- Ngươi là ai? - Bá Đặc Tề Lợi lại hỏi lại, trong khi hỏi hắn tập trung chú ý hơn bao giờ hết, hai mắt nham hiểm dừng lại chỗ góc tối, người căng ra, chuẩn bị sẵn sàng, không phải công kích, mà là chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào!
Một cường giả có thể giữ chặt ma vật cao cấp giữa không trung dễ như trở bàn tay, hơn nữa còn ẩn núp trong mật thất mà hắn không phát giác được thì tuyệt không phải người hắn có thể đối phó được. Bá Đặc Tề Lợi có thể trong nhiều năm chiến đấu mà còn sống đến bây giờ, cái dựa vào chính là sự phán đoán chuẩn xác.
Tiếng động từ chỗ góc tối truyền ra, một bóng dáng cao lớn lơ lửng, dưới ánh đèn xanh biếc lờ mờ hiện ra. Người tới chỗ nhốt ma vật cao cấp, hơi kinh ngạc nhìn ma thú đang bị hắn chế trụ không nhúc nhích giữa hư không, mỉm cười hỏi Bá Đặc Tề Lợi:
- Thứ này là do ngươi gọi ra?
Bá Đặc Tề Lợi kinh hãi lui một bước, nhíu mày đánh giá Hàn Thạc, tay trái chẳng biết từ khi nào đã cầm một vũ khí dạng trùy, âm trầm hỏi thấp giọng:
- Không sai, ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao vào được đây? Muốn làm gì?
- Hắc hắc, Thiên Tai giáo hội quả nhiên là tổ chức cường đại nhân tài đông đảo, ma vật dị giới này thực lực phi thường bất phàm, ngươi có thể gọi được nó về chứng tỏ Triệu hoán thuật nhất định có trình độ rất cao! - Hàn Thạc không để tâm với sự cảnh giác của Bá Đặc Tề Lợi, tiếp tục cười nói.
- Ngươi rốt cuộc là ai? - Bá Đặc Tề Lợi hỏi tiếp lần thứ ba, không đánh giá được chính xác ý đồ đến của Hàn Thạc, trong lòng hắn không ngừng ngẫm nghĩ phải làm như thế nào để rời khỏi mật thất này an toàn, ánh mắt lóe lên nghía tới nghía lui mấy chỗ cửa có thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
- Không phải khẩn trương, ta không có ác ý với ngươi, ta là Bố Lai Ân, có lẽ ngươi từ Ốc Úc Phu đã biết một số chuyện về ta. Lần này ta tới đây tìm ngươi chỉ muốn hỏi ngươi một số việc. - Hàn Thạc từ tốn mỉm cười nói.
- Bố Lai Ân? Ngươi là thành chủ Bố Lai Ân của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ? - Bá Đặc Tề Lợi đột nhiên thở phào, có vẻ rất kinh ngạc.
Gật gật đầu, Hàn Thạc không giải thích nhiều, tiện tay lấy ra Khô lâu pháp trượng quơ quơ với Bá Đặc Tề Lợi đang ở đằng xa, dùng nó để chứng minh thân phận của mình.
Bá Đặc Tề Lợi rõ ràng thở dài một hơi, nét mặt già nua hung ác nham hiểm đột nhiên nở nụ cười nhiệt tình, đi nhanh tới chỗ Hàn Thạc, nói:
- Hóa ra là người mình, sao không nói sớm, dọa chết ta rồi!
Trên người Bá Đặc Tề Lợi này có một thứ mùi vị khác thường khiến kẻ khác phát buồn nôn, sự nhiệt tình nồng nhiệt hắn thể hiện lúc bước tới thật ra đã làm cho Hàn Thạc có cảm giác khó chịu. Hắn bất giác lui lại mấy bước, đề nghị:
- Hay là trước tiên ngươi thu hồi lại ma vật này đi, để lâu nó sẽ bị khốn chết đấy.
Đưa tay lên, từ trong lòng bàn tay Hàn Thạc trôi ra một làn ma quang, trong nháy mắt đã chui vào ma vật cao cấp đang đờ đẫn giữa hư không. Đát Già chợt lại một lần nữa bay đi rất nhanh.
- Trở về! - Bá Đặc Tề Lợi vội vàng kêu to, rồi ngâm một chuỗi chú ngữ dài dòng như liên thanh.
Ma vật Đát Già vốn tư thế đang giương nanh múa vuốt nhằm phía Hàn Thạc, móng vuốt bén nhọn giống như ngọn lao đột nhiên dừng lại, như bị một loại lực lượng kỳ dị kéo lấy, phát ra từng tiếng rú to không cam lòng, nhanh như tia chớp lại chui vào đồ án hình thoi giữa tế đàn rồi biến mất tăm.
Thu hồi lại ma vật cao cấp Đát Già xong, Bá Đặc Tề Lợi nhìn lại tế đàn đầy mùi tanh hôi xộc vào mũi cười khan nói:
- Chỗ này không thích hợp để nói chuyện với nhau, đi thôi, chúng ta lên trên rồi nói.
- Cũng tốt! - Hàn Thạc đồng ý.
Trong chốc lát, Hàn Thạc cùng Bá Đặc Tề Lợi của Thiên Tai giáo hội đã tới một đại sảnh tráng lệ trong phủ công tước của hắn. Chung quanh không cần thiết có thủ vệ, Bá Đặc Tề Lợi tự mình lấy ra một ít hoa quả của bảy đại công quốc rồi đặt lên bàn trước mặt Hàn Thạc.
- Ốc Úc Phu với ta là bằng hữu lâu năm, về chuyện của ngươi ta cũng thông qua hắn mới biết. Ai da, đều là người mình cả, ngươi bất tất phải khách khí. Có việc gì cứ mở miệng, chỉ cần ta có thể giúp ta nhất định sẽ không trì hoãn! - Đưa một số hoa quả hiếm có cho Hàn Thạc, Bá Đặc Tề Lợi mỉm cười nói với hắn, thái độ có vẻ rất thân thiện.
Lúc này Hàn Thạc đột ngột xuất hiện, lại còn thủ đoạn vừa mới nhốt ma vật Đát Già đã gây cho Bá Đặc Tề Lợi chấn động rất lớn. Vốn hắn đối với thực lực Hàn Thạc chỉ nghe Vong Linh Đại ma đạo sư Ốc Úc Phu miêu tả lại, lúc đó Bá Đặc Tề Lợi cho rằng Ốc Úc Phu nhất định là nói ngoa, hắn cho rằng cho Hàn Thạc tuổi còn trẻ thế tuyệt đối không đạt đến mức cao như Ốc Úc Phu nói.
Song bây giờ chính thức nhìn thấy Hàn Thạc, Bá Đặc Tề Lợi mới biết miêu tả của Ốc Úc Phu đích xác có chút không đúng, hắn đối với miêu tả về thực lực của Hàn Thạc căn bản là quá bảo thủ, một nhân vật có thể dễ dàng nhốt ma vật cao cấp Đát Già giữa không trung thì thực lực quá đáng sợ, đã vượt xa một Đại kiếm sư hoặc là Đại ma đạo sư rồi.
Chính vì như thế, thái độ Bá Đặc Tề Lợi đối đãi với Hàn Thạc trở nên vô cùng thân thiện, nụ cười trên mặt thậm chí có phần nhún nhường lấy lòng. Nếu bị các quý tộc khác của công quốc Bảo Lai Tháp thấy được, nhất định không tin Bá Đặc Tề Lợi giờ phút này lại chính là vị đại công tước vẫn luôn âm trầm đáng sợ với bọn họ.
Thoải mái ngắt một chùm hoa quả bỏ vào miệng nhai, Hàn Thạc thoạt nhìn cực kỳ thong dong. Đến khi chén xong mấy chùm hoa quả màu lam trông giống như bồ đào, lúc này hắn mới ho nhẹ, nhìn Bá Đặc Tề Lợi đang ngồi nghiêm chỉnh cười nói:
- Ta lần này đặc biệt tới tìm ngươi là muốn biết Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc đang ở đâu, ngươi có lẽ biết ta cùng với người kia có một số ân oán, ta không muốn để cho tên này còn sống.
Bá Đặc Tề Lợi con mắt sáng ngời, tự tin nói:
- Ta vừa khéo biết Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc ở đâu, trước mắt hắn đang ở trong liên minh thương hội Ba Đặc xử lý một số việc Quang Minh giáo hội không muốn người khác biết, vị trí chính xác hẳn là trong thành Tháp Lí Khắc, à, hình như bọn chúng đang đuổi giết một người.
Hàn Thạc biết Thiên Tai giáo hội có lẽ biết tin tức của Thánh kỵ sĩ Bố Lãng Đặc, bởi vì chỉ có địch nhân mới lưu tâm nhất tung tích của nhân vật như Bố Lãng Đặc. Chỉ có điều Hàn Thạc không ngờ Bá Đặc Tề Lợi không thông qua Thiên Tai giáo hội nghe ngóng, lập tức nói ra tin tức về Thánh kỵ sĩ kia, xem ra lần này tới đây thật sự được việc.
- Vô cùng cảm tạ, ta biết mình nên làm như thế nào rồi. - Hàn Thạc mỉm cười đứng dậy, thoáng chào Bá Đặc Tề Lợi, xem chừng định rời luôn khỏi đây.
- Chờ một chút!
Mắt thấy Hàn Thạc không nói hai lời muốn đi luôn, Bá Đặc Tề Lợi nhanh miệng giữ lại. Khi Hàn Thạc nghi hoặc nhìn về phía hắn, Bá Đặc Tề Lợi lập tức nói thẳng thắn rõ ràng:
- Công quốc chúng ta luôn là bằng hữu của ngươi, vô luận thế nào, chúng ta cũng sẽ đứng về phía thành Bố Lôi Đặc Nhĩ các ngươi.
- Đa tạ.
Hàn Thạc đáp lời, cũng không phát biểu ý kiến gì về việc này, đi ra bên ngoài, khi tới cửa, Hàn Thạc đột nhiên nhớ lại gì đó, quay đầu lại nói với Bá Đặc Tề Lợi:
- À, đúng rồi, đại công tước Ách Mỗ Bối Kì cùng hồng y giáo chủ Tạp Thác Tư của công quốc Bỉ Tư Lợi đã bị ta diệt trừ, ngươi có thể nhân cơ hội xuống tay với công quốc này.
- Thực, thực chứ? Ách Mỗ Bối Kì bị ngươi giết rồi? - Vẻ mặt Bá Đặc Tề Lợi kinh hãi, lập tức thét to.
Gật gật đầu, Hàn Thạc không nói gì thêm, ẩn mình trong bóng đêm, ngay khi Bá Đặc Tề Lợi còn muốn hỏi thêm một số chi tiết thì đột nhiên phát hiện hắn đã biến mất vô ảnh vô tung.
Bá Đặc Tề Lợi ngạc nhiên vui mừng, vô cùng hưng phấn lập tức bắt đầu triệu tập các đại quý tộc trong công quốc, bí mật mở hội nghị quân sự ngay trong đêm khuya, chuẩn bị lại động thủ với công quốc Bỉ Tư Lợi đã mất đi đại công tước.
Hàn Thạc sau khi từ phủ công tước của Bá Đặc Tề Lợi rời đi, liền bay thẳng đến liên minh thương hội Ba Đặc, Ma Động Cửu Thiên thuật toàn lực thi triển, như một ngôi sao băng vút về phía chân trời.
Liên minh thương hội Ba Đặc cách thành Bố Lôi Đặc Nhĩ qua bảy đại công quốc, Hàn Thạc toàn lực phi hành tốc độ một ngày vạn dặm, chỉ với thời gian nửa ngày đã tới thành Tháp Lí Khắc phía tây nam liên minh thương hội Ba Đặc.
Tổ chức Ám Mạc của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc trải rộng khắp các nước, tại liên minh thương hội Ba Đặc tương tự cũng vậy. Hàn Thạc sau khi tới đây, ở khu trung tâm thành lưu lại tin tức liên lạc cho thành viên Ám Mạc. Đợi khoảng nửa ngày thì có một thành viên trong thành tới.
Tại khu trung tâm thành Tháp Lí Khắc phồn vinh, Hàn Thạc đi theo thành viên này, tới tổng bộ bí mật ở nơi đây, tiến vào cửa sau một tòa phủ đệ. Thành viên này liếc lại về phía sau, mới ngừng lại trước cửa, nghiêm mặt đề nghị Hàn Thạc:
- Xin hãy đưa thẻ bài thân phận của ngươi!
Móc thẻ bài tượng trưng cho thân phận của mình ra, thành viên Ám Mạc này vừa thấy mặt trên thẻ bài của hắn có ký hiệu Nhị Nhật, lúc này lấy làm kinh hãi, thái độ lập tức trở nên vô cùng cung kính, hỏi:
- Thứ cho tiểu nhân vụng về, xin hỏi ngài là vị đại nhân nào?
- Ta đến từ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ! - Hàn Thạc cười trả lời.
- Ngài, ngài là Bố Lai Ân đại nhân? - Thành viên Ám Mạc đột nhiên thở nhẹ một tiếng, sau đó che miệng mình lại như sợ tiếng kinh hô làm kinh động ai đó, con mắt nhìn Hàn Thạc tràn ngập sự kích động cùng sùng bái.
Gật gật đầu, Hàn Thạc nói:
- Dẫn ta vào, ta muốn gặp người phụ trách ở chỗ này!
- Bên trong, xin mời, tiểu nhân đi thông tri đại nhân đã tới! - Thành viên này vội vàng dẫn đường Hàn Thạc đi vào trong.
- Ồ, là ngươi, sao ngươi lại ở đây? - Đột nhiên, Tắc Tây Lỵ Á- một trong ba thủ lĩnh của Ám Mạc hô lên một tiếng, đứng ở trước cửa phòng nhìn Hàn Thạc, vẻ mặt như không thể tin nổi.