Ngày thứ hai.
Hàn Thạc còn đang mơ mơ màng màng, chưa tỉnh ngủ hẳn thì bỗng cánh cửa nhỏ của kho tạp phẩm bị đẩy tung ra kêu “binh” một tiếng. Tiểu mập mạp Kiệt Khắc vừa bước vào liền vọt tới lay hắn, rồi ngay lúc hắn vừa bị lay tỉnh thì hưng phấn giục ầm ầm:
- Bố Lai Ân, dậy, dậy nhanh lên, có kịch hay xem rồi!
Hàn Thạc còn đang ngái ngủ. Hắn vừa mới nằm mơ thấy mình sai khiến Tiểu Khô Lâu đi đánh tiểu ma nữ Lỵ Toa, giấc mộng còn chưa kịp hoàn thành thì đã bị Kiệt Khắc đánh thức nên bất mãn hỏi:
- Vẫn còn sớm lắm mà, có chuyện gì thế?
Hai mắt mở to tròn xoe như hạt đậu ánh lên tia hưng phấn, Kiệt Khắc cười ha ha nói:
- Bố Lai Ân, tiểu ma nữ Lỵ Toa không biết làm thế nào mà triệu hoán được một Tiểu Khô Lâu rất kỳ quái. Tiểu Khô Lâu này không chịu nghe lời, sáng sớm nay chẳng hiểu xảy ra chuyện gì lại gây ra những tiếng “bùm bùm” trong phòng cô nàng. Sau đó Tiểu Khô Lâu bỏ chạy về hướng Quang hệ ma pháp học viện, Lỵ Toa thục mạng đuổi theo sau. Ách! Ta thề là ta ở Vong Linh học viện lâu như vậy nhưng vẫn chưa từng thấy qua Tiểu Khô Lâu nào chạy nhanh như thế, hắn còn có bảy cái cốt thứ giống như cái cánh vậy!
Hàn Thạc lúc mới nghe chuyện thì thấy rất khoái chí nhưng đến khi Kiệt Khắc nói xong thì sắc mặt tái xanh. Hắn chợt nhớ ra điều gì đó liền quay ngoắt lại nhìn vào một cái thùng đựng nước nhỏ, thấy các loại nước với đủ loại màu sắc chứa bên trong thùng không biết từ khi nào đã biến thành màu đen như mực, Tiểu Khô Lâu và cả bảy thanh cốt thứ ngâm trong đó toàn bộ đã biến đi mất tiêu.
Không thể nào! Hôm qua hắn mới dùng phương pháp luyện ma bảo chế luyện nó, sau đó hình như trong giấc mộng mơ mơ màng màng hắn đã hạ lệnh cho nó đi giáo huấn Lỵ Toa. Chẳng phải luyện chế ma bảo này phải cần ba mươi sáu ngày hay sao? Vì sao lại thành ra như vậy? Chẳng lẽ là vì mình dùng bừa cốt thứ làm nguyên liệu thay thế cho Âm Ma khiến cho ma nguyên lực không đủ hay sao? Nghĩ đến đây, Hàn Thạc thấy ớn lạnh trong lòng, bỗng nhiên từ trên giường bật dậy, ngay cả công việc buổi sáng là lau chùi tượng đá cũng không làm, túm lấy Kiệt Khắc chạy về phía Quang hệ ma pháp học viện.
Hàn Thạc vừa chạy vừa lo lắng. Hắn không phải là đệ tử chính thức của Vong Linh hệ ma pháp, cũng không giống như bọn họ là triệu hoán những sinh vật lạnh lùng và cơ bản là không quan tâm đến sự sống chết của chúng. Trong thời gian qua, Tiểu Khô Lâu vẫn trợ giúp Hàn Thạc đi đổ rác, tiết kiệm cho hắn khá nhiều sức lực. Hàn Thạc bất tri bất giác đã có cảm tình đối với Tiểu Khô Lâu này, tự nhiên cũng không hy vọng nó xảy ra chuyện gì.
Không phải chỉ có hai người Hàn Thạc và Kiệt Khắc mà một vài đệ tử Vong Linh hệ khác sắc mặt cổ quái cũng đang đi về phía Quang hệ ma pháp học viện, trên đường đi không ngừng nói chuyện “ríu ra ríu rít”.
- Thật là quái lạ nha, ở đâu ra cái tên Tiểu Khô Lâu toàn thân màu đen xì, trên lưng còn có bảy thanh cốt thứ, thật không biết làm sao mà Lỵ Toa lại triệu hồi ra được? - Ngải Mễ vừa rảo bước vừa nói.
- Đúng vậy, điều kỳ quái hơn chính là Tiểu Khô Lâu này bất ngờ lại bỏ chạy rất nhanh chứ. Ối trời ơi, chẳng lẽ tinh thần lực của Lỵ Toa cường đại hơn chúng ta, khô lâu chiến sĩ được triệu hoán ra cũng khác biệt với của chúng ta sao? - A Tây Na cũng rất ngạc nhiên, cùng với Ngải Mễ vừa chạy nhanh về phía Quang hệ ma pháp học viện, vừa chuyện trò to nhỏ.
Sơ cấp ma pháp sư Bối Lạp chạy ở bên cạnh, nghe được A Tây Na nói như vậy, không khỏi khẽ cau mày, hừ một tiếng:
- Ta cũng là sơ cấp ma pháp sư, cho đến giờ cũng chưa từng triệu hoán được một khô lâu kỳ lạ như vậy, quái lạ hơn chính là Tiểu Khô Lâu này lại không nghe lời người triệu hoán nó, điều này căn bản không hợp với lẽ thường.
......
Hàn Thạc vẫn chạy song song với Kiệt Khắc nhưng tai lại dỏng lên nghe các đệ tử Vong Linh hệ bên cạnh nói chuyện. Qua câu chuyện của đám đệ tử này, Hàn Thạc hiểu rằng phương pháp luyện ma bảo đã luyện thành Tiểu Khô Lâu của mình là cực kỳ không tầm thường. Trong lòng thầm lo lắng, Hàn Thạc thử dùng tinh thần lực liên lạc với Tiểu Khô Lâu, phát hiện ra là liên lạc thì vẫn có thể nhưng không biết có phải vì được luyện chế theo phương pháp luyện chế ma bảo hay không mà mặc dù hắn đã ra lệnh nhưng Tiểu Khô Lâu tựa hồ như không nhận được, vẫn tiếp tục chạy ngược chạy xuôi ở đằng xa.
Quang hệ ma pháp học viện không ít đệ tử như Vong Linh hệ. Quang hệ tại ma vũ học viện Ba Bỉ Luân là một hệ lớn và có rất nhiều đệ tử kiệt xuất. Hơn nữa, từ trước đến nay đệ tử Quang hệ ma pháp rất ghét đệ tử Hắc Ám hệ, có thể là do Quang hệ ma pháp cùng Hắc Ám hệ ma pháp là hai hệ đối lập. Đặc biệt là đệ tử Vong Linh hệ ma pháp càng bị người của Quang hệ ghét hơn. Quang hệ ma pháp còn có tác dụng khắc chế đối với ma pháp Vong Linh hệ.
Rất nhiều ma pháp Quang hệ đều có lực sát thương rất lớn đối với các sinh vật Hắc Ám do Vong Linh pháp sư triệu hoán, thậm chí nói Quang hệ ma pháp chính là khắc tinh của Vong Linh hệ cũng không sai. Sau khi quay trở về Vong Linh hệ, Hàn Thạc hiểu biết thêm rất nhiều tri thức. Từ miệng đám đệ tử Vong Linh hệ biết được những kiến thức thông thường về cách chế tác thì trong lòng càng thêm lo lắng cho Tiểu Khô Lâu của mình.
Hàn Thạc lôi Kiệt Khắc chạy thẳng một mạch với tốc độ rất nhanh. Hắn tuy thân thể gầy yếu nhưng chạy còn nhanh hơn so với một số đệ tử Vong Linh hệ khác, làm cho những đệ tử Vong Linh hệ bị hắn bỏ lại phía sau đều giật nảy mình, thầm nghĩ: “Sau khi nổi điên, thể lực của tên đần độn này trở nên tốt như vậy từ khi nào chứ?”
Khi Hàn Thạc kéo Kiệt Khắc chạy đến chỗ các đệ tử Quang hệ ma pháp thì Kiệt Khắc đã mệt đờ cả người, ngồi bệt xuống đất thở phì phò cuống quít kêu la:
- Bố Lai Ân, ngươi chạy thật là nhanh a, ta bị ngươi kéo chạy nhanh đến mệt chết đi được, thế mà trên đầu ngươi ngay cả một giọt mồ hôi cũng chẳng có.
Lúc này, toàn bộ chú ý của Hàn Thạc đều tập trung vào Tiểu Khô Lâu đang chạy ngược chạy xuôi trong Quang hệ ma pháp học viện nên cũng không để tâm đến nỗi oán hận của Kiệt Khắc. Trên quảng trường ma pháp trung ương của Quang hệ ma pháp học viện, một Tiểu Khô Lâu thấp bé, toàn thân đen như mực, trên lưng có bảy thanh cốt thứ, tay cầm thanh cốt đao u quang lóe lên lấp lánh hình dáng như thanh chủy thủ nhỏ, đang chạy loạn khắp nơi trong quảng trường.
Xương cốt màu đen trên thân Tiểu Khô Lâu trải qua sự luyện hóa của Hàn Thạc trở nên đen sì sì, tựa hồ lóe lên một quầng sáng nhàn nhạt, mấy thanh cốt thứ trên lưng thoạt nhìn rất tự nhiên, không có bất cứ điểm nào gây ra cảm giác không phù hợp, giống như vốn đã có sẵn như thế. Khi nó chạy, hai cẳng chân nhỏ giống như lò xo liên tục chuyển động, bảy thanh cốt thứ trên lưng không ngừng vỗ đập theo nhịp bước chân, mặc dù không thể giúp nó bay lên, nhưng dường như cũng tạo ra tác dụng trợ lực khiến cho tốc độ của nó trở nên mau lẹ hơn nhiều. Tiểu ma nữ Lỵ Toa đuổi theo đằng sau, dùng mấy loại Vong Linh ma pháp cũng không thể đánh trúng nó.
Trên quảng trường của Quang hệ ma pháp học viện có không ít đệ tử Quang hệ ma pháp, còn có một vài cột đá rất lớn điêu khắc hoa văn tinh xảo. Tiểu Khô Lâu ở giữa đám ma pháp đệ tử và các cột đá luồn lách qua lại, thân hình linh hoạt quỷ dị không thể tả được, làm cho tiểu ma nữ Lỵ Toa cũng phải bó tay.
Hàn Thạc thấy tốc độ của Tiểu Khô Lâu đột nhiên nhanh nhẹn linh hoạt như vậy thì trong lúc nhất thời cũng hơi sửng sốt, nhưng sau đó nhanh chóng tập trung tinh thần lực muốn ra lệnh cho Tiểu Khô Lâu trở về kho tạp phẩm của hắn, chỉ tiếc Tiểu Khô Lâu tựa hồ căn bản không tiếp thu mệnh lệnh tinh thần của Hàn Thạc, vẫn tiếp tục luồn lách rất nhanh giữa các cột đá và đệ tử Quang hệ ma pháp như cũ, làm cho cả đám đệ tử này đều lớn tiếng hò hét lẫn nhau chạy đuổi theo náo loạn cả lên .
Quảng trường hết sức hỗn loạn.
- Lỵ Toa, Vong Linh hệ các ngươi gần đây thật sự càng ngày càng ngạo mạn, dám công nhiên đưa Hắc Ám sinh vật dơ bẩn này đến Quang hệ ma pháp học viện chúng ta, có phải là do lần trước thua ở trong tay ta không phục, giờ muốn thừa cơ thể hiện một chút lợi hại của khô lâu chiến sĩ phải không? - Sơ cấp Quang hệ ma pháp sư Ngải Lâm nhìn Lỵ Toa với vẻ khiêu khích, lạnh lùng hỏi.
Ngải Lâm mười bảy tuổi, tóc ngắn gọn gàng màu xanh nhạt, mái tóc lòa xòa lên trên vầng trán xinh đẹp, đôi mắt màu xanh nước biển giống như hai viên ngọc bích trong sáng, mặc một chiếc Quang hệ ma pháp bào trắng tinh, quanh ngực có gắn những viên bảo thạch hình thoi màu lam ánh lên những tia sáng xanh bí ẩn, kết hợp với ánh mắt của nàng làm cho nàng trông càng thêm xinh.
Không ngờ nàng cũng là một tiểu mỹ nữ, Hàn Thạc ngay lập tức dán mắt nhìn Ngải Lâm, trong lòng ngấm ngầm so sánh giữa nàng và tiểu ma nữ Lỵ Toa, phát hiện Ngải Lâm so với Lỵ Toa chẳng hề thua kém chút nào, hơn nữa bộ ngực đã bắt đầu nhô cao, nổi rõ hơn Lỵ Toa rất nhiều.
- Ngải Lâm, chuyện của ta không cần ngươi xen vào, đừng tưởng rằng ngươi là người của gia tộc Khảm Phổ Lâm thì ta sẽ sợ ngươi. - Lỵ Toa tạm thời ngừng truy đuổi Tiểu Khô Lâu, cũng hừ lạnh một tiếng, quay sang phía Ngải Lâm nói.
- Hừ, Hắc Ám sinh vật dơ bẩn, tuyệt đối được phép xuất hiện tại Quang hệ ma pháp học viện thần thánh. Vì ngươi đã không đủ khả năng bắt nó về, thế thì ta giúp ngươi một tay vậy!
Ngải Lâm vẻ mặt thánh khiết giang hai tay ra, chậm rãi niệm chú ngữ ma pháp:
- Hỡi quang nhận sắc bén, hãy hóa thành trường kiếm tịnh hóa tà ác, trảm phá sinh mệnh hèn mọn này - Quang Kiếm Trảm!
Ngải Lâm vừa niệm xong chú ngữ ma pháp thì một thanh trường kiếm tinh thuần do quang mang lóa mắt hóa thành liền hiện ra, theo sự chỉ huy của Ngải Lâm nhanh chóng vọt tới Tiểu Khô Lâu. Tiểu Khô Lâu của Hàn Thạc một mực trốn đông núp tây, ngay khi Lỵ Toa vừa mới ngừng đuổi thì cũng ngẩn người đứng lại, tựa hồ không kịp phản ứng đối với Quang Kiếm Trảm của Ngải Lâm, bị kiếm quang trực tiếp đâm vào khung xương ngực.
Đúng lúc bị kiếm quang đâm vào, khung xương màu đen sì sì tựa hồ đột nhiên phát ra u quang yếu ớt. Sau khi kiếm quang tan biến đi không còn nhìn thấy nữa, từ ngực Tiểu Khô Lâu bốc lên một luồng khói đen nhàn nhạt. Nó bị đánh trúng một kiếm, bộ xương gầy nhỏ lắc la lắc lư một lúc rồi lại đứng vững vàng, cầm thanh tiểu chủy thủ lấp lóe lãnh quang nhìn dọc nhìn ngang như muốn tìm xem kẻ nào vừa đánh mình.
- Ồ, Hắc Ám sinh vật này bị thánh quang của Quang hệ ma pháp đánh trúng mà cũng không bị phá nát kìa!
- Đúng, đúng ! Thật là kỳ lạ quá. Quang hệ ma pháp chính là khắc tinh của Hắc Ám sinh vật mà, bộ xương của nó hẳn là phải bị thánh quang hóa thành tro bụi mới đúng chứ. Có chuyện gì đó đã xảy ra!
- Ồ, chẳng lẽ Vong Linh hệ đã nghiên cứu tạo ra Hắc Ám sinh vật không sợ thánh quang của Quang hệ ma pháp chiếu rọi rồi à? Có khả năng như vậy sao? Nếu thật thế, Hắc ám sinh vật của Vong Linh hệ chẳng phải là quá lợi hại sao?
......
Hàn Thạc nhìn khắp tứ phía, phát giác các đệ tử Quang hệ ma pháp đứng chung quanh đều lộ vẻ mặt kinh hãi, không dám tin vào Tiểu Khô Lâu đang nhìn dọc nhìn ngang kia. Hắc ám sinh vật Vong Linh hệ một khi bị ma pháp Quang hệ đánh trúng thì không chỉ bị lực công kích vật chất thông thường mà còn phải chịu thêm các thương tổn khác, làm cho Vong Linh sinh vật cao cấp sẽ bị mục nát thân thể, còn sinh vật cấp thấp như khô lâu chiến sĩ chắc chắn sẽ lập tức hóa thành tro bụi tan biến mất.
Nhưng lúc này, Tiểu Khô Lâu được Hàn Thạc dùng phương pháp luyện ma bảo luyện chế thành đã phá vỡ những tri thức thông thường về ma pháp đó, chứng minh cho đệ tử Quang hệ và Vong Linh hệ rằng một chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy lại có thật. Những tiếng hò hét không ngừng phát ra từ miệng các đệ tử Quang hệ ma pháp, ngay cả Lỵ Toa ở trong đám người này cũng ngây ngốc, hiển nhiên là bị Tiểu Khô Lâu dũng mãnh này làm cho khiếp sợ.
Bất quá trong khi mọi người ở đây đều kinh ngạc, Tiểu Khô Lâu sau khi nhìn ngược nhìn xuôi một hồi lâu, rốt cục đã tìm được ai là người đánh nó, năm ngón xương cầm lấy tiểu cốt đao tỏa ra hàn quang lấp lánh lao về phía Ngải Lâm, bảy thanh tiểu cốt thứ vỗ đập rất nhanh, cộng thêm tốc độ kinh người không thể có của khô lâu chiến sĩ, vọt đến trước mặt Ngải Lâm, cầm chắc tiểu cốt đao trong tay hướng về phía Ngải Lâm đang hoảng hốt lo sợ chém mạnh xuống.
Ngải Lâm hoảng sợ đến biến sắc, thấy Tiểu Khô Lâu trong nháy mắt vọt tới trước mặt thì biết rằng không còn đủ thời gian để đọc chú ngữ thêm một lần nữa, nên nhanh chóng sử dụng toàn lực tránh sang bên trái nhưng vẫn nghe được tiếng dao đâm soạt một cái, sau đó Ngải Lâm hét toáng lên. Vì Ngải Lâm tránh né quá nhanh, một đao này của Tiểu Khô Lâu chém ra không trúng được Ngải Lâm, mà lại chém rách ma pháp bào của Ngải Lâm từ vai phải đến ngực làm lộ ra làn da trắng nõn mịn màng thanh khiết. Trên cốt đao bây giờ còn dính một mảnh vải trắng tinh nhưng Tiểu Khô Lâu lại có chút mơ hồ ngây ngốc đứng im tại chỗ, không thừa thế tiếp tục tấn công.
“Quỷ tha ma bắt, thật là xinh đẹp! Nếu cô ta dùng Quang Kiếm Trảm đánh ngươi thì ngươi phải cắt sạch toàn bộ quần áo của cô ta mới được.” Hàn Thạc trong lòng hể hả thầm nghĩ.
Ý nghĩ này vừa nổi lên, Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy tinh thần lực cực kỳ tập trung, chỉ thấy cẳng chân của Tiểu Khô Lâu cố gắng nâng thân hình bé nhỏ đứng thẳng tắp, cốt đao nắm chặt trong tay chợt lóe hàn quang, một lần nữa lại công tới Ngải Lâm đang bối rối ngượng ngùng, tay che lấy nửa thân trên, rõ ràng nó muốn thi hành mệnh lệnh của Hàn Thạc là cắt sạch toàn bộ quần áo của cô nàng xuống.
- Hả, không thể ngờ ngươi bây giờ lại nhận lệnh. Đúng là một khô lâu háo sắc!