Liên tiếp vài ngày, Hàn Thạc đều ở sâu trong lòng đất. Dưới sự giúp đỡ của Tích dịch tổ vương Đạt Gia Tây, hắn thu lấy ma tinh quáng thạch tồn tại dưới đó.
Cho đến khi không gian giới chỉ của Hàn Thạc không thể dung nạp ma tinh quáng thạch nữa thì mới từ khu Hồ Lô sơn hoang tàn đi ra. Lần tới thế giới dưới lòng đất này thu hoạch của hắn rất phong phú, chẳng những giết được Tái Nhĩ Đặc mà còn đạt được sự hữu nghị của tích dịch nhân.
Không gian giới chỉ của Hàn Thạc đầy ắp chiến lợi phẩm, lần tới thế giới dưới lòng đất này hắn đã chiếm hết chiến lợi phẩm của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn thành của mình, lại còn nuốt cả tài phú Tái Nhĩ Đặc đã tích lũy nhiều năm, bao gồm cả mấy dạng trang bị ma pháp của Á Nhĩ Lâm. Tổng thu hoạch lần này nếu quy ra kim tệ ít nhất cũng hơn hai trăm vạn.
- Tốt lắm, ta rời khỏi thế giới dưới lòng đất trước. Ma tinh quáng thạch còn lại ở đây lần sau tới ta sẽ lấy. Lần sau khi ta tới sẽ mang nhiều vũ khí cho các ngươi, để các ngươi dùng chúng chống cự lại sự xâm lược của Hắc Ám tinh linh. - Hàn Thạc nói với tích dịch nhân thủ lĩnh.
- Lần sau ngươi tới, ta hẳn là đã không còn ở thế giới dưới lòng đất này rồi. Hy vọng chúng ta còn có cơ hội gặp mặt. Cũng hy vọng ngươi có thể thay ta chiếu cố bọn chúng. - Tích dịch tổ vương Đạt Gia Tây nhìn Hàn Thạc chuẩn bị rời đi dặn dò.
- Yên tâm đi. Ta sẽ giúp ngài chiếu cố bọn họ. - Hàn Thạc đáp ứng với lời thề sắt son.
Mấy ngày nay ở chung, Đạt Gia Tây đã nói cho Hàn Thạc nhiều chuyện khiến hắn cảm thấy hứng thú, giống y một lão giả hiền hòa. Bất tri bất giác hắn đối với lão đã có hảo cảm, bây giờ rời đi có chút không đành lòng. Từ miệng Đạt Gia Tây, Hàn Thạc biết lần này lão rời đi cũng không chỉ vẻn vẹn rời khỏi thế giới dưới lòng đất đơn giản như vậy. Tựa hồ định rời khỏi vị diện Kỳ Áo đại lục này.
Đối với bí ẩn những tầng cao hơn, Đạt Gia Tây chỉ diễn tả hàm hồ, cũng không giới thiệu quá nhiều cho hắn. Hàn Thạc không thể lý giải nổi suy nghĩ của cấp bán thần như Đạt Gia Tây, cũng không truy hỏi đến tận cùng, chỉ là trong lòng hắn mơ hồ hiểu được địch nhân của Đạt Gia Tây cũng cường đại đáng sợ như lão vậy.
Hàn Thạc chia tay Đạt Gia Tây mà biểu hiện tiêu sái thong dong, không dài dòng gì. Sau khi rời khỏi khu vực này, hắn cũng không tiếp tục nán lại tại thế giới dưới lòng đất. Dựa theo trí nhớ kinh người, Hàn Thạc chiếu theo thông đạo cũ đi thẳng lên mặt đất.
Dọc theo đường đi hắn không gặp phải sự tình đặc biệt nào. Ngẫu nhiên đụng phải mấy chủng tộc vọng đồ cướp đoạt, Hàn Thạc dùng thủ đoạn lôi đình giết chết, dễ dàng về tới U Ám sâm lâm.
Ở trong thế giới dưới lòng đất đã mười ngày, vừa nhìn thấy mặt trời trên đỉnh đầu, Hàn Thạc cảm thấy một sự thoải mái như được trọng sinh lại, ánh nắng mặt trời ấm áp rọi xuống khiến cho tâm tình hắn cực kỳ vui vẻ.
Thực vật trong U Ám sâm lâm tươi tốt, xen lẫn cả một số kỳ hoa dị thảo. Trong cái nắng ấm áp của ngày xuân, mùi thơm tỏa ra thấm vào ruột gan, cảm giác sự ấm áp khoan khoái này thật khác xa với thế giới dưới lòng đất âm u ẩm ướt. Hàn Thạc nhằm thẳng hướng Tử Vong Mộ Địa đi.
Trở lại Tử Vong Mộ Địa, Hàn Thạc cũng không dừng lại mà về thẳng phủ thành chủ trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Thu hoạch phong phú, Hàn Thạc lập tức mở một hội nghị nhỏ, để tiểu mập mạp Kiệt Khắc, Đa Khắc Tư còn có Phạt Khắc Lan và Thiết Tư Đặc tới gặp.
- Thoáng cái đã đi hơn mười ngày. Ngươi đã tới địa phương nào thế? - Kiệt Khắc với Hàn Thạc có quan hệ thân mật nhất, vừa tới đã hỏi hắn ngay.
- À. Tới U Ám sâm lâm một chuyến, đúng rồi, gần đây thành Bố Lôi Đặc Nhĩ coi như yên ổn chứ? - Hàn Thạc mỉm cười, cũng không giấu giếm hành tung lần này tới U Ám sâm lâm, chỉ không để lộ sự tồn tại của Tử Vong Mộ Địa mà thôi.
Tử Kinh kỵ sĩ đoàn cùng Hắc Ám tinh linh của thế giới dưới lòng đất mặc dù tổn thất thảm trọng, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ Tử Kinh kỵ sĩ chạy thoát được. Những người này hẳn là cũng biết thân phận của Hàn Thạc. Lần này những việc làm của hắn tại thế giới dưới lòng đất chắc hẳn đã có người sớm biết được.
Địch Khắc, người phụ trách của Ám Mạc nơi đây cung kính hành lễ với Hàn Thạc:
- Đại nhân, đợi lát nữa ta muốn báo cáo cho ngài một số tin tức.
- Đều là người mình cả, không có gì phải giấu giếm, ngươi nói luôn đi.
Hàn Thạc biết Địch Khắc nhất định đã thu được một số tin tức từ cấp trên. Kiệt Khắc, Đa Khắc Tư còn có Phạt Khắc Lan, Thiết Tư Đặc, đều là những người hắn có thể tín nhiệm. Phạt Khắc Lan mặc dù là do Lao Luân Tư phái tới nhưng mà gã hẳn là đã đề cập đến thân phận Ám Mạc của Hàn Thạc, bởi vậy Hàn Thạc cũng không cần thiết phải tị hiềm hắn.
Những ngày này Kiệt Khắc, Đa Khắc Tư đã ở chung khá lâu với Địch Khắc. Cũng biết lai lịch hắn không ít thì nhiều. Tồn tại của Ám Mạc trong đế quốc Lan Tư Lạc Đặc cũng không phải bí mật gì, mặc dù rất nhiều người sẽ không chính thức đàm luận thế nhưng trong lòng đại khái đều đã biết.
- Khảm Địch Đạt đại nhân đưa tin tới, đối với những việc ngài làm tại thế giới dưới lòng đất tỏ vẻ rất tán thưởng. U Ám sâm lâm chính là biên giới của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc chúng ta. Tử Kinh kỵ sĩ đoàn tổn thương nặng, liên minh thương hội Ba Đặc mặc dù vô cùng oán giận, chỉ có điều chắc hẳn cũng sẽ không có hành vi quá khích. Khảm Địch Đạt đại nhân nói ngài cứ yên tâm. - Thấy Hàn Thạc không hề băn khoăn, Địch Khắc cũng hồi báo luôn.
Gật gật đầu, Hàn Thạc mỉm cười nói:
- Ngươi nói tiếp đi.
Đa Khắc Tư, Kiệt Khắc, Phạt Khắc Lan nghe mà chả hiểu sao cả. Không rõ Địch Khắc nói là chuyện gì, nhưng mà Khảm Địch Đạt-một trong ba thủ lĩnh của Ám Mạc thì Phạt Khắc Lan cùng Đa Khắc Tư đã được nghe nói, từ miệng Địch Khắc hai người còn biết quan hệ của Hàn Thạc với Khảm Địch Đạt tựa hồ không tệ, đều thấy kinh dị trong lòng.
- Khảm Địch Đạt đại nhân nói công lao lần này của ngài rất lớn, được Quốc vương bệ hạ đồng ý, từ nay về sau đại nhân đã là Nhị Nhật sứ rồi, chỉ cần tiếp theo ngài tới tổng bộ đế quốc Ám Mạc thì đã có thể thay đổi chức vị cho ngài. Chúc mừng đại nhân. - Vẻ mặt Địch Khắc lộ rõ vẻ sùng bái, chính hắn hưng phấn đầu tiên.
- Nhị Nhật sứ giả, ha ha, xem chừng Tắc Tây Lỵ Á hẳn là không giấu giếm công lao của ta. Nữ nhân này coi như biết điều. - Tâm tình Hàn Thạc cũng thoải mái, mỉm cười lẩm bẩm.
Từ Tinh sứ tới Nguyệt sứ là một cấp, từ Nguyệt sứ tới Nhật sứ lại là một cấp nữa. Tới Nhật sứ giả mỗi lần thăng một bậc càng khó hơn lên trời. Trở thành Nhị Nhật sứ, nghĩa là từ giờ khắc này tại Ám Mạc hắn đã tiến thêm một bước, có thể hưởng thụ đãi ngộ đặc thù cao hơn một cấp. Thậm chí có thể chiêu mộ thủ hạ của mình, nắm quyền thay đổi quyền lợi một địa phương cả Ám Mạc.
- Đại nhân, Nhị Nhật sứ giả có quyền điều Tinh sứ giả xuất hành làm nhiệm vụ, có quyền trực tiếp ban công lao và nâng địa vị cho Tinh sứ giả. - Thiết Tư Đặc hưng phấn nhìn Hàn Thạc, nhắc nhở.
- Yên tâm đi, ta thành Nhị Nhật sứ giả tự nhiên ngươi cũng không thiếu chỗ tốt rồi.
Hàn Thạc cười ha ha nói với Thiết Tư Đặc rồi quay sang hỏi Địch Khắc:
- Ngoại trừ chuyện này, cấp trên còn có sự tình gì khác không?
- Khảm Địch Đạt đại nhân nói những chuyện khác ngài không cần phải lo. Những lời bàn bất lợi với ngài, đại nhân sẽ phụ trách giúp ngài đối phó, chỉ cần đại nhân xử lý chuyện của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cho tốt là được. - Địch Khắc do dự một chút rồi hồi đáp
Gật gật đầu, Hàn Thạc tỏ vẻ đã rõ, trong đầu rõ ràng Tắc Tây Lỵ Á đã hồi báo tình huống lần này đúng sự thật. Tự nhiên cũng đã báo cả việc hắn chặn cô nàng hành động đối với sâm lâm cự ma lần trước.
- Tốt lắm, ta biết rồi.
Hàn Thạc nhìn Đa Khắc Tư cùng Phạt Khắc Lan hỏi:
- Thời gian gần đây tình huống thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thế nào, đám sơn nhân có xuống núi toàn bộ hay không? Bảy đại công quốc có hành động gì không?
- Tổng cộng có hai vạn sơn nhân từ trên núi xuống, trước mắt ngụ riêng tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, năm sơn nhân thủ lĩnh rất tích cực phối hợp công tác khiến cho hành động lần này vô cùng thuận lợi. Bảy công quốc trong khoảng thời gian này chiến hỏa từ từ lắng lại, chỉ có Hải Luân Đế Na của công quốc Hi Luân vẫn đang vây diệt đám phản loạn trong quốc gia bọn họ. Có điều trước mắt cũng đã kết thúc rồi. - Đa Khắc Tư trả lời.
Từ khi Đa Khắc Tư tiến vào quân đội, với sự nỗ lực của hắn cùng Hàn Thạc tận tâm an bài, hắn đã từ từ thay thế được địa vị của Phạt Khắc Lan. Người này là một quân nhân thuần túy, hắn không hề che đậy dã tâm với chiến đấu của mình, bởi vì nhiều năm được tiếp nhận giáo dục quân sự chính quy toàn diện, so với Phạt Khắc Lan xuất thân từ kỵ sĩ càng thêm am hiểu lĩnh quân tác chiến.
Trong lòng Phạt Khắc Lan cũng hiểu được trên phương diện này Đa Khắc Tư đích xác càng thêm am hiểu. Hơn nữa Đa Khắc Tư được Hàn Thạc rất tín nhiệm, đối với sự biến đổi quyền lực từ từ này cũng bất lực, may mà Hàn Thạc cũng không bạc đãi hắn. Hắn hợp nhất một đội kỵ sĩ tâm phúc cộng thêm binh sĩ có lực chiến đấu mạnh nhất thành Bố Lôi Đặc Nhĩ tạo thành một kỵ sĩ đại đội một nghìn người.
Kỵ sĩ đại đội này được Hàn Thạc cấp cho trang bị chế tạo phô trương nhất. Khải giáp cùng vũ khí kể cả trang bị nhỏ đi kèm, toàn bộ đều đắt nhất cả thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Kỵ sĩ đoàn này là vốn gốc của Hàn Thạc, đều dùng vật tư tốt nhất trước mắt có thể mua được trên thị trường, hắn đã đáp vào đấy ba mươi vạn kim tệ. Trước mắt ngoại trừ khiếm khuyết về chiến mã ra, chỉ bằng vào trang bị, kỵ sĩ đoàn này cũng không thua kém kỵ sĩ đoàn chính quy của đế quốc.
Đương nhiên, so sánh với mười đại kỵ sĩ đoàn trên Kỳ Áo đại lục thì trước mắt kỵ sĩ đoàn này vô luận là lực chiến đấu hay là trang bị vẫn còn kém xa, nhưng xét tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, thậm chí bảy đại công quốc thì hình thái khởi đầu của kỵ sĩ đoàn này đã không thể coi thường.
Thân là một kỵ sĩ thuần túy, không có cái gì khiến hắn động tâm bằng việc được nắm một kỵ sĩ đoàn chính quy như vậy. Bởi vậy Phạt Khắc Lan cũng không biểu hiện sự không hài lòng với việc bị giảm quân quyền nhiều lắm, ngược lại tất cả nhiệt tình đều đầu tư vào việc thao luyện chi kỵ sĩ đoàn này.
- Như vậy xem ra trong khoảng thời gian ngắn, bảy đại công quốc vẫn chưa có tinh lực hạ thủ với chúng ta? - Hàn Thạc cười nói.
Gật gật đầu, Đa Khắc Tư khẳng định:
- Hiện tại mà xét thì ít nhất trong một tháng tới bảy công quốc sẽ không hạ thủ. Thế nhưng nếu bảy đại công quốc lần này mà ra tay thì nhất định sẽ không phải là một công quốc đơn độc đến. Tin tức bốn đoàn cường đạo lớn tổn thất thảm trọng lần trước đã truyền khắp cả bảy đại công quốc, mặc dù mỗi một công quốc dốc hết thực lực thì cũng còn kém với sự hợp lực của bốn đoàn cường đạo lớn, nhưng ta nghĩ đã có vết xe đổ, trước khi không hoàn toàn nắm chắc bọn chúng nhất định sẽ không dám khinh cử vọng động.
Dừng một chút, Đa Khắc Tư tiếp:
- Nói cách khác bảy đại công quốc sẽ không động thủ. Một khi bọn chúng thực sự hạ thủ thì đối với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ mà nói e rằng lại là một trường ác chiến!
- Hừ, bảy đại công quốc vẫn luôn muốn thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trở thành trường săn của bọn chúng, ta thấy quan niệm này bọn chúng phải thay đổi rồi, cũng chỉ có tới lần nào giết lần đó thì bọn chúng mới có thể khắc sâu trong lòng.
Hàn Thạc cười lạnh buông một câu, trầm mặc chốc lát, đột nhiên mới nói với Đa Khắc Tư và Phạt Khắc Lan:
- Thừa dịp trong khoảng thời gian này thành Bố Lôi Đặc Nhĩ coi như an toàn, binh sĩ của các ngươi cũng nên mang ra rèn luyện, mục tiêu chính là đoàn cường đạo mấy năm nay xâm lược thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Ta cũng biết ngoại trừ bốn đoàn cường đạo lớn kia ra, còn có bảy tám đoàn cường đạo lớn nhỏ đã từng công kích nơi đây, các ngươi nghĩ biện pháp làm sao cho những thứ bọn chúng đã cướp được nôn hết ra cho ta.
Vừa nghe Hàn Thạc nói vậy, hung quang trong Đa Khắc Tư bừng lên, lập tức trả lời:
- Đại nhân yên tâm. Ta biết nên làm như thế nào.
- Hắc hắc, lần này tới thế giới dưới lòng đất một chuyến, ta đột nhiên phát hiện nếu muốn cho thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trở nên cường đại rất nhanh thì phương pháp nhanh nhất chính là đoạt thành quả của người khác, một mặt luyện binh, mặt kia đoạt vật tư. Cái này thật sự là một phương pháp lưỡng toàn kì mĩ.
Tại thế giới dưới lòng đất, hắn giàu sụ nhờ chiếm được tiền của bất chính, cuối cùng hiểu được tại sao bảy đại công quốc lại có nhiều cường đạo như vậy, tại sao ngay cả một trong mười đại kỵ sĩ đoàn trên đại lục-Tử Kinh kỵ sĩ đoàn cũng không quản đường xa ngàn dặm chạy đến U Ám sâm lâm.
- Đại nhân, ta có một tin tức thú vị. - Địch Khắc lúc này bỉ ổi cười hắc hắc, nói với Hàn Thạc.
Hàn Thạc vừa nhìn thấy Địch Khắc cười bỉ ổi, liền biết lời hắn sắp nói nhất định không phải là tin tức nghiêm túc gì, cũng không tức giận nói:
- Tin tức gì mà thú vị. Xem ngươi cười như vậy hận không thể đánh ngươi.
- Hắc hắc. Công quốc Nội Sâm vốn hữu hảo với công quốc Hi Luân gần đây tựa hồ nhiệt náo đến mức rất không vui vẻ, ngay cả việc Hải Luân Đế Na lần này vây giết phản loạn trong nước, đại công tước Bổn Ni Địch Khắc Đặc của công quốc Nội Sâm cũng không trợ giúp. Đại nhân có biết là nguyên nhân gì tạo thành không? - Địch Khắc cười gian với Hàn Thạc.
Nhíu nhíu mày, Hàn Thạc hỏi:
- Nguyên nhân gì?
- Lại nói vẫn là công lao của đại nhân ngài a, bây giờ bảy đại công quốc đều biết ngài đã chiếm đoạt Hải Luân Đế Na. Bổn Ni Địch Khắc Đặc vẫn luôn theo đuổi nàng tự nhiên cũng biết chuyện này, gã đã khổ khổ sở sở theo đuổi nàng ta lâu như vậy mà Hải Luân Đế Na đều không đáp ứng. Không nghĩ tới đại nhân vừa tới thành Bố Lôi Đặc Nhĩ có mấy tháng đã chiếm đoạt được cô nàng.
Đối với Bổn Ni Địch Khắc Đặc mà nói, nữ nhân đã bị người “sử dụng” đầu tiên, tự nhiên đã mất đi tư vị, cho nên thái độ của gã đối đãi với công quốc Hi Luân thay đổi thật lớn, ngay cả tranh đấu nội bộ của Hải Luân Đế Na gã cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Địch Khắc cười rú lên giải thích, rồi than thở:
- Đại nhân thật sự có tầm nhìn xa a, thắng dễ như trở bàn tay khiến cho hai minh hữu gắn bó nhất bị tách ra.
- Đích xác, đại nhân thật sự là nhìn xa trông rộng. Điểm này chúng ta còn xa mời bì kịp sự quyết đoán của đại nhân. Nhất định phải học tập đại nhân cho tốt! - Vẻ mặt Thiết Tư Đặc như đang bội phục, gật gù đắc ý cảm thán.
Sắc mặt Hàn Thạc trầm xuống. Nhìn mấy tên gia hỏa nội tâm xấu xa, hừ một tiếng nói:
- Những tin tức này đều là từ miệng các ngươi loan ra, ta không nghĩ các ngươi lại hèn hạ như vậy.
Thiết Tư Đặc, Địch Khắc cười gượng hắc hắc không nói, Kiệt Khắc lại rất hứng thú, hâm mộ nói:
- Bố Lai Ân, nữ nhân kia nghe nói rất đẹp. Ngươi thật có phúc khí a.
Xem chừng mấy tên chết bầm này sẽ không tin giải thích của mình, Hàn Thạc cũng không dây dưa vấn đề này nữa. Hắn lấy không gian giới chỉ của Tái Nhĩ Đặc ra, móc khải giáp từ Tử Kinh kỵ sĩ đoàn, còn có đại lượng ma tinh quáng ra, nói với Kiệt Khắc:
- Những vật tư này lát nữa ngươi nhập vào thương khố. Còn không gian giới chỉ này lưu lại đi.
- Không gian giới chỉ này là ngươi cho ta? - Kiệt Khắc vui mừng nhìn vật mà Hàn Thạc đưa, giọng nói hơi nhấn lên.
- Ừ, không gian giới chỉ này vốn là của đoàn trưởng Tử Kinh kỵ sĩ đoàn Tái Nhĩ Đặc. Không gian bên trong cũng đủ cho ngươi chuyên chở vật phẩm.
Hàn Thạc cười với Kiệt Khắc, sau đó lại đưa tiếp không gian giới chỉ của Hỏa hệ ma pháp sư Mã Tác cho Kiệt Khắc nói:
- Trong này còn có một ít thạch anh và châu báu các loại, gồm cả gần trăm vạn kim tệ, toàn bộ lấy làm tiền vận chuyển cho thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, giao cho ngươi toàn quyền quản lý.
Kiệt Khắc cầm không gian giới chỉ của Tái Nhĩ Đặc, cảm ứng được lượng khải giáp và ma tinh quáng thạch khổng lồ bên trong mỉm cười với sự hưng phấn của Phạt Khắc Lan:
- Phạt Khắc Lan, khải giáp này ngươi dùng càng tốt rồi, ma tinh quáng thạch bên trong cũng đủ để Ma tinh pháo của chúng ta sử dụng một khoảng thời gian.
- Thật tốt quá. Thành chủ đại nhân ra ngoài một chuyến, thu hoạch thật sự phong phú a. - Phạt Khắc Lan vừa nghe Kiệt Khắc nói vậy, mừng rỡ thở phào một tiếng.
Bên trong không gian giới chỉ của Tái Nhĩ Đặc và Mã Tác đều là ma tinh quáng được khai thác lần này cộng thêm khải giáp Tử Kinh kỵ sĩ bị lột khi chết, bao gồm cả số thạch anh mỹ ngọc kim tệ Tái Nhĩ Đặc vơ vét được tại thế giới dưới lòng đất. Còn về một số trang bị ma pháp cùng thần khí Tinh Không, kể cả vật phẩm trướng bồng có không gian thần kỳ đều được Hàn Thạc thu vào không gian giới chỉ của mình.
Giao cho Kiệt Khắc tất cả đều là một số kim tệ, vật phẩm có thể đổi thành kim tệ đối với Hàn Thạc không có nhiều giá trị thực dụng. Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ trước mắt mới là cái vốn quan trọng nhất của hắn. Làm sao để thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cường đại mới là vấn đề hắn phải chính thức quan tâm. Lượng kim tệ này giao vào tay Kiệt Khắc nhất định có thể phát huy tác dụng vốn có.
- Được rồi, những thứ này làm sao lợi dụng cho tốt thì phải trông vào các ngươi rồi. - Hàn Thạc nói với bọn Kiệt Khắc. Hắn biết có những thứ này, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ nhất định sẽ càng thêm cường đại.