Mục lục
[Dịch] Đại Ma Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên có một đám người tới gây huyên náo làm Hàn Thạc kinh hãi, chẳng mấy chốc, hắn ý thức được chuyện gì đang xảy ra, mặt mày hớn hở cao hứng ra khỏi tu luyện tràng, mở cửa Thiên Cơ Dược Tề.

Trước cửa Thiên Cơ Dược Tề có rất nhiều nhân vật mà Hàn Thạc đã biết, tỷ như Tạp Mai Lệ Tháp lớp da đã trắng trẻo hơn một chút đứng cạnh An Đức Liệt sắc mặt tươi tỉnh, tỷ như Cơ Nhã tới đây mua một bình Tuyền Cơ đan, còn có Đường Na và vài thanh niên gia tộc Lai Phất Tư.

Nhưng đại đa số thì Hàn Thạc không biết, những người này ai nấy quần áo hoa lệ, có già có trẻ, đang đứng rì rầm nói chuyện với bọn người Tạp Mai Lệ Tháp An Đức Liệt, đứng mãi trước cửa Thiên Cơ Dược Tề mà xì xào. Vài người vừa thấy là biết những vị Thần thân phận không cao, ai nấy đều la hét:

- Mở cửa… mở cửa nhanh!

- Khốn khiếp, sao thoáng cái đã có nhiều người như vậy chứ! - Cơ Nhã lẫn trong đám người, thấp giọng oán giận.

- Chúng ta không muốn tin tức lộ ra ngoài, nhưng nha đầu Tạp Mai Lệ Tháp lại chọc vào mắt người ta, tướng mạo nàng thì cả Ám Ảnh thành ai mà chẳng biết, lớp da nàng đột nhiên thay đổi quả thực chính là quảng cáo tự nhiên chói sáng nhất cho Thiên Cơ Dược Tề, thêm nữa nàng thấy người là nói, ai mà không biết sự thay đổi của nàng đến từ cửa hàng Thiên Cơ Dược Tề này chứ! - Quý phụ Bối Ti bên cạnh Cơ Nhã trong lòng cũng có chút tiếc nuối, biết việc mình muốn độc bá Thiên Cơ Dược Tề sợ là khó có thể thực hiện được.

- Các vị, muốn làm cái gì thế? - Vừa mở đại môn, Hàn Thạc nhìn lướt qua đám người đứng trước cửa, biết rõ mà còn hỏi.

- Xú tiểu tử, ngươi xem ta này, xem ta có gì bất đồng không? - Tạp Mai Lệ Tháp nhảy lên đầu tiên, gạt vài người tới trước mặt Hàn Thạc, kêu lên vẻ hưng phấn. Những người bị Tạp Mai Lệ Tháp gạt ngang trong miệng rên một tiếng, đang chuẩn bị tìm người hỏi tội, nhưng vừa thấy gương mặt Tạp Mai Lệ Tháp thì ai nấy lập tức biết điều câm miệng lại.

- Có gì phải xem, ta sớm biết thuốc này rất hữu dụng mà. - Hàn Thạc mỉm cười.

- Bố Lai Ân, luyện chế thêm cho ta vài bình nhé, mau mau một chút đó! - Tạp Mai Lệ Tháp cười hắc hắc, nàng thật sự chẳng khách khí gì với Hàn Thạc, lập tức yêu cầu ngay.

- Hắc, đây còn năm bình nhỏ, ngươi có thể phục dụng tiếp, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi.

Hàn Thạc vô cùng cẩn thận lấy ra năm bình nhỏ, trước mặt những người ở đây đưa cho Tạp Mai Lệ Tháp, trong lòng rất hài lòng về việc nàng ta tuyên truyền cho hắn.

Tạp Mai Lệ Tháp cũng không khách khí gì với Hàn Thạc, cầm ngay năm bình nhỏ quí như trân bảo, vỗ vỗ vai Hàn Thạc, nói oang oang:

- Bố Lai Ân, cám ơn ngươi. Tiểu tử ngươi làm cho người ta quá khó tin!

- Bố Lai Ân. Dược tề này giá bao nhiêu tinh tệ. Ngươi nói giá đi. Lát nữa ta trả cho ngươi. - An Đức Liệt lẫn trong đám người đột nhiên hét lên một tiếng. Giọng hắn không cao nhưng lại áp đảo những tiếng ồn ào ở đây, ai nấy đều có thể nghe rõ mồn một.

An Đức Liệt một mình đứng cách đó không xa, những người ở Ám Ảnh thành bên cạnh đều duy trì một khoảng cách nhất định với hắn. Khi An Đức Liệt mở miệng nói ra những lời này, những thanh âm đang ồn ào như cái chợ bỗng đột nhiên an tĩnh đi nhiều.

Ở Ám Ảnh thành, An Đức Liệt chưởng quản tài chính của gia tộc Tái Nhân Đặc, cũng gián tiếp khống chế kinh tế Ám Ảnh thành. Bất kỳ những vụ làm ăn nào của các đại gia tộc đều phải qua tay An Đức Liệt mới có thể triển khai được. Thêm nữa hắn lại có thực lực phi phàm, ở Ám Ảnh thành An Đức Liệt có địa vị cực cao.

Thân phận hắn cao như vậy, vừa mở miệng nói ra lập tức kẻ khác phải im lặng mà nghe, chỉ sợ nếu to tiếng át giọng hắn, không chừng lại trêu vào An Đức Liệt. Đối với những thương nhân muốn làm ăn ở Ám Ảnh thành, tầm quan trọng của hắn còn lớn hơn thành chủ Ám Ảnh thành Hoa Lai Sĩ nhiều.

- Có đi có lại. Ta và Tạp Mai Lệ Tháp là hảo hữu mà. Ta làm ra thuốc này cũng là cho một mình nàng. Xem như tặng luôn. Ngươi không cần tính toán gì với ta! - Hàn Thạc cười khẽ, cự tuyệt rất dứt khoát.

An Đức Liệt sửng sốt, nhưng cũng không miễn cưỡng Hàn Thạc thu tiền, chỉ mỉm cười khẽ gật đầu rồi nói:

- Tốt lắm. Ừm tất cả thuốc trong cửa hàng ngươi có thể bán cho hết cho ta, ta sẽ dựa theo giá của ngươi ghi trên đó, vấn đề này chắc không có chuyện gì chứ?

- Làm sao làm như vậy được, chúng ta đã đợi lâu rồi, làm sao có thể toàn bộ bán cho ngươi!

- Cho dù là gia tộc Tái Nhân Đặc cũng không thể bá đạo như vậy, đây là mua bán hợp pháp, các ngươi không thể...

- Tách ra bán, hoặc là người tới trước mua trước, chúng ta đợi lâu như vậy, làm sao có thể tay không mà quay về chứ!

Những tiếng ồn ào như chợ vỡ lại vang lên, cơ hồ tất cả mọi người đều kháng nghị, xem ra lúc này mọi người có vẻ không sợ địa vị An Đức Liệt ở Ám Ảnh thành nữa. Xem ra thuốc của Hàn Thạc có sức hấp dẫn rất lớn, lớn đến nỗi làm gan của họ lớn lên không ít.

An Đức Liệt thật không ngờ tới mình vừa đề nghị lại gây ra sự nhao nhao phản đối của toàn trường, hắn hơi giật mình, rồi cười khổ nói:

- Bố Lai Ân, ngươi hãy chờ xem.

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc cố đè nén sự vui mừng trong lòng, nói:

- Mọi người đã nể mặt ta như vậy, vẫn đợi đến bây giờ, vậy ta cuối cùng không thể để mọi người tay không ra về. Như vậy đi, ừm, bất luận thân phận cao quý, mỗi người được mua ba bình, như vậy có thể cam đoan mỗi người sẽ không ai không được hưởng thụ lợi ích từ thuốc của bổn cửa hàng!

- Được, được!

Những người biết mình thân phận không đủ tôn quý ai nấy đều gào lên. Bối Ti vốn còn dự tính dùng danh nghĩa gia tộc Kim Sâm để nói chuyện, bất lực thở dài một tiếng, nói với Cơ Nhã đang bất bình bên cạnh:

- Không có biện pháp, xem ra không thể dựa theo gia tộc để phân phối rồi.

- Thật xui xẻo, chúng ta là người đầu tiên tới, thế mà tên hỗn đản đó lại nhất định không mở cửa, bằng không số thuốc này toàn bộ đều đã là của gia tộc Kim Sâm chúng ta rồi, đâu đến nỗi như thế này chứ!

Cơ Nhã tức giận rên rỉ, rồi hối hận nói:

- Sớm biết thế đã đem một đội Thần Vệ gia tộc đến đây, khi phân phối như vậy chúng ta cũng có thể chiếm được nhiều tiện nghi hơn một chút.

- Được rồi được rồi, đừng rên rỉ nữa.

Bối Ti trấn an vài câu, nhẹ giọng nói:

- Thật ra nhân tài là quan trọng nhất, chỉ cần hắn còn ở đây, sau này số thuốc này hẳn là sẽ được hắn tiếp tục luyện chế không ngừng, chúng ta cũng nên chú ý tới hắn.

- Không sai. - Cơ Nhã nghe vậy khẽ gật đầu, càng chú ý quan sát Hàn Thạc giữa đám người, đột nhiên cảm thấy hắn thoáng cái đã thuận mắt hơn rất nhiều. Vốn trước kia nàng đúng còn có chút ác cảm với Hàn Thạc, nghĩ rằng hắn ngạo mạn, tự đại. Bây giờ biết thuốc của Hàn Thạc thần kỳ như thế, lập tức tự nhủ kỳ nhân tự nhiên phải có tính tình quái lạ, thật là người có cá tính!

- Mỗi người... Mỗi người hạn mua được ba bình, xin nhìn kỹ công dụng và giá ghi rõ ràng trên bình thuốc, lựa chọn thuốc thích hợp nhất cho ngươi sử dụng! - Thanh âm Hàn Thạc rất ôn hòa, không ngừng vang lên khắp Thiên Cơ Dược Tề.

Những người bịt kín cả cửa Thiên Cơ Dược Tề thoáng cái đã ồ lên, đẩy nhau muốn lao về phía trước, hy vọng mình được vào nhà thuốc trước, sẽ tìm được thứ thuốc thích hợp nhất cho mình sử dụng, miễn cho việc mình đến sau bị người khác mua mất.

“Ầm ầm ầm...”

Thoáng cái những người thực lực không cao ai nấy bị ném bay ra ngoài. Mấy những lãnh đạo cao cấp của các đại gia tộc, thế mà khi đến trước mặt Hàn Thạc, toàn bộ đều khiêm nhường nhìn hắn, yêu cầu Hàn Thạc có thể bắt đầu rồi.

- Ách...

Hàn Thạc sửng sốt, vốn định quát lớn vài câu, vừa thấy nụ cười đầy hòa khí trên mặt những cường giả đại gia tộc, hắn lại không biết phải nói cái gì, vội nghiêng người nhường lối cho những người này vào, thuận miệng nói một câu:

- Tạp Mai Lệ Tháp tiểu thư, phiền ngươi sắp xếp bên ngoài cho ta, để họ đừng làm loạn!

- Yên tâm đi, ta sẽ đảm bảo cho ngươi. - Tạp Mai Lệ Tháp sau khi cất kỹ năm bình dược tề, trả lời rất sảng khoái.

- Chỉ là một thương nhân bán thuốc mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ. Nhìn tiểu tử bộ dạng tiểu nhân đắc ý kìa! - Đám người Khải Kỳ đột nhiên hừ lạnh.

Thần tình Đường Na vô cùng ngạc nhiên, trong lòng cũng cuộn sóng. Nhìn hai người Khải Kỳ và Y Phù bên cạnh, vốn nàng chuẩn bị tới đây hỏi tội, đột nhiên không biết phải làm như thế nào cho phải.

Những người đầu tiên vào Thiên Cơ Dược Tề mặc dù không phải là tộc trưởng các đại gia tộc, nhưng cũng đều là những nhân vật tai to mặt lớn ở Ám Ảnh thành này, cũng cỡ như An Đức Liệt, ở gia tộc cũng có địa vị và uy vọng rất cao. Từ biểu hiện của họ, Đường Na tin họ nhất định sẽ nguyện ý muốn lập quan hệ tốt với Hàn Thạc mà không ngại đắc tội với gia tộc Lai Phất Tư của mình.

Hơn nữa trong đám người này còn có Tạp Mai Lệ Tháp, ác nữ nổi tiếng ở Ám Ảnh thành này đến cả tâm bệnh gây khốn khổ nhiều năm cho nàng ta mà cũng có thể được chữa khỏi, hơn nữa Đường Na cũng rất băn khoăn không biết khi thấy nàng đến hỏi tội Hàn Thạc thì Tạp Mai Lệ Tháp rốt cuộc sẽ giúp nàng hay là giúp hắn!

Quan trọng nhất là từ lời của những người bên cạnh, đặc biệt là sự tuyên truyền không mệt mỏi của Tạp Mai Lệ Tháp, nàng cho rằng cửa hàng thuốc của Hàn Thạc trở thành vô cùng trọng yếu đối với gia tộc Lai Phất Tư, một khi nàng gây chuỵên với Hàn Thạc, vậy gia tộc Lai Phất Tư rất có thể chẳng đạt được điều gì cả.

Nghĩ vậy, Đường Na quả thực vô cùng khổ sở, liếc mắt nhìn hai em bên cạnh, Đường Na thầm hận hai người không hiểu việc, chỉ tạo cho gia tộc phiền toái. Mang theo tâm tư này, lại nhìn gương mặt sưng húp của Y Phù, trong mắt nàng chẳng những không có vẻ đáng thương nữa, ngược lại càng có vẻ xấu xí hơn.

- Đại tỷ, tỷ phải làm chủ cho chúng ta? - Mắt thấy ánh mắt Đường Na không ngừng thay đổi, Y Phù vội vàng hét lên.

Trong lòng đã có chút ác cảm, Đường Na lạnh mặt trừng mắt nhìn Y Phù, nói:

- Ngươi nhìn tình thế trước mắt đi, có thích hợp cho chúng ta hỏi tội không?

- Tại sao không thể?

Y Phù vẫn chưa thấy rõ tình thế, nàng chỉ biết là muốn đi tới báo thù Hàn Thạc thôi.

- Khải Kỳ, ngươi nói hôm nay chúng ta có nên đến kiếm Bố Lai Ân gây chuyện không? - Đường Na thật sự quá thất vọng, không còn nhìn Y Phù nữa, mà quay sang hỏi Khải Kỳ bên cạnh.

Khải Kỳ cũng không ngu dốt như muội muội hắn, nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, thở dài bất lực, nói:

- Hôm nay cho dù thế nào, nếu chúng ta hỏi tội hắn có thể sẽ đắc tội với những người đến đây mua thuốc, việc này tựa hồ... tựa hồ đích xác không thích hợp lắm...

- Còn ở đây làm gì nữa, trở về cho ta.

Đường Na hậm hực việc gạo không thành cơm, mắng khẽ, quay đầu chuẩn bị ly khai, trong lòng cười khổ không thôi:

“Bố Lai Ân ơi là Bố Lai Ân, ngươi thật biết giấu diếm, lúc này mới ngắn ngủi nửa năm, ngươi chẳng những đã cặp kè với gia tộc Tái Nhân Đặc không ai dám trêu chọc ở Ám Ảnh thành, còn làm ra thuốc thần kỳ như vậy... chà...”

- Đằng Phi, ngươi... Sao ngươi không đi? - Đột nhiên, Khải Kỳ nghi hoặc nhìn Đằng Phi vẫn bất động đứng sững bên cạnh mình, hỏi vẻ kỳ quái.

- Các ngươi về trước đi, ta sẽ mua vài bình thuốc để xem có phải có hiệu quả thật không! - Đằng Phi mỉm cười, nói vẻ ôn hòa.

Mặc dù Đằng Phi không ưa gì Hàn Thạc, nhưng hắn là đệ tử đại gia tộc, thời khắc nào cũng không quên cố gắng đề cao thực lực gia tộc mình, nếu thuốc trong cửa hàng Hàn Thạc thật sự có công hiệu như vậy, Đằng Phi nhất định bỏ qua hiềm khích của mình, dùng hết sức mua những thuốc men này về.

- Nếu các ngươi hiểu biết được như Đằng Phi, một nhân tài cũng sẽ không bỏ gia tộc Lai Phất Tư chúng ta như vậy, các ngươi ngẫm lại đi, nếu những thuốc này chỉ làm ra cho gia tộc chúng ta sử dụng, việc này sẽ tốt cho gia tộc Lai Phất Tư chúng ta đến bao nhiêu! - Đường Na thở dài một tiếng, thất vọng bước ra ngoài.

- Ngươi... Ngươi lại tin tên đó hả? - Y Phù trong lòng giận dữ, gào lên với Đằng Phi.

- Nhiều người tụ tập ở đây như vậy cũng là vì thuốc của hắn, nơi này có rất nhiều cao thủ đại gia tộc ở Ám Ảnh thành, ta tin ánh mắt của họ không có vấn đề đâu, mặc dù ta không thích tên kia, nhưng vì ích lợi gia tộc mình, ta không thể không lưu lại. Xin lỗi! - Đằng Phi không phải thích Y Phù, mà cũng như Đường Na coi thường Y Phù, đáy lòng hắn cũng xem thường nữ nhân không có đầu óc này.

- Ngươi.... ngươi lại nói như vậy... làm cho ta quá thất vọng! Ca ca, chúng ta đi! - Y Phù giận dỗi kéo tay Khải Kỳ vội vàng rời đi, bây giờ thì đến cả Đằng Phi nàng cũng hận nốt.

“Nữ nhân không có đầu óc! Nếu ngươi có một nửa trí tuệ của Đường Na, tiểu tử đó nói không chừng đã thành dược tề sư riêng cho gia tộc Lai Phất Tư rồi! Nữ nhân ngu ngốc, thật sự là hiếm thấy!” - Đợi cho Y Phù ly khai xong, khóe miệng Đằng Phi nhếch lên một nụ cười lạnh, rủa thầm.

Nói xong, Đằng Phi hứng thú nghênh ngang đi vào trong, trong lòng nghĩ xem mình có cần phải hết sức giữ quan hệ tốt với Hàn Thạc không, có lẽ nên sớm vạch giới hạn với anh em nhà Khải Kỳ và Y Phù, miễn cho chọc vào Hàn Thạc.

Những tiếng ồn ào vẫn vang lên, nhưng dưới sự khống chế của ác nữ Tạp Mai Lệ Tháp rốt cuộc không phát sinh hiện tượng lộn xộn.

Những người tiến vào Thiên Cơ Dược Tề ai nấy vừa mừng rỡ vừa tiếc nuối. Họ mừng rỡ vì mình mua được dược tề, tiếc nuối là vì chỉ được mua ba bình. Trước khi họ rời đi, ai nấy luôn dặn dò Hàn Thạc một khi có thuốc mới nhất định phải lưu lại cho mình nhiều một chút.

Hàn Thạc lễ phép vâng dạ, nhưng lại không cam đoan với bất luận kẻ nào, chỉ hưng phấn nhìn những bình thuốc ngày càng ít đi trên những quầy thuốc, còn tinh tệ trong tay mình lại càng ngày càng nặng thêm.

- Cơ Nhã tiểu thư, rất mừng khi cô không đến tìm ta hỏi tội! - Mắt thấy Cơ Nhã và một mỹ phụ xinh đẹp đang đi đến, Hàn Thạc quơ tay vét vào một mớ hắc tinh tệ to, cười tủm tỉm tiếp đón Cơ Nhã.

- Ngươi đó!

Trên mặt kiều diễm của Cơ Nhã tràn ngập nụ cười, như sáng rực cả xung quanh, nói vẻ cầu khẩn:

- Nói như thế nào ta là người thử thuốc của ngươi trước, có thể đặc biệt chiếu cố một chút không?

- Không thành vấn đề, cô chọn ba bình thuốc, ta bán cho cô giá thấp hơn hai mươi phần trăm, được không? - Hàn Thạc khẽ gật đầu, nghiêm trang nói.

- Hỗn đản!

Cơ Nhã cười mắng một câu, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào Hàn Thạc, nói:

- Ngươi biết ta không phải có ý này! Ta không cần ngươi chiết khấu, ta tình nguyện tăng giá mua, chỉ cần ngươi bán hết số thuốc còn lại cho chúng ta, được chứ?

Hàn Thạc biết những đệ tử đại gia tộc này khẳng định không ai để ý đến tinh tệ, lúc nãy chỉ cố ý đùa nàng, bây giờ nghe nàng nói như vậy, lập tức nói vẻ rất nghiêm trang:

- Việc này sao được chứ? Những vật này bán cho cô hết, ta còn làm ăn như thế nào đây. Trong mắt ta, mỗi người đều là ngang hàng, cho dù các ngươi thân phận cao quý cũng như nhau thôi!

- Đừng làm bộ đại nghĩa trước mặt chúng ta, nếu ai cũng ngang hàng, tại sao ngươi không thu tinh tệ thuốc của Tạp Mai Lệ Tháp? - Cơ Nhã vừa tức vừa buồn cười, hỏi lại không chút khách khí.

- Cái đó khác hẳn, Tạp Mai Lệ Tháp xem như bằng hữu của ta, thuốc đó là ta tặng mà! - Hàn Thạc cười hắc hắc nói.

- Chúng ta đây cũng là bằng hữu, những vật đó ngươi bán cho ta đi, ta nguyện ý bỏ nhiều tiền nữa! - Cơ Nhã tiếp tục thuyết phục Hàn Thạc.

- Này, người bên trong nhanh lên được không, chúng ta còn đang chờ đó! - Khi Cơ Nhã dây dưa với Hàn Thạc, vài người bên ngoài sốt ruột hét lên.

- Năm bình, các ngươi mỗi người có thể mua năm bình, không thể hơn được!

Hàn Thạc thấy Cơ Nhã không để yên cho mình, mắt thấy người bên ngoài càng ngày càng rốt ruột, không thể không giơ tay đầu hàng, cho Cơ Nhã hưởng ưu huệ.

- Được rồi, hôm nay như vậy đi, những thuốc mới luyện chế nhớ bán nhiều cho gia tộc Kim Sâm chúng ta, giá tiền không thành vấn đề! - Cơ Nhã thấy Hàn Thạc quyết định, biết có dây dưa có thể làm hắn phản cảm, lúc này mới cùng mẫu thân nàng chọn mười bình thuốc, tiện tay đưa một túi hắc tinh tệ to, cười nhẹ, kéo tay mẹ nàng rời đi.

- Ủa, năm ngàn hắc tinh tệ, đưa dư hai ngàn rồi! - Hàn Thạc đếm lại một chút, biết Cơ Nhã không quan tâm đến số hắc tinh tệ thừa này, cười cười rồi thu lấy không khách khí gì.

Lục tục có thêm mười người nữa vào, thuốc ở tầng một nhà thuốc này càng ngày càng ít, xem ra không bao lâu nữa là chẳng còn hàng để bán nữa.

- Chào, Bố Lai Ân, chúng ta lại gặp rồi! - Trong lúc này, Đằng Phi đi đến cười hà hà, vừa đi vừa chào hỏi rất thân mật.

Vừa thấy Đằng Phi tới, Hàn Thạc chợt nghiêm lại, nói với giọng đều đều:

- Hóa ra là Đằng Phi thiếu gia, cũng tới cửa hàng ta mua thuốc à?

- Đương nhiên, ha ha, không ngờ Bố Lai Ân lại là một dược tề sư thần kỳ, lần trước ta quả thật không có mắt!

Đằng Phi căn bản không so đo với thái độ của Hàn Thạc đối với hắn, cười ha ha nói:

- Ta chỉ là khách nhân của gia tộc Lai Phất Tư, sự tình lần trước là ngươi xung đột với anh em Khải Kỳ Y Phù, ngàn vạn lần không được đổ trên đầu ta, ta ngược lại rất hâm mộ ngươi mà...

- Chọn ba bình thuốc, ta không có thời gian nói chuyện. - Hàn Thạc chẳng để ý đến hắn, thúc giục vẻ sốt ruột.

- Đừng vô tình như vậy, hắc hắc, lần trước ta đích xác có chút không đúng, bây giờ ta chính thức xin lỗi ngươi...

Đằng Phi thật ra cũng tốt tính, không vì thái độ của Hàn Thạc mà sinh tức giận, không ngớt lải nhải nói với hắn.

Không thể không nói Đằng Phi cũng là một nhân tài, Hàn Thạc nghe trong chốc lát, cười khổ nói:

- Lần trước ta không để bụng nữa, được rồi được rồi, ngươi mau chọn đồ đi, sau còn có rất nhiều người đang chờ nữa, đừng gây trở ngại việc làm ăn của ta!

- Tên hỗn đản bên trong, ngươi không nói ít được à? Ngươi còn nói nhảm nữa, ta sẽ ném ngươi ra ngoài! - Tạp Mai Lệ Tháp lần trước gặp qua Đằng Phi và Y Phù đi cùng nhau nên có ấn tượng rất không tốt về hắn, đang đứng bên ngoài đột nhiên lạnh giọng uy hiếp.

- Đi ngay đây, đi ngay đây! - Đằng Phi cười vài tiếng, rõ ràng hơi sợ Tạp Mai Lệ Tháp, tùy ý chọn ba bình thuốc, lưu lại tám trăm hắc tinh tệ rồi tươi cười bước ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK