Trên đường đi tới Nguyên Lão điện của Thiên Tai giáo hội, Ốc Úc Phu kể lại về vị nguyên lão lâu năm nhất cho Hàn Thạc nghe, làm hắn hơi bực mình.
Tên nguyên lão có tư cách là một trong những người thành lập nên Thiên Tai giáo hội tên là Cơ Long Lạc. Mấy trăm năm trước Thiên Tai giáo hội sở dĩ bị cả đại lục tiễu trừ, chính là do một tay người này gây ra!
Cũng vì hắn điên cuồng phóng thích ôn dịch trên cả đại lục Kì Áo, làm cho bình dân rất nhiều quốc gia trong một đêm biến thành sinh vật bất tử. Ôn dịch này gây ra một loại bệnh tật ác độc có thể lây nhiễm, bất luận kẻ nào bị lây ôn dịch, sẽ bị biến thành sinh vật bất tử, người nào bị cương thi cắn phải, cũng sẽ biến thành sinh vật bất tử.
Cơ Long Lạc điên cuồng phóng thích ôn dịch trên các quốc gia, làm cho lan tràn vô số sinh vật bất tử, rốt cục chọc giận tất cả quốc gia trên đại lục. Trước khi Cơ Long Lạc chưa điên cuồng như vậy, thanh danh của Thiên Tai giáo hội ở các quốc gia trên đại lục mặc dù không tốt như Quang Minh giáo hội, nhưng cũng không coi là quá ác. Giáo đồ Thiên Tai giáo hội lúc đó còn xem như có thân phận và thể diện.
Song vì ôn dịch hoành hành, tạo thành cơn khủng hoảng ở các quốc gia, khiến cho tất cả các quốc gia trên đại lục toàn bộ đều thay đổi thái độ đối với Thiên Tai giáo hội, biến Thiên Tai giáo hội thành công địch của đại lục.
Lần đại chiến đó, Quang Minh giáo hội xuất động tất cả bạch y tế tự, bôn ba khắp các nơi trên đại lục, hao tốn tất cả tinh lực mới thanh trừ được những sinh vật bất tử hình thành nên ôn dịch.
Cũng từ đó, Quang Minh giáo hội từ một tổ chức tôn giáo nho nhỏ, nắm lấy cơ hội ngàn năm khó gặp, nhất cử chiếm được ngôi vị tôn giáo lớn nhất trên đại lục. Còn Thiên Tai giáo hội ngược lại bị tất cả các quốc gia trên đại lục truy đuổi, vĩnh viễn trốn trong bóng đêm. Tổng bộ Thiên Tai giáo hội này cũng được thành lập vào lúc đó.
Là nguồn gốc tai họa, Cơ Long Lạc may mắn bảo vệ được tính mạng. Vì Cơ Long Lạc chính là tiền bối xa xưa nhất Thiên Tai giáo hội, vài người trong giáo hội cũng oán trách về cách làm của hắn, nhưng vào thời khắc Thiên Tai giáo hội gặp phải sinh tử tồn vong cũng phải nhẫn nại. Sau đó Cơ Long Lạc cũng biết việc làm điên cuồng của mình mang lại cho Thiên Tai giáo hội cục diện bất lợi như thế nào, mấy trăm năm sau đó ẩn cư hoàn toàn, không còn hỏi tới những việc trong giáo hội nữa.
Thực lực của Cơ Long Lạc vốn rất cường đại, mấy trăm năm khổ tu làm cho hắn tiến thêm một bước, thành một trong những người mạnh nhất giáo hội. Trong giáo hội, thế lực của Cơ Long Lạc gần bằng Giáo Hoàng. Rất nhiều nhân vật trung kiên của giáo hội đều đã từng nhận sự chỉ đạo của Cơ Long Lạc. Thời gian dài trôi qua làm cho mọi người đã quên đi việc làm sai lầm của hắn năm đó, qua nhiều năm yên lặng, hắn thấy Quang Minh giáo hội tới bên bờ tan rã, lại bắt đầu ra mặt gây sóng gió.
Nguyên Lão điện ở trung tâm Thiên Tai giáo hội. Cả tòa điện có vẻ rất trầm trọng, trên đỉnh làm bằng hắc thạch có treo một cái đèn ma pháp sáng ngời, trên vách tường chung quanh khắc đầy các loại đồ án Tà Thần, một vài da của ma thú mềm mại phủ lên những tảng đá, những khúc xương trắng bày thành những hình thù cổ quái, tràn ngập cả bốn góc Nguyên Lão điện.
Khi Hàn Thạc đi vào, mười mấy nguyên lão của Thiên Tai giáo hội và lão mập Giáo Hoàng cùng đưa ánh mắt nhìn về phía hắn. Thực lực những người này cũng không cao. Người cường đại thì có thực lực Cơ Thần, người kém hơn chỉ tới cảnh giới thánh cấp. Ai nấy thoạt nhìn cực kỳ cổ hủ, trên người có khí tức tà ác nồng đậm, trong mắt lộ hào quang hoặc là hung tàn, hoặc là âm trầm, hoặc là thản nhiên.
Không tính lão mập Giáo Hoàng, tổng cộng có mười ba nguyên lão. Trong đó một Cơ Thần, ba Bán thần, toàn bộ những tên còn lại là cường giả thánh cấp, phần lớn tu luyện sức mạnh Tử Vong, Hắc Ám, Hủy Diệt, Triệu Hoán.
Vừa vào cửa, nhờ Ốc Úc Phu trước đó đã miêu tả hình dáng Cơ Long Lạc cho Hàn Thạc, Hàn Thạc không cần dùng thần thức để cảm ứng, chỉ liếc mắt đã nhìn ra Cơ Long Lạc cao cao gầy khẳng khiu, trong mắt lóng lánh lục quang yêu dị. Trên người hắn có tử khí cực nặng, căn bản không cảm giác được khí tức sinh mạng, giống như một sinh vật bất tử lạc vào giữa loài người.
Trong khi Hàn Thạc đánh giá mọi người bên trong Nguyên Lão điện, những người này cũng đánh giá hắn, nhất là Cơ Long Lạc. Lão không che dấu địch ý trong mắt, dùng một loại ánh mắt làm người ta rợn da gà, không ngừng dò xét trên người Hàn Thạc.
Đột nhiên, một đạo sức mạnh linh hồn dò xét do Cơ Long Lạc phát ra bắn vào Hàn Thạc. Khi sức mạnh linh hồn đó tới gần, khóe miệng Cơ Long Lạc nhếch lên một nụ cười lạnh âm trầm, tựa hồ muốn làm Hàn Thạc xấu mặt.
Trong lòng Hàn Thạc sớm có chuẩn bị, luôn luôn tươi tỉnh mỉm cười khà khà đánh giá Cơ Long Lạc. Thần thức vừa động, một sức mạnh linh hồn còn cường đại hơn hẳn đột nhiên công kích thẳng vào Cơ Long Lạc.
- Oái… - Linh hồn Cơ Long Lạc bị Hàn Thạc cho một kích. Hắn nhịn không được kêu khẽ, có vẻ thống khổ ôm lấy đầu, hình dáng người không giống người quỷ không giống quỷ, càng dữ tợn đến mức đáng sợ.
- Ngươi, ngươi dám ra tay với ta à? - Cơ Long Lạc ăn phải ám toán, sau khi đỡ đau đầu, nhìn Hàn Thạc âm lãnh quát khẽ.
- Giáo Hoàng, người kia là ai?
Hàn Thạc không hề để ý đến việc đáp lời hắn, chỉ cười tủm tỉm nhìn lão mập như cái núi thịt, nói vẻ vô tội:
- Ta vừa tiến vào, còn chưa ngồi xuống, hắn làm gì mà miệt thị ta như vậy?
Những người đang ngồi đây đều có thực lực không kém. Rất nhiều người mặc dù không thể biết cụ thể tình huống ra sao, nhưng cũng mơ hồ nhận ra việc linh hồn hai người giao phong. Vẻ mặt vô tội của Hàn Thạc rất thành khẩn, rõ ràng chiếm tiện nghi còn ra vẻ oan uổng, trông rất tự đắc. Bản sự nói láo không chớp mắt này lập tức được mọi người ủng hộ.
“Thật sự là vô sỉ ác độc, quả nhiên là người vượt hẳn người khác, chẳng trách Quang Minh giáo hội thê thảm dưới tay hắn!” - Nhiều nguyên lão trong phòng thầm cảm thán.
Đều là loại người âm hiểm tà ác xảo trá, đối với cách làm của Hàn Thạc, họ thật tâm tán thưởng.
Lão mập Giáo Hoàng dở khóc dở cười, Hàn Thạc rõ ràng được tiện nghi còn làm vẻ vô tội, hắn cũng không biết phải nói gì. Hắn cười hắc hắc vài tiếng, nói liên tục:
- Các ngươi nhất định đã hiểu lầm rồi…
Không chờ hai người nói thêm cái gì, hắn vội vàng cao giọng:
- Tới đây, ta giới thiệu cho mọi người một chút. Đây là thanh niên kiệt xuất nhất giáo hội chúng ta - Bố Lai Ân, ha ha, những sự tích của hắn không cần ta phải nói nhiều nữa chứ?
- Hay lắm, vừa thấy biết ngay đúng là người kiệt xuất!
- Ừm, ngươi này tuy không có ở giáo hội, nhưng tất cả mọi người không ai xem ngươi là ngoại nhân!
Những người này câu nào câu nấy đều không hề dối trá, toàn bộ thần tình rất chân thành tán dương Hàn Thạc.
Tới đây thì phía sau đã đi vào một đoàn người. Hàn Thạc ngoái đầu nhìn lại, phát hiện ra là Tộc Vương sáu sừng Hồn tộc mang theo hai thủ hạ năm sừng của hắn, làm Hàn Thạc có chút kinh ngạc, không rõ ở một hội nghị nội bộ của Thiên Tai giáo hội, làm sao lại có dị tộc vào đây.
- Bố Lai Ân, ta giới thiệu cho ngươi một chút, đây là người mình. Một hồi đại chiến năm ngàn năm trước, bên chúng ta có một thủ lĩnh, cũng đến từ chỗ họ!
Lão mập vừa thấy Hồn tộc vào, làm như biết ân oán giữa Hàn Thạc và họ, lập tức giới thiệu thân phận của Tộc Vương sáu sừng cho Hàn Thạc biết.
Cơ Long Lạc vừa mới âm thầm giao phong với Hàn Thạc, lại đột nhiên trầm mặc hẳn, mang theo vẻ mặt cười cợt nhìn hắn và Tộc Vương sáu sừng, tựa hồ đang đợi tên Tộc Vương ra tay với Hàn Thạc.
Các nguyên lão ở đây xem ra cũng biết về cừu hận giữa Hàn Thạc và Tộc Vương sáu sừng. Sự cường đại của Hàn Thạc thì họ chỉ nghe nói thôi, chứ chưa chính thức nhìn thấy, vẫn còn thái độ hoài nghi. Nhưng đối với Tộc Vương sáu sừng Hồn tộc, đại đa số nguyên lão nơi này đều có ấn tượng sâu sắc, biết thực lực của hắn cực kỳ kinh khủng. Bây giờ vừa thấy hai người gặp nhau, ai nấy toàn bộ đều đưa ánh mắt cười cợt, không biết có tâm tư gì.
Vốn năm ngàn năm trước có một trận đại chiến bao trùm cả đại lục Kì Áo, không ngờ có Hồn tộc tham dự. Không ngờ người của dị tộc này cũng là một trong những thủ lĩnh của thế lực tà ác lúc trước. Nghe Giáo Hoàng vừa nói như vậy, Hàn Thạc giật mình hiểu ra.
Đảo mắt nhìn quanh, Hàn Thạc đã từ trong ánh mắt của các nguyên lão ở đây hiểu được tâm tư của họ, trong lòng cười lạnh, rồi cẩn thận đánh giá một chút. Chỉ thấy lão mập Giáo Hoàng thần sắc trấn định, có vẻ rất thong thả.
Xem ra, Ai Đức Ôn và Bối Lâm Đạt hẳn là rất trung thành với hắn. Việc phát sinh hôm qua với Tộc Vương sáu sừng, chắc đã được hai người nhất nhất hồi báo cho hắn rồi, nếu không hắn cũng sẽ không tỉnh táo như vậy.
Những người này nhìn Hàn Thạc một lát, rồi lại nhìn Tộc Vương sáu sừng Hồn tộc, như cùng đợi cái gì đó. Cơ Long Lạc có chút lo lắng. Thấy hai người vào cũng không đứng dậy, sực nhớ tới cái gì đó, đột nhiên âm hiểm cười nói:
- Hai vị hẳn là người quen cũ mới đúng, căn cứ vào những gì chúng ta biết, lúc trước ở trong hẻm núi Tháp Lạp Gia, hai vị đã gặp nhau rồi, phát sinh một vài hiểu lầm nữa, phải không?
Giống như những gì Hàn Thạc nghĩ, Cơ Long Lạc cho rằng Tộc Vương sáu sừng hẳn là không thể nhận ra tướng mạo của nhân loại, cho nên mới ác độc mở miệng nhắc nhở, chuẩn bị xem Hàn Thạc xấu mặt.
Hàn Thạc sao lại chẳng biết tâm tư này của hắn?
- Hắc hắc, đúng, ở hẻm núi Tháp Lạp Gia, ta và vị này đích xác xảy ra một vài hiểu lầm. - Hàn Thạc thản nhiên thừa nhận.
Ai nấy đều căng thẳng, giống như đang chờ một việc sắp xảy ra, ai nấy chăm chú tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vào Tộc Vương sáu sừng Hồn tộc, đợi hắn động thủ. Họ biết tên dị tộc này hung tàn và vô tình, căn bản không cố kỵ nhân loại gì cả, đương nhiên cũng nghĩ là hắn nhất định sẽ ra tay đối phó với Hàn Thạc.
Cơ Long Lạc cười lạnh trong lòng. Lão từng tự mình ra tay cùng với Giáo Hoàng đối phó với Tộc Vương sáu sừng, hắn hiểu hơn ai hết sự đáng sợ của Tộc Vương sáu sừng. Mắt thấy sắp xảy ra trò vui, hắn có chút không nén được sự hưng phấn trong lòng!
Song, mọi người đợi thì cứ đợi, Tộc Vương sáu sừng không có gì khác thường, chẳng hề lao tới Hàn Thạc. Mọi người ai nấy lòng tràn đầy nghi hoặc, không rõ rốt cuộc Tộc Vương sáu sừng đang nghĩ cái gì.
- Bố Lai Ân lấy của các ngươi cái gì đó, không phải các ngươi có cừu oán sao? Lúc trước ngươi còn nói với ta, nhất định sẽ giết, sao lại không làm? - Thật sự không đợi nổi nữa, Cơ Long Lạc nhắc nhở lộ liễu.