“Mẹ nó, sao xui xẻo vậy chứ!” - Trong lòng chửi thầm một câu, Hàn Thạc lập tức vươn tay túm lấy A Khắc Lợi, chuẩn bị một lần nữa chạy trốn. Vừa tránh được những người truy đuổi A Khắc Lợi từ Hải Lam đại lục, còn chưa kịp nghỉ ngơi một chút lại gặp phải việc như vậy. Tất cả những thứ này làm hắn rất bực mình.
- Cứu ta, có Liệp Thần giả! - Tên chạy trốn tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong chạy về phía Hàn Thạc, nhìn thấy Hàn Thạc muốn thoát đi, vội vàng hô lên.
“Điên!” - Hàn Thạc chửi thầm, cũng không để ý tới người phía sau, nắm lấy A Khắc Lợi bay ra xa.
- Ủa, lại có thêm một con dê béo tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong. Khặc khặc, hôm nay vận khí ta thật là tốt! - Lão bà Liệp Thần giả cười âm trầm nham hiểm, có vẻ rất đắc ý.
- Ngu quá, đừng có theo ta, tách ra mà chạy! - Người nọ thấy Hàn Thạc mang theo một người mà tốc độ phi hành còn nhanh như vậy, lập tức cho đối phương là một cao thủ có thể cứu tính mạng hắn, cứ chằm chằm đuổi theo, làm Hàn Thạc bực mình chửi ầm lên.
- Cứu ta, ta nguyện ý đưa tất cả tinh tệ trên người cho ngươi hết! - Hắn vẫn tiếp tục gào lên.
- Ta tự thân còn khó bảo toàn, không cứu được ngươi đâu! - Hàn Thạc hô lớn, tốc độ một lần nữa tăng nhanh hơn, lại âm thầm mượn một bộ phận Ma Nguyên lực trong cơ thể!
- Bố Lai Ân, làm sao nữa thế? - A Khắc Lợi choáng váng đầu óc, rên rỉ hỏi.
- Gặp phải Liệp Thần giả, một tên Trung vị thần tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong, hơi phiền toái! - Hàn Thạc trả lời.
Vừa nghe tới Liệp Thần giả, sắc mặt A Khắc Lợi đại biến. Hắn hiển nhiên cũng là người biết nhiều việc, nhưng ngoài dự liệu của Hàn Thạc, A Khắc Lợi tựa hồ không biết chữ chết được viết như thế nào, lúc này quát lên:
- Liều mạng với mụ thôi. Trung vị thần truy đuổi chúng ta, muốn trốn cũng không thoát đâu!
- Đồ không có mắt!
Hàn Thạc quát lạnh, trong lòng sát khí bốc lên, hỏi:
- A Khắc Lợi, ngươi bây giờ có thể tự mình đi lại chứ?
- Có thể. Chạy trốn trên đất thì không có vấn đề gì. Nhưng vẫn chưa thể phi hành được! - A Khắc Lợi trả lời, nhưng vẫn lờ mờ.
- Tốt lắm, ngươi chạy một mạch về phía trước. Ta nhất định có thể tìm được ngươi! Ta mới là mục tiêu chủ yếu của mụ Liệp Thần giả tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong đó. Ta sẽ dẫn dụ mụ đi chỗ khác. Lát nữa sẽ trở lại tìm ngươi!
Hàn Thạc đột nhiên từ trên cao hạ xuống, hơn nữa còn ném A Khắc Lợi ra ngoài.
Đây là một rừng cây quái dị, trong đó còn có rất nhiều những tảng đá lởm chởm. Nếu cần chạy trốn dưới mặt đất, tuy tốc độ chậm hơn nhiều nhưng lại dễ ẩn mình hơn so với bay trên bầu trời.
- Ngươi điên rồi! Ngươi căn bản không dẫn dụ mụ được đâu. Chỉ có nước đem mạng mình đi nộp thôi!
A Khắc Lợi hét lớn:
- Chúng ta liều chết một trận với mụ, còn có cơ hội một chút!
- Chạy về phía trước, đừng dừng lại! Ta cam đoan với ngươi, ta tuyệt đối không có việc gì đâu! - Hàn Thạc hét một tiếng vẻ rất tỉnh táo, rồi không dừng lại, đột nhiên thay đổi phương hướng bay về phía một hướng khác.
Cùng lúc đó, phía sau Hàn Thạc chợt phát ra một tiếng hét thê lương. Nghe thanh âm thì xem ra người phía sau hắn đã gặp phải tai ương rồi.
- Mẹ ơi, chết nhanh thế!
Tốc độ Hàn Thạc đột nhiên chậm lại, hơn nữa còn cố ý phóng khí tức Tử Vong trên người ra, mấy con Huyền Ma bên trong Vạn Ma đỉnh tới tấp phóng ra ngoài, bay tán loạn bốn phương tám hướng.
Trên một vách núi, Hàn Thạc đứng sừng sững bất động, lạnh lùng nhìn mụ Liệp Thần giả từ từ hiện ra một khoảng sương khói nhàn nhạt.
Lão bà này một tay còn cầm thi thể của người lúc trước cầu cứu Hàn Thạc, năm ngón tay như những lưỡi đao cắm thật sâu vào hậu tâm hắn, dường như còn đang hấp luyện thần lực trong cơ thể người nọ.
- Dê con béo, sao không chạy? - Lão bà vẻ mặt âm trầm cười nanh ác, cả tay đầy máu tươi, bước từng bước một về phía Hàn Thạc.
- Ta biết trốn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ngươi. Không bằng chừa chút khí lực liều chết với ngươi một trận, nói không chừng còn có chút cơ hội! - Hàn Thạc lạnh lùng nhìn mụ, bình thản nói.
- Ngươi rất thông minh, biết trốn không thoát. Đáng tiếc quá, chỉ là thực lực kém một chút, nơi đây lại rất hoang dã, ngươi là một Hạ vị thần, đối mặt với ta sẽ không có một cơ hội nào cả. Nhưng dựa vào điểm ngươi tiết kiệm không ít khí lực cho ta, ta sẽ cho ngươi được chết dễ dàng một chút! - Mụ cười khùng khục quái dị, bàn tay cắm vào hậu tâm người nọ không ngừng run lên, hấp luyện thần lực còn thừa trong cơ thể hắn rất nhanh.
Đây là một vách núi, trước đó Hàn Thạc đã nhờ Đỉnh Linh thăm dò tình huống quanh đây, đảm bảo xung quanh không có sinh mạng cao cấp nào.
Hàn Thạc đứng sừng sững giữa vách núi, phía trước là một vách núi không sâu không cạn, mây mù lãng đãng, mụ Liệp Thần giả lạnh lùng lăng không đứng giữa lớp sương mù.
- À, ta xin cám ơn ngươi trước vậy! - Hai mắt Hàn Thạc nhìn chằm chằm vào mụ, không hề tỏ ra hoảng loạn chút nào, xem ra tỉnh táo đến mức đáng sợ.
- Ngươi không sợ ta sao? - Lão bà vẫn còn hấp luyện thần lực trên người người nọ, cũng không vội ra tay với Hàn Thạc, ngược lại nhìn hắn vẻ hứng thú.
- Đã đến nước này rồi, sợ ngươi cũng không hữu dụng gì. Chỉ mau chết hơn mà thôi, tại sao ta lại phải sợ ngươi! - Vẻ mặt Hàn Thạc hờ hững, lời nói cũng lạnh dần đi.
- Ngươi rất đặc biệt, tuổi còn trẻ mà có thể có tâm cảnh này, thật sự là không dễ dàng! Đáng tiếc quá, ngươi gặp ta quá sớm, thật là bất hạnh!
Mụ rốt cục đã hấp luyện xong thần lực Tử Vong trong cơ thể người đó, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, tựa hồ hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Nhờ sự giúp đỡ của Đỉnh Linh, vài Huyền Ma cứ bay xung quanh liên tục, đảm bảo chỗ này không có người ngoài tới.
- Vẫn chưa động thủ sao? - Hàn Thạc đột nhiên cười, nụ cười có phần tà dị, làm người ta khó có thể nắm bắt được!
“Ủa!”
Mụ kêu khẽ một tiếng, đánh giá Hàn Thạc vẻ cổ quái rồi lắc đầu thấp giọng cười khặc khặc quái dị:
- Lại có dê béo muốn chết sớm nữa chứ, quả là thú vị!
Vừa nói xong, mười ngón tay của mụ đột nhiên bắn ra những sợi tơ Tử Vong. Những sợi Tử Vong này vừa nhanh vừa độc, rít lên trong hư không, đan thành một tấm lưới rất đẹp, tràn ngập vẻ yêu dị.
Một cảm giác run sợ đến từ sâu trong linh hồn, nhanh chóng tràn vào người Hàn Thạc. Đột nhiên, tay chân hắn chợt cứng ngắc cả.
Dưới trạng thái này, Hàn Thạc không kịp bày ra bất kỳ phòng ngự nào. Chỉ nghe mấy tiếng “phập phập”, cánh tay và bả vai hắn đã bị những sợi tơ này xỏ qua. Thần lực Tử Vong trong những sợi tơ đó thoáng cái đã tràn vào cơ thể Hàn Thạc, cơ hồ trong nháy mắt đã chế trụ toàn bộ thân thể hắn.
Sau khi phát sinh những việc này, Thần chi lĩnh vực của lão bà này đột nhiên triển khai. Tất cả lực lượng nguyên tố Tử Vong ở xung quanh trong nháy mắt tụ tập lại, xoay quanh vóc người nhỏ bé của mụ, làm Hàn Thạc không thể mượn sức mạnh Tử Vong được nữa!
- Con dê đáng thương, ta còn tưởng rằng phải tốn ít nhiều khí lực, không ngờ, không ngờ lại dễ dàng như vậy! - Lão bà thấp giọng cười khẽ, giả vờ tiếc hận!
Sau một khắc, Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy thần lực của hóa thân ngoại thân tu luyện lực lượng nguyên tố Tử Vong mà hắn cố ý để tràn ngập trong cơ thể, dưới những sợi tơ của lão bà bắn vào cánh tay hắn, thông qua những sợi tơ Tử Vong bắt đầu chui vào người lão bà này.
- Sức mạnh tuyệt vời biết bao. Ráng giết thêm hơn một trăm tên nữa là ta có thể đột phá tới Trung vị thần mạt kì rồi! - Mụ ra vẻ rất hưởng thụ, nói thì thào.
- Ừm, quả nhiên là một đường tắt. Chẳng trách nhiều người nguyện ý mạo hiểm như vậy! - Hàn Thạc dang rộng hai tay, giống như một miếng thịt bị căng trên bàn chông, xem tình cảnh tùy ý cho mụ muốn làm gì thì làm, nhưng khi nói chuyện thì không hề có ý gì sợ hãi cả.
Lão bà càng ngày càng tò mò về Hàn Thạc. Trước đây, những tiểu Thần bị mụ chế trụ hấp thu thần lực trong cơ thể, hoặc là sợ hãi bất chấp tất cả giãy dụa điên cuồng, hoặc dốc sức kêu la cứu mạng, hoặc nước mắt như mưa cầu xin mụ tha cho…
Song, trước giờ không có lấy một người nào khi thần lực từng giây từng phút bị người ta hấp luyện mà còn có thể thong thả như thanh niên trước mặt này!
- Ngươi… ngươi không sợ thật à?
Mụ có vẻ nghi hoặc khó hiểu, đánh giá Hàn Thạc vẻ quái dị, hỏi:
- Như những gì ta được biết, quá trình hấp thu thần lực cũng không thoải mái như ngươi biểu hiện. Quá trình này kỳ thật rất đau đớn thống khổ, chẳng lẽ không phải à?
- Ta từng nếm thử đủ loại đau đớn đáng sợ hơn nhiều. Đối với ta, loại đau đớn này thật sự không đủ giắt kẽ răng! - Hàn Thạc thản nhiên cười, có vẻ còn thoải mái hơn cả mụ, giống như hắn mới là người hấp luyện thần lực người khác, chứ không phải là một con cừu chờ mổ.
- Ngươi có lẽ chưa nếm thử quá trình này bao giờ. Đừng lo, ngươi chẳng mấy chốc sẽ có cơ hội nếm thử loại cảm giác này thôi! - Hàn Thạc nhếch miệng cười hắc hắc tà ác, nụ cười có vài phần tàn nhẫn, lại thêm tàn bạo.
“Ủa!”
Lão bà đột nhiên kinh hô. Mụ phát hiện ra không thể hấp thu thần lực trên người Hàn Thạc nữa. Việc này khác hẳn những gì mụ gặp phải trước đây, làm mụ nhịn không được phải kêu lên:
- Thần lực trong cơ thể ngươi chỉ có chút xíu vậy thôi à? Không có khả năng? Ngươi là một Hạ vị thần, không có khả năng chỉ có một chút thần lực như vậy, việc này là như thế nào!
- Đương nhiên, trong cơ thể ta đương nhiên không chỉ có chút thần lực như vậy!
Lúc này đổi thành Hàn Thạc nở nụ cười nanh ác, cặp mắt tàn nhẫn dán vào người mụ, âm độc lạnh lẽo nói:
- Đáng tiếc, ngươi rốt cuộc không hấp thu được chút nào nữa rồi!
Hóa thân ngoại thân tu luyện sức mạnh Tử Vong đã bị Hàn Thạc nhét vào trong Vạn Ma đỉnh. Vạn Ma đỉnh là một ma khí chí cường mà Ma tôn Cổ Thiên Tà lưu lại, cho dù không có vạn ma đầu để sử dụng, cũng không phải là vị Thần có thực lực Trung vị thần có thể làm rung chuyển được.
- Đừng giở trò với ta, bằng không ta cam đoan ngươi sẽ chết rất thảm đó! - Tình huống có chút quỷ dị làm mụ cảm thấy không thoải mái, nhìn Hàn Thạc chăm chăm nói vẻ băng giá.
- À, không có gì đâu. Ta chỉ lấy lại những gì thuộc về ta mà thôi!
Hàn Thạc nhún vai, tựa hồ muốn chứng minh cho mụ thấy, mấy sợi tơ Tử Vong mà mụ bắn ra lúc nãy căn bản không thể trói buộc được hành động của hắn.
- Làm ăn cần phải có lời. Ngươi mượn của ta cái gì, cũng nên phải trả lại tiền lời chứ, ngươi thấy đúng không?
- Ngươi… ngươi làm sao còn có thể cử động được? Không… không có khả năng… sao có thể như vậy được? - Lão bà gầy như cái thây ma đột nhiên gào lên như bệnh thần kinh, càng lúc càng cảm thấy Hàn Thạc rất quỷ dị.
- Không có việc gì là không có khả năng cả, ta vừa mới nói, quá trình đau đớn này ngươi chẳng mấy chốc có thể cảm giác được thôi!
Dưới cái nhìn chăm chú của mụ, Hàn Thạc nhếch miệng cười ha ha. Tâm thần vừa động, ma công trong Ma Anh đột nhiên vận chuyển, Ma Nguyên lực tràn đầy mọi tế bào khắp toàn thân.
“Gừ…” - Lão bà cả người run rẩy, khuôn mặt không ngừng vặn vẹo, đột nhiên phát ra tiếng rên sởn da gà, xem ra mụ đau đớn tới cực điểm rồi.