Mục lục
[Dịch] Đại Ma Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Thạc ôm tâm tư tranh thủ thời gian cho Thủy Giáp thi, sau khi dặn dò Kim Giáp thi, thong thả bước ra ngoài, ngạo nghễ đứng dưới chân tượng Băng Tuyết nữ thần.

- Quả nhiên là ngươi! - Băng thần Khoa Lí phẫn nộ gầm lên, hàn băng trường kiếm trong tay chĩa về Hàn Thạc, từ phía trên bay thẳng xuống dưới.

Khí tức lạnh băng từ thanh trường kiếm trong tay y tỏa ra, đấu khí vô hình vô ảnh kéo theo luồng khí lạnh, những mảnh băng sắc nhọn xé toạc không khí đánh úp xuống, khí thế không thể chống cự.

Khoa Lí vừa động, mấy vị cường giả phía sau y liền tới tấp “vèo vèo” hạ xuống, có mấy người cũng có thực lực cỡ Kiếm thánh không thể coi thường, lực lượng đồ sộ khóa chặt Hàn Thạc lại, áp lực lên hắn gia tăng gấp bội.

Trên vách đá cao chót vót còn có hai người đứng sừng sững bất động, phân biệt cầm pháp trượng thủy tinh, tiếng niệm chú ma pháp với giọng ngâm thấp từ trong miệng họ nhanh chóng vang lên. Trong lòng ngọn núi này thủy nguyên tố vốn nồng nặc đến tận cùng đột nhiên toàn bộ như sống lại, nhiệt độ toàn bộ khu vực đột nhiên giảm đi, từng luồng hàn khí trắng xóa linh hoạt hướng về Hàn Thạc mà tập hợp lại.

Hàn Thạc biết rõ, đám này với tên cầm đầu là Băng thần Khoa Lí đang chuẩn bị giải quyết hắn trong khoảng thời gian ngắn nhất, sau đó mới tập trung tinh lực lên Thủy Giáp thi đang làm loạn trong tượng Băng Tuyết nữ thần. Những người này thực lực cao siêu, cho dù mỗi người có bị thương, nhưng khi đồng thời động thủ thì cũng rất có thực lực.

Trong lòng núi, dưới sự tổ chức mấy trăm năm của Băng Tuyết thần điện, không những có thủy nguyên tố cực kỳ nồng nặc, còn bởi vì nguyên nhân của kế hoạch tạo thần mà kết giới ma pháp và cạm bẫy được bố trí tầng tầng lớp lớp. Tại khu vực như thế mà tác chiến đối với bản thân Hàn Thạc thì vô cùng bất lợi.

“Bởi vậy, tuyệt không thể giao đấu chính diện với bọn chúng được! Chỉ cần bị bọn chúng kéo mũi dắt đi, chẳng những không có cách nào tranh thủ thời gian cho Thủy Giáp thi, mà mình muốn sống sót rời khỏi lòng ngọn núi này cũng là vấn đề.”

Mắt thấy sự công kích của nhóm người Băng thần Khoa Lí ồ ạt kéo đến, Hàn Thạc mới bước ra từ thông đạo Kim Giáp thi đã đào, lại đột nhiên rụt người vào. Bức tường bị phá vỡ cũng phối hợp rất khéo với hắn. Khi Khoa Lí bay xuống tới, khép lại rất nhanh. Bức tường bóng loáng bằng phẳng khiến cho y cũng hoài nghi Hàn Thạc mà xuất hiện khi nãy chỉ là ảo giác.

- Đáng chết, chuyện gì vậy? - Khoa Lí hiển nhiên biết khi nãy là chuyện xác thực, nổi xung hét lớn.

- Cẩn thận, A Bố Lạp! - Một tiếng thét kinh hãi bỗng nhiên vang lên từ trong miệng của hai vị ma pháp sư ở trên vách đá cao chót vót.

Một gã Kiếm thánh tùy tùng theo sau Khoa Lí bay xuống kinh sợ run người dưới sự cảnh báo ở phía trên, luống ca luống cuống hết nhìn đông lại ngó tây.

Đột nhiên, gã Kiếm thánh tên là A Bố Lạp này cảm nhận được biến đổi kỳ lạ của vách núi bên cạnh, “ken két”, trong lúc hắn đang bay xuống, vách núi bên cạnh bỗng nhiên vỡ vụn, một cái quỷ dữ tợn từ trong đó hung ác lao ra, hướng về phía hắn cắn thẳng xuống.

A Bố Lạp đột nhiên gặp biến cố lớn, tốc độ rơi xuống chợt dừng lại, thủy tinh băng kiếm bắn ra kim quang, trong nháy mắt mấy trăm đạo kim quang bắn phá dữ dội lên trên mặt quỷ hung ác đang cắn tới.

Dưới cái nhìn chăm chú của A Bố Lạp, mặt quỷ hung ác bị kim quang bắn vỡ nát, hắn thầm thở phào nhưng vẫn dè dặt quan sát.

Võ kỹ đã đạt tới mức này, trong lúc giao đấu tuyệt đối sẽ không mảy may buông lỏng. Mỗi một sự ra đời của Kiếm thánh đều tuyệt đối không dễ, A Bố Lạp hiển nhiên cũng không phải ngoại lệ, kinh nghiệm chiến đấu phong phú khiến hắn phản ứng kịp thời, và cũng không khinh địch bất kỳ kẻ thù nào.

Chính phẩm chất này đã cứu hắn một mạng, chỉ thấy dưới cái nhìn hết sức chăm chú của hắn, mặt quỷ hung ác bị đấu khí sắc vàng của hắn bắn vỡ nát vẫn chưa biến mất, thậm chí ngay cả tốc độ bổ nhào cắn xé của nó cũng không giảm đi chút nào, vẫn mang theo tiếng rít lên vọt tới chỗ hắn.

Sắc mặt A Bố Lạp liền biến thành kinh hãi. Thân thể đang ngừng lại giữa không trung cấp tốc lùi mạnh, thủy tinh băng kiếm trước ngực khua đánh đan xen, đang lúc đấu khí chói lọi rực rỡ kim quang, thần lực lạnh giá cũng tùy ý phóng ra. Thần lực của Băng Tuyết nữ thần ban cho và đấu khí đan chéo cùng với nhau, hình thành tầng tầng lớp lớp phòng ngự.

Mặt quỷ hung ác tiến về trước cách còn ba mét thì cuối cùng hóa thành khói nhẹ tan không thấy đâu. Nhưng vào lúc này, sau khi mặt quỷ hung ác tiêu tan thì trước mặt A Bố Lạp một nắm thiết quyền từ từ biến thành lớn, khí thế như chẻ tre làm vẻ mặt hắn giật mình kinh sợ.

“Vù vù vù”

Cường giả trong Băng Tuyết thần điện trên dưới A Bố Lạp ào ào vung kiếm tấn công từ xa, những mảnh băng trong gió lạnh gào thét đâm thẳng lên Hàn Thạc đã hiển lộ thân hình.

Hừ một tiếng lạnh lẽo, Hàn Thạc không đổi phương hướng đánh về phía tay phải A Bố Lạp, tay trái Thiên Ma Lợi Nhẫn bắn ra ma quang. Hắn cũng không cần nhìn. Ma quang đánh chính xác lên những tảng băng làm chúng nát thành vụn phấn.

Nhưng vài luồng khí lạnh lơ lửng bay không cố định dưới sự yểm trợ của vụn phấn tảng băng, đột nhiên bám lên thân thể Hàn Thạc.

Những luồng khí lạnh này do Thánh ma đạo sư dùng thủy nguyên tố khổng lồ ở trong lòng núi mà ngưng tụ thành, chúng vừa bám lên người Hàn Thạc thì cái rét thấu xương trong nháy mắt đã thấm vào thần thức và thân thể hắn, cơ thể Hàn Thạc không ngừng cứng lại, tốc độ như tia chớp đột nhiên chậm hẳn.

Chỉ có điều A Bố Lạp vẫn thoái lui không kịp!

“Bang” Hàn Thạc một quyền ập tới, trúng ngay thủy tinh băng kiếm do A Bố Lạp đâm ra.

Sức mạnh giống như là dời non lấp biển tuôn mãnh liệt về phía Kiếm thánh A Bố Lạp, tất cả đấu khí dùng để chống đỡ trong khoảnh khắc bị tẩy sạch không còn, chỉ có thần lực lạnh lẽo đến từ Băng Tuyết nữ thần ban cho, mới miễn cưỡng ngăn trở được luồng sức mạnh này, trong người hắn nó giống như mũi đao ngoáy loạn điên cuồng phá hoại.

“Ái…”

Tiếng gào khóc thê lương, xen lẫn là một ngụm lớn máu tươi từ trong miệng A Bố Lạp bắn mạnh ra. Cơ thể hắn mất thăng bằng, đầu vừa mới giương lên trời, thân thể đổ nghiêng ra sau bay đi, nặng nề đánh “rầm” một tiếng vào một bên vách núi khác.

- Dừng tay! - Băng thần Khoa Lí lồng lộn từ phía dưới vọt lên.

Tốc độ của Hàn Thạc sau khi luồng khí lạnh nhập vào cơ thể đã chậm lại rất nhiều, nhưng bởi vì quá gần với A Bố Lạp, nên rất nhanh vẫn đến được trước mặt gã.

Căn bản không để ý tới Băng thần Khoa Lí đang mặc sức kêu réo, tay phải Hàn Thạc biến quyền thành chưởng, hung ác nhắm ngay tim A Bố Lạp mà cắm xuống.

- A Bố Lạp, chạy mau! - Hai vị ma pháp sư trên cao thấy rõ toàn cục, lại cuống quít cảnh báo.

Chỉ có chính A Bố Lạp mới hiểu được không còn đường có thể thoái lui, mắt thấy một chưởng nhanh như chớp cắm về phía ngực hắn liền sử toàn bộ khí lực, một kiếm đâm về phía tay trái đang trống của Hàn Thạc, còn tay trái của hắn đánh ầm về hướng một chưởng đang ập tới của đối thủ.

“Rốp!”

Giống như khổng tước xòe đuôi, khi một chưởng của Hàn Thạc sắp cắm vào nắm tay của A Bố Lạp thì móng tay phình ra thành hình Thiên Ma Lợi Nhận.

Không đợi A Bố Lạp kịp phản ứng, Thiên Ma Lợi Nhận dễ dàng đâm nát quyền đầu của A Bố Lạp, xuyên thấu qua cánh tay hắn, cuối cùng cắm vào tim, một cú toi mạng.

Rút tay phải đầm đìa máu tươi ra, Hàn Thạc lạnh lùng nhếch miệng cười, nụ cười có ba phần kiêu ngạo, một phần ung dung bình tĩnh, sáu phần tàn nhẫn.

A Bố Lạp trái tim vỡ vụn, mở to đôi con ngươi kinh sợ, máu tươi ở ngực phun ra, không còn sức lực rơi xuống dưới.

Mãi cho đến lúc này, Băng thần Khoa Lí mới khó khăn lắm đuổi tới, nhìn thấy Hàn Thạc nhếch miệng cười lạnh lùng, trái tim y đột nhiên băng giá. Nhưng mà y biết ngày hôm nay Hàn Thạc nếu không chết, từ hôm nay về sau Băng Tuyết thần điện sẽ vĩnh viễn không có những ngày yên ổn, uy nghiêm và trang trọng của thần điện sẽ hủy hoại trong chốc lát.

- Giết! Nhất định phải giết chết hắn! - Khoa Lí hét lớn, toàn lực ra tay, chuẩn bị lưu Hàn Thạc vĩnh viễn lại chỗ này.

Đột nhiên, Hàn Thạc mới giết chết A Bố Lạp, đang cười ngoảnh đầu liếc xéo y, chợt thong thả đi về phía bức tường mà A Bố Lạp vừa mới dựa vào vẫn còn đọng lại máu tươi. Dưới sự chú ý kỹ của Khoa Lí, vách tường đá không thể tưởng tượng nổi lại mở ra một thông đạo, Hàn Thạc lại thong thả đi vào trong.

Sau đó, Hàn Thạc từ trong thông đạo tại tường đá ngạo nghễ sừng sững, đối diện với Khoa Lí sắp đánh giết tới, trên mặt vẫn là nụ cười lạnh lùng.

Băng thần Khoa Lí thương thế vẫn chưa hồi phục, lúc này bọn thuộc hạ xung quanh vẫn chưa tới gần, hai vị ma pháp sư trên đầu cũng chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, y đang lao vụt tới với sự băng giá trong tim đột nhiên chậm lại, vậy mà không dám giao đấu chính diện với Hàn Thạc.

Chỉ hai giây, người Hàn Thạc vang lên tiếng “bách bách”, luồng khí lạnh xâm nhập vào cơ thể lúc trước đã bị ma công ép hết ra bên ngoài.

- Ha ha, tên nhát gan, luồng khí lạnh trong cơ thể ta lúc trước vẫn còn, ngươi vốn dĩ có cơ hội giết chết ta! - Người Hàn Thạc không còn cứng ngắc nữa, cười vang nhìn Khoa Lí, cay nghiệt châm biếm.

Hàn Thạc vừa buông lời, thủ hạ của Băng thần Khoa Lí đã ào ào tới, hai vị ma pháp sư trên đỉnh đầu cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong.

Băng thần Khoa Lí sắc mặt đanh lại, nghiến răng nghiến lợi gằn ra một chữ “giết”, cuối cùng dẫn đầu nhắm phía Hàn Thạc vọt tới.

Ngay lúc này, Hàn Thạc lùi lại một bước, bức tường đá trước mặt y một lần nữa khép lại một cách thần kỳ, đến khi Khoa Lí vọt tới đây, trước mặt y chỉ có bức tường đá bóng loáng như gương, ở đâu còn có bóng dáng đối thủ?

- Đại, đại nhân, như vậy không phải là biện pháp! Cứ tiêu hao mất như vậy, năng lượng trong tượng Băng Tuyết nữ thần sẽ bị chiếm hết! - Lúc Băng thần Khoa Lí lại phẫn nộ chửi mắng Hàn Thạc thì một giáo đồ rốt cuộc nhịn không nổi đã nhắc nhở.

Giống như bị xối nước lên đầu, Khoa Lí chợt bừng tỉnh, lúc này mới nhớ tới cái thứ xấu xí kia trong tượng Băng Tuyết nữ thần còn đang ôm ấp vật thí nghiệm mà hút sức mạnh.

- Không cần lo tới tên pháp sư Vong Linh bẩn thỉu kia nữa, trước tiên hãy giải quyết cái đồ xấu xí nọ đi đã! - Băng thần Khoa Lí người run rẩy, ra lệnh cho thuộc hạ ở bên cạnh.

Khoa Lí biết hắn thật sự bị Hàn Thạc làm cho tức điên rồi, lúc này mới có hành động mất đi lý trí như thế này. Nhờ thuộc hạ cảnh báo, y cuối cùng đã rõ mình bị đối phương bỡn cợt.

- Tuân mệnh, đại nhân! - Mấy tên giáo đồ hấp tấp đáp lời, lập tức bắt đầu ra tay đối phó với Thủy Giáp thi dễ sợ đang hấp thu trong tượng Băng Tuyết nữ thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK