Đám không bị năm trăm vạn hắc kim tệ của Bách Toa dụ dỗ, cũng không làm cái loại buôn bán đặc biệt này vẫn còn khá đông.
Những kẻ đó nhìn thấy thực lực kinh hãi Hàn Thạc đã thể hiện mà vẫn có thể kiên nhẫn ở lại đến bây giờ không đi, thường có chỗ dựa nào đó.
Ví dụ như, bọn họ chính là thủ hạ của Năm đại quân chủ hoặc bọn họ tự tin có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thạc, thủ lĩnh của vài nhóm thế lực kia đều không coi trọng, chỉ liếc mắt nhìn lại. Một người trong đó cao giọng nói:
- Ta cũng không có ác ý, chỉ là đúng lúc đi qua nên đến xem náo nhiệt thôi. Ừm! Các vị, nếu như các ngươi có hứng thú, ta có thể tiến cử cho La Cách đại nhân. Ta nghĩ La Cách đại nhân nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú với các ngươi đấy.
Hắn nói như vậy, rõ ràng là có quan hệ với La Cách, một trong Năm đại quân chủ, xem ra hắn sở dĩ chậm chạp không rời đi chính là vì chuẩn bị chiêu mộ đoàn người Hàn Thạc về làm việc cho chủ nhân của mình.
Vài nhóm thế lực khác vừa thấy hắn mở miệng cũng ào ào chứng tỏ thái độ. đại biểu của bốn đại quân chủ còn lại Thái Nhĩ, Áo Tác Ai, Tát Lạp Tư, Ngõa Tây Tư đều hy vọng Hàn Thạc có thể suy nghĩ một chút. Bọn họ trịnh trọng ngỏ lời với Hàn Thạc, chỉ cần hắn gật đầu, lập tức sẽ có được tất cả những thứ mình muốn tại Vùng Đất Hỗn Loạn.
Năm đại quân chủ ở Vùng Đất Hỗn Loạn minh tranh ám đấu đã nhiều năm, đều dồn sức mình chiêu mộ những hảo thủ thật sự đứng đầu. Vừa mới rồi Hàn Thạc đã chứng minh rằng chính bản thân hắn có thực lực cực kỳ dũng mãnh. Một khi hắn gia nhập một phương nào trong số đó nhất định có thể phá tan tình trạng cân bằng hiện có ở Vùng Đất Hỗn Loạn, làm cho thế lực của vị quân chủ đó tăng lên một mức lớn.
Hàn Thạc đã sớm biết bọn chúng có chỗ dựa là ngũ đại quân chủ sau lưng nên mới không sợ hãi. Không hề bất ngờ về lời đề nghị của những người này, Hàn Thạc chỉ cười dứt khoát cự tuyệt:
- Xin lỗi, ta không định sẽ thần phục người khác! Vùng Đất Hỗn Loạn lớn như vậy, ta nghĩ chắc chắn sẽ tìm được nơi để sống yên ổn. Lòng tốt của các vị, ta xin tâm lĩnh!
Những người đó nghe Hàn Thạc nói như vậy, đều thản nhiên gật đầu, cũng không cố gắng thuyết phục. Dưới cái nhìn của bọn họ, loại người cương quyết, bất tuân như Hàn Thạc tuyệt đối không phải hạng chịu dưới người khác, nên cũng không có quá nhiều hy vọng. Hàn Thạc cự tuyệt xong, bọn chúng cũng không tiếp tục đợi nữa, ào ào dẫn người của mình cáo từ.
Trong đó, Cáp Lỗ Lợi cũng hơi khom người chào Hàn Thạc rồi mới dẫn người rời đi. Chỉ trong chốc lát, bên cạnh hắn ngoài xác chết đầy đất ra cũng chẳng còn kẻ nào lưu lại cả.
- La Ti! Nàng không phải nói còn có bằng hữu sao? Ừm, đưa ta đi gặp bọn họ. Hiện nay chúng ta đang thiếu nhân thủ, có thể chiêu mộ được thêm càng sớm thì càng tốt! - Thấy mọi người tản đi, Hàn Thạc nhìn La Ti nói.
- Được! Ta đưa ngươi đi gặp bọn họ! - La Ti dứt khoát gật đầu, rồi chuẩn bị dẫn đường.
- Chờ một chút! - Bỗng nhiên, từ đàng xa nơi trạm gác truyền đến một tiếng gọi. Gã vệ sĩ Thâm Cốc đã từng nhiều lần nhắc nhở Hàn Thạc chú ý bỗng lên tiếng chạy lại.
Đối với người này trong lòng Hàn Thạc vẫn có chút thiện cảm. Thấy hắn tiến vội lại Hàn Thạc cười, thái độ hữu nghị hỏi thăm:
- Ngươi có chuyện gì muốn nói à?
- Ta nghe nói ngươi đang thăm dò tin tức của Ảnh Chuẩn có phải không? - Sau khi tới nơi, hắn thấp giọng hỏi.
Hàn Thạc sửng sốt, nghi hoặc hỏi:
- Làm sao ngươi biết?
- Ngươi hỏi cái gã Phong Linh kia, hắn xem như là người của chúng ta, hắn nói cho ta biết.
Hắn giải thích rồi nói tiếp với Hàn Thạc:
- Miễn phí tặng ngươi một tin tức, Ảnh Chuẩn vừa mới rời khỏi Thiên Thần phong rồi, tất sẽ trở về khu vực của hắn. Nếu ngươi muốn tìm hắn thì bây giờ là phù hợp nhất.
Nói xong, người này chỉ cười với Hàn Thạc, không nói thêm gì nữa, quay đầu trở về Thâm Cốc.
Trong lòng Hàn Thạc yên lặng, không rõ người kia vì sao nhiều lần tỏ ý tốt với hắn như vậy. Tuy nhiên hắn vừa nghe nói Ảnh Chuẩn đã rời khỏi Thiên Thần phong, lúc này liền thay đổi chủ ý, chuẩn bị trước tiên đến tiêu diệt tên kia.
- Phụ thân, gã kia nói tin tức của Ảnh Chuẩn cho chúng ta, chủ ý không phải là để chúng ta trước tiêu diệt Ảnh Chuẩn, rồi sau đó sẽ tiết lộ tin tức này ra ngoài chứ? - Tiểu Khô Lâu đợi người kia đi khỏi, ánh mắtỗiay tròn suy nghĩ, rồi lập tức phát biểu ý kiến của mình.
Hàn Thạc mỉm cười, gật đầu tán thành, thầm nghĩ đứa con trai này tâm cơ quả nhiên không đơn thuần giống bọn Ngũ Hành Giáp Thi.
Cẩn thận nghĩ một lúc, lời nói của Hàn Hạo rất có khả năng. Năm đại quân chủ của Vùng Đất Hỗn Loạn đối lập với nhau rất rõ ràng, gã vệ sĩ kia hẳn không phải là người của Tát Lạp Tư. Nếu như Hàn Thạc tiêu diệt Ảnh Chuẩn, gã kia lại truyền tin tức này ra thì bọn Hàn Thạc rất có thể sẽ phải nghênh đón sự truy kích của Tát Lạp Tư.
Lấy thực lực Hàn Thạc đã bộc lộ ra, nếu có tranh chấp với người của Tát Lạp Tư thì cho dù cuối cùng hắn thất bại mà chết, bên phía Tát Lạp Tư chỉ sợ cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Đối với các thế lực khác, loại kết quả này hiển nhiên là vô cùng lý tưởng.
- Không sao cả, chúng ta vẫn trước tiên giết Ảnh Chuẩn. Tuy nhiên đến lúc đó phải chú ý một chút, chỉ cần không làm cho người ta hoài nghi đến chúng ta là được rồi. Hắc hắc, chúng ta sớm muộn cũng sẽ giao chiến với Năm đại quân chủ, nhưng không phải trong thời điểm này mà thôi! - Mục đích của Hàn Thạc khi tới Vùng Đất Hỗn Loạn này chính là muốn thống nhất toàn bộ khu vực này. Chỉ có điều hiện nay ma công của hắn vẫn chưa đột phá đến cảnh giới Thiên Diệt, chưa nắm chắc có thể chống chọi lại Năm đại quân chủ.
- Con hiểu.
Nghe Hàn Thạc nói như vậy, Tiểu Khô Lâu gật gật đầu, rồi đột nhiên mở miệng nói:
- Phụ thân, ngươi không cần quản chuyện của Ảnh Chuẩn đâu. Nếu được, cứ giao cho con xử lý đi?
Hàn Thạc ngẩn người, nhìn Tiểu Khô Lâu, thầm nghĩ với thực lực của hắn thì quả thật là có thể tiêu diệt Ảnh Chuẩn. Chỉ là, nếu bên cạnh Ảnh Chuẩn còn có trợ thủ, thì việc này cũng có chút khó khăn. Do dự một chút, Hàn Thạc cau mày nói:
- Nếu như đơn đả độc đấu, ta nghĩ ngươi tiêu diệt Ảnh Chuẩn không khó. Nhưng chẳng phải bên cạnh hắn còn có các cao thủ khác sao?
- Con mang theo tiểu Thổ, như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa đâu. Có tiểu Thổ giúp, con có thể ở tiến hành tập kích ở bất kỳ nơi nào, trong thời gian nhanh nhất sẽ giết được tên kia. Hắn vừa chết, con sẽ lập tức thoát đi với tiểu Thổ, sẽ không có sơ suất gì cả! - Hàn Hạo rất tự tin.
Trong tổ chức Liệp Thần giả ở Tử Vong thần vực, Tiểu Khô Lâu nổi danh tàn nhẫn hung ác. Bản thân hắn thực lực siêu phàm hơn nữa làm việc lại quyết đoán bình tĩnh, trong vòng năm mươi năm trở lại đây rất ít khi phải chịu thiệt thòi. Nghe hắn nói như vậy, Hàn Thạc nghĩ một lát rồi cười đáp ứng, gật đầu nói:
- Cũng tốt, đã vậy ngươi và tiểu Thổ cứ đi một chuyến xem sao.
Sự thật đã chứng minh, chỉ có đưa bọn chúng ra bên ngoài, khiến cho bọn chúng phải một mình đối mặt với tất cả nguy hiểm và chiến đấu thì mới có thể tiến bộ một cách nhanh nhất! Trong lòng Hàn Thạc hiểu rõ điểm này, dù sao Ảnh Chuẩn cũng chỉ có thực lực Thượng vị thần trung kỳ, với lực lượng của Tiểu Khô Lâu hiện tại giết hắn quả thực không phải quá khó khăn. Lại có Hàn Thổ hỗ trợ, tiến có thể công, lui có thể thủ, Hàn Thạc cũng hoàn toàn yên tâm.
- Tiểu Thổ, theo ta! - Hàn Hạo liếc nhìn Hàn Thổ, nhắc.
Hàn Thổ cười thô lỗ, có vẻ khá hưng phấn, nói với Hàn Thạc:
- Phụ thân, con đi đây!
- Nếu như không tìm được ta, một tháng sau các ngươi hãy đến Thâm Cốc. - Trước khi bọn chúng rời đi, Hàn Thạc dặn dò thêm Hàn Hạo.
- Biết rồi phụ thân. - Tiểu Khô Lâu gật gật đầu, rồi hai người cùng rời đi.
- Đi, chúng ta đi với nàng tiếp tục chiêu mộ thêm người. - Hàn Thạc nhìn La Ti nói.
La Ti không nói thêm gì, đi lên phía trước dẫn đường, nhắm hướng tây nam bay đi. Hàn Thạc, Mộc Giáp Thi, Thủy Giáp Thi, Hỏa Giáp Thi, Kim Giáp Thi đi theo phía sau nàng.
Sau ba ngày di chuyển, nhóm Hàn Thạc đến được một đầm lầy đầy khí độc ở phía tây nam của Vùng Đất Hỗn Loạn. Bùn lầy ở đây tỏa ra mùi tanh tưởi, nổi lên từng cái bong bóng nước, rồi vỡ ra, toả ra hơi độc khuếch tán trộn lẫn vào bầu không khí.
Những thực vật và động vật có thể sinh tồn được ở nơi này đều hoặc nhiều hoặc ít mang trên mình độc tính. Trên đường đi tới, đủ loại thực vật hiếm lạ cổ quái thường thường bất ngờ lao tới tiến công. Tuy nhiên chưa đến được gần đoàn người Hàn Thạc, thì đều bị Hàn Mộc vung tay đè xuống hết.
- Mẹ nó, thực vật ở cái khu vực này đúng là hung tàn, muốn khống chế chúng cần tiêu hao không ít lực lượng. May mắn là ta có Lục Cơ Mộc, nếu không thì dọc đường đi bọn chúng cứ không ngừng lao ra như vậy chắc sẽ làm ta tiêu hao đến quá nửa lực lượng trong cơ thể mất! - Hàn Mộc nói vẻ bực tức. Đám thực vật trong đầm lầy này thật sự kỳ lạ, lại dám phản kháng cả thụ mộc chi linh như hắn. Điều này làm cho Hàn Mộc vô cùng khó chịu.
Mộc Giáp Thi chính là do ngũ hành Mộc nguyên lực luyện chế ra. Tất cả thực vật cỏ dại cũng đều dựa vào Mộc nguyên lực mới có thể sống được. Hơn nữa linh hồn của Mộc Giáp Thi thuộc về đẳng cấp cao nhất, Mộc nguyên lực trong cơ thể hắn trời sinh đã có thể điều khiển thực vật. Vậy nên nếu đem so sánh với Mộc Giáp Thi thì bọn thực vật này chỉ là những tồn tại ở đẳng cấp thấp nhất. Linh hồn của chúng vẫn chưa có ý thức tự chủ được.
Nói chung, chỉ cần dựa vào Mộc nguyên lực sinh tồn, mọi thực vật đều phải chịu sự khống chế của Mộc Giáp Thi. Ở trong rừng rậm, hắn thậm chí có thể chuyển hóa Mộc nguyên lực hòa hợp vào mỗi một cây đại thụ, có thể điều khiển chúng cùng cỏ dại tiến hành công kích, cũng có thể tập trung Mộc nguyên lực của các cây cối xung quanh để khôi phục lại thần lực đã tiêu hao của hắn.
Một khi tiến vào trong rừng rậm, thực lực của Mộc Giáp Thi có thể đề cao gấp bội, cho dù là một Thượng vị thần nếu ở trong rừng rậm cũng không chắc chắn là đối thủ của hắn.
Nhưng cái loại thực vật trong đầm lầy này không biết đã bị độc tính ăn mòn bao lâu mà lại có tính phản kháng rất mạnh. Đối mặt với những mệnh lệnh của thụ mộc chi linh Mộc Giáp Thi mà vẫn có thể chống đối, khiến cho hắn phải tiêu hao khá nhiều lực lượng mới có thể khống chế được bọn chúng.
- La Ti, bằng hữu kia của ngươi đại khái đang ở chỗ nào? - Trên đường đi, Hàn Thạc triển khai thần thức nhưng cũng không cảm giác được dấu vết sinh mạng nào, khiến cho hắn hơi nghi hoặc.
- Ta cũng không rõ lắm, tên kia luôn sinh hoạt ở nơi này, với lại hắn cũng thuộc về một chủng tộc đặc biệt. Hắn là một bằng hữu có tính tình kỳ quái và thực lực mạnh nhất mà ta biết. Nhiều năm đã qua rồi, ta cũng không biết hắn rốt cuộc có rời bỏ nơi này hay không. - La Ti nhíu mày, dường như cũng cảm thấy tìm kiếm không có mục tiêu như vậy là rất không có ý nghĩa, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
- Vậy cứ tiếp tục tìm đi, hy vọng có thể phát hiện được một cái gì đó. - Hàn Thạc hờ hững nói.
Đoàn người tiếp tục tìm kiếm, lại một ngày nữa trôi qua mà vẫn không thu hoạch được gì. Hôm nay, họ tới một cái đầm lầy lớn nhất, trên bề mặt nổi lên từng cái từng cái bong bóng cực lớn. Đột nhiên, Hàn Kim vẻ mặớnhi biến đổi, chỉ xuống phía dưới rồi lên tiếng:
- Phụ thân, phía dưới có một loại kim loại vô cùng kỳ quái, con chưa bao giờ gặp. Con đi xem một chút!
Lời vừa nói ra, Hàn Kim bỗng nhiên nhảy xuống đầm lầy kia.
Đột nhiên, không đợi Hàn Kim rơi vào đầm lầy, một cánh tay quái lạ như một cái móng vuốt từ dưới đáy bỗng nhiên trồi lên, túm luôn lấy Kim Giáp Thi rồi kéo hắn xuống!