Đoàn người Hải Luân thuận lợi tiến vào thành Hi Tiệp, được Khả Tạp Lỗ cung kính dẫn đến một trang viên ở phía nam thành.
Dọc đường đi, Hải Luân luôn giữ vẻ mặt âm trầm, tâm trạng cũng rất không vui. Trước đây, nàng đến thành Hi Tiệp, dân chúng trong thành hay tin liền lập tức chen chúc đến vỡ đầu chỉ muốn thấy mặt nàng một lần, nhưng lần này trở lại thì ngoại trừ người của Khả Tạp Lỗ ra, trên đường chỉ có lác đác mấy người dân, mà lại đứng ở xa nhìn về phía xe ngựa của nàng chẳng hề có chút kính trọng nào, điều này làm cho Hải Luân rất không thoải mái trong lòng.
Ở trong trang viên ở phía nam thành, sau khi an bài thỏa đáng cho thân vệ quân xong, Hải Luân lấy cớ thân thể mỏi mệt cự tuyệt Khả Tạp Lỗ cử hành đại tiệc đón nàng bởi vì nàng sợ bị Khả Tạp Lỗ ám hại ở trong thành phủ của hắn. Nàng có tâm tư muốn hại Khả Tạp Lỗ, còn Khả Tạp Lỗ cũng tương tự không phải người lương thiện, tất nhiên cũng có thể thừa cơ hạ thủ trong buổi tiệc.
Mặt khác, Hải Luân không muốn phải chịu những ánh mắt không thân thiện ở trong buổi tiệc. Cái loại ánh mắt khinh thường này Hải Luân thật sự đã chịu đủ rồ, nhưng nàng lại không thể bởi vì người khác không che giấu ánh mắt khinh bỉ mà giết chết họ, cho nên mới không muốn tham dự yến tiệc.
Trang viên này là nơi mà Khả Tạp Lỗ chuyên dùng để chiêu đãi khách quý, có diện tích cực lớn. Có ba vạn thân vệ binh đóng ở chung quanh, Hải Luân ở trung tâm nên sự an toàn của nàng có thể nói là không phải lo nghĩ.
Trăng tròn từ từ mọc lên trong đêm tối. Hải Luân một thân một mình ở trong một gian phòng lộng lẫy và rộng rãi, trước cửa có hơn chục kỵ sĩ đứng bảo vệ, lòng lo lắng không thôi.
Cửa sổ không gió tự động mở, một làn sương khói chợt trôi nổi đến trước mặt Hải Luân. Đến lúc cánh cửa sổ vô thanh vô tức đóng lại thì làn sương khói cũng ngừng trôi, hiện lộ ra thân hình của Hàn Thạc.
- Ngươi đã đến rồi!
Hải Luân hơi hơi ổn định tâm trạng tán loạn, ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Thạc rồi thoải mái nói nhỏ:
- Khả Tạp Lỗ một lòng muốn đánh bật ta khỏi vị trí đại công tước. Hắn từng muốn gả đứa con Khắc Tây Gia của hắn cho ta nhưng bị ta cự tuyệt. Thành Hi Tiệp của hắn gần đây thường không phục tùng mệnh lệnh của ta. Nếu không phải ta không muốn Hi Luân công quốc lâm vào rối loạn, ta thực sự đã sớm dùng đao thương động thủ với hắn chứ chẳng đến nỗi phải dùng thủ đoạn ám sát.
- Buổi tối hôm nay ta sẽ qua đó một chuyến giúp nàng xử lý hắn! - Hàn Thạc bình tĩnh nhìn Hải Luân, giống như đang nói về một chuyện vô cùng đơn giản.
- Nếu như có thể được, ta dự định cùng ngươi động thủ. Ta muốn tự tay kết thúc tánh mạng của hắn. Cái tên này đã từng giết hại tàn nhẫn thân mẫu của ta. Ta hận hắn! - Hải Luân hôm nay có một chút không giống bình thường, khá hung ác khi nói chuyện với Hàn Thạc.
Hàn Thạc nhíu lông mày suy nghĩ một lát, rồi đáp:
- Thế này đi. Nàng cứ ở đây, ta sẽ đem hắn về cho nàng tự tay giết chết hắn.
Hàn Thạc cũng không hỏi đến chuyện của mẫu thân Hải Luân. Mỗi người luôn luôn có một vài chuyện thương tâm, hắn tin tưởng chuyện cũ kia nhất định sẽ không phải là kỉ niệm vui vẻ gì. Có đôi khi tôn trọng sự riêng tư của người khác còn làm cho người ta xúc động hơn so với việc biểu hiện sự tôn trọng ở ngoài mặt.
Hải Luân ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Thạc thật sâu, không biết có phải là nhớ tới chuyện thương tâm hay không mà ánh mắt thêm vài phần mềm yếu, cười nhạo bản thân rồi nói:
- Cám ơn, cuối cùng thì ta vẫn còn là một người phụ nữ, xem chừng vẫn cần bả vai của một người đàn ông làm chỗ dựa. Mấy năm nay ta thật sự rất mệt mỏi.
Mỉm cười gật gật đầu với Hải Luân, Hàn Thạc thăm dò bước mấy bước lại gần, khi phát hiện trong ánh mắt của nàng không có vẻ đề phòng, liền không dừng bước mà đi thẳng đến trước mặt Hải Luân rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực. Cảm thụ được thân thể của Hải Luân run rẩy, Hàn Thạc vừa vỗ vỗ vai nàng vừa dịu dàng nói:
- Được rồi, ta không hỏi quá khứ của nàng, nhưng sẽ bắt Khả Tạp Lỗ đem tới trước mặt nàng, cho nàng tận tình phát tiết những uất ức của mình.
- Bố Lai Ân. Ta không biết có nên thù hận ngươi hay không. Hôm nay đến đây, không có dân chúng trong thành đến hoan nghênh ta, xem ra trong trái tim bọn họ đã bắt đầu bài xích ta rồi. Tất cả điều này đều là do ngươi gây ra, ta muốn hận ngươi nhưng không biết vì lí do gì mà không hận nổi, ngươi có thể nói cho ta biết điều này là vì sao không? - Hải Luân nhẹ nhàng dựa vào bả vai của Hàn Thạc, nỉ non với giọng mỏi mệt và yếu ớt.
- Có lẽ nàng thực sự nên hận ta, nhưng nếu nàng luôn luôn ngoan ngoãn vâng lời như thế này thì ta chẳng những có thể làm cho nàng không hận ta nữa mà còn có thể làm cho nàng dần dần vui vẻ lên. Ta cam đoan!
Hàn Thạc nhẹ giọng thủ thỉ vào tai Hải Luân rồi nói tiếp:
- Được rồi. Trước hết nàng nghỉ ngơi một lát đi. Vì không muốn nàng thù hận ta mãi mãi, ta sẽ bắt đầu từ chuyện Khả Tạp Lỗ nhé.
Nhẹ nhàng tách khỏi Hải Luân đang lộ ra vẻ mệt mỏi trong đêm vắng, Hàn Thạc vô thanh vô tức rời khỏi chỗ này và như là một âm hồn trong đêm tối, không có tý trọng lượng nào tung bay về phía tòa thành phủ của hầu tước Khả Tạp Lỗ. Đối với hắn mà nói, Hải Luân hiện giờ chỉ là một con mồi của hắn. Có Hải Luân ở Hi Luân công quốc thì Hàn Thạc có thể không cần hao tốn sức người sức của mà vẫn bí mật khống chế Hi Luân công quốc. Vào thời gian thỏa đáng, Hi Luân công quốc bí mật phản loạn này có thể sẽ trở thành một thanh kiếm sắc nằm kề bên tim của quân liên minh, mang đến cho hắn lợi ích trực tiếp.
Hải Luân tuy là Đại công tước của Hi Luân công quốc, nhưng xét cho cùng thì nàng vẫn là phụ nữ, phương pháp đối xử ổn thỏa nhất chính là chinh phục thể xác và tinh thần của nàng. Nói toạc ra nam nhân vào ban ngày cần phải độc tài, nhưng ban đêm thỉnh thoảng cũng cần ôn nhu nho nhã, như vậy đối với phụ nữ sẽ có được sức quyến rũ cực lớn.
Hải Luân! Người phụ nữ này đối với Hàn Thạc có tác dụng quan trọng, bởi vậy hắn không ngại tốn nhiều thời gian hơn một chút để nắm chặt nàng và công quốc của nàng trong lòng bàn tay.
%%%
Thành phủ của Khả Tạp Lỗ. Ba người ban sáng lại tập họp với nhau trong một gian mật thất được canh gác cẩn mật vào lúc đêm hôm khuya khoắt.
- Phụ thân. Nữ nhân kia đã vào thành Hi Tiệp, chúng ta nhất định phải giết chết cô ả trước khi cô ả rời đi, nếu không một khi mục tiêu đi khỏi thì chỉ sợ chúng ta không còn cơ hội nữa. - Khắc Tây Gia nhìn cha hắn đề nghị.
- Hầu tước đại nhân. Chỉ sợ đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, chờ đến khi cô ả quay về được đến thành Hi Luân thì chúng ta có muốn hạ thủ cũng sẽ khó khăn! - Quan chấp chính Mạc Lý cũng khuyến nghị Khả Tạp Lỗ điều tương tự.
Con mắt Khả Tạp Lỗ vẫn không ngừng đảo lia lịa, mở miệng nói với hai người:
- Ta cũng biết vậy, nhưng bên cạnh ả ta có ba vạn quân tinh nhuệ, muốn giết chết cô ả cũng không dễ dàng như vậy.
- Phụ thân đại nhân. Dù sao cô ả cũng không thể cứ tránh mãi ở trong ba vạn binh lính được, chỉ cần chúng ta cố gắng nghĩ biện pháp khiến cho cô ả rời khỏi chỗ ấy thì ở trong thành Hi Tiệp, chúng ta muốn giết chết ả ta cũng không khó, cái chúng ta cần chính là một lý do thích hợp. - Khắc Tây Gia nói.
- Đại nhân, không phải Khắc Tây Gia thiếu gia đã đính hôn với tiểu thư Lệ Giai Mễ của Già Lợi Lược gia tộc rồi sao? Chúng ta có thể nhân cơ hội trong hai ngày này cho bọn họ kết hôn. Với địa vị của đại nhân trong công quốc, hơn nữa cô ta lại có mặt ở thành Hi Tiệp, nói thế nào chăng nữa thì ả ta cũng không có lý do không đến chúc mừng. Trong yến tiệc đại hôn lễ của thiếu gia, cô ta sẽ không có khả năng mang theo ba vạn quân tinh nhuệ. Chỉ cần cô ta đến dự là chúng ta có thể giết chết cô ta rồi. Đại nhân thấy thế nào? - Trong mắt quan Chấp chính Mạc Lý lấp lánh ánh sáng thâm độc, hiến kế cho Khả Tạp Lỗ.
-Mạc Lý thúc thúc. Phương pháp này cũng không tệ!
Khắc Tây Gia vui vẻ cười, nói với Khả Tạp Lỗ:
- Phụ thân. Người thấy thế nào?
Con ngươi Khả Tạp Lỗ tiếp tục đảo loạn, một lúc lâu sau mới gật gật đầu nói:
- Như vậy cũng tốt. Nhưng mà việc này nhất định phải cẩn thận, để cho ta suy suy nghĩ kỹ lưỡng thêm, đến lúc hoàn toàn nắm chắc thì sẽ động thủ. Con nhóc Hải Luân này không đơn giản, lần trước toàn bộ gia tộc mẹ đẻ của nó bị chúng ta tàn sát hết sạch nhưng nó lại chạy thoát được. Bao nhiêu năm đã qua đi, ả ta rõ ràng biết là chúng ta có liên quan nhưng vẫn không hề biểu lộ ra ngoài. Phần âm trầm này tuyệt đối không phải một người tuổi trẻ nào cũng có thể có được.
- Hừ. Mẹ cô ta bị phụ thân đại nhân giết chết như thế nào, ta cũng muốn giết chết cô ta như thế. Nữ nhân này không biết xấu hổ, cự tuyệt làm vợ của ta nhưng đến bây giờ thì sao? Cũng bị một tên tiểu tử vô danh cường bạo rồi. Đây đều là do cô ta tự chuốc lấy. Một nữ nhân ở trên vị trí cao như vậy thì cũng để làm gì, sớm muộn thì cũng chẳng phải để cho đàn ông cưỡi sao! - Khắc Tây Gia đối với chuyện xưa bị Hải Luân cự tuyệt vẫn canh cánh trong lòng, châm biếm nói với giọng ác độc.
- Bắt lấy cô ả là tốt rồi nhưng không thể động đến cô ả vì ta đã đáp ứng Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ công tước, một khi chúng ta bắt được Hải Luân thì sẽ trực tiếp giao cho hắn. Dù sao ba vạn thân vệ quân của gia tộc Hải Luân kia cũng không phải dễ dàng đối phó được. Chúng ta còn phải dựa vào sự trợ giúp của tên đại công tước kia mới được. - Khả Tạp Lỗ dặn dò Khắc Tây Gia.
- Phụ thân đại nhân. Con vẫn có thể đùa giỡn được chứ? Dù sao thì cô ta cũng không phải là lần đầu tiên, đến tay Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ thì hắn cũng không thấy được gì! Nữ nhân này luôn luôn cao cao tại thượng giống như nữ thần, ta đã sớm muốn thử xem đè cô ta ở dưới thì có tư vị thế nào. Phụ thân đại nhân, người đáp ứng cho con đi! - Khắc Tây Gia dường như thấy được tình cảnh Hải Luân bị hắn khuất phục, cầu khẩn Khả Tạp Lỗ.
Khả Tạp Lỗ vô cùng yêu thương đứa con duy nhất này. Hắn cũng biết thời gian lúc trước Hải Luân cự tuyệt Khắc Tây Gia đã làm cho đứa con này của hắn tức giận và đau khổ đến cỡ nào, liên tiếp giết chết ba thị nữ mới hả giận. Nghe vậy, hắn do dự một chút rồi mới gật đầu nói:
- Đùa giỡn thật ra thì cũng có thể, nhưng sau đó phải xóa đoạn ký ức kia đi, nếu không một khi để cho Bổn Ni Địch Khắc Đặc Tát Khắc Duy Nhĩ biết thì dù sao vẫn không hay vì sau này chúng ta vẫn còn phải quan hệ cùng người kia.
- Đa tạ phụ thân. Đa tạ phụ thân. Ha ha, con điếm kia! Ta muốn cưỡi mi thật lâu rồi! - Khắc Tây Gia hắc hắc cười dâm đãng, trên mặt dần dần xuất hiện thêm vài phần thô bạo dâm loạn.
Quan Chấp chính Mạc Lý liếm liếm môi, đồng dạng là cười khan vài tiếng, trong lòng cũng ngứa ngáy nhưng hắn biết có một số thứ không phải hắn có thể đụng chạm vào được, cho nên tự nhiên cũng không dám đưa ra những yêu cầu không đáng có.
Giữa lúc ba tên tiểu nhân độc ác đang sung sướng với viễn cảnh tương lai tốt đẹp, một tiếng động trong trẻo kì lạ bỗng nhiên từ phía dưới gan bàn chân truyền lên. Mật thất này vốn đã ở dưới lòng đất, sử dụng những tấm sắt vừa dày vừa nặng không sợ đao kiếm ma pháp oanh kích bao chung quanh, chính là địa phương an toàn để Khả Tạp Lỗ bàn bạc mưu sâu kế độc.
Chiếu theo đạo lý, dưới gan bàn chân đã cách một lớp sắt dày rồi thì bất kể thế nào cũng không thể truyền lên cái loại âm thanh kỳ quái này, bởi vậy khi vang lên tiếng động kì quái kia thì ba tên tiểu nhân hèn hạ sửng sốt mất một lúc, ai nấy kinh ngạc mà nhìn xuống phía dưới chân.
Bất quá, không đợi bọn chúng kịp có phản ứng thì tiếng vang kì dị vốn đang rất nhỏ đột nhiên khuếch đại lên. Ba người đột nhiên kinh hãi, Khả Tạp Lỗ có phản ứng trước tiên, kêu lên:
- Có thích khách!
Vừa kêu như vậy, Khả Tạp Lỗ vội chạy tới chỗ phát động cơ quan, định báo cho thị vệ ở chung quanh nhanh chóng đến đây. Khắc Tây Gia rút ra một thanh bội kiếm kỵ sĩ, tập trung toàn bộ sức chú ý nhìn chằm chằm xuống phía dưới chân, chuẩn bị sẵn sàng giáng cho người phía dưới một kích trí mạng.
Cheng cheng!
Một âm thanh chói tai vang lên. Một miếng sắt hình tròn bật bắn tung lên, miếng sắt tròn to bằng miệng cái cối xay kia rõ ràng chính là tấm sắt bao bọc ở phía dưới chân. Cùng lúc đó, một thân ảnh đột nhiên vụt qua cái miệng lỗ hình tròn dưới lòng đất và hiện ra.
Khắc Tây Gia quát to một tiếng, một kiếm đâm về phía Hàn Thạc vừa vất vả lợi dụng Lục Ma Phong cắt ra cái lỗ lớn đó. Hắn hao phí thời gian mười mấy phút mới sử dụng sức mạnh vô địch của Lục Ma Phong phá hỏng tấm sắt, trong lòng đang mắng chửi kẻ thiết kế thật là khó chịu thì thấy một nhát kiếm mang theo đấu khí đâm đến liền thuận đà vung Lục Ma Phong cầm trong tay đón đỡ.
Một loạt những tiếng "leng keng leng keng" chát chúa vang lên, bội kiếm kỵ sĩ của Khắc Tây Gia bị chặt nát thành sắt vụn, đồng thời một cánh tay của gã cũng biến thành một khối thịt nát đầm đìa máu tươi. Khắc Tây Gia hoảng sợ thét lên những tiếng thảm thiết chói tai còn Hàn Thạc đột nhiên lại ném Lục Ma Phong ra. Khả Tạp Lỗ đang chật vật chạy đến chỗ cơ quan dự định gọi người, tay trái vừa vươn ra đã bị Lục Ma Phong đâm xuyên qua.
Lục Ma Phong đâm xuyên qua tay trái hắn mà uy thế vẫn không giảm, như có linh tính kéo theo cánh tay trái của Khả Tạp Lỗ đang kêu như heo bị chọc tiết găm chặt vào một vách tường cách xa cơ quan.
- Chết tiệt, ngươi là ai? Ai để cho ngươi vào? - Tay trái của Khả Tạp Lỗ bị Lục Ma Phong ghim vào trên vách tường sắt, máu tươi chảy thành dòng như suối tuôn thẳng xuống phía dưới, đau thấu tâm can làm hắn quả thực muốn phát khóc lên. Hắn nhìn Hàn Thạc mà gào lên thảm thương.
- Tay của ta, tay của ta, ôi.......
Cánh tay phải của Khắc Tây Gia bị chém nát bấy, bây giờ tựa như hình một quả dứa sau khi bị gọt vỏ và cắt mắt, máu tươi tràn đầy các vết chém, trông vô cùng đáng sợ.
- Mẹ kiếp, chỉ bằng đám chó chết các ngươi mà cũng đòi tơ tưởng nữ nhân của ta!
Hàn Thạc hừ một tiếng, không để ý hai cha con bọn chúng đang gào khóc bi thảm, đi đến trước mặt quan chấp chính sợ đần người ra, cười tủm tỉm hỏi:
- Trong thành phủ, ngoại trừ lão Khả Tạp Lỗ này với ba con trai, năm con gái và bốn mươi bảy người họ hàng hang hốc khác, còn có kẻ nào có tư cách kế thừa vị trí hầu tước của lão ta không?
- Không, không còn!
Quan Chấp chính Mạc Lý nhìn Hàn Thạc đang cười tủm tỉm, không nén được sợ hãi run lên cầm cập. Sau khi run rẩy trả lời liền chẳng có chút khí phách nào quỳ xuống, hướng về phía Hàn Thạc khóc lóc:
-Không liên quan đến ta. Xin đừng giết ta. Ta là người vô tội.
- Hoàn hảo. Chắc là không bỏ sót ai cả.
Hàn Thạc lầm bầm một câu rồi vươn tay túm lấy cổ viên quan chấp chính, nói:
- Vừa rồi ngươi hiến cái độc kế kia, đúng là vô cùng thú vị đấy. Ngươi là loại người mà ta sợ hãi nhất, không thể lưu lại ngươi được!
Nói dứt lời, Hàn Thạc liền vặn bàn tay. Chỉ nghe một tiếng "cách" giòn giã vang lên, quan chấp chính Mạc Lý vốn quay lưng về phía Khả Tạp Lỗ, tư thế vẫn không thay đổi nhưng mặt lại nhìn sang Khả Tạp Lỗ đang kêu la thảm thiết thê lương. Hiển nhiên là hắn đã bị vặn gẫy cổ