Mục lục
[Dịch] Đại Ma Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ thuốc men Hàn Thạc luyện chế ra được tiêu thụ trong một ngày, tiền lời chín vạn sáu ngàn hắc tinh tệ làm hắn sướng lâng lâng, thầm nghĩ có hắc tinh tệ này thì hắn ít nhất không cần lo lắng gì cả trong vòng hơn mười năm.

Những người mua hàng còn dặn đi dặn lại, rồi lục tục rời Thiên Cơ Dược Tề. Tạp Mai Lệ Tháp thấy Hàn Thạc bán sạch tất cả thuốc men xong, cũng vội vàng trở lại gia tộc Tái Nhân Đặc, tiếp tục luyện hóa thuốc mà Hàn Thạc luyện riêng cho nàng.

Đợi cho tất cả mọi người ai nấy đều đi khỏi, Hàn Thạc mới nhớ tới Đường Na từng đi với vài thanh niên gia tộc Lai Phất Tư tới đây, hắn còn tưởng rằng nàng dẫn hai người Y Phù, Khải Kỳ tới để cảm tạ hắn, mà hoàn toàn không nghĩ là Đường Na tới đây chuẩn bị hỏi tội.

Đường Na không tiến vào Thiên Cơ Dược Tề làm cho hắn hơi nghi hoặc, vốn hắn còn luyện chế vài món thuốc riêng cho Đường Na đợi nàng tới lấy, không ngờ Đường Na lại lẳng lặng đi. Hàn Thạc cũng không suy gì nghĩ nhiều, cảm thấy nàng nhất định là cảm thấy chỗ này có nhiều người, chuẩn bị ngày khác sẽ trở lại.

Chín vạn sáu ngàn hắc tinh tệ, quả thật là một khoản tiền to!

Hàn Thạc đóng cửa Thiên Cơ Dược Tề, mang số hắc tinh tệ trong không gian giới chỉ ra đếm đi đếm lại, cười hỉ hả không ngừng, lẩm bẩm:

- Chín vạn sáu ngàn hắc tinh tệ, cũng đủ mua một trang viên ở Ám Ảnh thành, hơn nữa còn rất tiện nghi nữa, sướng thật...

Tất cả dược tài thu lượm được từ khi tới Chúng Thần đại lục toàn bộ đều dùng vào đống thuốc men này rồi, mặc dù giúp cho Hàn Thạc đổi được chín vạn sáu ngàn hắc tinh tệ, nhưng nếu muốn tiếp tục làm tiền, hắn không thể không tiếp tục thu lượm nguyên liệu.

Tài liệu luyện đan chỉ có Hàn Thạc biết, không có biện pháp. Hắn phải tự mình làm thôi, lại treo bảng tạm thời đình chỉ bán hàng ở Thiên Cơ Dược Tề, rồi Hàn Thạc rời Ám Ảnh thành, đi tới vài dãy núi xung quanh.

Bốn phía Ám Ảnh thành toàn bộ đều là những vùng núi non chập chùng, bên trong sinh trưởng rất nhiều loại dược tài mà Hàn Thạc cần. Đã có kinh nghiệm trước kia, lần này hắn chỉ chọn những loại mình cần, lang thang trong vùng núi non hơn một tháng.

Những ma đầu bên trong Vạn Ma đỉnh được Hàn Thạc phóng ra, hắn lập tức có mười mấy con mắt, như vậy tốc độ thu thập dược tài sẽ được đề cao gấp mười lần. Ngắn ngủi hơn một tháng, Hàn Thạc lần lượt đi chung quanh mấy quả núi lớn, thu lượm dược tài đầy hai không gian giới chỉ, xem ra cũng đủ cho hắn luyện đan một năm.

Bởi vì ở rất gần Ám Ảnh thành, bên trong những quả núi chung quanh cơ hồ không có hung hiểm gì. Những thế lực địch quân hoặc Liệp Thần giả đều không dám lảng vảng ở vùng núi xung quanh. Hàn Thạc thu thập dược tài hơn một tháng, tổng cộng gặp được năm mươi bảy Thần Vệ Ám Ảnh thành, bọn họ đi thành những tiểu đội, thường xuyên tuần tra bên trong, phòng ngừa địch nhân xâm lấn.

Những Thần Vệ này rất nhiều người không biết Hàn Thạc, ngay từ đầu còn nghĩ là hắn rất khả nghi, nhưng khi Hàn Thạc đem huy chương mà Hoa Lai Sĩ thành chủ Ám Ảnh thành ban cho hắn ra, tất cả những Thần Vệ này đều vô cùng cung kính với hắn, chẳng những lập tức xin lỗi Hàn Thạc, thậm chí còn hồi báo những dị thường gần đây ở khu vực xung quanh hắn. Họ nghĩ rằng hắn là người của gia tộc Tái Nhân Đặc.

Một tháng đảo mắt đã trôi qua, đến khi Hàn Thạc trở lại Thiên Cơ Dược Tề, đột nhiên hắn trợn tròn mắt.

Hàn Thạc không sao ngờ được Thiên Cơ Dược Tề của hắn lại bị người ta phá nát. Vừa vào cửa hàng, hắn phát hiện ra tất cả những thứ ở tầng một tầng hai đều bị đập phá, những chai lọ luyện chế chuyên dụng mà Hàn Thạc mua sắm bây giờ toàn bộ trở thành những mảnh vụn, vung vãi cả sàn nhà.

Đến cả những tháp kết giới ở tu luyện tràng tầng thứ ba, những hòn đá năng lượng bên trong cũng đã bị người ta đập nát, từ tầng một đến tầng ba, cả Thiên Cơ Dược Tề đều tan hoang. Hàn Thạc càng nhìn càng tức giận trong lòng, không biết rốt cuộc là ai thừa dịp hắn vắng nhà mà làm loại việc vô sỉ như vậy.

Hàn Thạc âm trầm, từ tầng một đi lên tầng ba, lại từ tầng ba đi xuống tầng một, âm thầm nghĩ ngợi xem ai có thể làm những việc thế này nhất.

Hắn trước hết là nghĩ tới hai huynh muội Khải Kỳ và Y Phù của gia tộc Lai Phất Tư, hai người này là người hắn đắc tội đầu tiên khi đi tới Chúng Thần đại lục, tiếp theo tên thanh niên tóc vàng Ai Mông lần trước từng đi với Cơ Nhã đến đây. Lúc trước Ai Mông từng cố ý phá cửa hàng, nhưng lại được An Ni Tháp kịp thời xuất hiện mà phẫn hận ngừng lại, người này bị hiềm nghi lớn nhất.

Trừ những người này, Hàn Thạc không nghĩ ra còn có ai lại ra tay với cửa hàng của hắn. Thời gian hắn tới Ám Ảnh thành cũng không dài, tổng cộng cũng không đắc tội với quá nhiều người.

Hàn Thạc vừa về, chẳng mấy chốc An Ni Tháp đã biết. Hắn dẫn một đội Thần Vệ đến nơi, thấy Hàn Thạc ngồi trên ghế gãy, mặt âm trầm không nói một lời. An Ni Tháp cả kinh, vội vàng thể hiện vẻ mặt đau khổ nói giải thích cho Hàn Thạc:

- Việc này phát sinh bảy ngày trước, hẳn là vào đêm khuya, ban đêm chúng ta đều trở về doanh trại do đó không biết tình huống, hôm sau khi đi tới thì cửa hàng đã thành hình dạng này rồi!

- Có đầu dây mối nhợ gì không? - Hàn Thạc ngồi trên cái ghế gãy hơi lúc lắc, lạnh mặt hỏi An Ni Tháp.

An Ni Tháp cười khổ lắc lắc đầu, nói:

- Chúng ta tra xét vài ngày rồi, căn bản không phát hiện ra dấu vết người nào, không biết đây là ai đã hạ thủ. Tạp Mai Lệ Tháp tiểu thư còn chưa ra khỏi tu luyện tràng. An Đức Liệt đại nhân lên tiếng, nói là muốn giữ lại hiện trường chờ ngươi trở về, do đó chúng ta không dám dọn dẹp, một vài người muốn lấy lòng ngươi cũng không dám lộn xộn

Hàn Thạc tin nếu nơi này không được An Đức Liệt lên tiếng, chắc không ít quý nhân đại gia tộc không tiếc tiền nguyện ý mua lòng hắn, nhất định sẽ rất vui lòng mà sửa chữa lại toàn bộ nơi này, thậm chí còn hoa lệ hơn cả trước kia ấy chứ. Như vậy, khi hắn trở về chắc sẽ không thấy được tình huống trước mắt nữa.

- Có biết thân phận của Ai Mông lần trước tới cửa hàng ta không? - Trầm mặc một chút, Hàn Thạc nhìn An Ni Tháp, nhíu mày hỏi.

- Hắn là người của gia tộc Bố Lặc, nhưng tên kia cũng không phải họ hàng trực hệ của gia tộc đó. Tiểu tử này cũng không có địa vị gì lớn ở gia tộc Bố Lặc. Việc ngươi bên này vừa xuất hiện, ta cũng nghĩ tới tiểu tử đó trước tiên, cũng từng điều tra, nhưng thời gian đó hắn căn bản không có ở Ám Ảnh thành, hẳn là không phải hắn làm đâu. Mặt khác, lá gan tiểu tử đó cũng không lớn như ngươi tưởng tượng đâu, theo ta được biết, từ sau khi hắn biết ngươi có quan hệ với Tạp Mai Lệ Tháp tiểu thư, hắn không dám có bất kỳ chủ ý nào với cửa hàng của ngươi nữa. - An Ni Tháp phân tích cho Hàn Thạc.

Nghe hắn nói thế, trong lòng Hàn Thạc càng nghi hoặc hơn, dựa theo lời An Ni Tháp, Ai Mông không có lá gan này. Theo những quan sát của Hàn Thạc ngày đó về Ai Mông, tựa hồ đích xác là như thế, nếu không phải Ai Mông, vậy là ai đây?

- Được rồi, cám ơn. - Trầm tư trong chốc lát, Hàn Thạc đột nhiên quay sang cảm ơn An Ni Tháp.

- Không có gì... không có gì...

An Ni Tháp cũng cười, chủ động đề nghị:

- Muốn ta tìm người giúp ngươi sửa chữa cửa hàng một chút không, ta biết một vài người chuyên môn về phương diện này ở Ám Ảnh thành, ngươi thấy như thế nào?

- Vậy phiền ngươi rồi, ừm, đây là năm trăm hắc tinh tệ, nếu không đủ ngươi tới gặp ta lấy thêm. - Hàn Thạc nhìn không thấy manh mối gì trong cửa hàng bể tan tành, nhưng cửa hàng này vẫn phải tiếp tục khai trương. Hắn tiện tay đưa cho An Ni Tháp năm trăm hắc tinh tệ, chứng tỏ muốn nhờ hắn hỗ trợ về việc xây dựng lại nơi này.

- Yên tâm đi, ta sẽ làm thỏa đáng cho ngươi! - An Ni Tháp nhận tinh tệ của Hàn Thạc, rồi lập tức vỗ ngực cam đoan.

- Tốt lắm, nơi này giao cho ngươi, ta đi ra ngoài có chút việc. - Hàn Thạc tin An Ni Tháp sẽ làm tốt mọi việc ở đây, cười cười gật đầu chào hắn rồi rời Thiên Cơ Dược Tề.

Ở Ám Ảnh thành, Hàn Thạc tổng cộng đắc tội với mấy người, không phải Ai Mông thì Hàn Thạc lập tức nghĩ tới hai huynh muội Khải Kỳ và Y Phù. Vừa nghĩ tới hai người này, trong lòng hắn càng tức giận hơn, thầm nghĩ lần trước nếu không có ta mở miệng giải thích, Y Phù đã bị hủy dung rồi, ngươi không cảm ơn ta thì thôi, lại còn dám âm thầm hạ thủ cửa hàng ta, tưởng là ta dễ bị ăn hiếp lắm hả?

Sau đó, Hàn Thạc đi tới gia tộc Lai Phất Tư.

Hai Thần Vệ gia tộc Lai Phất Tư nhận ra Hàn Thạc ngay. Mấy ngày nay danh khí của hắn ở Ám Ảnh thành được rất nhiều đệ tử gia tộc Lai Phất Tư đàm luận, hai người vừa thấy Hàn Thạc đến, lập tức nhận ra hắn ngay, thái độ trở nên rất thân thiện, đón tiếp hắn từ xa.

- Ha ha, không ngờ tiên sinh lại là một dược tề sư khó lường. Gần đây dược tề của tiên sinh bên trong thành bị người ta tranh nhau đến phát điên! - Tên Thần Vệ từng nhiệt tình giới thiệu cho Hàn Thạc về các đệ tử gia tộc Lai Phất Tư lúc trước, cười khà khà nói.

- Lần trước còn may mà được hai vị đại ca nhắc nhở, một bình dược tề nho nhỏ này cũng không đủ kính ý!

Hàn Thạc đương nhiên cũng nhớ tới hai Thần Vệ nhiệt tình này, tiện tay tặng ngay hai bình Hồi Nguyên đan.

- Đa tạ đa tạ. - Trên mặt hai Thần Vệ tràn đầy nụ cười tươi hơn hớn. Chúng cũng biết bình Hồi Nguyên đan trước mắt giá trị như thế nào ở Ám Ảnh thành. Một bình nho nhỏ này có giá tương đương với ba năm bổng lộc của họ. Không vui mới là lạ!

- Tiên sinh tìm Đường Na tiểu thư hả? Đáng tiếc, Đường Na tiểu thư đi Thần Vực Thời Không không lâu, trong vòng một năm khẳng định là không về đâu! - Tên Thần Vệ vô cùng cẩn thận nhận bình Hồi Nguyên đan của Hàn Thạc, rồi có chút tiếc nuối nói với hắn.

Hàn Thạc cũng không biết Đường Na khi hắn vừa rời Thiên Cơ Dược Tề đến vùng núi chung quanh thu thập dược tài từng nhiều lần đến Thiên Cơ Dược Tề tìm kiếm hắn, muốn hỏi rõ việc phát sinh với Y Phù lúc trước, thuận tiện lưu lại cảm tình với hắn, cũng chuẩn bị giúp gia tộc Lai Phất Tư mua số lượng thuốc men của hắn.

- Hả? Đường Na vắng nhà à...

Vừa nghe nói Đường Na vắng nhà, Hàn Thạc bắt đầu do dự xem có muốn tiến vào nhà Lai Phất Tư không, dù sao ở gia tộc Lai Phất Tư hắn cũng chỉ biết có Đường Na, nếu nàng vắng nhà, rất nhiều việc cũng khó nói.

- Chào… đây không phải là Bố Lai Ân sao, sao ngươi đến trước cửa mà không vào, vào đây một chút, đi vào rồi nói. - Thanh âm vồn vã không hợp thời từ xa vẳng đến, Đằng Phi trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Hàn Thạc, xem bộ rất quen với hắn, vừa đi tới đã lôi kéo Hàn Thạc vào trong gia tộc Lai Phất Tư.

Hàn Thạc cơ hồ bị Đằng Phi kéo xệch vào trong, lúc này có muốn rời đi thì có vẻ hay lắm, chỉ có nước cùng Đằng Phi đi vào.

- Đường Na và ca ca nàng đi Thần Vực Thời Không rồi, chắc phải một thời gian nữa mới về, mấy bữa trước ta và Đường Na còn đặc biệt tới tìm ngươi, đáng tiếc ngươi cũng không có ở Thiên Cơ Dược Tề... - Trên đường đi Đằng Phi vừa cười hà hà vừa nói cho Hàn Thạc biết một vài tình huống của Đường Na, rồi lôi hắn đi thẳng tới tu luyện tràng lần trước.

- Đường Na vắng nhà, ta nên sớm đi, ta tới đây chỉ để kiếm nàng thôi. Ở gia tộc Lai Phất Tư, ngoại trừ Đường Na ta không quen những người khác, hay là thôi vậy. - Hàn Thạc đột nhiên dừng lại, không để Đằng Phi tùy ý lôi kéo.

- Đã đến rồi, vậy nên nói chuyện với ta một chút, ta ở trong gia tộc Lai Phất Tư mấy ngày gần đây cũng càng ngày càng khó chịu. Hai huynh muội kia đích xác không phải người có thể nói chuyện được, ở chung với họ không thích chút nào!

Từ lần trước Đằng Phi không cùng đứng chung phe với Khải Kỳ và Y Phù, quan hệ giữa ba người không còn được tốt đẹp như trước. Trong lòng Đằng Phi cũng coi thường hai huynh muội Khải Kỳ, tự nhiên không cố gắng làm hòa hoãn quan hệ song phương, ngược lại dứt khoát vạch giới tuyến quan hệ giữa song phương, quyết định phải thiết lập quan hệ tốt với Đường Na và Hàn Thạc.

Đằng Phi đang lải nhải nói chuyện đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy Khải Kỳ vẻ mặt tức giận đùng đùng đang từ cửa tu luyện tràng nhìn hắn và Hàn Thạc. Y Phù trên mặt đầy mồ hôi, cũng oán hận trừng mắt nhìn hai người.

- Ngươi còn dám tới nhà chúng ta hả? - Y Phù vừa thấy Hàn Thạc, tức giận không có chỗ phát tiết, lúc này quát lạnh.

- Ta đến tìm Đường Na, mắc mớ gì tới ngươi! - Thấy thái độ Y Phù không nhìn được tốt xấu, làm Hàn Thạc càng thêm giận dữ. Đối với loại nữ nhân không có não này, hắn cũng chẳng thèm nể mặt.

- Ngươi... Lần trước ngươi đánh ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi, hôm nay lại tới nhà chúng ta càn rỡ, chẳng lẽ ngươi muốn chết phải không? - Y Phù vô cùng giận dữ.

- Ta không thèm so đo với nữ nhân không có đầu óc, xem ra gia tộc Lai Phất Tư này quả nhiên không hoan nghênh ta, ta nên sớm ra ngoài. - Phất phất tay, Hàn Thạc cũng mặc kệ Y Phù, cảm thấy nếu mình gây gổ với loại nữ nhân này thì rất không có ý tứ, huống chi nơi này lại là gia tộc Lai Phất Tư, nếu gây gổ ở đây thì mình chỉ có thiệt.

- Chỉ là một Hạ vị thần, nhờ vào việc luyện chế một vài loại thuốc men, khi nào đến phiên ngươi kiêu ngạo ở trong Ám Ảnh thành. Hừ, đáng đời cửa hàng bị người ta phá, đây là kết cục của ngươi, ha ha... - Khải Kỳ lạnh lùng nhìn Hàn Thạc nãy giờ, đột nhiên cười ha hả vẻ sảng khoái.

Hàn Thạc đang chuẩn bị quay đầu bước đi, vừa nghe Khải Kỳ nói như vậy, lập tức khựng người, lạnh lùng nhìn gã đang cười lớn, hỏi:

- Có phải là ngươi làm không?

Khải Kỳ rùng mình, cười lạnh nói:

- Mắc gì tới ngươi, ha ha... ngươi không cần biết có phải là ta làm không, tóm lại việc phá cửa hàng ngươi là rất đúng!

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc không nhiều lời, vẻ mặt âm trầm bỏ qua tiếng gọi của Đằng Phi, quay đầu bước đi trong tiếng cười của Khải Kỳ.

Màn đêm buông xuống, ba cửa hàng bán tinh thạch năng lượng trong danh mục của Ngải Phất Lí trong gia tộc Lai Phất Tư, thực chất chính là do hai huynh muội Khải Kỳ và Y Phù quản lý xảy ra vụ nổ lớn, tổng cộng bảy tên Thần Vệ gia tộc Lai Phất Tư bị thương, hàng hóa tinh thạch năng lượng trị giá ba vạn hắc tinh tệ hoàn toàn bị hủy diệt.

Sáng sớm ngày thứ hai, Khải Kỳ nghe nói về việc này vô cùng giận dữ, lửa giận bốc cao ba trượng, nhảy đông đổng gào lên:

- Là hắn, nhất định là hắn. Ta phải tìm hắn tính sổ!

Vừa nói xong, Khải Kỳ dẫn một đội Thần Vệ trực thuộc mình không nói với phụ thân hắn Ngải Phất Lí một tiếng, nhằm thẳng về phía Thiên Cơ Dược Tề của Hàn Thạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK