Cũng may Cát Nhĩ Bá Đặc đã rời trước một bước, bằng không cũng khó thoát chết. Cũng vì Hắc Long thoát chết, Hàn Thạc mới có thể lấy được thông tin về lối đi vào tầng thế giới ngầm thứ ba.
Được Hàn Thạc dẫn đường, đoàn người Đường Na lặng lẽ đi theo phía sau hắn. Trên đường ai nấy thần sắc cổ quái, lòng đầy nghi hoặc đánh giá Hàn Thạc.
Chỉ là một Hạ vị thần ở một vị diện cấp thấp, lại có thể làm ra những việc thần kỳ như vậy. Đám cường giả đến từ vị diện cao cấp đã nảy sinh vài phần tò mò về hắn.
Trên đường đi Lệ Vi giảo hoạt không ngừng hỏi han này nọ, muốn lấy được vài thông tin từ Hàn Thạc, lại còn đột nhiên biểu hiện rất nồng hậu hứng thú với hắn. Song vì thảm án của Hắc Long tộc, tâm tình Hàn Thạc rất khó chịu, căn bản không để ý đến nàng, mặc cho nàng hỏi gì cũng mặc, mặt cứ lầm lì không đáp một tiếng.
Sau đó Lệ Vi cũng chán, không tiếp tục nhìn Hàn Thạc chăm chăm nữa. Ngược lại thầm rì rầm bàn tán với Đường Na, thỉnh thoảng ném ra vài ánh mắt nghi hoặc khó hiểu về phía hắn. Xem ra hai nữ nhân này đang đàm luận về cái gì đó có liên quan tới hắn.
Hai huynh đệ Ba Đốn Ba Văn từ vẻ nghi hoặc khó hiểu lúc trước đã khôi phục bình thường, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc vẫn mơ hồ lộ vẻ bất thiện. Có lẽ hai tên thanh niên được chăm bẵm từ nhỏ này phát hiện ra hai nữ nhân kia có biểu hiện khá là hứng thú với họ Hàn, làm chúng không thoải mái.
Trên đường đi, Hàn Thạc chậm rãi điều chỉnh bản thân, chỉ mất một thời gian ngắn hắn đã khôi phục lại tỉnh táo sau cú sốc diệt vong của Hắc Long tộc. Sau khi tới cảnh giới Cửu Biến, Hàn Thạc có năng lực khống chế tâm thần rất cao. Thêm nữa Cát Nhĩ Bá Đặc vẫn chưa chết, do đó hắn mới có thể nhanh chóng khôi phục lại.
Dựa theo phương vị mà Cát Nhĩ Bá Đặc cung cấp, Hàn Thạc dẫn theo năm cường giả vị diện cao cấp xuyên thẳng xuống tầng thế giới ngầm thứ ba, xuyên qua rất nhiều khu vực hiểm ác, hướng về phía khu vực hôn ám ẩm thấp nhất.
Dưới đáy thế giới này, ngoại trừ bộ tộc viễn cổ Cự Long ra, còn một vài ma thú siêu cấp trí tuệ cao sinh sống. Nhưng trên đường đi, có lẽ đám ma thú siêu cấp này đã nhận ra dị thường của không gian, không có lấy một con nào dám đến gần.
Càng ngày càng tiếp cận vào con đường mòn, Hàn Thạc phát hiện ra quanh người dần dần không còn khí tức sinh mạng nữa. Sau khi tiến vào một hẻm núi nhỏ, chợt thấy không khí rất ẩm thấp, đỉnh đầu không còn những tảng đá phát sáng nữa.
Hàn Thạc vốn đang đi rất nhanh, chợt cước bộ chậm lại, mấy người phía sau vừa thấy hắn chậm lại, cũng toàn bộ điều chỉnh lại tốc độ bằng với Hàn Thạc.
- Sao thế? - Đường Na tiến lên, nhẹ giọng hỏi.
- Vị trí đó cách không xa nữa, ta nghĩ đoàn người Băng Tuyết thần điện khẳng định đã tới trước một bước rồi. Để ngừa vạn nhất, ta nghĩ chúng ta nên cẩn thận đề phòng, khỏi phải gặp bẫy của người ta. - Hàn Thạc không cần nhìn ra phía sau, chỉ quan sát cẩn thận bốn phía, tiếp tục đi tới.
- Mọi người cẩn thận một chút! - Đường Na lập tức hiểu ý Hàn Thạc, sắc mặt nghiêm trọng, vội vàng dặn dò.
- Sợ cái gì, tên Ai Lí Khắc Sâm đó tiêu diệt Hắc Long tộc có lẽ lo tập trung tìm kiếm trước chúng ta không chừng! - Ba Đốn vênh vang đi tới, không tỏ vè khẩn trương chút nào.
- Đúng đó, đừng lo. Chúng khẳng định đã tranh thủ thời gian tiến vào rồi, hơi đâu mà mai phục bí mật quanh quẩn tập kích chúng ta chứ. - Lệ Vi đồng ý nói. Trên đường đi Hàn Thạc không để ý tới nàng, điều này làm cho nàng rất căm tức.
- Các ngươi đi ra phía sau đi! - Vào thời khắc mấu chốt, Đường Na quả là một lãnh đạo tốt, tỉnh táo hạ lệnh.
Lệ Vi và Ba Đốn Ba Văn vừa nghe Đường Na nói như vậy cũng không dám phản bác, cước bộ chậm lại, đứng phía sau Đường Na và Hàn Thạc Khảo Bá Đặc.
Hai người Đường Na và Hàn Thạc cùng nhau sóng vai đi trước. Khảo Bá Đặc chếch phía sau một chút, đi sát vào Lệ Vi. Hai huynh đệ Ba Đốn và Ba Văn đi sau cùng.
- Ngươi cẩn thận một chút. Mấy tên kia có lẽ sẽ không ẩn núp quanh quẩn, nhưng nói không chừng sẽ bố trí một vài phong ấn và kết giới bí mật. Hai người Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm đều là Trung vị thần. Mấy cái bẫy họ bày ra cũng không dễ dàng phá vỡ được đâu. - Đường Na đứng bên Hàn Thạc, chớp chớp hàng lông mi cong vút, nhẹ nhàng nói với hắn.
Hai người sóng vai nhau đi rất gần. Hàn Thạc thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người Đường Na. Loại mùi thơm nhàn nhạt này như hoa lan, rất dễ chịu. Nhưng vào thời khắc này, hắn cũng không dám nghĩ bậy, tập trung chú ý lặng lẽ cảm thụ biến hóa xung quanh.
Đột nhiên, Đường Na đưa mạnh tay ra, nhẹ nhàng chộp vào cánh tay phải Hàn Thạc. Hàn Thạc đang chuẩn bị tiến tới trước một bước, lập tức khựng lại, bị kéo trở về.
Hàn Thạc giật mình, cước bộ hơi lảo đảo, quay đầu nghi hoặc nhìn Đường Na.
- Đừng lộn xộn. Mấy tên gia hỏa này quả nhiên đã bố trí một vài cái bẫy để ngừa vạn nhất. Đi trước một bước, quả nhiên cũng chiếm chút tiện nghi! - Đường Na kêu khẽ một tiếng, ra hiệu cho Hàn Thạc lùi về phía sau vài bước. Đột nhiên đưa tay, lòng bàn tay đẩy ra, Hắc Ám vô tận đột nhiên bao phủ cả hẻm núi.
Hàn Thạc dùng mắt thì không thể thấy tình huống chung quanh, nên chỉ có thể dựa vào cảm giác. Hắn nhận thấy nơi hắn sắp băng vào có nhiệt độ đột nhiên lạnh tới cực hạn, hẳn là đã tiếp xúc với kết giới Thủy hệ do Ai Lí Khắc Sâm bố trí.
Hắc ám vô tận tới mau, đi còn nhanh hơn. Chỉ trong chốc lát, cả hẻm núi lại khôi phục bình thường.
- Được rồi. Ngươi nãy giờ đi trước chỉ đường cho ta, bây giờ ta đi trước cho. - Đường Na cười với Hàn Thạc vẻ ngọt ngào, đi ra phía trước hắn.
- Được! - Vừa trải qua chuyện này, Hàn Thạc biết Đường Na nhờ vào thực lực cao siêu, nên về phương diện này thì đích xác sở trường hơn hắn, cũng không phản đối, lập tức đồng ý.
Hàn Thạc chú ý một chút, phát hiện ra trong tay Đường Na cầm một cái la bàn thủy tinh đầy những đạo bùa ma pháp. Trên đường đi tới, nàng ta luôn luôn khuơ la bàn thủy tinh, tựa hồ muốn thông qua nó kiểm tra cái gì đó.
Đường Na không hề quay đầu lại, nhưng lại có vẻ phát hiện ra Hàn Thạc khá hứng thú với la bàn thủy tinh, vừa tiếp tục đi lên phía trước, vừa giải thích cho hắn:
- La bàn thủy tinh trong tay ta là một loại công cụ kiểm tra lực lượng nguyên tố. Những thay đổi dị thường về nguyên tố trong phạm vi nhất định có thể thông qua nó mà biết được. Rất nhiều phong ấn và kết giới vì phải vận dụng sức mạnh nguyên tố, nên kiểu gì cũng sẽ có chút biến hóa. Có la bàn thủy tinh này, ta có thể phát hiện ra những hung hiểm che dấu chung quanh.
- Chà, hay lắm. Công cụ rất hay. - Hàn Thạc trầm trồ.
- Hừ. Đồ không có mắt. Ngươi nhất định không biết la bàn thủy tinh này quý giá như thế nào đâu! - Lệ Vi khinh thường nói.
Hàn Thạc không để ý đến nàng, cũng không đáp lời, trầm mặc đi theo Đường Na, cũng không liếc mắt nhìn nàng đến một cái.
- La bàn thủy tinh này đích xác rất trân quý. Muốn luyện được cần những tài liệu rất quí hiếm, hơn nữa người biết luyện cũng không nhiều lắm. - Đường Na chú ý phía trước, cười khẽ nói.
Từ vị trí của Hàn Thạc tới cửa vào thế giới tầng thứ ba chỉ có mấy ngàn thước. Nhưng đoàn người Hàn Thạc đi vô cùng cẩn thận, dùng la bàn thủy tinh trong tay Đường Na di chuyển từng bước một, rồi lần lượt phát hiện ra ba cái bẫy khác do Khải Tát và Ai Lí Khắc Sâm bố trí.
Mất nửa giờ, mấy vị Thần này rốt cục cũng tới lối vào.
Cửa vào kỳ thật là một sơn động được những dây leo dày đặc che kín. Nếu không biết vị trí cụ thể, khó ai nhận thấy được phía sau màn dây leo dày đặc này lại có một sơn động đi thông xuống thế giới tầng thứ ba.
Vừa đến nơi này, Hàn Thạc thoáng quan sát một chút, phát hiện ra đám dây leo có vết đứt, trong lòng hắn cũng hiểu, đoàn người Ai Lí Khắc Sâm và Khải Tát nhất định đã đi trước một bước tiến vào trong sơn động rồi.
- Chính là chỗ này. Ngươi nhìn cái động khẩu này có bẫy gì không. - Hàn Thạc chỉ chỉ vào phía sau đám dây leo, nhờ Đường Na đảm bảo.
- Không có. Họ không bố trí bẫy ở cửa động. Nhất định không muốn cho người ta thông qua những cái bẫy này mà phát hiện ra vị trí của nó. - Đường Na vung la bàn thủy tinh lên, dò xét một chút rồi giải thích cho Hàn Thạc.
Đường Na vừa nói như vậy, Hàn Thạc lập tức động thủ ngay, vẹt đứt những dây leo dày đặc này, lộ ra một cái sơn động sâu hoắm.
Quay đầu lại nhìn bọn người Đường Na, hắn đi vào trong trước, rồi ra hiệu cho họ cùng vào.
- Người sau cùng tiến vào phải khôi phục nguyên trạng dây leo! - Đường Na truyền lệnh, thân thể mềm mại yểu điệu bước tới, cả người đã lọt vào trong sơn động.
Hai huynh đệ Ba Đốn Ba Văn đi phía sau, Lệ Vi theo sát, Khảo Bá Đặc cố ý ở cuối cùng, cẩn thận khôi phục nguyên trạng đám dây leo.
Khi đám dây leo dày đặc bịt cái cửa động này lại, động khẩu vốn hôn ám mờ mờ, đột nhiên biến thành tối thui, xòe tay không thấy ngón.
Không có thiết bị chiếu sáng, trong động chỉ có Đường Na tu luyện lực lượng nguyên tố Hắc Ám và Hàn Thạc với ma công kỳ dị là có thể trong cái bóng đêm xòe tay không thấy ngón này, dùng mắt thường mà thấy được rõ ràng cảnh tượng chung quanh.
Phía trước Hàn Thạc, Đường Na tay cầm la bàn thủy tinh đột nhiên kinh dị nhìn nhìn vào nó. Hàn Thạc và Đường Na đi rất gần nhau, chỉ liếc mắt là thấy được một cái kim trên la bàn thủy tinh bỗng nhảy lên, lập tức đứng sững nguyên chỗ cũ, không dám nhúc nhích gì.
Quả nhiên, Đường Na đã mở miệng:
- Phía trước có kết giới Quang hệ do Khải Tát bố trí. Vì sơn động quá hẹp, ta sợ nếu phá nó đi thì động khẩu này sẽ sụp đổ, bịt kín đường chúng ta đi tới. Ta sẽ dùng Hắc Ám che kín nó lại, các ngươi phải cẩn thận một chút. Đừng sử dụng bất kỳ vật gì chiếu sáng. Nơi này chỉ cần có một tia sáng, bất luận ánh sáng gì cũng sẽ kích nổ kết giới đó.
Vừa nghe vậy, mấy người đang lục tục lấy dụng cụ chiếu sáng trong bóng đêm xòe tay không thấy ngón ai nấy đều dừng tay, mò mò mẫm mẫm đi tới một cách vô cùng cẩn thận.
Hàn Thạc quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện ra trong loại bóng đêm tuyệt đối này, ngoại trừ Đường Na ra, mấy người kia đều bị ảnh hưởng tầm mắt. Ai nấy thần sắc mờ mịt, tỏ vẻ rất cẩn thận.
- Không cần quá lo lắng. Chỉ cần không có ánh sáng, kết giới này sẽ không phát động. Ừm, các ngươi ai cũng phải cẩn thận coi chừng đá quàng vào chân là được. Chỉ để ý tới việc đi tới thôi. - Đường Na thấy mọi người đều cẩn thận quá mức, không khỏi lên tiếng trấn an.
- Này, người đi trước đừng có té đó. - Lệ Vi đi phía sau Hàn Thạc cố ý nói như vậy.
Hàn Thạc thấy nàng vẻ mặt mờ mịt, hai tay quơ quơ, còn dám cố ý chọc hắn. Thầm cười lạnh, rồi hắn nghiêng người, đá một khối đá không lớn không nhỏ ra trước chân của Lệ Vi.
Trong nơi tối tăm này, bị Hàn Thạc vốn thấy rõ ràng mọi thứ âm thầm bày chuyện xấu, Lệ Vi không gặp thiệt thòi mới là lạ. Vài bước đi là chắc chắn bị vướng vào một tảng đá, người liêu xiêu không ngừng, thở hổn hển rủa thầm:
- Thật xui xẻo. Đâu ra lắm đá thế!
Bọn người Ba Đốn đi phía sau Lệ Vi cũng dẫm vào vết xe đổ của nàng ta. Những tảng đá sau khi vướng vào chân Lệ Vi, mấy người phía sau cũng lần lượt thiệt thòi. Mấy người cứ vài bước lại vấp một cái, miệng lầm bầm chửi rủa.
Đường Na đi trước, nghe mấy người phía sau ai nấy lầm bầm mà trong lòng kỳ quái. Nàng chỉ tập trung đi tới, mặc dù phát hiện chung quanh đích xác có vài tảng đá, nhưng đại bộ phận đều ở hai bên. Dựa theo đạo lý thì họ hẳn không thường xuyên bị vấp như vậy mới đúng.
Nghi ngờ, Đường Na quay đầu lại liếc mắt. Phát hiện ra Hàn Thạc phía sau thần sắc tự tại, nét mặt rất linh lợi. Chú ý quan sát một chút, nàng phát hiện ra khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười, sực hiểu ra ngay lập tức.
Sự thật Hàn Thạc cũng không lừa nàng. Mắt thấy Đường Na quay đầu lại nhìn mình nghi hoặc, hắn còn cười lại với nàng. Đó là một nụ cười của tên tác giả gây nên trò quái ác này.
Đường Na sửng sốt, lập tức hiểu ra, rồi lắc lắc đầu vừa bực mình vừa buồn cười. Thầm nghĩ người này thật sự là không chịu lỗ, lại lợi dụng loại phương thức này để trả thù đoàn người Lệ Vi, làm họ bị vấp lia lịa. Nhưng dù sao việc này không tạo thành tổn thương gì cho bọn người Lệ Vi. Đường Na cũng có vẻ để bọn người Lệ Vi nếm chút khổ sở cũng không phải việc không tốt. Xem như không phản đối hành động của Hàn Thạc.
Đột nhiên Đường Na giật mình tỉnh ngộ. Mình tu luyện lực lượng nguyên tố Hắc Ám nên có thể thấy được trong bóng tối cũng là việc bình thường. Người này làm sao có thể thấy được cảnh vật chung quanh rõ ràng như vậy? Vừa nghĩ như vậy, nàng lại càng cảm thấy hiếu kỳ về Hàn Thạc hơn.
Mắt thấy Đường Na không phản đối việc mình làm, Hàn Thạc càng lớn mật. Khóe miệng nở nụ cười ác ý, chân cứ âm thầm làm chuyện xấu, bày ra đủ thứ chướng ngại trên đường làm cho đám người Lệ Vi cứ rên rỉ lẩm bẩm, khổ không chịu nổi!
- Ủa, Bố Lai Ân, sao gã này không có việc gì thế? - Đột nhiên Ba Đốn phát hiện ra dị thường, lập tức hô lên.
- Ta cũng bị vấp không ít, nhưng chân ta dù bị vấp, lại không thấy đau gì cả, không cần phải kêu ầm lên.
Hàn Thạc vừa đi tới, vừa quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn mấy người, nói vẻ bí ẩn.
- Oái! - Hàn Thạc cũng lảo đảo. Hắn buột miệng kêu khẽ. Rồi ý thức được mình vừa mới nói gì đó, vô cùng xấu hổ.
- Lêu lêu! Ai vừa kêu ầm lên thế. Ta không nghe lầm đó chứ! - Lệ Vi rõ ràng nghe tiếng kêu của Hàn Thạc, lập tức công kích. Có tiếng kêu của Hàn Thạc, mấy thanh niên xem ra khá hả hê, rồi cũng không hoài nghi hắn âm thầm làm chuyện xấu nữa.
Hàn Thạc vả vào mặt mình, có vẻ nghi hoặc. Hắn vừa mới nhìn phía trước, rõ ràng là không phát hiện ra hòn đá nào. Sao lại vấp như vậy nhỉ?
Sực nghĩ ra, Hàn Thạc ngẩng đầu nhìn nhìn Đường Na đi phía trước, phát hiện ra nàng tuy vẫn quay về phía trước, nhưng khi nghiêng người ở một góc quanh, hắn lại phát hiện khóe miệng nàng hơi cười cười.
Hàn Thạc lắc đầu phì cười, thầm nghĩ té ra Đường Na ra vẻ đoan trang đứng đắn, cũng có cử động trêu người này, làm hắn khóc cười không xong. Đương nhiên cũng không thể nói gì hơn được.