Chỉ là số lượng ác ma Thâm Uyên vẫn khổng lồ như trước, hiển nhiên không có ý định buông tha Hàn Thạc. Cho dù chúng thấy vị diện thông đạo đã khép lại, cũng phải giết chết tên đã giết không biết bao nhiêu đồng bạn của chúng. Nhất là, chúng đột nhiên phát hiện Hàn Thạc trước giờ vẫn một mạch đứng vững như một quả núi cản đường chúng, chẳng biết khi nào lại đầy máu me.
Những sinh vật Thâm Uyên này mặc dù xấu xa dơ bẩn, nhưng chúng cũng không ngu dốt. Ngược lại, chúng sinh tồn nơi tàn khốc sát sinh, nên lòng người xảo trá và tàn nhẫn vô cùng!
Bởi vậy, mắt thấy thân thể Hàn Thạc máu tươi đầm đìa, chúng nó đã phán đoán ra Hàn Thạc bị thương nặng rất nhanh. Chúng chẳng biết rốt cuộc thủ phạm nào làm cho tên này bị thương, nhưng nhất định phải đánh cho hắn thành tro bụi mới thỏa.
Hàn Thạc cười điên dại, mắt nhìn rất nhiều sinh vật Thâm Uyên vây quanh không chút úy kỵ. Vòng tròn hộ thân của hắn lúc trước bị viễn cổ Cự Long đánh trúng, đương trường vỡ tan, bây giờ không thể bao kín thân thể hắn nữa.
Khi bị các loại dịch độc của đám sinh vật Thâm Uyên phun vào, Hàn Thạc rốt cục có phản ứng. Hắn dừng oán hận vô ích lại, dùng Ma Nguyên lực còn sót lại trong cơ thể, một lần nữa một vòng tròn hộ thân xanh đen lóe sáng.
Một lần nữa dịch độc này bị Hàn Thạc kịp thời đẩy ra cách xa thân thể mình, rất nhiều sinh vật Thâm Uyên ào ào lao tới, dưới Thiên Ma Lợi Nhận do Hàn Thạc hai tay múa lên, tới tấp bị xé rách thành những mảnh thịt vụn rơi vào vùng không gian bí ẩn phía dưới.
Núi xanh còn đó, không sợ thiếu củi đốt. Hàn Thạc nhân thời gian này cẩn thận kiểm tra tình trạng thân thể, phát hiện ra lần công kích của viễn cổ Cự Long thân thể mình đích xác bị thương nặng khó có thể tưởng tượng được. Nhưng việc hắn cảm thấy may mắn là Ma Anh vẫn bình yên vô sự.
Người tu luyện ma công, thần thức là trọng yếu nhất. Tiếp theo là Ma Anh, nguồn sức mạnh trong cơ thể. Chỉ cần hai chỗ này không bị sao, thân thể có bị tổn hao nhiều đến đâu, cũng sẽ không phải là trí mạng. Do đó sau khi Hàn Thạc phát hiện Ma Anh không bị hao tổn gì, cuối cùng thở phào một hơi.
Thân thể tổn hại khắp nơi, lục phủ ngũ tạng cơ hồ toàn bộ vỡ vụn, đến cả kinh mạch và xương cốt cũng có một bộ phận bị tổn hại. Lần trọng thương này tuy nghiêm trọng, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần Hàn Thạc có thời gian chữa trị, hoàn toàn có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Chỉ cần người không chết, sau này luôn luôn có cơ hội báo thù. Trong lòng nhớ tới người yêu ở đại lục Kì Áo, nhớ tới mối cừu hận khắc cốt với viễn cổ Cự Long và Quang Minh giáo hội, Hàn Thạc ra tay kiên định, chém nát bất kỳ một ác ma Thâm Uyên nào dám đến gần mình.
Phía sau vị diện thông đạo đã phong tỏa rồi. Hàn Thạc cũng không có gì phải lo phía sau nữa, lợi dụng ma công trên thân mình chống đỡ với sự tiến công của ác ma Thâm Uyên, cừu hận trong lòng hóa thành công kích tàn nhẫn. Đám ác ma Thâm Uyên này từng tên một bị hắn dùng Thiên Ma Lợi Nhận cắt nát, không có lấy một con nào còn nguyên thi thể.
Cũng không biết qua bao lâu, Hàn Thạc cảm thấy dần dần có chút lực bất tòng tâm. Không phải nói là Ma Nguyên lực của Hàn Thạc không đủ, chỉ là vì thân thể bị thương quá nghiêm trọng, rất nhiều kinh mạch và xương cốt bị tổn hại, làm ma công của hắn không thể phóng ra một cách chính xác nữa, đến cả uy lực của Thiên Ma Lợi Nhận cũng dần dần yếu đi.
Thân thể bị thương mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hiển nhiên ảnh hưởng tới việc Hàn Thạc phát huy thực lực như bình thường. Rất nhiều ma công phải dựa vào lưu động của gân mạch, chỉ có kinh mạch xương cốt cứng rắn kiện toàn mới có thể cam đoan ma công phóng thích một cách thành công. Bây giờ một bộ phận kinh mạch và xương cốt cơ thể Hàn Thạc bị nghiền nát, làm hắn không thể phóng thích ra Ma Nguyên lực một cách tốt nhất, không thể không nghĩ đến đối sách khác.
Mặt khác, đứng ở khu vực này rất lâu, đối mặt với những công kích cuồn cuộn không ngừng của sinh vật Thâm Uyên hiển nhiên cũng không phải biện pháp. Hàn Thạc không biết sinh vật Thâm Uyên này thật sự có bao nhiêu con. Hắn quả thật không biết với sức một người, còn dưới tình huống thân thể tổn hại, có thể duy trì bao lâu.
“Xem ra muốn mở một đường máu, trước hết phải làm thay đổi cục diện này mới được.” - Hàn Thạc thầm nghĩ.
Một mặt tiếp tục công kích sinh vật Thâm Uyên dám đến gần, Hàn Thạc vừa đánh giá thế cục bốn phía. Cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía sau sinh vật Thâm Uyên. Cảm thấy thế giới phía sau chúng hẳn mới là chỗ hắn có thể đột phá.
Trong khi Hàn Thạc nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện chung quanh lại bắt đầu phát sinh dị biến. Chỉ thấy không gian kỳ dị xám xịt này đột nhiên sinh ra một dao động không gian cực kỳ mãnh liệt. Từng luồng sét đánh chớp giật như những con rồng thình lình xuất hiện giữa không trung. Trong nháy mắt, cả không gian như chấn động, làm Hàn Thạc cảm giác rất rõ ràng có một cơn sụp đổ sắp xảy ra.
Hàn Thạc sửng sốt, lập tức muốn phản ứng. Hắn chưa hề thấy một việc như thế này bao giờ, nhưng cũng đã nghe nói về loại tình huống này. Hắn biết loại hiện tượng này là do không gian không chịu được sức mạnh quá hỗn loạn, nên sinh ra không gian sụp đổ, lúc đó sẽ làm vỡ vụn không gian thành từng mảnh.
Chết rồi, phải nhanh chóng thừa dịp rời khỏi nơi này. Nếu không một khi không gian thật sự bị vỡ vụn, không ai chạy thoát hết, cho dù vận khí tốt nếu không bị không gian sụp đổ làm phấn thân toái cốt, cũng sẽ bị phóng vào vết nứt không gian bí ẩn nào đó. Nếu thật sự rơi vào khe hở không gian, chỉ sợ đời này cũng đừng nghĩ tới việc trở lại đại lục Kì Áo.
Hàn Thạc kinh hãi thất sắc, trong lòng quyết định phải bất chấp tất cả rời khỏi nơi này. Hắn còn chưa kịp phản ứng, thì đột nhiên phát hiện đám sinh vật Thâm Uyên một mạch hung tợn không sợ chết công kích hắn cũng toàn bộ sợ hãi lui bước như thủy triều, rốt cuộc bất chấp đến thủ phạm Hàn Thạc ngăn cản chúng lúc trước.
"Bùng bùng …… bùng bùng ……" - Thanh âm kỳ dị từ phía sau truyền đến một cách dồn dập, giống như tù và sừng trâu thúc giục chúng lui lại.
Xem ra đám sinh vật Thâm Uyên quả nhiên cũng có trí tuệ. Nhìn những sinh vật Thâm Uyên lui lại như thủy triều, trong lòng Hàn Thạc thầm nghĩ đến việc theo đuôi chúng là mình có thể rời khỏi không gian sắp sụp đổ này.
Sinh vật Thâm Uyên có thể tới khu vực này, nhất định hiểu rất rõ cách nào lui về, chỉ cần đi theo phía sau chúng, là có thể rời khỏi khối không gian sụp đổ này. Vừa có chủ ý này, Hàn Thạc lướt qua một sinh vật Thâm Uyên, hướng về phía phương hướng chúng đang thoát đi.
Tới lúc này, đám sinh vật Thâm Uyên hiển nhiên hiểu được uy hiếp từ không gian sụp đổ hơn xa tên địch nhân Hàn Thạc này. Do đó cho dù Hàn Thạc ở bên cạnh chúng nó, chúng không tiếp tục tấn công hắn. Chúng coi như không có sự tồn tại của Hàn Thạc, dưới tác dụng của mệnh lệnh rút lui, bất chấp tất cả theo đường cũ quay lại.
"Ầm ầm ……"
Tiếng vang đáng sợ từ phía sau Hàn Thạc truyền đến. Hắn không quay đầu lại liếc mắt lấy một cái nhưng bằng vào thần thức có thể cảm ứng được ở trung tâm khoảng không phía sau đã bắt đầu không chịu nổi các loại sức ép hỗn loạn, hình thành những khe hở không gian có thể nuốt chửng tất cả sinh vật.
"Tức tức …… chi chi ……"
Tiếng kêu quái dị của đám sinh vật Thâm Uyên không ngừng từ phía sau vọng lại. Mặc dù Hàn Thạc không rõ những thanh âm này có ý nghĩa gì, nhưng từ ngữ khí dồn dập cũng có thể đoán ra chúng rất sợ hãi. Rất rõ ràng, những ác ma Thâm Uyên ở phía sau cũng vô cùng sợ hãi bị kéo vào khe hở không gian.
Một khi có sinh vật nào rơi vào đó, cơ hồ không có cách nào đào thoát ra ngoài khỏi cái khe hở không gian chẳng biết được hình thành như thế nào ấy. Theo truyền thuyết, trong khe hở không gian này không có nguyên tố, không có động thực vật, thậm chí không có không khí tồn tại. Chỉ cần sinh vật rơi vào đó, ở trong hoàn cảnh không có thức ăn không có không khí đó, chỉ có đói mà chết, không có cách chết nào khác cả.
Hàn Thạc là cái loại biến thái lúc này có thể không cần thức ăn và không khí. Nếu rơi vào khe hở không gian mặc dù không lập tức chết ngay, nhưng phải chịu đựng cảnh cô độc vĩnh viễn. Có đôi khi chỉ ở trong cảnh đơn điệu mãi, cô độc không có chút hy vọng nào, thì còn đáng sợ hơn cái chết nhiều.
Bên tai càng ngày càng nhiều thanh âm kỳ dị từ những ác ma Thâm Uyên ở phía sau truyền đến. Những thanh âm dồn dập này dần biến thành những tiếng kêu tuyệt vọng. Hàn Thạc hiểu ngay, hẳn là có vài sinh vật Thâm Uyên đã bị lôi vào khe hở không gian rồi.
Dưới sự cấp bách, Hàn Thạc không thể không liều mạng. Thân thể bị hao tổn lại một lần nữa, bất chấp tất cả thúc giục Ma Động Cửu Thiên thuật, dốc hết sức tăng tốc cố thoát khỏi chốn thị phi này.
"Phụt ……" Hàn Thạc phun ra một vòi máu nóng bỏng, kinh mạch trong cơ thể một lần nữa bị xé rách ba sợi.
Bất chấp kinh mạch bị đứt, hắn phát ra công kích điên cuồng, Thiên Ma Lợi Nhận ở hai tay cứng rắn như Lục Ma Phong, chém vào mấy con ác ma Thâm Uyên có thân thể khổng lồ chặn phía trước hắn. Lúc này, Hàn Thạc cũng bất chấp mùi vị ghê tởm từ trên người những con ác ma Thâm Uyên, trực tiếp từ xuyên qua cơ thể máu me đầm đìa của chúng.
Một khi tới loại thời khắc liều mạng này, con tim Hàn Thạc trở nên vô cùng kiên định máu lạnh, vì mạng sống, cái gì cũng có thể để qua một bên, huống chi là thân thể dơ bẩn ghê tởm của những con ác ma Thâm Uyên?
Chính vì Hàn Thạc kiên quyết quyết đoán, dọc theo đường đi xuyên qua thân thể những ác ma Thâm Uyên chắn đường hắn, mới có thể nhanh chóng mở một đường máu tránh khỏi không gian sụp đổ đang lan tới với tốc độ kinh khủng.
Tiếng ầm ầm phía sau càng lúc càng nhiều, như trời sụp đất nứt đã hoàn toàn bộc phát, phía trước Hàn Thạc đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng mới. Hắn thấy được một đám thực vật dữ tợn, một cảnh tượng có núi có sông.
“Tới rồi, rốt cục cũng tới rồi.” - Hàn Thạc thở phào, dùng tốc độ nhanh nhất bình sinh vọt tới.
Rốt cục, một sức mạnh hỗn loạn kinh khủng từ phía sau Hàn Thạc truyền đến, lực lượng cực kỳ đáng sợ. Trong lòng hắn cũng hiểu, những ác ma Thâm Uyên phía sau hắn phỏng chừng đã hoàn toàn bị hủy trong không gian sụp đó rồi.