Mục lục
[Dịch] Đại Ma Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả việc này phát sinh nhanh như chớp, hai người Bối Lâm Đạt và Ai Đức Ôn đứng bên cạnh còn chưa biết rõ rốt cuộc việc này xảy ra như thế nào, chỉ thấy Tộc vương sáu sừng Hồn tộc đã bị Hàn Thạc chế trụ, muốn động cũng không dám động!

Mỉm cười buông tay, Hàn Thạc thản nhiên nhìn Tộc vương sáu sừng Hồn tộc vẫn bảo trì tư thế dán vào tường, trong mắt dị quang lóng lánh, tựa hồ như hỏi tên kia gì đó, nhưng không nói lời nào.

- Bố Lai Ân đại nhân, vị này là khách quý của chúng ta! - Ai Đức Ôn vừa phản ứng, vội vàng giải thích cho Hàn Thạc.

Thần sắc Bối Lâm Đạt rất phức tạp nhìn chăm chú Hàn Thạc, trong lòng tràn đầy vẻ chua chát. Cũng biết Hàn Thạc đích xác khác trước kia nhiều. Năm năm trước khi Hồn tộc Tộc vương sáu sừng này đại náo tổng bộ Thiên Tai giáo hội, nàng cũng có ở đây, đã từng chính mắt thấy Tộc vương sáu sừng dưới sự vây công do Giáo hoàng cầm đầu mấy trưởng lão mà vẫn đứng sừng sững không ngã, nàng hiểu rõ tên này cường đại như thế nào.

Song, một cường giả dị tộc có thể nói là kinh khủng vô cùng như vậy, nhưng chỉ trong một giây đã bị Hàn Thạc ấn vào vách tường không thể động đậy, còn thản nhiên thừa nhận sự thật hắn không bằng Hàn Thạc, việc này tạo thành cơn động đất trong lòng Bối Lâm Đạt.

“Chỉ mới mười năm chứ mấy, người này sao lại cường đại tới mức kinh dị như thế chứ?”

Nghĩ như vậy, lại nhìn Hàn Thạc, sự sợ hãi trong lòng Bối Lâm Đạt càng lớn hơn, thái độ càng có vẻ sợ sệt, sợ mình làm ra một cử động không ổn, sẽ khiến cho Hàn Thạc nổi giận.

- Khách quý?

Hàn Thạc cười cười nhìn Tộc vương sáu sừng, trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu nói:

- Nhìn thấy rồi, nếu không có liên lạc với giáo hội, ngươi cũng không có khả năng ở chỗ này.

- Ngươi... Ngươi sao lại trở nên cường đại như vậy? Làm sao có ba linh hồn? - Bảo trì tư thế đó hồi lâu, Tộc vương sáu sừng rốt cục đưa ánh mắt tụ vào người Hàn Thạc, dùng loại thanh âm khô cứng hỏi hắn.

Trong lòng cả kinh, Hàn Thạc cũng có vẻ hơi kinh ngạc, ngưng trọng nói:

- Làm sao ngươi biết được ta có ba linh hồn?

Tam hồn cộng sinh, hai linh hồn hóa thân ngoại thân nấp trong thân thể Hàn Thạc. Khi không đưa hóa thân ngoại thân ra ngoài cơ thể, dựa theo đạo lý thì hẳn là không có bất kỳ người nào có thể nhận thấy được. Tộc vương sáu sừng Hồn tộc này chỉ nhìn chăm chú Hàn Thạc trong chốc lát, không ngờ đã nhận ra hắn là tam hồn cộng sinh, quả thực khó tin!

- Bộ tộc chúng ta đối với linh hồn có cảm ứng kỳ diệu trời sinh, lúc trước ta nhớ kỹ linh hồn ấn ký của ngươi, có thể cảm ứng được vị trí ngươi trên cả đại lục, cũng là vì chúng ta có năng lực đặc thù về phương diện linh hồn. - Tộc vương sáu sừng của Hồn tộc sau khi trầm mặc trong chốc lát, hờ hững nhìn Hàn Thạc trả lời.

Phía sau hắn, hai Hồn tộc nhân năm sừng rục rịch muốn cử động, không ngừng hướng về phía Tộc vương sáu sừng đưa mắt ra hiệu, giống như muốn hợp sức ba người, thử động thủ với Hàn Thạc.

- Không cần thử, thêm hai người các ngươi chúng ta cũng không giết chết được hắn! - Tộc vương sáu sừng hiển nhiên hiểu được ý đồ của hai người phía sau, quay đầu lại lạnh lùng nói với họ. Hai Hồn tộc nhân năm sừng này đang muốn xông lên, lập tức không còn đưa mắt nữa, đồng thời lộ ra vẻ chán nản vô lực.

- Đừng vọng động, cho dù ngươi và giáo hội đạt thành hiệp nghị gì đi nữa, nếu ta muốn giết ngươi cũng sẽ không có gì băn khoăn đâu! - Thần sắc Hàn Thạc có vẻ dễ dàng, ngữ khí lại ẩn chứa sát khí.

Hướng về phía Ai Đức Ôn lúc này có vẻ lo lắng, Hàn Thạc vừa cười vừa nói:

- Nhưng chỉ cần họ an phận thật thà trả lời ta vài vấn đề, ta tự nhiên sẽ không động thủ!

- Đại nhân việc này... Việc này… - Ai Đức Ôn không biết nên nói cái gì, hắn không dám đắc tội với Hàn Thạc, nhưng Tộc vương sáu sừng cũng là khách quý, cũng không thể làm phật lòng được. Hung danh của Hàn Thạc ở đại lục Kì Áo quá mạnh. Hắn sợ khi Hàn Thạc trở mặt thì sẽ hạ thủ giết ngay Tộc vương sáu sừng. Nếu thật sự xảy ra việc như vậy, với thân phận của Hàn Thạc, Giáo hoàng cũng sẽ không làm gì Hàn Thạc, nhưng hắn chỉ là một Đại Ma đạo sư nho nhỏ, phỏng chừng sẽ phải gánh chịu hậu quả không hay. Do đó sao hắn không lo lắng cho được chứ.

- Ta nói không có việc gì là không có việc gì đâu!

Thấy Ai Đức Ôn lắp bắp, Hàn Thạc nghiêm mặt, hừ lạnh:

- Các ngươi cứ đứng ở đó trông chừng, đừng nói thêm cái gì nữa!

Ai Đức Ôn và Bối Lâm Đạt chuẩn bị mở lời khuyên bảo, thấy Hàn Thạc thần sắc lạnh lùng, sát khí lóe ra trong mắt, trong lòng đồng thời lặng đi, có cảm giác cái mạng nhỏ tùy thời không được bảo đảm, hai người khép miệng, rất thức thời không còn nói thêm gì nữa.

- Được rồi, chúng ta có thể nói chuyện rồi. - Hàn Thạc nhìn Tộc vương sáu sừng mỉm cười, hướng về phía cánh cửa sắt đã mở rộng, đi vào thạch thất bên trong, dường như về nhà mình vậy, không đề phòng bất kỳ thứ gì.

Hai cao thủ Hồn tộc năm sừng đứng trước cửa, trước khí thế cường đại của Hàn Thạc chủ động nghiêng người, tùy ý để Hàn Thạc đi qua mà không bị cản trở nào.

Gian thạch thất rộng lớn này bố trí đơn giản, không có hoa văn vật phẩm trang trí gì, chỉ có một quả cầu ma lực chiếu sáng và vài tảng đá lớn trong suốt, có vẻ thô thiển vô cùng. Cái đó hẳn là có quan hệ với phong tục của những dị tộc này, nếu không với tài lực, vật lực của Thiên Tai giáo hội, chỗ này cũng không giản dị như vậy.

Hàn Thạc đường hoàng tiến vào, liếc mắt nhìn cảnh trong phòng, nghênh ngang đi thẳng tới tảng đá lớn nhất ở trung tâm căn phòng ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn vài người của Hồn tộc ngoài cửa. Tộc vương sáu sừng nhìn Hàn Thạc, khẽ gật đầu với kia hai tên tộc nhân năm giác sừng, ba người cùng nhau đi vào. Tộc vương kia đến đối diện với Hàn Thạc, rồi cũng ngồi xuống một tảng đá, cái đuôi quấn vào bên hông.

Hai tên Hồn tộc năm sừng và Ai Đức Ôn Bối Lâm Đạt cùng đứng, nhìn hai người chằm chằm.

- Cho dù cường đại hơn ta, nhưng ta cũng không sợ ngươi! - Tộc vương sáu sừng hờ hững nhìn Hàn Thạc, nói rất máy móc. Trên người hắn không có thất tình lục dục của nhân loại, lúc nào cũng chỉ hờ hững vô tình như vậy.

Hàn Thạc tin lời hắn vừa nói, vì sau khi hắn biểu hiện ra thực lực cường đại hoàn toàn áp đảo, Tộc vương sáu sừng của Hồn tộc này vẫn không thể hiện một chút sợ hãi nào. Họ thiên tính máu lạnh, chẳng những đối với người khác, đối với bản thân mình cũng như thế. Ở Thâm Uyên giới, Hàn Thạc cũng hiểu rõ một vài dị tộc, hiểu họ không sợ chết như nhân loại.

“Hừ, ngươi có sợ hay không thì ta cũng không quan tâm, cái quan trọng là ta đích xác có thực lực giết chết ngươi! Hắc hắc, ta nghĩ ngươi nhất định có những việc cần phải làm, ngươi có trí tuệ cao cấp, hẳn là sẽ không chủ động tìm chết mới đúng.” - Hàn Thạc đánh giá Tộc vương sáu sừng Hồn tộc, lặng lẽ nghĩ ngợi.

- Ngươi muốn thế nào? Phải biết rằng ngươi trước đây đã ăn trộm mấy thứ của chúng ta, lúc đó ta mới truy sát ngươi! - Ngữ khí Tộc vương sáu sừng vững vàng lạnh lùng, không lạnh không nóng, nói cái gì cũng dùng một ngữ điệu, trên người hắn không nhìn thấy bất kỳ biến hóa tâm lý nào.

- Chỉ hỏi ngươi vài vấn đề, không có gì đặc biệt cả.

Hàn Thạc trầm ngâm một chút, mới mở miệng dò hỏi:

- Các ngươi tu luyện sức mạnh gì?

- Không thuộc loại mười hai hệ đại lực lượng. Chúng ta trời sinh thân thể đặc thù, có cảm ứng với linh hồn rất cao. Thân thể cũng đủ cường đại, chúng ta không cần đặc ý tu luyện, mà thông qua một vài năng lượng đặc thù để tiến hóa. Theo sự tiến hóa của thân thể, cái sừng trên đầu chúng ta sẽ sinh ra nhiều hơn, một lần hoàn mỹ tiến hóa sẽ làm chúng ta có thêm một cái sừng, thực lực và việc vận dụng linh hồn sẽ càng thêm cường đại.

Tộc vương sáu sừng trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ tự hỏi xem có muốn trả lời vấn đề của Hàn Thạc không. Một lát sau giống như hạ quyết định, hắn mới trả lời vấn đề này của Hàn Thạc.

Nghe hắn nói thế, Hàn Thạc giật mình hiểu ra, kêu lên:

- Hóa ra là như vậy, lúc trước mấy viên nguyên tố tinh thể bản nguyên mà chúng ta lấy đi ở hẻm núi Tháp Lạp Gia, có phải chính là năng lượng để các ngươi tiến hóa không?

- Các ngươi ăn trộm!

Tộc vương sáu sừng nhấn mạnh một chút, ánh mắt tức giận nhìn Hàn Thạc có vẻ nhân tính, sau đó nói tiếp:

- Đúng vậy, năng lượng này chính là thứ chúng ta có thể hấp thu, ta tìm kiếm rất nhiều năm mới tìm được, ta chuẩn bị dùng chúng để làm cho một tộc nhân khác tiến hóa lên sáu sừng, lại bị các ngươi phá hỏng mất.

Trong lòng Hàn Thạc kinh ngạc, không ngờ Hồn tộc này thật sự dùng năng lượng để tiến hóa. Quả cũng không trách khi nói về sự tình năm đó hắn biểu lộ vẻ oán trách. Hàn Thạc cảm thấy có chút buồn cười, nói:

- Không phải chỉ là vài viên tinh thể bản nguyên thôi sao, cũng không phải là chí bảo đặc biệt gì, nhiều năm qua rồi, ngươi vẫn không quên à?

- Chúng ta tìm rất nhiều năm mới thu thập được mấy viên đó, nhưng lại bị các ngươi ăn trộm mất trong thời điểm mấu chốt, các ngươi quá xấu xa! - Tộc vương sáu sừng lạnh lùng nhìn Hàn Thạc, tựa hồ không rõ tình cảnh của mình, vẫn lóe ra đầy sát khí.

Nghe hắn thời khắc nào cũng nhớ đến mấy viên nguyên tố tinh thể bản nguyên, nhất định nói Hàn Thạc ăn trộm của hắn, làm Hàn Thạc này cũng có chút bối rối. Bây giờ nghĩ lại, chuyện năm đó đích thật là vì mấy người tham lam, thừa dịp Tộc vương sáu sừng bận bố trí cái gì đó, mới tới cướp giật đồ của người ta, lại còn cắt ngang đường tiến hóa của Tộc vương sáu sừng, sự tình này nhìn theo quan điểm nào đi nữa thì Hàn Thạc cũng sai, Tộc vương sáu sừng gọi họ là tiểu tặc cũng không có gì sai.

Chỉ là tiểu tặc tiểu tặc nghe đi nghe lại, cũng làm làm Hàn Thạc rất không thoải mái, lúc này hừ lạnh một tiếng, nói:

- Đừng có mở miệng ngậm miệng là tiểu tặc, không phải chỉ có mấy khối tinh thạch vỡ à, có đáng giá để ngươi hậm hực bao nhiêu năm vậy không?

- Ngươi trả lại cho ta, ta không gọi nữa! - Tộc vương sáu sừng cũng rất thú vị, hắn không sợ chết, chỉ kiên trì muốn lấy lại những gì thuộc về mình thôi.

Hàn Thạc sửng sốt, sực nhớ ra, lặng lẽ dò xét một vài thứ vật phẩm trong không gian giới chỉ. Chỉ thấy không gian giới chỉ sáng lên, trong tay hắn xuất hiện vài khối tinh thạch màu sắc khác nhau, trong đó có một viên Thủy hệ tinh thể bản nguyên, còn có một viên hỏa hệ Thần tinh, mấy thứ tinh thạch này đều là do Hàn Thạc nhặt được trong sơn cốc ở Thâm Uyên, tính ra cũng chẳng có công dụng gì với hắn.

- Này, nhìn xem có cái gì ngươi cần không, ta cho ngươi đó. - Hàn Thạc xòe tay ra, đưa mấy viên tinh thạch ra trước mặt Tộc vương sáu sừng.

Tộc vương sáu sừng hờ hững nhìn. Nhưng chỉ liếc mắt một cái, hắn rốt cuộc không dời mắt khỏi đó nữa. Trong con ngươi vô tình hung tàn, lần đầu hiện ra hào quang dị thường. Hàn Thạc nhìn rất rõ, biết ánh hào quang đó chính là hưng phấn và kích động!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK