Mục lục
[Dịch] Đại Ma Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài sơn cốc, một tiểu đội Thần Vệ vừa lớn tiếng nói chuyện với nhau, vừa chậm rãi đi về phía sơn cốc.

- Đại nhân thật sự là cẩn thận. Mỗi một khối khu vực đều phải lục soát. Liệp Thần giả này biết ba thành lớn đều đang truy sát chúng, sớm đã cao chạy xa bay, làm gì còn dám ở lại xung quanh chứ? - Một tên Thần Vệ hậm hực nói.

- Đừng nói nữa. Còn lại một cái sơn cốc nữa. Không thành vấn đề, chúng ta sẽ trở về nhà sớm thôi. Đâu phải chỉ tiểu đội chúng ta bận rộn, chẳng phải mọi người đều phải tìm tòi chung quanh cả sao? - Một Thần Vệ khác cũng lầm bầm.

Đoàn người này mặc thần giáp khác với Ám Ảnh thành. Thần giáp của họ có màu xanh sậm. Trước ngực có đồ án kiếm thuẫn, đây là huy hiệu của gia tộc Đồ Lai thuộc Ảo Ảnh thành.

Một tiểu đội mười người, tên đầu lĩnh có thực lực Trung vị thần mạt kì, chín người còn lại đều là Trung vị thần trung kỳ. Đa phần là tu luyện sức mạnh Tử Vong, Hắc Ám, Hủy Diệt. Cũng có một người tu luyện sức mạnh Hỏa hệ.

Chúng căn bản không biết trong sơn cốc hung hiểm thế nào, miệng vừa lớn tiếng chửi rủa, dần dần tiếp cận với sơn cốc.

Thông qua mấy con ma đầu ở xa xa quan sát, Hàn Thạc phát hiện ra vài tháp năng lượng được những cây đại thụ che chắn chợt hơi lúc lắc nhè nhẹ. Một luồng năng lượng dao động rất nhỏ âm thầm truyền vào trong sơn cốc. Xa xa vài đạo thân ảnh mơ hồ đột nhiên lặng lẽ đi tới bên này.

- Ở trong cây đại thụ đó có một tháp năng lượng. Nó đưa tin tức. Đội này phỏng chừng xui xẻo rồi! - An Đức Lệ Na nhè nhẹ kéo kéo Hàn Thạc, thấp giọng nói.

An Đức Lệ Na rất mẫn cảm với tình trạng năng lượng tinh thạch. Có thể vì nó có liên quan tới sức mạnh áo nghĩa mà nàng tự mình tu luyện. Hàn Thạc biết trong phạm vi nhất định, An Đức Lệ Na thậm chí có thể khống chế một vài tháp năng lượng và tháp kết giới, chỉ cần là năng lượng do tinh thạch cung cấp, nàng tựa hồ đều có thể ảnh hưởng.

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc trầm tư nói:

- Dù sao họ cũng là Ảo Ảnh thành. Chẳng quan hệ gì với chúng ta cả.

An Đức Lệ Na nghe Hàn Thạc nói như vậy, biết hắn không muốn nhắc nhở đám kia. Đám Liệp Thần giả trong sơn cốc tuyệt không phải loại họ có thể đối phó được. Họ không được cảnh báo, lúc này nghêng ngang tiến vào thì chỉ có đường chết.

Quả không ngoài dự kiến, chẳng mấy chốc, từ trong sơn cốc bỗng lặng lẽ bay ra một người. Chính là Thái Lâm mà Hàn Thạc từng gặp qua, Thái Lâm là một cường giả Thượng vị thần trung kỳ, mụ đến đây coi như đã phán tiểu đội này sẽ phải tử hình rồi.

Lặng lẽ đến gần đội Thần Vệ vẫn không hay biết gì, Thái Lâm âm thầm thủ thế, rồi từ xa xa dẫn đám Liệp Thần giả chậm rãi xông tới.

“Sạo sạo sạo!”

Bên trong những bụi rậm đột nhiên xuất hiện thanh âm di động của những người di chuyển rất nhanh. Rất nhiều bóng người đột nhiên thoáng cái xuất hiện từ chỗ nấp, hướng thẳng về phía đội Thần Vệ của Ảo Ảnh thành.

Vì Thái Lâm vốn là Thượng vị thần trung kỳ nhúng tay vào, cuộc chiến đấu chấm dứt rất nhanh. Những tiếng kêu thảm quanh quẩn trong hư không, một đội Thần Vệ đến từ Ảo Ảnh thành bị đám Liệp Thần giả chế trụ, toàn bộ bị thôn phệ thần lực đến mức tử vong.

Thái Lâm phất phất tay. Đám Liệp Thần giả này rải chút phấn lên thi thể những tên này. Trong chốc lát, người họ biến thành huyết thủy thấm vào đất. Ngoại trừ trong không khí còn mùi máu tươi nhàn nhạt, ở đây chẳng còn lưu lại dấu vết gì.

Đồng tử Hàn Thạc đột nhiên co lại, quát khẽ:

- Thuốc mà đám Liệp Thần giả này sử dụng hình như là độc dược do người của Thần Trạch dược tề luyện chế ra!

An Đức Lệ Na biến sắc, hỏi khẽ:

- Ngươi nói là…

- Nói không chừng Thần Trạch dược tề có liên quan tới Liệp Thần giả. Bằng không trong tay bọn chúng sao lại có độc dược này chứ? - Hàn Thạc trầm giọng nói.

- Có phải những tên gia hỏa này toàn bộ đã bị giết chết không? - An Đức Lệ Na và Hàn Thạc cách chỗ đó rất xa. Nàng cũng không thể nhìn rõ ràng, do đó phải hỏi hắn.

- Ừm. Đi thôi. Có thể khẳng định là Liệp Thần giả đích xác có rất nhiều người trong sơn cốc, tiểu đội Thần Vệ này ngang nhiên xông vào như vậy thì đương nhiên chỉ có đường chết thôi. Chúng ta trước tiên tới pháo đài Thiên Lan, báo lại tình huống bên này cho Hắc Thiên. Đợi khi triệu tập đủ người giúp, sẽ đại tiến công sơn cốc này!

Kéo kéo tay An Đức Lệ Na, hai người nhanh chóng ly khai.

- Ha ha. Bố Lai Ân ngươi cuối cùng đã đến rồi. Tới đây. Ta giới thiệu cho ngươi. Vị này là Thần Vệ trưởng đứng đầu Ám Ảnh thành, Thanh Lâm!

Hắc Thiên lôi Hàn Thạc đi tới trước mặt Thanh Lâm, mỉm cười nói:

- Vị này chính là Bố Lai Ân mà ta đã đề cập qua với nàng. Bây giờ hắn là người của đội ba của ta. Tới đây để giúp chúng ta tìm được Liệp Thần giả.

Thanh Lâm dò xét Hàn Thạc vài lần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười rất mỏng, nói:

- Nghe Hắc Thiên nhắc tới ngươi nhiều lần, hoan nghênh.

- Ra mắt Thanh Lâm đại nhân! - Hàn Thạc mỉm cười hành lễ.

- Vị này là An Đức Lệ Na à? - Thanh Lâm lướt mắt nhìn vào An Đức Lệ Na bên cạnh, vươn tay muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thoạt nhìn có vẻ rất nhiệt tình với An Đức Lệ Na.

An Đức Lệ Na nhíu mày lui lại mấy bước, vẻ mặt băng giá. Khi gặp ngoại nhân, nàng ta vẫn lạnh lùng như vậy. Hiển nhiên nàng không muốn cho Thanh Lâm nắm bàn tay nhỏ bé của mình.

- Ủa?

Thanh Lâm vừa thấy An Đức Lệ Na lùi lại, trong mắt hiện lên một chút dị quang, cười hì hì nói:

- Xem ra Hắc Thiên không hề khoa trương. Tiểu muội muội thật sự là làm cho người ta giật mình!

- Ta an bài phòng cho các ngươi cái đã. Các ngươi đi đường mệt rồi, trước hết nghỉ ngơi đi. - Hắc Thiên nhiệt tình nói.

- Bất tất. Làm việc chính sự quan trọng hơn! - An Đức Lệ Na lạnh lùng nói.

- Ặc…

Hắc Thiên thấy An Đức Lệ Na không lĩnh tình, hơi lúng túng nói:

- Liệp Thần giả không biết trốn ở nơi nào, chúng ta tìm rất lâu mà không phát hiện tung tích của chúng. Chuyện này khẩn cấp cũng vô dụng!

- Bố Lai Ân biết chúng ở đâu. Các ngươi điều động tập trung nhân thủ đi. Khi mọi việc đã xong, chúng ta lập tức xuất phát!

An Đức Lệ Na liếc liếc mắt nhìn Thanh Lâm, thấp giọng nói:

- Nếu lần này chỉ có Hắc Thiên và ngươi, các ngươi phải nhanh chóng triệu tập thêm nhiều nhân thủ, vì bằng vào thực lực hai người các ngươi không thể giết chết đám Liệp Thần giả này đâu!

- Hử?

Thanh Lâm hơi không tin, cười nói:

- Tiểu muội muội, ngươi nói hai người ta và Hắc Thiên liên thủ cũng không bắt được Liệp Thần giả này à?!

- Ta không phải có ý này!

An Đức Lệ Na lắc lắc đầu, nghiêm mặt giải thích nói:

- Ta nói là có thêm cả ta và Bố Lai Ân là hai Thượng vị thần. Cả bốn người chúng ta cũng rất khó khăn!

Lời này vừa nói ra, Thanh Lâm mặt cả kinh. Xem ra An Đức Lệ Na hẳn là không phải dùng ngôn từ để phóng đại, vẻ mặt rất nghiêm nghị, chính sắc hỏi:

- Tình huống như thế nào?

- Ngươi hỏi hắn ấy. Về việc này thì không ai rõ ràng hơn hắn đâu. Nơi đó cũng là hắn phát hiện đó. Hắn hiểu tình thế nơi đó hơn bất kỳ ai trong chúng ta! - An Đức Lệ Na chỉ chỉ Hàn Thạc.

- Bố Lai Ân. Ngươi phát hiện ra dấu vết Liệp Thần giả à? - Không đợi Thanh Lâm mở miệng, Hắc Thiên đã kinh hô.

Khẽ gật đầu, Hàn Thạc trầm giọng nói:

- Ở trong một sơn cốc giữa Ám Ảnh thành chúng ta và Ảo Ảnh thành, U Mạc thành có một cứ điểm liên minh Liệp Thần giả được canh phòng nghiêm ngặt. Trước mắt ta biết có ba Liệp Thần giả Thượng vị thần trung kỳ. Chúng là Bố La Tư Đặc, Thái Lâm, Gia Lạp Tư. Ba người này đã rất khó đối phó rồi, nhưng theo ta quan sát, ba người này tựa hồ không phải là thủ lãnh chính thức trong sơn cốc. Ta đoán là bên trong ít nhất còn có một cao thủ Thượng vị thần mạt kì. Nếu thật là như vậy, chỉ những người chúng ta mà tiến vào sơn cốc thì đừng nghĩ đến việc làm gì được chúng!

- Cái gì? - Hắc Thiên và Thanh Lâm đồng thời kêu lên sợ hãi.

Hàn Thạc không nói gì nhiều, gật đầu nói khẳng định:

- Sự tình đúng là như thế!

Hít sâu một hơi, Thanh Lâm xem ra chưa khỏi kinh hoảng, nhẹ giọng nói:

- Trước mắt chúng ta biết được ba thủ lĩnh của liên minh Liệp Thần giả chính là những cái tên ngươi vừa mới nói. Nếu suy đoán của ngươi là đúng, vậy chúng ta thật không hơn được chúng. Thật không ngờ thực lực Liệp Thần giả này lại cường đại như vậy!

- Thanh Lâm, ta lập tức truyền tấn cho hai thành thị xung quanh cùng tới đây. Chuyện này chúng ta phải hợp kế cho tốt! - Hắc Thiên trầm giọng nói.

- Ừm. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Nếu Bố Lai Ân nói đúng, chúng ta mạo hiểm tiến vào thì rất khó thành công. Chúng ta đích xác cần cùng với hai thành thị xung quanh nói chuyện cho tốt! - Thanh Lâm lập tức đồng ý.

Ảo Ảnh thành và U Mạc thành cũng có Thần Vệ đuổi giết đám Liệp Thần giả. Xem ra họ có liên lạc với Hắc Thiên của Ám Ảnh thành. Nếu có thêm Thần Vệ hai thành khác, vậy thì phần thắng khi tấn công sơn cốc sẽ lớn hơn nhiều.

Hắc Thiên lập tức ly khai, đi đến một tòa nhà khác, hình như đi truyền tin tức.

Hai người Hàn Thạc và An Đức Lệ Na ở lại cùng Thanh Lâm. Thanh Lâm không ngừng hỏi hắn về tình huống cụ thể trong sơn cốc. Khi Hàn Thạc đem những gì mà ma đầu nhìn thấy miêu tả lại cho Thanh Lâm, nàng ta như lâm đại địch, hẳn là đã tin tưởng Hàn Thạc.

- Bố Lai Ân. Ta rất lạ tại sao ngươi có thể phát hiện được sơn cốc đó. Tại sao đến cả An Đức Lệ Na cũng không rõ tình huống cụ thể mà ngươi lại như có thể nhìn thấy rành mạch từng chỗ một? - Sau khi Hàn Thạc nói xong, hai mắt tuyệt đẹp của Thanh Lâm khẽ nheo lại, hỏi hắn vẻ rất ngạc nhiên.

- Ta có cách của ta!

Hắn không muốn nói nhiều về ma đầu cho An Đức Lệ Na thì làm sao hắn phải nói cho Thanh Lâm chứ?

Thấy Hàn Thạc không muốn trả lời vấn đề này, Thanh Lâm cũng không hỏi ép. Nhưng nàng tựa hồ đột nhiên rất tò mò về hắn, rồi bắt đầu hỏi thêm Hàn Thạc về các phương diện khác, tỷ như hắn trước kia ở đại lục nào, tại sao sinh ra mâu thuẫn với Ngải Phất Lí ở Ám Ảnh thành.

- Cẩn thận Ngải Phất Lí nhé. Ta đã cộng sự với hắn. Người này không phải là loại người dễ bỏ qua đâu. Hắn đã xem ngươi trở thành mối uy hiếp chủ yếu, sớm muộn gì cũng sẽ tìm cách đối phó với ngươi. Bây giờ hắn thoáng cái đã biến mất trong mắt tất cả mọi người, nhất định đang lên kế hoạch trả thù. Ngươi ngàn vạn lần phải chú ý! - Thanh Lâm đợi hắn nói xong, trịnh trọng nhắc nhở Hàn Thạc.

oOo

Hai thủ lĩnh Thần Vệ dẫn thủ hạ của mình tới pháo đài Thiên Lan.

Người của Ảo Ảnh thành tên là Tật Phi, hắn tu luyện sức mạnh Hủy Diệt, Thượng vị thần trung kỳ. Người của U Mạc thành là Vưu Kim, tu luyện sức mạnh Hắc Ám, cũng là Thượng vị thần trung kỳ.

Hai người rất coi trọng tin tức của Thanh Lâm, không ngừng hỏi một vài chi tiết. Đợi cho Thanh Lâm nói hết mọi việc, người từ U Mạc thành tới tên là Vưu Kim, đánh giá Hàn Thạc vẻ hoài nghi, hỏi:

- Hắn chính là dược tề sư thiên tài của Thiên Cơ dược tề?

- Ừm. Tình huống trong sơn cốc chính là do hắn phát hiện đó. - Hắc Thiên trả lời.

- Hắn chỉ là một dược tề sư, sao có tư cách tham dự sự tình trọng đại như vậy. Huống chi, chúng ta đã tìm mấy tháng rồi mà không phát hiện ra hành tung của những gia hỏa này. Hắn vừa tới làm sao có thể lập tức biết rõ ràng tình huống như vậy chứ? Thanh Lâm, Hắc Thiên. Ta tin hai người các ngươi, nhưng người kia thì ta thấy rất nghi ngờ! - Vưu Kim nói ngay mặt Hàn Thạc, không chút khách khí nào!

- Tin hay không tùy ngươi! - Hàn Thạc nhún vai, thần tình bất cần.

Từ lúc vừa thấy Vưu Kim, Hàn Thạc đã phát giác Vưu Kim tựa hồ có chút thành kiến với hắn. Trước đây Hàn Thạc căn bản chưa từng gặp qua người này, hắn không biết Vưu Kim vì sao thành kiến với hắn, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái.

- Tiểu tử này có thái độ gì thế?

Vưu Kim nhướng mày, nói:

- Ta có nghe qua vài việc về ngươi ở Ám Ảnh thành, ngươi đã thu được tất cả cơ nghiệp của Thần Trạch dược tề tại đó. Ta và chủ nhân Thần Trạch dược tề Cáp Tư Cách Lâm có quan hệ rất tốt, tiểu tử nhà ngươi quả là có đầu óc đen tối!

“Hóa ra là như vậy!” - Trong lòng Hàn Thạc cười lạnh. Chẳng trách Vưu Kim từ khi gặp mặt lại có ánh mắt quái dị như vậy.

- Cáp Tư Cách Lâm? Hắc hắc. Trộm luyện chế độc dược bán cho bọn Liệp Thần giả. Ngươi lại giao hảo với hắn à? - Hàn Thạc hỏi ràng buộc.

- Tiểu tử đừng nói lung tung!

Vưu Kim quát một tiếng, nói:

- Ta hiểu rất rõ Cáp Tư Cách Lâm này. Thần Trạch dược tề của hắn nổi tiếng sạch sẽ trong thần vực Hắc Ám chúng ta, tuyệt sẽ không làm những việc như thế này!

Cười khẩy một tiếng, Hàn Thạc lắc lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

- Vưu Kim. Phân bộ Thần Trạch dược tề ở Ám Ảnh thành là bị gia tộc Tái Nhân Đặc sung công. Ngươi có thắc mắc gì không? - Hắc Thiên quát lạnh.

- Được rồi được rồi. Mục tiêu chúng ta lần này chính là Liệp Thần giả. Mục tiêu của mọi người đều thống nhất, còn chưa hành động mà bên mình đã gây gổ rồi!

Tật Phi thấy Vưu Kim và mấy người Ám Ảnh thành có vẻ không hợp, hắn vội vàng dàn hòa:

- Liệp Thần giả uy hiếp tới an nguy của ba thành thị chúng ta, việc quan trọng nhất trước mắt là đánh cho chúng tan nát. Mọi người lúc này phải đoàn kết chứ!

- Nếu ngươi không tin, hành động lần này U Mạc thành các ngươi có thể không tham dự! Ta sẽ bẩm báo lên trên. Thành chủ chúng ta sẽ phái Thần Vệ trưởng khác tới phối hợp với chúng ta. Không nhất định phải có ngươi! - Thanh Lâm đương nhiên đứng cùng bên với Hắc Thiên và Hàn Thạc, nói rất nhẹ nhàng.

- Ta đi cùng các ngươi. Ta muốn xem tiểu tử này có phải là nói bậy bạ không!

Vưu Kim hừ lạnh một tiếng nói:

- Chúng ta hiểu rất rõ tình huống Liệp Thần giả này. Chưa bao giờ nghe qua chúng còn có Thượng vị thần mạt kì. Ta không tin!

- Ai cần biết ngươi tin hay không! - Hàn Thạc cũng hừ lạnh.

- Tất cả mọi người ít nói vài câu. Triệu tập nhân mã chuẩn bị đi tới sơn cốc đó. Nếu thật có thể quét sạch được đám Liệp Thần giả này, quả là một điều đại phúc cho ba đại thành thị chúng ta. - Tật Phi nói một tràng.

Nghe hắn nói thế, mấy người không tiếp tục tranh luận nữa.

Bên Ám Ảnh thành, Hắc Thiên và Thanh Lâm dẫn hai đại đội. Tật Phi và Vưu Kim cũng đều dẫn theo một đại đội. Tổng cộng bốn trăm Thần Vệ. Được Hàn Thạc dẫn đường, cả đoàn người trùng trùng đi tới sơn cốc đó. Trên đường đi mọi người ai nấy vô cùng cẩn thận. Hơn nữa đều phân tán ra. Hàn Thạc và Vưu Kim cũng không còn cơ hội tranh luận nữa.

Đến ngày thứ mười hai, đoàn người rốt cục đi tới bên ngoài sơn cốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK