, đem ngươi từ cố hương tới, cũng không muốn dễ dàng cho đám dị tộc này nhận được truyền thừa của ngài! - Đỉnh Linh giải thích.
Hàn Thạc nghe Đỉnh Linh giải thích như vậy, im lặng gật đầu. Có những người ngày xưa vẫn rất chấp nhất về những qui củ cổ hủ. Hắn lúc này đã có thể giải thích được ý nghĩ của Cổ Thiên Tà. Sau khi nói chuyện xong, Hàn Thạc biết những việc đã xảy ra đối với Cổ Thiên Tà có lẽ xảy ra từ rất lâu rồi.
- Nói như vậy, ta là chủ nhân mới của ngươi! - Hàn Thạc trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi.
- Không sai, ngươi là người mà ta và Ma tôn cùng tuyển. Ngươi có thể kế thừa Ma tôn, hơn nữa còn sở hữu Vạn Ma đỉnh có thể chấn nhiếp vạn ma, cũng chính là ta! - Đỉnh Linh trả lời rất khẳng định.
Trong lòng mừng như điên, Hàn Thạc hỏi:
- Cổ Thiên Tà để lại cho ta cái gì? Mặt khác, Vạn Ma đỉnh này có diệu dụng gì thế?
- Ma tôn lưu lại cho ngươi toàn bộ cảm ngộ của ngài về ma công, chỉ cần ngươi đi theo con đường đó, tương lai sẽ trở thành một Ma tôn khác, có sức mạnh hủy thiên diệt địa. Nhưng con đường này rất dài và gian nan, ngươi cũng phải cẩn thận. Bản thân ta lúc còn ở vũ trụ cũ có thể chấn nhiếp vạn ma, buộc tất cả người tu ma phải thần phục. Nhưng ở vũ trụ này, lại không có tác dụng này nữa. Về phần ta làm được gì cho ngươi, ngươi chẳng mấy chốc có thể cảm nhận được thôi. - Đỉnh Linh truyền tấn.
- Cảm nhận được cái gì? - Hàn Thạc ngạc nhiên.
- Sức mạnh! - Đỉnh Linh trả lời.
Sau những tin tức của Đỉnh Linh, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện ra bên trong Vạn Ma đỉnh, Huyền Âm khí khổng lồ đột nhiên xảy ra biến hóa. Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Huyền Âm khí ngưng tụ mà không tan đột nhiên rút lại, tựa hồ chịu sức ép của Vạn Ma đỉnh, dần dần biến hóa thành năng lượng tinh thuần hơn.
- Ngươi quá yếu! Cửu Địa Huyền Âm Tụ Linh trận lần trước vì phải mang ngươi đến đã tiêu hao rất nhiều Huyền Âm khí, mặc dù mấy năm nay Huyền Âm khí cũng mới tụ tập không nhiều lắm, nhưng cũng cũng đủ cho ngươi tiến thêm một bước rồi! Buông lỏng tâm linh của ngươi, nhận lấy luồng sức mạnh có khả năng thay đổi thân thể ngươi. Trừ việc này ra, ngươi còn được nhận một bộ phận lĩnh ngộ đến từ Ma tôn. Thần thức của ngươi còn quá yếu, không thể một lần nhận quá nhiều, sau này ta sẽ dần dần truyền cho ngươi. - Đỉnh Linh đột nhiên hô một tiếng, thanh âm đều đều cứ vang mãi trong thần thức Hàn Thạc.