Thiên Tai giáo hội được xây ngầm dưới đại mạc trăm thước, chiếm diện tích cực lớn, so với tổng bộ Ám Mạc thì phòng ngự sâm nghiêm hơn nhiều, cũng lớn hơn rất nhiều, giống như một thành thị nhỏ vậy.
Tuy ngầm dưới đất, nhưng lại không hề tối tăm, những quả cầu sáng ma pháp đặt rải rác từng góc, không hề âm u như Hàn Thạc tưởng tượng. Nơi này chia làm vài khu, có một xưởng luyện kim chuyên chế tác các loại vũ khí và ma pháp khí, có những miếu điện để triều bái cung phụng Tà Thần, cũng có những nơi dùng để dành cho việc minh tưởng tinh thần lực và huấn luyện vũ thuật, có những thư viện để đầy các điển tịch ma pháp từ xa xưa, có những kho khổng lồ cất chứa những tài liệu trân quý tích trữ mấy trăm năm nay...
Những gì mà một tổ chức tôn giáo kết cấu sâm nghiêm cần có thì nơi này toàn bộ đều có. Trừ những thứ này ra, còn có rất nhiều nơi chuyên dùng để thư giãn và nghỉ ngơi. Ví dụ một cái ao hình thành từ nguồn suối nước nóng, cung cấp chỗ cho người ta nghỉ ngơi, ví dụ một cái hội trường rộng lớn dùng để thảo luận ma pháp và vũ thuật, trên vách tường chung quanh khắc đầy những đồ án Tà Thần bí ẩn.
Thiên Tai giáo hội là một tổ chức cấp bậc nghiêm ngặt, nhưng nơi này đặc biệt trầm trọng. Đi theo sau Ai Đức Ôn và Bối Lâm Đạt, khóe miệng Hàn Thạc hơi nhếch lên mỉm cười, đi vòng quanh các khu vực dưới đất một vòng, hơn nữa còn tắm rửa thay quần áo ở ao nước nóng, có vẻ rất thư giãn.
Trên đường đi, gặp một vài giáo đồ Thiên Tai giáo hội, vì không biết thân phận Hàn Thạc, nên không ai có biểu hiện gì lạ.
Hàn Thạc chú ý quan sát một chút, phát hiện ra những giáo đồ Thiên Tai giáo hội này thần sắc đã có vẻ dễ dàng hơn, giống như gặp được việc gì đó vui vẻ. Điều này làm cho hắn hơi tò mò, không kìm được hỏi Bối Lâm Đạt bên cạnh:
- Gần đây có phải Thiên Tai giáo hội gặp được việc gì vui vẻ không? Tại sao những giáo đồ gặp được trên đường, hình như đều có vẻ rất vui vậy?
Bối Lâm Đạt hơi ngạc nhiên, nhìn Hàn thạc đầy thâm ý, khóe miệng nhếch lên một nụ cười miễn cưỡng, dùng thanh âm dễ nghe giải thích:
- Sở dĩ họ vui vẻ vậy, đều là vì ngài!
- Vì ta?
Hàn Thạc có vẻ rất kinh ngạc, hỏi lại:
- Mắc mớ gì quan hệ với ta?
- Đương nhiên, vì ngài, thực lực Quang Minh giáo hội đã giảm xuống so với trước, hơn nữa hoàn toàn mất đi ưu thế, chúng ta tất cả đều phụng hiến cho giáo hội, Quang Minh giáo hội là tử địch của chúng ta. Do đó chẳng có gì khiến họ hưng phấn hơn tin tức này. Mặt khác, họ cũng đều biết ngài sắp đến đây, đối với họ mà nói thì ngài vẫn là một thần tượng mà họ muốn gặp, biết tin tức này, họ tự nhiên hội càng hưng phấn hơn. - Bối Lâm Đạt nghiêm trang giải thích cho hắn.
- Còn nữa, những năm gần đây vì sự tồn tại của Quang Minh giáo hội, chúng ta vẫn phải sống ở nơi bí mật này, bình thường không dám quang minh chính đại chường thân phận mình trước mặt người thường. Nhưng bây giờ, vì thực lực Quang Minh giáo hội đã giảm xuống, Giáo hoàng đại nhân nói là không bao lâu nữa, Thiên Tai giáo hội chúng ta có thể chính thức bước ra khỏi bóng tối, quang minh chính đại hành tẩu trên đại lục rồi.
- Tất cả chúng ta, những người ở giáo hội đều có thân nhân và bằng hữu của mình. Chỉ là bình thường đều ẩn dấu thân phận, trong cuộc sống luôn luôn vô cùng cẩn thận, một vài người vì đủ loại nguyên nhân, thậm chí hơn mười năm cũng không dám gặp thân nhân của mình, nhưng lần này tình thế đã khác hẳn. Đối với họ thì một khi giáo hội bước ra khỏi bóng tối, họ có thể trở về cố hương, gặp mặt những thân nhân bao nhiêu năm không gặp. Do đó tất cả mọi người đều có vẻ hưng phấn. Loại hưng phấn này hiện rõ trên mặt và trong mắt mọi người. - Khóe miệng Ai Đức Ôn nở nụ cười thỏa mãn, bổ sung một chút, sau đó thành khẩn cảm tạ Hàn Thạc.
Nghe hắn nói thế, trong lòng Hàn Thạc cũng suy nghĩ một chút, cũng hiểu được nguyên nhân họ hưng phấn. Ngẫm lại cũng đúng thôi. Thiên Tai giáo hội bị Quang Minh giáo hội truy giết, thành công địch của đại lục, những giáo đồ đem mình phụng hiến cho Thiên Tai giáo hội, cũng có cha mẹ và thân nhân của mình, nhưng vì mọi người trên đại lục đều có tư tưởng chống lại họ, nên họ không dám bộc lộ thân phận mình, còn những người nào mà thân phận đã bị lộ, tự nhiên cũng không dám đi gặp thân nhân, vĩnh viễn sinh sống cô độc trong bóng đêm. Việc này đích xác làm cho người ta thống khổ vô cùng.
- Ủa, nơi này là nơi nào? - Dưới sự dẫn dắt của Ai Đức Ôn và Bối Lâm Đạt, Hàn Thạc đi tới một kiến trúc phong cách thô thiển, lại bị những hàng rào sắt đen xì bao quanh, chung quanh chỉ có mấy cái thông đạo thông tới nơi khác.
Sở dĩ lên tiếng hỏi, đó là vì khi đến gần cánh cửa sắt đen xì, Hàn Thạc đã cảm nhận được khí tức của một Cơ Thần và Bán thần khác. Ba khí tức cường giả này, Hàn Thạc phải đến gần mới phát hiện được, hơn nữa còn có loại cảm giác quen thuộc, việc này làm hắn rất tò mò.
“Két két!”
Không đợi hai người Ai Đức Ôn và Bối Lâm Đạt trả lời, cánh cửa sắt đóng chặt đột nhiên mở ra, một luồng khí tức âm lãnh vô tình đập vào mặt, từ trong đó đi ra một dị tộc mà Hàn Thạc nhớ rất rõ - Tộc vương sáu sừng Hồn tộc!
Năm đó ở hẻm núi Tháp Lạp Gia, Hàn Thạc, lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ và Tuyết thần Đế Á Na cướp đoạt một vài viên nguyên tố tinh thể bản nguyên vốn thuộc về Hồn tộc, cuối cùng bị Tộc vương sáu sừng ngàn dặm đuổi giết, đuổi một mạch tới Thánh sơn của Quang Minh giáo hội, rồi được Thánh nữ Quang Minh giáo hội xuất hiện mới tránh được một kiếp. Sau đó một thời gian, thực lực Hàn Thạc và lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ thấp kém, vẫn luôn phải đề phòng sợ hãi sự đuổi giết của Tộc vương sáu sừng, sợ trước khi linh hồn và nguyên tố tinh thể bản nguyên chưa kịp dung hợp bị hắn bắt được.
Sau này Hàn Thạc vì thần thức đặc thù, tìm được phương pháp che dấu linh hồn, từ Tử Vong Mộ Địa đi ra, còn cố ý lộ rõ sức mạnh linh hồn ra, dẫn dụ Tộc vương sáu sừng Hồn tộc tới Băng Tuyết thần điện hạ thủ. Nhưng khi Tộc vương sáu sừng tới cương vực của đế quốc An Kiệt Lạp, không biết vì nguyên nhân gì mà một mạch dừng lại đó, mãi mà không đến Băng Tuyết thần điện tìm kiếm Hàn Thạc báo thù rửa hận.
Khi Hàn Thạc xử lý Băng Tuyết thần điện xong, trở về đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, rồi gặp phải viễn cổ Cự Long ở Long cốc trong U Ám sâm lâm, bị Quang Minh giáo hội và viễn cổ Cự Long cùng nhau ám toán, rồi hắn ở Thâm Uyên giới năm năm. Sau khi trở lại lại bận xử lý những việc ở đế quốc Lan Tư Lạc Đặc và những cừu hận, nên đã quên béng tên địch nhân này. Không ngờ lần này ở tổng bộ Thiên Tai giáo hội lại gặp phải Tộc vương sáu sừng. Ngẫm lại với vị trí đặc thù của nơi này, cũng ở trong đế quốc An Kiệt Lạp, Hàn Thạc cẩn thận nhớ lại vị trí mình cảm ứng được Tộc vương sáu sừng năm năm trước ở đế quốc An Kiệt Lạp, đột nhiên trở nên sáng sủa, lúc này thốt lên:
- Hóa ra như thế, té ra năm năm trước ngươi ở chỗ này, xem ra nếu không phải ngươi đánh với Giáo hoàng một trận, thì cũng đã xảy ra sự tình gì đó!
Tộc vương sáu sừng Hồn tộc đi ra, phía sau có hai thủ hạ năm sừng cũng theo đuôi. Hắn nghe Hàn Thạc nói như vậy, con ngươi băng giá vô tình lóe lên vẻ nghi hoặc, đánh giá Hàn Thạc một lát, rồi dùng ngôn ngữ thông dụng hơi cưng cứng hỏi:
- Ngươi là ai? Ta biết ngươi à?
Hàn Thạc sửng sốt, một lát sau mới có phản ứng. Vì mấy năm nay thực lực đột nhiên tăng mạnh, thần thức hắn sau khi đạt tới cảnh giới Cửu Biến một lần nữa phát sinh biến hóa, đã khác hẳn với ký hiệu linh hồn trước kia. Tộc vương sáu sừng Hồn tộc phỏng chừng cũng rất khó nhận diện được bề ngoài của nhân loại. Cũng như Hàn Thạc nhìn các con ma thú thấy đều giống như cả, hắn cũng không nhận ra Hàn Thạc.
Hàn Thạc nhớ tới năm đó bị hắn hành hạ, thần thức khẽ biến hóa, chậm rãi chuyển biến ra trạng thái năm đó, nhìn chằm chằm vào Tộc vương sáu sừng cười hắc hắc nói:
- Bây giờ thì biết ta là ai rồi chứ?
- Là ngươi, tên tiểu tặc ăn trộm đồ vật của ta! - Tộc vương sáu sừng quả là quá quen với trạng thái linh hồn này của Hàn Thạc, bạo nộ quát ầm lên!
Tiểu tặc? Hàn Thạc lắc đầu phì cười, nhiều năm qua, hắn có rất nhiều loại xưng hô, tỷ như ‘ma vương’ ‘ác ma’ ‘dị đoan lớn nhất đại lục Kì Áo’ v.v., nhưng chưa bao giờ có ai dám dùng loại xưng hô này với hắn. Bây giờ nghe có người xưng hô hắn là tiểu tặc, Hàn Thạc thật sự dở khóc dở cười.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Tộc vương sáu sừng này gọi hắn như vậy không có gì là không ổn. Năm đó những gì mà đoàn người bọn họ gây nên, bị gọi là tiểu tặc cũng bình thường thôi. Họ đích thật thừa dịp Tộc vương sáu sừng chưa đi ra, lao vào cướp đi mấy viên nguyên tố tinh thể bản nguyên vốn thuộc về hắn. Loại hành vi này không gọi là tiểu tặc thì gọi là cái gì?
Sau một tiếng tiểu tặc, không đợi Hàn Thạc nói nhiều lời, Tộc vương sáu sừng bạo nộ đột nhiên vọt tới, cái đuôi như một cây roi “xoẹt xoẹt” lao tới, quất mạnh về phía Hàn Thạc, một phương thức như muốn đâm vào linh hồn, cũng đánh thẳng về phía thần thức hắn.
Song cách nhiều năm qua, Hàn Thạc sớm không phải là người năm đó cùng lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ chật vật chạy trốn hắn nữa. Thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh đối mặt với Tộc vương sáu sừng không có nhiều biến hóa, chẳng những không sợ hãi chút nào, mà còn có vẻ rất thong thả, vung tay chộp tới, đã ngăn trở được cái đuôi như mãng xà của Tộc vương sáu sừng, thân thể vững như bàn thạch, thần thức vẫn bình yên vô sự dưới công kích của đối phương.
Cho tới hôm nay, Hàn Thạc cũng không biết Tộc vương sáu sừng Hồn tộc thực sự tu luyện sức mạnh gì. Chỉ thông qua những cái sừng nhọn trên đầu, nhận thấy thực lực đại khái của họ, trong lòng nghi ngờ rằng sức mạnh của họ có thể có liên quan với đặc thù chủng tộc.
- Ngươi... Làm sao ngươi đột nhiên trở nên cường đại như vậy chứ? - Thân thể và linh hồn song song công kích đều bị Hàn Thạc ngăn lại, Tộc vương sáu sừng Hồn tộc giật mình cả kinh, lắp bắp kinh hô.
Hắc hắc cười quái dị, Ma Nguyên lực trong cơ thể Hàn Thạc lập tức bộc phát, một tay vươn ra nhanh như thiểm điện, nhân lúc hắn giật mình cả kinh trong chốc lát, nắm chặt cổ hắn, trực tiếp ấn thân thể khổng lồ của hắn vào vách tường sắt đen xì phía sau, làm hắn không thể động đậy được.
“Choang”
Thiên Ma Lợi Nhận xuất ra, kê ngay vào cổ Tộc vương sáu sừng, hàn mang lạnh buốt mang theo sát khí kinh người, làm cho tên kia không dám nhúc nhích một phân.
- Ta bây giờ muốn giết ngươi thật quá dễ dàng, ngươi hiểu chưa? - Cười tủm tỉm nhìn Tộc vương sáu sừng, Hàn Thạc nói lạnh lùng.
Vẻ kinh hoảng trong mắt Tộc vương sáu sừng càng ngày càng đậm, sau khi nhìn chăm chú Hàn Thạc vài giây, đột nhiên khẽ gật đầu.
- Ừm, vậy an phận một chút cho ta, chúng ta nói chuyện! - Hàn Thạc mỉm cười, bỏ tay đặt tại cổ hắn, nói vẻ thản nhiên.