Hàn Thạc lo lắng nhất là cổng thành do Thiết Tư Đặc và Địch Khắc phụ trách. Khi hắn vội vàng đi đến nơi này, lại phát hiện binh sĩ trên tường thành vẫn bình an, dấu vết chiến đấu trên tường thành cũng không quá thảm liệt, chỉ có hai trăm thi thể cường đạo cho thấy phía này cường đạo tổn thất cũng không lớn.
- Không việc gì phải không? - Hàn Thạc như một luồng sáng hạ xuống, liếc nhìn mấy người Thiết Tư Đặc đang dương dương tự đắc, thở phào.
- Đại nhân, chúng ta không sao cả. Cái đám cường đạo bé gan đó chỉ xung phong lên một lần, sau đó chỉ đứng xa xa dòm lại, vừa rồi đột nhiên rút lui. - Thiết Tư Đặc ung dung thoải mái mỉm cười chỉ về phía Á Phi rút đi nói với Hàn Thạc.
Liếc nhìn xa xa, Hàn Thạc gật gù nói:
- Không việc gì là tốt rồi, các ngươi lưu lại ba trăm người phòng thủ cổng thành này, còn lại tất cả qua chi viện cho cổng thành phía Đa Khắc Tư.
- Được, chúng ta lập tức xuất phát! - Hai người Địch Khắc và Thiết Tư Đặc đồng thanh lên tiếng, hơi hăm hở chỉ huy các binh sĩ chưa hề động thủ, khiến bọn chúng nhanh chóng xuống khỏi tường thành đến chi viện cho hai phía còn lại.
- Ầm ầm, đùng đùng …
Những âm thanh điếc tai vang động trời đất từ hai phía tường thành còn lại truyền đến. Hàn Thạc trực tiếp bay thẳng về phía Phạt Khắc Lan trấn thủ. Đa Khắc Tư là một kỳ tài quân sự, lần bắt cóc thương nhân trước cho thấy trí tuệ phi phàm, sau đó cũng biểu hiện kiệt xuất trong lần quét sạch cường đạo sau đó, Hàn Thạc tin chắc phía hắn cũng không có vấn đề quá lớn.
Ngược lại, Phạt Khắc Lan vốn xuất thân là một kỵ sĩ, tuy bản thân thực lực cao hơn một chút, bất quá có lẽ do xuất thân là kỵ sĩ mới bị một số giáo điều ước thúc, trên chiến trường bố cục không đủ linh hoạt biến chuyển. Hàn Thạc lo hắn sẽ bị hại.
Khi Hàn Thạc đến được tường thành do Phạt Khắc Lan trấn thủ, thấy phía trước đầy những thi thể cường đạo, lại nhìn thấy trên tường thành có gần một trăm binh sĩ bị tên bắn xuyên qua người, lập tức hiểu rằng nơi đây nhất định xảy ra chiến trận thảm liệt phi thường.
Phạt Khắc Lan đối mặt chính là Chiến Phủ cường đạo, thủ lĩnh Bái Nạp Mỗ của Chiến Phủ cường đạo hệt như một tòa tháp sắt, căn bản không thiện nghệ tác chiến như Pháp Tư hay âm mưu quỷ kế nhiều như Á Phi. Người này trong đầu lại bị một trăm vạn kim tệ che mờ lý trí, chỉ một lòng hạ lệnh cho thủ hạ hùng dũng tiến công.
Trên tường thành Phạt Khắc Lan liều mạng chống cự tiến công của Chiến Phủ cường đạo, hai bên rơi vào tình trạng chiến đấu tiêu hao tàn khốc, tử thương khủng khiếp nhưng tên man di Bái Nạp Mỗ phảng phất như không biết thối lui, liều mạng rống lên lệnh cho thủ hạ tiến công lên tường thành. Binh sĩ phía Phạt Khắc Lan đã chết hơn cả trăm người, còn bị thương nặng nhẹ đến hơn bốn trăm, những binh sĩ còn lại cũng không đủ sức lực.
Lúc quan trọng này, nếu như không có những người dân thành Bố Lôi Đặc Nhĩ gia nhập tuyến phòng ngự chống cường đạo, sợ rằng phía Phạt Khắc Lan thật sự rơi vào nguy hiểm vô cùng. Khi Hàn Thạc đến kịp nơi này rồi, cuộc chiến đã đến hồi gay cấn căng thẳng cuối cùng, có vài chục tên cường đạo hung ác xông lên được tường thành, chiến đấu chống lại các binh sĩ.
Các binh sĩ đã tiêu hao nhanh chóng khí lực, liều mạng phát ra chút khí lực cuối cùng, đâm, chém. Một số dân thành đối mặt với uy hiếp của cường đạo, không ngờ cũng không chút sợ chết, gia nhập vào phòng tuyến chống cự. Mạnh ai nấy cầm lao, trường mâu, điên cuồng hung hãn đâm chém một số cường đạo đang hung mãnh bò lên.
Hàn Thạc hệt như một tia chớp bắn đến trên tường thành, mau chóng thổi lên một cơn gió tử vong.
Miệng quát lên một tràng âm thanh sắc bén như muốn đoạt lòng người, Hàn Thạc liền một mình xông vào giữa vài chục tên cường đạo, hai tay như những binh khí sắc bén không gì đỡ nổi. Cánh tay cứ xuyên thấu qua thân thể của từng tên cường đạo một, không chút mất nhiều thời gian, vài chục tên cường đạo đều bị vỡ toác bụng ngực chết giữa đương trường.
Vài chục tên cường đạo điên cuồng công kích binh sĩ chết rồi, không còn Hồng Y Đại giáo chủ của Quang Minh giáo hội ở nơi này nên không cách nào ngăn cản được Hàn Thạc cầm Khô Lâu pháp trượng trong tay đóng vai một Vong Linh pháp sư, miệng hắn lại ngâm lên những âm thanh rườm rà, đoàn quân bất tử đáng sợ dần dần ngập đầy dưới chân tường thành.
Kỵ sĩ Tà Ác to lớn múa lên cây cốt thứ, vài tên cường đạo liền bị cốt thứ sắc bén tử khí bao bọc mơ hồ quét qua máu thịt, từng đội từng đội Thạch tượng quỷ hệt như quạ đen rú lên xông qua, chụp lấy những cường đạo trên chiến mã bay lên, chưa kịp thả rơi xuống thì đã bị Thạch tượng quỷ dùng móng vuốt cắt thành từng khối thịt.
Lúc này những ao axit đã bao trùm lấy đám cường đạo. Những tiếng kêu gào thê thảm đáng sợ mãi không dừng, từng đám cường đạo bị những ao axit này ăn mòn biến thành những bộ xương trắng hếu.
Hàn Thạc vừa xuất hiện, liền triệt để xoay chuyển cục diện. Hắn hệt như một ác ma, mỗi lần múa Khô Lâu pháp trượng lên liền có vô số ma pháp nguyên tố nhộn nhạo hiện ra, hoặc biến thành quân đoàn bất tử, hoặc trở nên những ao axit có lực sát thương kinh người, cứ thỉnh thoảng lại có vài thi thể nổ tung, Chiến Phủ cường đạo càng lúc càng thương vong lớn.
Nhìn thấy sự xuất hiện của Hàn Thạc khiến cho chiến trường trở nên đảo ngược tình thế, thủ lĩnh Bái Nạp Mỗ của Chiến Phủ đoàn gầm thét không ngừng, không tự lượng sức của mình lại thúc chiến mã xông thẳng đến Hàn Thạc. Còn chưa đến trước mặt Hàn Thạc, Khô Lâu pháp trượng của hắn hơi hơi nhoáng lên, một vòng sóng ma pháp mạnh mẽ truyền đến, từng loạt cốt mâu như những cây lao phá không phóng đến, dày đặc hệt như mưa to đột nhiên trùm xuống.
Không có chút may mắn nào, tất cả những chỗ không được áo giáp bảo hộ của Bái Nạp Mỗ và ngay cả chiến mã của hắn đều bị cốt mâu xuyên qua, trong đó có hai cốt mâu trực tiếp xuyên qua mắt của Bái Nạp Mỗ, hắn liền chết tại chỗ không kịp kêu rên lên một tiếng.
- Thủ lĩnh, thủ lĩnh chết rồi! - Sự xông đến của Hàn Thạc tạo nên nỗi khiếp sợ kinh khủng cho đám cường đạo. Đám cường đạo vốn đã hoảng sợ trong lòng, khi phát hiện Bái Nạp Mỗ đã chết thảm, đột nhiên kêu lên những tiếng hoảng hốt.
Hệt như đã có lý do bỏ chạy, những Chiến Phủ cường đạo còn sống sót không dám lưu lại chút nào, quên hết mọi thứ bỏ chạy khỏi chỗ này. Trong đó có một tên cường đạo gan to mật lớn, giả vờ đi đỡ lấy thi thể Bái Nạp Mỗ, không ngờ âm thầm trộm lấy không gian giới chỉ trên tay Bái Nạp Mỗ.
Hàn Thạc còn đang vui mừng mới giết chết được người, nhìn lướt qua tình hình liền phát hiện tung tích của cường đạo đó, bật cười nhẹ rồi hệt như quỷ mỵ từ trên tường thành nhẹ nhàng bay đến, âm thầm lặng lẽ tiến gần đến tên cường đạo đang vui như điên chạy thục mạng nói:
- Có đôi lúc của cải người chết sẽ khiến mình cũng khó bảo tồn được tính mạng!
Tên cường đạo đã cởi không gian giới chỉ của thủ lĩnh, vừa nghe thấy âm thanh từ sau lưng vang lên, còn cho là đồng bọn tham lam sự thu hoạch của hắn, ánh mắt lộ hung quang xoay tay nện xuống đầu kẻ đó một búa.
Ngón tay trỏ phải của Hàn Thạc búng ra, một tiếng “đương” do đầu búa vỡ tan phát ra, tên cường đạo này đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn không thể địch nổi dũng mãnh truyền vào trong tay, toàn thân không kìm được loạng choạng thối lui. Xoay hẳn người lại hắn mới nhìn rõ người sau lưng mình thật ra là ai.
Rốt cuộc cũng không dám sính cường, tên cường đạo lộn nhào né tránh, đáng tiếc Hàn Thạc bay lượn trước mặt hệt như quỷ mỵ, tên cường đạo này rõ ràng không có một chút cơ hội chạy thoát. Ung dung phá nát thân thể tên cường đạo từ sau lưng, Hàn Thạc đưa tay thu lấy không gian giới chỉ của Bái Nạp Mỗ, bật một tràng cười dài rồi bay về lại bên cạnh Phát Khắc Lan.
- Lại có thêm một phần thu hoạch bất ngờ! - Hàn Thạc cười nói với Phạt Khắc Lan đang thở hổn hển.
Hàn Thạc nếu đã xuất hiện nơi đây, Phạt Khắc Lan hiểu rõ nguy cơ bên hắn tất nhiên đã được giải trừ, hiểu rõ thực lực kinh người của vị thành chủ này. Sự xuất hiện của Hàn Thạc cũng khiến Phạt Khắc Lan biết là chiến tranh nơi đây khẳng định sẽ lập tức kết thúc. Sự thật chứng minh phán đoán của hắn quả nhiên không sai.
Bái Nạp Mỗ vừa chết, đám cường đạo không dám lưu lại ở nơi đây. Nhất là khi quân đoàn bất tử lại có lực sát thương đáng sợ xuất hiện, các cường đạo còn lại hệt như thủy triều tuôn chạy khỏi tường thành, lưu lại trên ngàn thi thể.
Ở phương hướng cổng thành còn lại, tiếng gầm của Ma Tinh Pháo cũng dần dần biến mất.
Không nghe thấy tiếng pháo gầm, Hàn Thạc cũng biết rõ phía Đa Khắc Tư hẳn cũng đã đến hồi kết thúc. Lần đầu tiên Bố Lôi Đặc Nhĩ thành đối mặt với khảo nghiệm cực lớn, cuối cùng mọi người hợp lực đã đứng vững được.
Những người dân thường tham chiến trên cổng thành này, sau khi thấy được thực lực đáng sợ của Hàn Thạc rồi, từng người từng người kính sợ nhìn hắn. Khi tên cường đạo cuối cùng đã biến mất ở xa xa, ánh mắt kính sợ dần dần trở thành tin phục, những tiếng hoan hô ầm ầm đột nhiên vang lên khắp cả tường thành.
- Hôm nay, tất cả những người dân tham chiến ở đây đều được thưởng năm kim tệ. Phạt Khắc Lan ngươi phụ trách phân phát đi.
Nhìn những người dân còn sống sót, Hàn Thạc mỉm cười dặn dò Phạt Khắc Lan.
Hàn Thạc vừa phát ra lời đó, những người dân trong thành đang hoan hô càng hưng phấn kịch liệt la vang trời, ánh mắt từng người càng thêm nóng bỏng nhìn Hàn Thạc, bọn họ cảm giác vị thành chủ thời điểm này thật quá vĩ đại!
- Thành chủ đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ không xử tệ đối với những người dân đã hỗ trợ chúng ta. - Phạt Khắc Lan cung kính đáp lại, hắn liếc nhìn ra những thi thể cường đạo lưu lại bên ngoài thành, trong lòng tự nói vũ khí và áo giáp của những tên cường đạo này hẳn giá trị kim tệ không ít, hơn nữa biết đâu trong túi bọn cường đạo cũng nhất định sẽ có một ít kim tệ nữa chăng?
- Ừ, đám cường đạo đã thật sự bỏ đi rồi, ngươi phụ trách dọn dẹp chiến trường cho sạch sẽ, ta đi qua phía Đa Khắc Tư xem tình hình bên đó thế nào! - Hàn Thạc dặn dò mấy câu, rồi hóa thành một luồng cầu vồng vạch ngang trời, bay thẳng về phía cổng thành Đa Khắc Tư đang trấn thủ.
Lửa đạn dần dần lặng đi, Hàn Thạc nhìn thấy khói thuốc súng cuồn cuộn từ xa, còn có khói thuốc súng ở sau lưng bọn cường đạo xa xa. Thi thể ngập đầy mặt đất, cả vùng đất rộng rãi cũng có tình trạng thảm liệt hệt như hai vùng chiến trường vừa rồi. Đa Khắc Tư trấn thủ cổng thành này đúng là không làm cho Hàn Thạc thất vọng.
Đến bên cạnh Đa Khắc Tư trên tường thành, Hàn Thạc phát hiện Đa Khắc Tư đang kiểm điểm thương vong binh sĩ. Liếc ngang qua một cái, hắn phát hiện có vài chục thi thể binh sĩ được đặt chỉnh tề tại một khu vực nhất định, Đa Khắc Tư thống lĩnh những binh sĩ còn lại đứng trước những thi thể binh sĩ, nghiêm trang mặc niệm hành lễ.
Hàn Thạc đến bên cạnh Đa Khắc Tư, tuyệt đối không mở miệng nói điều gì, đối diện với một số binh sĩ đã chết trận khi tuổi còn trẻ, trên thân mình đều có cắm đầy những tên lửa. Còn có người bị những ngọn búa bén phóng đến chém chết, có người cả tứ chi đều không còn hoàn chỉnh, trước khi chết hẳn phải trải qua một lúc rất đau khổ rồi mới ra đi.
Một bầu không khí trầm buồn nặng nề phát ra từ mấy người Đa Khắc Tư đang trang trọng hành lễ. Hàn Thạc cũng dùng hình thức như Đa Khắc Tư để thể hiện quân lễ biểu đạt sự tôn kính với những người đã chết. Qua một lúc sau Đa Khắc Tư mới mở miệng:
- Chiến tranh chắc chắn phải có thương vong, điều này không ai có thể thay đổi được, ta chỉ có thể làm sao cho người chúng ta giảm bớt thương vong, tận sức khiến cho càng nhiều kẻ địch phải chịu sự đau khổ này.
Hàn Thạc gật gật đầu đồng ý nói:
- Không sai, có đôi khi tàn nhẫn với kẻ địch chính là nhân từ đối với mình. Ta thấy trang bị của binh sĩ chúng ta còn cần phải nâng cao hơn, gia cố thêm áo giáp và vũ khí sẽ khiến cho binh sĩ có khả năng sống sót nhiều hơn.
- Đại nhân, ba mặt còn lại tình huống như thế nào? - Đa Khắc Tư hít vào một hơi thật sâu, rồi mới dời mắt khỏi các thân thể binh sĩ đã chết, dò hỏi Hàn Thạc.
- Trừ phía bọn Địch Khắc ra, các phương còn lại cũng không khác với phía ngươi nhiều lắm, bất quá chúng ta đều trụ được. - Hàn Thạc lộ nét cười hân hoan đáp lời Đa Khắc Tư.
Gật gật đầu, Đa Khắc Tư thở phào đáp:
- Thế là tốt rồi!
- Rầm rập… rầm rập…
Đến lúc này, mấy người Địch Khắc, Thiết Tư Đặc mới phóng tới kịp. Bọn họ phát hiện Hàn Thạc đã đứng ở đó rồi, liền biết được chiến đấu hẳn cũng đã kết thúc.
Hoàng hôn bất tri bất giác đã trùm xuống, một ráng mây rực đỏ to lớn phản chiếu ánh nắng chiều cuối cùng. Dưới ánh nắng phản chiếu từ đám mây, cả mặt đất cuồn cuộn khói thuốc súng hệt như được nhuộm lên một màu đỏ máu, khiến cho cả vùng chiến trường hệt như địa ngục tại nhân gian thêm vài phần mỹ lệ đẹp đẽ.
Từng đàn quạ đen kêu la bay đến. Nhờ khả năng ngửi được mùi vị thi thể, bọn chúng phóng thẳng đến thân thể các cường đạo trên mặt đất, tận tình ngoạm lấy những khối thịt tuyệt vời, phát ra những âm thanh khiến người ta chán ghét. Dưới ánh nắng chiều hoàng hôn, những đám quạ đen kìn kịt ngày càng nhiều, những tiếng kêu thê lương tựa hồ đang mô tả một chiến trường mắt nhìn không chịu nỗi.
- Kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi! - Hàn Thạc lẩm nhẩm tự nói đại khái mấy câu, rồi quay về phủ thành chủ.
Trong ba ngày kế tiếp, bên ngoài thành Bố Lôi Đặc Nhĩ khói thuốc súng vẫn còn cuồn cuộn. Một số dân thành ở gần sát với cổng thành, đều mãnh liệt ngửi thấy mùi vị thi thể bị đốt cháy.
Tổng cộng một vạn năm ngàn cường đạo đột kích, cuối cùng lưu lại tám ngàn thi thể, còn có áo giáp vũ khí giá trị bốn chục vạn kim tệ, bao gồm cả hai chục vạn kim tệ là những thứ linh tinh, ngoài ra còn có ba chục vạn kim tệ trong không gian giới chỉ của thủ lĩnh Chiến Phủ cường đạo.
Thương thay cho bốn nhóm cường đạo tham lam kim tệ xông đến, không những không lấy được một đồng của Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, ngược lại còn đúng như lời Hàn Thạc, đã đem tặng không ít kim tệ.
Trận chiến này binh sĩ Bố Lôi Đặc Nhĩ thành tổn thất ba trăm hai mươi bảy người, bảy trăm sáu mươi chín người trọng thương, những người còn sống căn bản đều bị thương ít nhiều. Toàn bộ Ma Tinh quáng thạch sử dụng cho Ma Tinh Pháo đều dùng hết.
Lần này thuốc nổ và hơn vạn địa tinh tạc đạn các thương nhân vận chuyển đến đây cơ hồ đều dùng hết, vài chục thùng dầu hỏa cũng không còn một giọt, đá lớn dành cho máy bắn đá càng sạch trơn.
Những tên cường đạo xông lên được trên tường thành, liều lĩnh phá hư hai chiến xa, bốn nỗ xa, và thêm một máy bắn đá cồng kềnh. Ma Tinh pháo bởi vì chế tạo từ kim loại ma pháp, đám cường đạo lại biết giá trị Ma Tinh Pháo rất lớn, vì thế sáu khẩu Ma Tinh Pháo đều không bị gì.
Qua cuộc chiến này rồi, Hàn Thạc cuối cùng đã thu được sự tôn kính của dân thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, những dân thành tuổi trẻ có nhiệt tình tham gia quân đội hơn bao giờ hết. Uy thế như thần ma của Hàn Thạc truyền tụng khắp cả thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, chỉ trong thời gian ba ngày, những người dân vốn đầy hoài nghi Hàn Thạc đã thần thánh hóa hắn.
Đối với những thanh niên, Hàn Thạc trở thành một truyền thuyết thần thoại vĩnh viễn không gì so sánh được, những phụ nữ thiếu nữ hơi có chút nhan sắc, trong ba ngày gần nhất đều ra sức trang điểm lộng lẫy, mượn cớ đến quanh cổng phủ thành chủ, những đôi mắt quyến rũ xinh đẹp nhìn khắp xung quanh, không biết trong lòng đang thăm dò điều gì.
Những binh sĩ trước đây bị những người dân trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ khinh bỉ nhất, cũng nghiễm nhiên trở thành quyền thế uy vũ. Một số người dân cảm thấy hưng phấn giới thiệu những nữ nhân xinh đẹp của mình cho những binh sĩ áo giáp sáng choang này, chỉ trong một đêm cả thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã có những biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Ở thông đạo nối với cổng thành Hải Lam, Hàn Thạc cùng với đoàn người Kiệt Khắc, Thiết Tư Đặc đang hội đàm hữu hảo với đám thương nhân do Phú Tân Ân cầm đầu. Những thương nhân dám đến Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, từng người từng người đều là những thương nhân chân chính dám mạo hiểm để phát tài, trải qua trận chiến giữ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ này, bọn họ có nhận thức mới mẻ với Bố Lôi Đặc Nhĩ thành.
Lần này những khí tài công thành do các thương nhân áp tải đến đã bị tiêu hao kinh khiếp không còn gì. Uy hiếp của bảy đại công quốc lại đang còn hơn nữa. Khi những thi thể bên ngoài thành đã được dọn dẹp sạch, đường đi được tu sửa sơ bộ, Hàn Thạc liền lập tức không đợi thêm nữa dùng nhiều kim tệ để thu mua nhiều vật tư, ngoài những khí tài chiến tranh vô số, còn cần thêm nhiều lương thực và vật dụng hàng ngày.
Chỉ cần có tiền các thương nhân sẽ vĩnh viễn không nghỉ ngơi. Khi những túi tiền nặng trịch đã được giao vào tay bọn họ, các thương nhân liền có được tín nhiệm của Bố Lôi Đặc Nhĩ thành và Hàn Thạc, liền vội vã ra đi thi hành phận sự. Trong đó, mấy người Phú Tân Ân còn được Hàn Thạc giao cho một phong thư. Trong phong thư Hàn Thạc nêu rõ một số tài liệu đặc thù, lại thêm mấy câu nói mập mờ tạo cho Phỉ Bích thêm sự ngọt ngào ôn nhu.
- Kiệt Khắc, ngươi thật sự quyết định lưu lại đây? - Phú Tân Ân nhìn người cháu trai bà con xa, hỏi lại thêm lần nữa.
Tiểu Kiệt Khắc mập gật gật đầu, tỏ vẻ kiên định ngoài dự đoán của mọi người đáp lại:
- Đúng thế. Ta nghĩ thành này càng cần có ta, hơn nữa Bố Lai Ân còn giao chức vụ quan Tài Vụ cho ta nữa.
- Ông Phú Tân Ân cứ yên tâm, ta sẽ chiếu cố Kiệt Khắc, tiểu tử này đã kiên trì như vậy, hãy để hắn lưu lại thử xem sao. - Hàn Thạc cười cười nói với Phú Tân Ân.
Hai ngày trước khi Hàn Thạc tìm thấy Kiệt Khắc, hắn còn núp trong phòng ói mửa như điên không ngừng. Thấy hết từ đầu đến cuối cuộc chiến giữ thành khiến sở thích ăn thịt của Kiệt Khắc giảm hẳn, liên tiếp mấy ngày thường hay bị ói mửa không ngừng. Khi Hàn Thạc cho là Kiệt Khắc trải qua một trường chiến đấu thảm liệt như vậy sẽ bỏ đi khỏi nơi này, ai ngờ tên này không ngờ còn có nghị lực kinh người, kiên trì muốn lưu lại ở đây.
Từ Phú Tân Ân, Hàn Thạc biết được tiểu tử béo Kiệt Khắc này được thiên phú về việc tài vụ và quản lý kim tệ. Được mấy tiên sinh nhiều kinh nghiệm ở Bố Tư Đặc thương hội chỉ giáo, Kiệt Khắc biểu hiện năng lực quản lý tiền bạc khiến Phỉ Bích phải động lòng. Phỉ Bích chiếu cố Kiệt Khắc ngoại trừ quan hệ giữa nàng và Hàn Thạc ra, còn bởi vì biểu hiện về phương diện này của hắn.
Hàn Thạc nắm vững tình huống này, thấy Kiệt Khắc kiên trì muốn lưu lại Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, không hề tiếp tục khuyên bảo hắn, mà đứng trước mặt mấy người Phạt Khắc Lan, Đa Khắc Tư, trực tiếp giao cho Kiệt Khắc chức vụ quan Tài Vụ quản lý tất cả tiền tài, bao gồm cả bốn mươi vạn kim tệ của Hải Luân Đế Na, lại lấy được từ Đồ La Đạt, toàn bộ kim tệ có được từ trước tới giờ đều giao vào trong tay Kiệt Khắc, tùy hắn quản lý số lượng tiền tài giá trị to lớn này.
Đổi lại là một người khác nào đó, Hàn Thạc đều không dám đưa số lượng kim tệ to lớn này cho quản lý, chỉ có Kiệt Khắc, người bạn chơi đùa từ lúc còn nhỏ đến lớn ở Ba Bỉ Luân Ma Vũ Học Viên, Hàn Thạc mới thật sự yên tâm.
Hàn Thạc mới thật sự là chủ nhân của Bố Lôi Đặc Nhĩ thành. Toàn bộ điều động nhân sự trong khu vực này hắn không cần phải có ý kiến người khác đều có thể quyết định. Mấy người Phạt Khắc Lan, Địch Khắc không hề can thiệp chút nào hay là quan tâm đến quyền lợi.
Kiệt Khắc nắm trong tay tiền tài nhiều như vậy, mất một thời gian dài yên lặng trong hưng phấn và sợ hãi to lớn, mãi đến khi Hàn Thạc lựa lời ngon ngọt an ủi hắn khá lâu, hắn mới dần dần thích ứng với vị trí quan Tài Vụ.
Những lời Phú Tân Ân nói với Hàn Thạc quả nhiên chính xác. Số lượng tiền tài lớn như vậy lọt vào tay Kiệt Khắc rồi, hắn ban đầu khiếp sợ sau đó liền thích ứng. Hắn không ngờ đã bắt đầu sắp xếp phân chia kim tệ thật sự gọn gàng rành mạch, mỗi một chuyện đều bắt đầu ghi chép tỏ tường, khiến cho Hàn Thạc thật sự phải nhìn hắn với ánh mắt khác xưa.
Mấy người Phạt Khắc Lan ban đầu còn có lòng không tín nhiệm Kiệt Khắc, từ lúc lĩnh quân lương từ tay Kiệt Khắc rồi, nghe hắn nói rõ ràng giá trị của từng món áo giáp vũ khí, liền hơi kinh ngạc. Khi Kiệt Khắc chủ động liên hệ với mấy thương nhân, hỗ trợ Phạt Khắc Lan, Đa Khắc Tư mua được một số khí tài chiến tranh khan hiếm, hơn nữa giá trị mua được còn thấp hơn không ít so với những gì Phạt Khắc Lan, Đa Khắc Tư từng nghĩ, hai người dần dần yên tâm.
Chỉ trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, Kiệt Khắc lu bu công việc cho thấy hắn là người thích ứng làm quan Tài Vụ có đầu óc. Kiệt Khắc trẻ tuổi cũng đã dần dần được mấy người Phạt Khắc Lan chấp nhận. Mấy người bọn họ trong lòng cũng có suy nghĩ quan Tài Vụ nhỏ tuổi có lẽ cũng không phải là một chuyện gì xấu lắm.
- Thế được rồi, các vị bảo trọng. - Phú Tân Ân nhìn hai khuôn mặt trẻ tuổi, phảng phất nhìn thấy Bố Lôi Đặc Nhĩ thành trong tay bọn họ đầy chí tiến thủ, từ phương đông hỗn loạn này vươn cao lên vũ đài rực rỡ.
Sau khi mấy người Hàn Thạc tiễn biệt rồi, các người thương nhân được Thiết Tư Đặc thống lĩnh hộ vệ đưa đến Hải Lam Thành dần dần khuất khỏi tầm mắt của Hàn Thạc.
Hàn Thạc biết được, lần kế tiếp bọn họ lại đến, Bố Lôi Đặc Nhĩ thành nhất định càng thêm phần cường thịnh.