Mục lục
[Dịch] Đại Ma Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắc Thiên bị một đạo hào quang bắn trúng, cũng không biết sống hay chết. Người khổng lồ ngàn trượng có thực lực kinh khủng làm mọi người thúc thủ vô sách.

Trong không gian tối đen này, tên này trùm hết cả phía dưới, thanh âm trầm thấp nói:

- Không thần phục đều phải chết!

Người không thể không chú ý tới an nguy của mình.

Cuối cùng Hàn Thạc liếc nhìn An Đức Lệ Na. Trong lòng hắn cực kỳ khó xử. Nếu có thể, Hàn Thạc đương nhiên nguyện ý đưa nàng cùng đi. Đáng tiếc hắn vô năng vô lực!

Đang định dùng huyết độn bỏ trốn, Hàn Thạc đột nhiên phát hiện ra An Đức Lệ Na cả người ánh sáng chói, một khối năng lượng thạch trong suốt rực rỡ từ ngực nàng bay ra. Bên trong năng lượng tinh thạch thoáng hiện ra một cái bóng mơ hồ.

Hàn Thạc thấy một cái bóng giống như đúc, cũng một đôi mắt màu xanh mặc dù nhỏ rất nhiều. Nhưng biến hóa bên trong cặp mắt và con ngươi hình trăng rằm màu xanh trên đỉnh đầu hắn hoàn toàn nhất trí.

- An Đức Lệ Na. Ngươi dám! - Người khổng lồ đã nhận ra An Đức Lệ Na, vừa thấy giữa ngực nàng bay ra khối bảo thạch trong suốt rực rỡ đầy năng lực, thanh âm đó có vẻ hơi dồn dập, tựa hồ đang lo lắng cái gì đó.

Hai mắt trong suốt của An Đức Lệ Na lóe sáng, nhìn chằm chằm vào năng lượng bảo thạch trong tay. Một luồng năng lượng cực kỳ huyền ảo từ trong năng lượng tinh thạch truyền ra. Năng lượng tinh thạch vỡ ra một khe hở, sau đó “rắc” một tiếng, toàn bộ năng lượng tinh thạch vỡ vụn ra.

Không gian này đột nhiên chói sáng, Hàn Thạc ngẩng đầu nhìn lên thấy một thân ảnh lóe sáng. Hào quang chói lọi tràn ngập khắp ngõ ngách, những tia sáng như đâm vào con ngươi đến nỗi không mở ra được.

Hào quang chợt lóe rồi biến mất. Đến khi mọi người thích ứng, đột nhiên phát hiện ra thân ảnh người khổng lồ ngàn trượng đã biến mất. Còn không gian này cũng đã thấy lại ánh sáng. Chỉ là nơi này trông như là trời rung đất sụp, có rất nhiều tảng đá vỡ vụn xung quanh.

Thân thể An Đức Lệ Na lảo đảo, đột nhiên ngã sầm về phía sau. Hàn Thạc hoảng sợ, vội vàng lao tới đỡ lấy nàng. Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, không có lấy một chút huyết sắc nào, cả người cũng hôn mê bất tỉnh.

Lòng bàn tay nàng còn đang cầm một khối năng lượng bảo thạch vỡ vụn. Lòng bàn tay vỡ ra, như bị người dùng dao rạch vào tay, xương tay lòi cả ra ngoài.

Dưới đáy tối đen, vài tháp năng lượng chung quanh truyền đến những tiếng “rắc rắc”, sau đó ầm ầm sụp đổ.

- Chuyện gì thế? - Tật Phi thần tình nghi hoặc, chưa hết kinh hồn hỏi Hàn Thạc.

- Ta cũng không biết. Xem ra hẳn là An Đức Lệ Na tạo ra động tĩnh gì đó. Tóm lại tên kia không biết tại sao đã tự dưng biến mất rồi!

Hàn Thạc ôm An Đức Lệ Na hôn mê, lúc này đột nhiên nhớ tới trước khi hành động An Đức Lệ Na tựa hồ hơi do dự, không biết có phải là vì nàng sớm biết rằng sẽ phát sinh loại tình huống này không?

Hàn Thạc móc ra vô số tinh tệ từ trong không gian giới chỉ, luống cuống tay chân nhét cả vào miệng An Đức Lệ Na, thì thầm không ngừng nói:

- Không có việc gì đâu, ta sẽ đảm bảo cho ngươi không có việc gì cả!

Ở với An Đức Lệ Na một thời gian không dài không ngắn, nhưng Hàn Thạc rất ăn ý với nàng, cũng rất yêu thích tiểu cô nương thần bí khó lường này. Nếu lần đi tìm Liệp Thần giả này mà Hàn Thạc có thể dự đoán được tình huống như vậy, nhất định sẽ không đưa nàng đến đây. Mắt nhìn An Đức Lệ Na bị thương còn nặng hơn cả lần trước, trong lòng hắn cũng rất xốn xang.

- Bố Lai Ân. Ngươi rốt cuộc đang làm gì thế? Ngươi điên rồi à? Tại sao đem tinh tệ nhét vào miệng An Đức Lệ Na? Bọn ta vừa hôn mê một lát, ngươi định nhét cho nó nghẹn chết à? - Thanh Lâm bên kia đang kiểm tra thương thế Hắc Thiên, nghĩ rằng Hàn Thạc bị thương thế của An Đức Lệ Na làm cho phát điên, vội vàng hét lớn.

Nàng tự nhiên không biết An Đức Lệ Na có thể dựa vào sức mạnh năng lượng tinh thạch mà khôi phục. Hàn Thạc căn bản không để ý đến nàng, vươn tay cầm tinh tệ nhét liên tục vào miệng An Đức Lệ Na. Lúc này hắn cũng bất chấp bọn Thanh Lâm còn ở bên cạnh.

Đáng tiếc An Đức Lệ Na đã hôn mê rồi, tựa hồ không thể nuốt được. Tinh tệ này chỉ có thể nhét đầy miệng nàng thôi, nàng không còn tri giác nên căn bản không thể dùng loại phương pháp này để khôi phục được.

Hàn Thạc nóng lòng vội vàng móc tinh tệ ra khỏi miệng An Đức Lệ Na, ôm An Đức Lệ Na đi tới đi lui. Đột nhiên, trong lòng Hàn Thạc sực nhớ ra, trong nháy mắt lao về phía một tháp năng lượng đang bị hư hỏng, trước hết đem tinh tệ nhét đầy vào tháp năng lượng, sau đó đặt An Đức Lệ Na vào trung ương tháp năng lượng.

Ở giữa tháp năng lượng là ma pháp trận năng lượng tinh thạch. Đống tinh tệ này vừa nhét vào trong đó, tháp năng lượng đột nhiên lóe sáng. An Đức Lệ Na ở giữa trung ương khu vực có nhiều năng lượng tinh thạch nhất. Thân thể trong suốt như ngọc của nàng tự động hấp thu năng lượng từ ngoài vào, chỉ trong nháy mắt, mấy trăm hắc tinh tệ của Hàn Thạc bị hấp thu sạch.

Vừa thấy loại phương pháp này hữu dụng, Hàn Thạc lấy trong không gian giới chỉ ra mười mấy vạn hắc tinh tệ nhét lia lịa vào bên trong. Năng lượng vừa lóe ra ở trung ương tháp năng lượng toàn bộ đều bị thân thể An Đức Lệ Na hấp thu hết cả. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng đã dần dần có chút huyết sắc.

Thần sắc khẩn trương, Hàn Thạc không dám dừng lại, đem tất cả tinh tệ có thể có ra, điên cuồng nhét vào trung ương tháp năng lượng.

Một lát sau, tất cả hắc tinh tệ của hắn đã tiêu hao sạch. An Đức Lệ Na đang nằm ở trung tâm tháp đã có hơi thở và tiếng tim đập. Mặc dù vẫn còn trong trạng thái hôn mê, nhưng Hàn Thạc phát hiện nàng bắt đầu dùng những năng lượng mới được hấp thu để chữa trị thân thể.

Hàn Thạc đã thấy loại tình huống này rồi. Lần trước An Đức Lệ Na bị ba người Bố La Tư Đặc đánh trọng thương, cũng xin của hắn rất nhiều hắc tinh tệ nuốt trọng rồi lâm vào trạng thái ngủ mê, trong thời gian đó trạng thái thân thể cũng y như thế này.

Rốt cục hắn cũng thở phào một hơi. Tháp năng lượng cũng không còn lóe sáng nữa. Tất cả năng lượng đều bị An Đức Lệ Na hấp thu sạch. Đưa tay bế An Đắc Lệ Na ra khỏi tháp năng lượng, Hàn Thạc đi về phía Thanh Lâm đang kinh hoảng bên cạnh, trầm giọng hỏi:

- Hắc Thiên thế nào rồi?

- Còn chưa chết, nhưng tình huống rất nghiêm trọng. Luồng sức mạnh đó đang liên tục phá hỏng Thần thể của Hắc Thiên. Hắn căn bản không có lực hoàn thủ. Theo tình thế này thì Hắc Thiên chỉ có đường chết thôi!

Thanh Lâm la lên, rồi đột nhiên nàng thất thanh kêu lớn:

- Bố Lai Ân, không phải ngươi là một dược tề sư à? Ta nghe Hắc Thiên nói là ngươi từng hai lần cứu Tạp Mai Lệ Tháp. Có thủ pháp rất đặc biệt trong phương diện trị liệu. Ngươi đến xem thử đi!

- Ta sẽ hết sức! - Hàn Thạc trầm giọng trả lời, đi về phía Hắc Thiên, đưa tay đặt vào hậu tâm Hắc Thiên, phát hiện ra trong cơ thể hắn đích xác có một luồng sức mạnh kỳ dị. Luồng sức mạnh đó có vị đạo của Hủy Diệt pháp tắc, nhưng lại khác khá nhiều so với thần lực Hủy Diệt trong cơ thể của những Thượng vị thần, Trung vị thần và cả Hạ vị thần mà hắn đã gặp qua.

Luồng Thần lực trong cơ thể Hắc Thiên đó có vẻ cực kỳ bá đạo, có vẻ bất cận nhân tình. Luồng sức mạnh đó qua chỗ nào là Thần thể Hắc Thiên căn bản không có lực hoàn thủ chỗ đó. Xương cốt “rắc rắc” gãy đoạn. Những tế bào trong cơ thể hắn dường như đều bị phá hủy.

Cái đó cũng hơi tương tự như thần lực của Ngải Phất Lí trong cơ thể Tạp Mai Lệ Tháp lúc trước, nhưng thần lực của Ngải Phất Lí thì quả là quá yếu ớt nếu so với luồng thực lực này.

Khi Hàn Thạc vừa đưa tay đặt vào lưng Hắc Thiên, lợi dụng Ma Nguyên lực quan sát tình huống trong Thần thể hắn, luồng sức mạnh mang theo Hủy Diệt pháp tắc lại hướng thẳng về phía Ma Nguyên lực mà Hàn Thạc rót vào trong cơ thể Hắc Thiên, tựa hồ muốn đánh nát mọi thứ lọt vào cơ thể hắn.

Hàn Thạc giật bắn cả người, vội vàng thu hồi Ma Nguyên lực trong cơ thể Hắc Thiên. Song, hắn thu tay lại tựa hồ đã muộn một chút. Luồng sức mạnh đó theo lòng bàn tay Hàn Thạc chạy thẳng từ trong cơ thể Hắc Thiên lọt vào người hắn.

Chỉ trong nháy mắt, trong cơ thể Hắc Thiên rốt cuộc không còn luồng sức mạnh đó nữa, còn Hàn Thạc lại mồ hôi đầm đìa, tay trái gãy nghe “răng rắc”, xương cốt và kinh mạch bị luồng sức mạnh công kích gãy vụn ra.

- Bố Lai Ân. Chuyện gì thế? - Thanh Lâm kinh hãi, mắt thấy Hắc Thiên sắc mặt chuyển biến tốt hơn, còn Hàn Thạc lại thần tình hoảng sợ như gặp phải quỷ, vội vàng lên tiếng hỏi.

- Luồng sức mạnh đó được dẫn vào trong cơ thể ta rồi! - Hàn Thạc sắc mặt rất khổ sở, thều thào nói.

“A?”

Thanh Lâm kêu thét lên, nàng biết luồng sức mạnh đó bá đạo và mạnh mẽ như thế nào. Đến cả Thần thể của Hắc Thiên cũng không chịu nổi, thế thì Hàn Thạc chẳng phải là chết còn nhanh hơn sao?

- Mặc kệ ta. Thanh Lâm. Thay ta trông chừng cho An Đức Lệ Na cho tốt là được! - Hàn Thạc vội vàng hét lớn, rồi ném An Đức Lệ Na cho Thanh Lâm, còn mình lập tức ngồi xếp bằng tại chỗ.

“Rắc rắc!”

Tay trái Hàn Thạc không ngừng vang lên những tiếng xương gãy. Thanh Lâm nhìn hắn rất quan tâm, nàng phát hiện ra gân mạch thịt thà ở tay trái Hàn Thạc chỗ nào cũng bị nổ tung xé rách, những gân mạch gãy vụn nát nhừ như những con giun, phun ra những luồng máu tươi.

Hình dáng Hàn Thạc lúc này rất quỷ dị. Thanh Lâm trợn mắt hốc mồm, nàng cũng muốn giúp hắn, nhưng lại không biết phải làm như thế nào. Đưa tay nhận An Đức Lệ Na do Hàn Thạc ném tới, đứng lặng tại chỗ không thể nhúc nhích.

- Bố Lai Ân phỏng chừng không sống được nữa rồi!

Không biết khi nào thì Tật Phi đi tới bên cạnh Thanh Lâm, vẻ mặt buồn bã, thầm thì nói:

- Lần này nếu không có Bố Lai Ân và An Đức Lệ Na, ta nghĩ chúng ta chẳng ai mơ sống sót ra khỏi đây! Ta vừa mới kiểm tra một chút, nơi này còn có mấy cái thông đạo, đám Liệp Thần giả này hẳn là nhân cơ hội đào tẩu rồi!

Thanh Lâm mặt tràn đầy ưu tư, nhưng cũng không có biện pháp gì giúp cho Hàn Thạc, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay trái của hắn máu chảy đầm đìa, những đoạn gân mạch đứt vụn, dần dần, cánh tay trái hắn nổ tung rách nát rộng ra tới bả vai. Thanh Lâm kêu lên:

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bố Lai Ân vì muốn cứu Hắc Thiên nên bị như thế này, bây giờ phải làm gì đây?

- Đừng buồn! Đến cả Hắc Thiên cũng không chịu được. Bố Lai Ân chắc chắn không có hy vọng!

Tật Phi thở dài một tiếng, nói:

- Ta thật không ngờ sự tình lại xảy ra như vậy. Trước giờ chúng ta đều xem thường đám Liệp Thần giả này!

- Hai người các ngươi ít nói nhảm đi, ai nói ta không sống được?! - Hàn Thạc ở bên cạnh hai người khổ sở chống đỡ với luồng sức mạnh xâm nhập. Trong lúc này mà bên tai hai người không ngừng lải nhải là không nghi ngờ gì nữa hắn chắc chắn phải chết, lúc này tức giận đến xì khói!

- Ngươi còn có thể nói?

Thanh Lâm kinh hỉ kêu lớn, vội hỏi:

- Bố Lai Ân, ngươi nói ta phải làm sao mới giúp được ngươi?

- Các ngươi dẫn An Đức Lệ Na và Hắc Thiên đi ra ngoài trước, đừng có ở bên cạnh ta mà lải nhải. Tóm lại đừng để ta nhìn thấy, ta không chết dễ dàng như vậy đâu! - Hàn Thạc quát khẽ.

- Ngươi đã bị như thế này rồi, lúc này chúng ta làm sao rời đi được chứ?

Tật Phi tự nhiên không trách Hàn Thạc lúc này gào lên như vậy, kêu khẽ:

- Huống chi, nói không chừng Liệp Thần giả còn có thể trở về, đến lúc đó không ai ở đây, chẳng phải là ngươi chỉ có đường chết thôi sao?

- Hai vị, van các ngươi ly khai trước đi, ta sẽ không trách cứ các ngươi đâu!

Hàn Thạc thét to:

- Thanh Lâm, nể mặt ta một chút, đừng có ở đây nhiễu loạn tâm chí ta!

Thanh Lâm ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Hàn Thạc cực kỳ quái dị. Sau một lúc sửng sốt, nàng thấy hắn vẫn liên tục thúc giục họ mau mau rời đi, ngữ khí cũng càng ngày càng cáu kỉnh, mới dậm chân, kêu lên yêu kiều:

- Mặc kệ ngươi, hy vọng ngươi còn có thể sống sót!

- Bố Lai Ân, Tật Phi sẽ ghi nhớ nhân tình hôm nay! - Tật Phi nói trịnh trọng, rồi vươn tay nắm lấy Hắc Thiên cùng Thanh Lâm ly khai.

Mắt thấy thân ảnh hai người Thanh Lâm và Tật Phi hoàn toàn biến mất, Hàn Thạc cũng không còn chống đỡ nữa, mà cắn răng nói:

- Mẹ nó. Đến đây đi. Ta xem có phải ngươi có thể giết ta thật không!

Luồng sức mạnh tàn phá tay Hàn Thạc, thoáng cái bị hắn phóng vào khắp cơ thể, luồng sức mạnh đó mất đi ước thúc, tấn công với tốc độ cực kỳ nhanh, chạy khắp toàn thân Hàn Thạc.

“Chát chát chát”

Những thanh âm từ trong cơ thể Hàn Thạc vang lên không ngớt. Nếu hai người Thanh Lâm và Tật Phi ở đây, nhất định sẽ phát hiện bây giờ hắn da nát thịt tan, cả người đầm đìa máu, bộ dáng dữ tợn hết chỗ nói.

Thiên Ma Bất Diệt Thể vận chuyển, bổ sung sức mạnh vào từng tế bào trong cơ thể Hàn Thạc, thân thể hắn thoáng cái trở nên vô cùng chắc chắn. Gân mạch ở cánh tay trái bị phá nát đang liền lại với tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được. Xương cũng bắt đầu được kết lại. Nếu lúc này hai người Thanh Lâm và Tật Phi ở đây, nhất định sẽ cảnh tượng ở đây làm cho khiếp sợ!

Trong chốc lát, cánh tay trái vừa mới thê thảm đến mức không đành lòng nhìn, bây giờ đã khôi phục như lúc ban đầu, không thấy một chút vết thương nào.

Những tiếng động “chát chát” trong cơ thể tiếp tục vang lên. Những gân mạch nổ tung, từng khúc xương vỡ vụn, sau đó, Thiên Ma Bất Diệt Thể thi triển ra. Những gân mạch và xương cốt đứt đoạn này lại được điên cuồng liền lại.

Dần dần, luồng sức mạnh đánh đông đột tây trong cơ thể Hàn Thạc càng ngày càng yếu đi, tốc độ lưu động cũng càng ngày càng chậm.

- Chủ nhân, ta nên hấp thu luồng sức mạnh đó, bắt nó dung hợp vào hóa thân ngoại thân tu luyện sức mạnh Hủy Diệt của ngài. Luồng sức mạnh này lại có ý thức nhất định! Ý thức này rất hữu ích với hóa thân ngoại thân của ngài! - Đỉnh Linh đột nhiên kêu lớn vào trong thần thức Hàn Thạc.

Hàn Thạc kinh hãi, không ngờ luồng sức mạnh đó lại còn có ý thức! Chẳng trách khó đối phó như vậy!

- Trong luồng sức mạnh này đích xác có thần lực Hủy Diệt. Nhưng lại rất khác với Thần lực bình thường trong cơ thể. Do đó không thể lợi dụng hóa thân ngoại thân để thôn phệ được. Huống chi, ý thức của luồng sức mạnh này là muốn hủy diệt tất cả. Hóa thân ngoại thân chưa chắc đã chịu được! - Bản thể Hàn Thạc tự nhiên có thể ứng phó với luồng sức mạnh này, nhưng hóa thân ngoại thân không tu luyện ma công, hắn căn bản không chắc chắn lắm.

- Chủ nhân, đưa luồng sức mạnh đó dẫn vào chỗ ta. Ta sẽ luyện hóa ý thức bên trong đó một lần! Sau đó sẽ đưa cho hóa thân ngoại thân của ngài thì tuyệt đối không có việc gì! - Đỉnh Linh lập tức nói ngay.

Hàn Thạc mừng rỡ. Đỉnh Linh có thể luyện hóa mọi thứ Thần hồn. Sức mạnh có ý thức này hẳn là cũng không ngoại lệ!

Hàn Thạc đã quen với việc mượn sức mạnh Đỉnh Linh. Tâm thần vừa động, lập tức dùng Thiên Ma Bất Diệt Thể bức bách luồng sức mạnh đã yếu đi nhiều, hướng nó từng chút một tới chỗ Đỉnh Linh. Luồng sức mạnh này mặc dù có ý thức tự chủ, nhưng lại rất đơn giản. Vừa thấy khu vực đó khó có thể phá hỏng, lập tức hướng về phía mà Hàn Thạc chừa ra cho nó.

Rùng mình một cái, luồng sức mạnh đó từ trong cơ thể hắn toàn bộ chảy vào Vạn Ma đỉnh. Đột nhiên, Vạn Ma đỉnh trong cơ thể Hàn Thạc nhè nhẹ xoay tròn. Ma đầu bên trong Đỉnh Linh bay lượn rất nhanh, dùng một loại quỹ tích kỳ diệu vây bọc vòng quanh luồng sức mạnh đó, tiêu hóa ý thức tự chủ của luồng sức mạnh đó từng chút một.

Bên trong Vạn Ma đỉnh, còn có hai mươi mấy Thần hồn bị vây khốn. Thần hồn này là Thần hồn của đám Liệp Thần giả và Thần Vệ vừa mới chết mà Hàn Thạc thu vào trước khi tiến vào huyệt động. Xem ra Đỉnh Linh còn chưa kịp luyện hóa đám Thần hồn của hai mươi mấy người thành ma đầu, cho nên mới dùng loại hình thái này vây khốn chúng.

Đám ma đầu trong Vạn Ma đỉnh cùng bay lượn, từng đạo hắc mang vây bọc luồng sức mạnh đó. Những ma đầu liên tục quấy nhiễu ý thức tự chủ của luồng sức mạnh này. Một làn khói xanh phiêu lãng từ Vạn Ma đỉnh bay ra, đột nhiên bắn thẳng vào luồng sức mạnh có ý thức đang bị đám ma đầu cuốn chặt. Luồng sức mạnh bị đám ma đầu quấn quanh không thể nhúc nhích được, đột nhiên giãy dụa kịch liệt, như biết đại hạn đã đến, cố giãy chết một chút.

Luồng khói xanh chập chờn trong chốc lát, tựa hồ hoàn toàn chiếm cứ ý thức của luồng sức mạnh này. Dần dần, đám ma đầu bay cả ra ngoài, rồi lần lượt tìm những nơi ẩn náu trên vách đỉnh hoàn toàn bất động. Còn luồng sức mạnh được Hàn Thạc đưa vào Đỉnh Linh đã hoàn toàn an phận. Bị Đỉnh Linh dẫn vào bên trong hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ đang ngồi trong Vạn Ma đỉnh.

- Chủ nhân. Không có chuyện gì rồi. Ý thức trong luồng sức mạnh đó bị ta ép thay đổi rồi. Ngài bây giờ có thể cho nó dung hợp với hóa thân ngoại thân rồi! - Lúc này, Đỉnh Linh truyền tin tức vào thần thức Hàn Thạc.

Hàn Thạc trong lòng mừng rỡ, ý thức hoàn toàn buông lỏng. Luồng sức mạnh đó từng chút một đi vào hóa thân ngoại thân đang ở trong Vạn Ma đỉnh.

Không có lấy một chút trở ngại. Luồng sức mạnh này vừa tiến vào thân thể Hàn Thạc, hóa thân ngoại thân đã dựa theo cách của Liệp Thần giả thôn phệ hấp thu. Bắt đầu dung hợp luồng sức mạnh đó từng chút một. Trong lúc này, trong óc hóa thân ngoại thân cũng tiếp thu những tin tức đứt quãng. Tin tức này đến từ ý thức tự chủ của luồng sức mạnh đó. Toàn bộ đều là về ý nghĩa thâm ảo của sức mạnh Hủy Diệt pháp tắc.

Trong đó còn có phương pháp đầy đủ về việc tu luyện và sử dụng pháp châu hủy diệt!

Đỉnh Linh quả nhiên diệu dụng vô cùng. Trải qua luyện hóa của nó, luồng sức mạnh đó không còn ý thức phản kháng nữa, rất phối hợp dung hợp với hóa thân ngoại thân của Hàn Thạc. Hắn chỉ cảm thấy thần lực hủy diệt trong cơ thể mỗi một khắc lại tăng lên nhanh chóng. Cảm giác sức mạnh tràn ngập các ngõ ngách thân thể tựa như bản thể Hàn Thạc mượn sức mạnh Đỉnh Linh vậy.

Cái khác là Hàn Thạc biết thần lực của hóa thân ngoại thân không ngừng tăng vọt, tương lai vĩnh viễn trở thành một bộ phận thân thể hắn! Không giống như sức mạnh của Đỉnh Linh chỉ là tạm thời mà thôi!

Cảm ngộ kỳ diệu thoáng cái nhập vào đầu hóa thân ngoại thân. Đột nhiên, thần lực trong cơ thể hắn lại dâng lên mãnh liệt. Bắt đầu ép lại theo một quỹ tích đặc thù. Cứ như hắn từng lợi dụng thần lực hủy diệt ngưng kết thành pháp châu Hủy Diệt, thần lực trong cơ thể hắn ngưng tụ rất nhanh!

Đột phá!

Hàn Thạc vô cùng mừng rỡ. Hắn biết hóa thân ngoại thân Hủy Diệt hệ đã sắp tu tới Trung vị thần rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK