Không gian bên trong hầm mỏ hết sức ẩm ướt, âm u. Hàn Thạc vốn là người ngoài ở đây, đáng lẽ phải được các thợ mỏ chỉ dẫn thì giờ lại xông lên trước, tựa hồ đối với hầm mỏ rất quen thuộc.
Từ lúc đầu, Địch Lỵ Á còn tưởng là hắn sẽ chủ động đi sau. Nào ngờ Hàn Thạc cứ một mạch thẳng tiến từ đầu đến cuối. Kinh ngạc hơn là hắn dường như rất thạo đường, không hề có chút nào nhầm lẫn đi thẳng vào sâu trong mỏ.
Một lát, Địch Lỵ Á dưới sự nghi hoặc của mấy thợ mỏ không nhịn nổi hiếu kỳ bước nhanh tới cạnh Hàn Thạc, cặp mắt sáng nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi:
- Thành chủ đại nhân, có phải trước kia ngài đã tới Lăng La sơn phải không?
Hàn Thạc lắc đầu:
- Không có a, đây là lần đầu tiên ta đến Lăng La sơn, có chuyện gì vậy?
- Thật vậy sao? Vậy sao ngài quen thuộc với địa hình bên trong này vậy. Ta quan sát ngài từ đầu đến cuối cứ thế đi một mạch không hề nhầm một chút nào. Nếu nói chưa từng đến Lăng La sơn vậy sao ngài quen thuộc với các con đường ngoắt ngoéo ở đây được chứ? - Địch Lỵ Á lại càng nghi ngờ, vọt lên đối diện với Hàn Thạc đang ung dung, hỏi dồn.
Trong mắt Hàn Thạc, nhóm người này bao gồm cả Địch Lỵ Á, thực lực đều rất kém cỏi. Ở sâu trong huyệt động đó mấy thạch đầu nhân kia không sợ ma pháp, thân thể lại cứng rắn. Vì thế, hắn đã sớm để một Âm ma đi trước dò đường, không để cho bọn họ bị đột nhiên giết chết. Cộng thêm vào những lời kể của thợ mỏ, tự nhiên là hắn cứ thế đi thẳng mà không cần dừng lại xem xét, nào ngờ lại làm cho Địch Lỵ Á nghi hoặc.
Hàn Thạc khẽ cười:
- Không phải lúc vừa đến đây ta đã nghe các ngươi nói qua về địa hình bên trong sao? Còn nữa, trực giác của ta đối với địa hình của các huyệt động cực kỳ mẫn cảm. Từ miêu tả của các ngươi, ta liền có thể xác định địa hình ở đây một cách chuẩn xác, ngươi tin hay không tin?
Nghe hắn giải thích như vậy, Địch Lỵ Á ngẩn mặt ra, sau đó hỏi vẻ bán tín bán nghi:
- Thật sao?
- Đương nhiên.
Hàn Thạc cười lớn:
- Từ trước tới giờ ta chưa từng ghé qua Lăng La sơn. Lại càng không có cơ hội đến thám hiểm bên trong hầm mỏ này. Nên nếu không phải ta có trực giác nhạy cảm đối với địa hình của các huyệt động thì liệu có thể quen đường vậy không?
Địch Lỵ Á nghĩ kỹ, lấy thân phận hắn là thành chủ của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, lại còn là một bá tước, quả thực sẽ không động lòng với khoáng sản ở hầm mỏ này. Vậy nên nghe lời giải thích cũng tin được tám chín phần. Bất giác ánh mắt nhìn lại hắn có thêm vài phần khâm phục, tự nhủ thành chủ quả nhiên danh bất hư truyền. Đúng là một nam tử chân chính!
Thấy Địch Lỵ Á không hỏi gì thêm, Hàn Thạc lại cắm cúi bước tiếp. Có Âm ma trong tay, hắn quả thực nên đổi từ khách sang chủ nơi đây, nắm lấy quyền dẫn đường. Ngược lại, cả nhóm thợ mỏ cùng Địch Lỵ Á trở thành kẻ tùy tùng.
Âm ma còn sót lại của Hàn Thạc từ từ thâm nhập vào trong lòng Lăng La sơn. Dựa theo miêu tả của mấy thợ mỏ, Âm ma đi tới được một khu vực chật hẹp khá khô ráo. Khu vực này có ba động khẩu sâu liên thông với nhau. Động khẩu trên đầu giờ bị nham thạch áp sát, muốn đi tiếp phải nằm sát xuống rồi bò lên.
Theo lời thợ mỏ thì đây là chỗ lần trước mà trong khi khai khoáng họ đã đụng phải một số thạch đầu nhân. Xem chung quanh còn một số dấu tích khai khoáng còn sót lại. Bất quá do Âm ma vô ảnh vô hình nên nếu mấy Thạch đầu nhân đó có bí mật ẩn nấp chung quanh thì cũng không thể phát hiện sự tồn tại của nó.
Biết được vị trí chính xác, Hàn Thạc liền đẩy nhanh tốc độ tiến về phía trước một chút. Địch Lỵ Á và mấy thợ mỏ phía sau thấy thân thể hắn xuyên qua huyệt động mau lẹ như con thoi hết sức linh mẫn thì đều cực kỳ kinh ngạc. Lúc này nàng thực sự tin rằng hắn có trực giác thiên bẩm với huyệt động. Có thể từ giữa các giao lộ phức tạp vẫn xác định được phương vị chính xác.
- Thành chủ đại nhân, cẩn thận! Phía trước chính là khu vực mà lần trước thạch đầu nhân đã xuất hiện đấy! - Mấy thợ mỏ đang thở hồng hộc phía sau lên tiếng nhắc nhở Hàn Thạc đang lướt đi như bay. Hắn nghe vậy thì từ từ giảm bớt tốc độ chờ mọi người. Địch Lỵ Á lúc này mới đuổi kịp vượt lên, thở mạnh vài hơi để bình hòa bộ ngực sữa đang phập phồng, nói giọng lo lắng:
- Đại nhân, cẩn thận một chút đi! Thạch đầu nhân này không dễ đối phó, chúng ta cứ bình tĩnh tiến hành một cách thỏa đáng là được.
Thì ra Địch Lỵ Á không hề hành động hấp tấp như vẻ ngoài của nàng, tại thời điểm mấu chốt rất tinh tế tỷ mỉ. Hàn Thạc không khỏi kinh ngạc liếc nhìn nàng. Lúc này Địch Lỵ Á đang hoảng sợ thở gấp, song phong nhô lên cao vút phập phồng, hấp dẫn sự chú ý của hắn. Trong lòng hắn bất giác rung động, nhịn không được liếc thêm vài lần nữa.
Người ta nói, nữ nhân nào cũng có thể từ ánh mắt của nam nhân mà nhận ra phần nào trên người nàng được quan sát kỹ nhất. Vô luận nam nhân có dùng phương thức bí mật thế nào đi nữa, nữ nhân bị nhìn kỹ thì đều có thể cảm ứng được nam nhân đó có từng liếc trộm bộ ngực của nàng hay không.
Những lời này đích xác có chút đạo lý. Mặc dù giờ đang là ở giữa huyệt động tối tăm nhưng ánh mắt của Hàn Thạc chiếu lên bộ ngực của Địch Lỵ Á có lẽ đã bị nàng phát hiện. Nàng hơi lộ vẻ e thẹn trước cái nhìn lưu luyến của hắn cứ dừng lại trên bộ ngực của mình. Theo bản năng, nàng hơi cúi người xuống, tựa hồ muốn dùng eo lưng che khuất phần nào khuôn ngực căng tròn.
- Được rồi, ta nghĩ là đã đến nơi rồi. Các người đứng lại cùng một chỗ đi. Như vậy nếu gặp nguy hiểm gì thì ta còn có thể chiếu cố được. - Hàn Thạc dừng lại rồi quay về phía sau ra lệnh.
Mấy tên thợ mỏ vốn lúc đầu bước rất nhanh để đi trước dẫn đường, giờ ngược lại đang ở phía sau Hàn Thạc và Địch Lỵ Á. Cũng may mà trong ánh sáng trong đường hầm mờ mờ ảo ảo. Bọn họ lại không có được con mắt tinh tường như Hàn Thạc, lại thêm cách xa một khoảng nên cũng không thấy được gương mặt của Địch Lỵ Á đang đỏ ửng.
Trên đường, ba đường hầm đan xen vào nhau. Đi tiếp thêm được mấy trăm thước thì nham thạch trên đầu mọi người đã thấp xuống rất nhiều. Lối đi cũng càng hẹp lại, chỉ có thể để hai người đi cùng. Lúc này mọi người đều phải cúi khom người xuống để phòng đụng phải nham thạch.
Sau khi xuyên qua chỗ hẹp thì cả nhóm tới được khu vực mà Âm ma đã dừng lại. Chỗ này thật ra diện tích rất rộng, có điều nham thạch trên đỉnh đầu rất thấp. Chung quanh có ba huyệt động hình dáng rất hẹp, muốn đi vào thì phải bò sát đất.
Chỗ này chính là nơi mà lần trước mấy thạch đầu nhân đã đột nhiên xuất hiện tấn công, gây ra thương vong không nhỏ cho các thợ mỏ.
Hàn Thạc cao tới một thước chín, cho dù khom lưng cũng không bước đi được bình thường, đành ngồi xổm quan sát. Mấy thợ mỏ vẻ mặt lộ vẻ khẩn trương, nhìn quanh vẻ cẩn thận. Trong tay bọn họ đều giơ cao các dụng cụ khai khoáng thô kệch, dường như để sẵn sàng đối phó nếu mấy thạch đầu nhân xuất hiện.
Ngay cả Địch Lỵ Á cũng có chút gấp rút. Nàng rút ra một thanh chủy thủ đeo ở chân trái, lo lắng nhìn quanh. Lúc này Hàn Thạc và nàng đã dựa sát vào nhau. Đến chỗ mà mấy thạch đầu nhân có thể tấn công bất kỳ lúc nào, sự ngượng ngùng của nàng đã sớm bị quẳng lên chín tầng mây.
Cũng do hung danh bên ngoài của Hàn Thạc mà bây giờ của Địch Lỵ Á cùng mấy thợ mỏ mới có được chút cảm giác dựa dẫm. Bằng không nếu chỉ dựa vào bọn họ thì lúc này ở đây đã là hoảng sợ rồi chứ không phải chỉ là khẩn trương.
Hàn Thạc ngồi xổm dò xét một vòng rồi hỏi mấy thợ mỏ:
- Những thạch đầu nhân này cao bao nhiêu, hình thể thế nào?
- Bọn chúng chỉ cao một thước năm, nhưng rộng chiều ngang. Do vậy có thể di chuyển trong đây rất linh hoạt, không hề bị trói buộc bởi trần nham thạch thấp này. - Một thợ mỏ trả lời.
Nghe gã nói như vậy, Hàn Thạc đưa mắt nhìn ba huyệt động chung quanh thầm ước lượng, thấy chúng chỉ cao chừng một thước, người đi vào đó phải bò sấp. Án chiếu theo thân thể cao một thước rưỡi lại rất dày bề ngang của mấy thạch đầu nhân như lời tên thợ mỏ kia vừa nói thì bọn chúng rõ ràng không thể tiến ra từ mấy huyệt động kia.
Ở đây ngoại trừ ba huyệt động này thì chỉ có đường hầm mà bọn hắn vừa đi qua. Nếu mấy thạch đầu nhân đã không phải đến từ ba huyệt động kia thì chẳng lẽ đến từ đường hầm mà bọn hắn vừa tiến đến?
Hàn Thạc giấu kín nỗi nghi hoặc. Cũng không tiếp tục xem xét chung quanh nữa mà ngồi yên suy nghĩ. Đột nhiên hắn trầm giọng huýt lên một tiếng. Tiếng huýt lúc đầu còn nhỏ sau cao dần, rồi cuối cùng vang vọng như là tiếng ngâm của một cự long.
- Tốt rồi, nếu mấy thạch đầu nhân ở gần đây nhất định sẽ nghe thấy mà đến. - Hàn Thạc quay sang nói với mấy thợ mỏ vẻ mặt đang căng thẳng.
Bên trái hắn, Địch Lỵ Á đang khom người xem xét, lộ ra đồn bộ cong mẩy cực kỳ mê người. Nàng mặc nhuyễn giáp ngắn, đồn bộ tròn trịa cùng cặp chân để trần có mị lực rất lớn. Lúc Hàn Thạc quay qua mấy thợ mỏ ra lệnh, không kìm được lại tranh thủ liếc vào khu vực hấp dẫn đó mấy lần.
Mấy thợ mỏ vẻ mặt đang khẩn trương không để ý. Chỉ có ba gã là không cẩn thận thấy được. Ba gã đều đang độ tuổi khí huyết cương phương, liên tục nuốt nước bọt ừng ực. Nếu phạm vi đồn bộ lộ ra thêm chút nữa, chỉ e bọn chúng đều vô lực trấn áp một bộ vị đang đột nhiên giơ cao.
Đang nhìn quanh, Địch Lỵ Á đột nhiên quay phắt lại. Đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Hàn Thạc đang dán lấy đồn bộ của nàng. Bị bắt quả tang ngay tại trận, Hàn Thạc ngượng ngập ho khan một tiếng rồi tự giác quay đầu đi chỗ khác.
Địch Lỵ Á đỏ rực cả mặt, hung hãn liếc Hàn Thạc đang gượng gạo rồi hừ nhẹ một tiếng. Sau đó quay sang căm tức nhìn ba gã kia, quát:
- Các ngươi nhìn bậy bạ cái gì. Chẳng lẽ ta mới rời Lăng La sơn vài ngày, các ngươi đã muốn tìm chết?
Nói xong, nàng thấp giọng mắng một câu, gần như là thì thầm:
- Nam nhân quả nhiên không có kẻ nào tốt mà! - Câu nói cuối cùng này không biết có phải nói chỉ để Hàn Thạc nghe hay không. Dù sao cũng chỉ hắn nghe được. Thầm nghĩ nữ nhân vốn chẳng phải để cho nam nhân ngắm sao? Làm sao ngươi biết là chúng ta đang nhìn lén vậy?
“Ngươi khom lưng để lộ những đường cong mĩ diệu của đồn bộ chẳng phải là cố ý sao?”
Đang lúc hắn nghĩ ngợi lan man, đột nhiên có mấy đạo khí tức yếu ớt như có như không chậm rãi tiến ra từ ba huyệt động kia. Hàn Thạc nhìn chung quanh cũng không phát hiện ra bất cứ cái gì khác lạ. Bất quá là một Vong Linh ma pháp sư lại còn là một tu ma giả, hắn lập tức cảm ứng được mấy đạo khí tức đang xuất hiện này cũng tương tự một kiểu tồn tại của các oán linh.
Hắn lặng lẽ phóng xuất ra một ma pháp Linh Hồn Tham Tác thì thấy tám đạo khí tức u tối mà mắt thường không nhìn thấy được đang chậm rãi bay ra. Chỉ thấy chúng tỏa ra rồi đến chiếm cứ trên các khối đá lớn, tiếp đó từng luồng lực lượng kỳ dị xuất ra từ chúng nhập vào các tảng đá đó.
Các tảng nham thạch vốn cứng rắn sau khi bị các luồng khí tức này nhập vào thì trở nên mềm mại. Rồi từ từ hệt như một quá trình điêu khắc, hiện ra tám thạch đầu nhân mà lần trước các thợ mỏ đã từng giáp mặt. Hàn Thạc tinh thông cả ma công và Vong Linh ma pháp, đã quan sát rõ ràng quá trình này.
Sau khi tám thạch đầu nhân chậm rãi từ các góc đi ra, Hàn Thạc rốt cục hiểu được tại sao lần trước ở đây lại đột nhiên xuất hiện đám này. Nguyên lai là như vậy! Xem ra là từ ba huyệt động hẹp kia chỉ xuất ra các linh hồn, sau đó lợi dụng đá ở đây để tạo thành thân thể.
- Tám tên, thân thể cũng cứng rắn quá chứ! Có phải là chuẩn bị công kích không? - Xem đến đây thì Hàn Thạc lấy ra Khô lâu pháp trượng tiện tay gọi về mấy chục khô lâu chiến sĩ, còn có cả cương thi chiến sĩ bao bọc lấy bọn Địch Lỵ Á rồi nhìn tám thạch đầu nhân u tối đứng trong góc khẽ hỏi.
Khu vực này quá thấp, các bất tử sinh vật cao cấp như Tăng ác và Tà Ác kỵ sĩ khó có thể phát huy uy lực. Cũng chỉ có các khô lâu chiến sĩ và cương thi chiến sĩ thấp nhỏ mới có thể động thủ cước ở đây.
Đột nhiên bị một đám khô lâu cùng cương thi chiến sĩ vây quanh, Địch Lỵ Á sợ bay hết cả hồn vía. Hình dạng của đám bất tử sinh vật này dĩ nhiên là không đẹp mắt chút nào, lại thêm một đoàn tử khí âm trầm bảo phủ quanh chúng, tự nhiên là làm nàng chết khiếp.
Bất quá được nghe Hàn Thạc trấn an, rồi xem cả bọn chỉ đứng vây lấy nàng mà không có ý đồ tấn công, mới biết đây là những hộ vệ mà hắn gọi về cho mình liền yên tâm đứng đó.
- Thành chủ đại nhân, thạch đầu nhân xuất hiện rồi phải không? - Địch Lỵ Á hoàn hồn rồi thì từ lời nói của Hàn Thạc lại có phản ứng, tay cầm thanh chủy thủ khẽ kêu lên.
Ở đây ánh sáng rất yếu ớt. Tám thạch đầu nhân kia lại có hình dạng rất tối tăm. Bọn Địch Lỵ Á căn bản không thể nhìn thấy dấu tích của chúng.
Hàn Thạc gật đầu mỉm cười:
- Không sai, là tám thạch đầu nhân.
Trong lúc hai người còn nói chuyện thì tám thạch đầu nhân đã tản khai ra trên mặt đất rồi đột nhiên phát động tấn công Hàn Thạc. Từ tám góc tối mãnh liệt tiến ra, thân thể bọn chúng là từ thiết quặng tạo nên. Đối với thân thể thuần túy từ thiết quặng ngưng tụ này, ma pháp bình thường công kích tự nhiên là không có tác dụng quá lớn. Cho dù vũ khí phổ thông cũng không thể có uy hiếp được gì đến thân thể bọn chúng. Chẳng trách lần trước đã có nhiều thợ mỏ chết như vậy.
Thế nhưng hiện tại đối với Hàn Thạc mà nói, thân thể hắn so với sắt đá còn kiên cố hơn. Đối phó với thạch đầu nhân này, hắn ngay cả Lục Ma Phong cũng không thèm lấy ra, trực tiếp ngạnh đấu với bọn chúng.
- Thú vị thật, rốt cuộc các ngươi là loại sinh vật gì vậy? - Hàn Thạc bị tám thạch đầu nhân vây ở giữa, vẫn còn nhàn rỗi hỏi lại một câu.
Đang ở giữa sự bảo vệ của các bất tử sinh vật, Địch Lỵ Á thấy Hàn Thạc đối mặt với công kích của mấy thạch đầu nhân vẫn thản nhiên không sợ. Cho dù quyền cước của bọn chúng kích trúng, hắn cũng không có một chút phản ứng. Dường như thân thể hắn so với thạch đầu nhân do thiết quặng tạo nên còn cứng rắn hơn.
Quyền đầu trần trụi của Hàn Thạc cũng cứ thế kích thẳng vào tám thạch đầu nhân. Nhưng bây giờ thì bọn chúng lại liên tiếp thối lui. Va chạm giữa thân thể và quyền đầu to tướng của Hàn Thạc phát ra tiếng keng keng như tiếng kim loại chạm nhau làm bọn Địch Lỵ Á đang xem há hốc cả mồm miệng mắt mũi.
Ở Kì Áo đại lục thì kiếm sĩ và kỵ sĩ là thiện nghệ nhất về cận chiến. Chỉ có điều bọn họ cũng phải lợi dụng đấu khí mới có thể nâng cao lực phòng ngự của nhục thể. Bọn họ quả thực chưa từng nghe nói qua là một người nào đó không cần sử dụng đấu khí lại chỉ cần nhục thể ngạnh đấu với sắt đá.
Quả thật Hàn Thạc không cần sử dụng lực phòng ngự của Ma Nguyên lực, thuần túy là dùng thân thể cứng rắn để đối kháng với công kích của mấy thạch đầu nhân. Ma công đạt tới cảnh giới Phân Ma, thân thể của hắn kiên cố tựa như sắt đá. Cho dù không cần sử dụng Ma Nguyên lực để phòng ngự cũng hoàn toàn có thể ngăn cản sự thương hại của các loại đao kiếm thông thường.
Đánh một lúc, Hàn Thạc phát hiện tám thạch đầu nhân này cũng không có bất cứ dấu hiệu trao đổi nào, tâm lý cũng dần trở nên nóng nảy. Đấu khí bắt đầu xuất ra một chút nơi cổ tay rồi xuất quyền đầu vào một tên làm y không trụ nổi. Y loạng choạng ôm lấy cổ, không để ý tới trước ngực đang bị công kích. Hàn Thạc tiếp tục dụng lực chẻ đôi thạch đầu nhân này.
Hàn Thạc đang ngồi xổm tốc độ đột nhiên gia tăng. Quyền đầu xuất ra giờ có mang thêm cả Ma Nguyên lực làm thân thể cứng rắn như sắt đá của thạch đầu nhân cũng không thể trụ nổi vỡ thành mạt vụn. Trong chớp mắt, cả bọn đã hoàn toàn vỡ vụn, bọn Địch Lỵ Á xem ra thì không còn một tảng đá nguyên vẹn nào nữa.
- Thành chủ đại nhân thật quá cường đại a! - Một gã thợ mỏ vẻ mặt hiện vẻ sùng bái, không ngừng lẩm bẩm.
Cặp mắt đẹp của Địch Lỵ Á hiện ra những tia sáng kỳ lạ, dán mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc không rời. Xem hắn lấy thủ đoạn lôi đình vạn quân, trực tiếp dùng quyền đầu oanh kích cho mấy thạch đầu nhân thành mảnh vụn. Trong mắt nữ nhân tín phụng nam nhân dã tính cường ngạnh này, quả thực đã mê người tới cực điểm. Trong lòng nàng giờ hết sức xao động, trái tim đập thình thịch.
- Muốn chạy à! Hắc hắc, đâu có dễ dàng như vậy chứ! - Sau khi thân thể của tám thạch đầu nhân bị hủy, tám luồng khí tức u tối bay ra từ ba huyệt động kia áng chừng biết Hàn Thạc không phải là kẻ mà chúng có thể đối phó, chuẩn bị theo đường cũ quay lại.
Vô luận là với thân phận tu ma giả hay là thân phận Vong Linh ma pháp sư, Hàn Thạc đều có phương pháp đối phó với loại khí tức linh hồn cổ quái này. Chỉ thấy tay trái hắn mở ra, một luồng hung sát chi khí tuôn ra lòng bàn tay như một lốc xoáy nhỏ. Luồng hung sát chi khí này đối với thân thể không có tác dụng nhưng với tám luồng khí tức kia thì cảm ứng được khó có thể cưỡng lại được lực lượng hấp thụ.
Tám linh hồn kia chẳng những không thể rời khỏi khỏi Hàn Thạc một bước mà còn bị lực lượng hấp thụ từ lốc xoáy nhỏ trong lòng bàn tay hắn từ từ hút xuống. Đến khi cả đám hoàn toàn lọt vào lòng bàn tay hắn thì bị dòng hung sát chi khí này giữ chặt không rời.
- Nói! Các ngươi rốt cuộc là thứ gì? - Lúc này Hàn Thạc không nói mà dùng thần thức truyền tin tức với bọn chúng.
Tám linh hồn u tối lọt vào lốc xoáy trong lòng bàn tay hắn thì khí tức từ từ tản đi, biến thành tám điểm lục quang nhỏ lóng lánh sáng đẹp như sao trời. Mà lốc xoáy nhỏ trong tay Hàn Thạc như là hệ Ngân Hà thăm thẳm.
Vốn là một cảnh tượng có chút âm sâm đáng sợ, trong mắt Địch Lỵ Á lại biến thành một mỹ cảnh động lòng người. Dường như trong lòng bàn tay Hàn Thạc là bầu trời sao mênh mông, nhấp nháy từng điểm tinh quang xán lạn. Nếu giờ khắc này có người hỏi nàng, có nam nhân nào có thể vì nàng mà hái sao trên trời, nàng nhất định sẽ không do dự đáp ngay là nam nhân ấy đang ở ngay trước mặt nàng. Trong tay hắn đang nắm cả một bầu trời đầy sao.
Sau khi dùng thần thức phóng ra tin tức, Hàn Thạc cảm ứng một sự hồi ứng yếu ớt, là do thần thức tám linh hồn này quá yếu so với thần thức cường đại của hắn. Vì vậy tin tức truyền tới cũng vô cùng mơ hồ:
- Xin hãy buông tha chúng ta đi. Chúng ta là những thợ mỏ chết do sụp hầm lò trước kia. Linh hồn trôi tới một nơi kỳ lạ rồi thu nạp một loại lực lượng kỳ lạ mới biến thành như vậy.
Hàn Thạc ngưng thần chú ý lắng nghe, từ từ hiểu được rồi ngạc nhiên đến ngẩn người:
- Địa phương kỳ lạ này là gì vậy?
- Chúng ta cũng không biết, chỉ thấy bên trong nơi nơi đều là lực lượng thần kỳ đó. Không biết tại sao khi chúng ta thu nạp được một ít lực lượng này vào thì linh hồn trở nên từ từ cường đại, còn có thể lợi dụng lực lượng để thao túng thiết thạch. Để bảo trì thân thể từ thiết thạch biến hóa ra của mình, chúng ta không thể để cho thợ mỏ khai thác tới khu vực đó rồi hủy đi lực lượng kỳ diệu đó, cho nên mới tiến hành công kích thợ mỏ. Cầu xin ngươi buông tha chúng ta đi, từ nay về sau chúng ta không dám làm vậy nữa. - Tám linh hồn trong lòng bàn tay Hàn Thạc giờ dường như đã liên hợp lại, tin tức truyền ra cũng từ từ trở nên rõ ràng.
Nghe xong, Hàn Thạc đầu tiên là nhíu mày nghi hoặc, sau đó một ánh linh quang chợt lóe liền đột nhiên mừng như điên hét lên:
- Ha ha. Ta biết rồi, nguyên lai là như vậy!
Tiếng hét này hoàn toàn không phải là do tin tức truyền ra mà do hắn hét toáng lên. Vì thế dọa cho bọn Địch Lỵ Á đang được các bất tử sinh vật vây quanh nhảy dựng cả lên. Cả bọn khó hiểu nhìn chằm chằm vào hắn, không biết bỗng tự dưng vì sao mà hắn trở nên cao hứng như vậy?
- Thành chủ đại nhân, sao vậy? - Địch Lỵ Á nhìn Hàn Thạc vẻ khó hiểu, không biết vì sao vẫn thấy hắn tràn ngập vẻ dụ hoặc nhân tâm, yêu kiều hỏi.
- Không có gì.
Hàn Thạc lấy Khô lâu pháp trượng ra tống hết đám bất tử sinh vật đang vây quanh bọn Địch Lỵ Á về dị giới. Suy nghĩ một chút rồi nói thêm:
- Các người không nên khai thác ở khu vực này nữa, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Từ nay về sau chỉ cần một tháng tới khai thác một lần là được. Ừ, yên tâm đi, bọn thạch đầu nhân này sẽ không tấn công các ngươi nữa đâu. Tốt rồi, các ngươi đi trước đi, chuyện ở đây để ta xử lý là được rồi.
Bọn Địch Lỵ Á nghe xong tràn ngập nghi hoặc. Chỉ thấy Hàn Thạc ung dung tiêu diệt thạch đầu nhân, còn thì không biết vì sao hắn lại nói vậy.
- Đại nhân, có thể nói cho chúng ta biết đã xảy ra chuyện gì không? - Địch Lỵ Á ngần ngừ một lát rồi hỏi Hàn Thạc.
- À, mấy thạch đầu nhân này đã quy thuận ta rồi. Từ nay về sau, mỗi tháng bọn chúng sẽ phải khai thác một phần khoáng thạch, cam đoan là còn nhiều hơn các ngươi khai thác. Chỉ cần một tháng một lần các ngươi tới đây đem về là được. Ta đã đáp ứng bọn chúng cho ba huyệt động này là chỗ sinh hoạt của bọn chúng, điều kiện là trợ giúp các ngươi khai khoáng. - Hàn Thạc cười nhẹ rồi giải thích cho Địch Lỵ Á.
- Nhưng chẳng phải là mấy thạch đầu nhân này đã chết đi rồi sao? - Địch Lỵ Á nghi hoặc hỏi lại.
- Không có. Linh hồn bọn chúng còn ở trên tay ta, các ngươi yên tâm đi đi, ta sẽ xử lý tốt mọi chuyện. Từ nay về sau các ngươi một tháng tới đây một lần lấy khoáng thạch là được, đây quả thực là một biện pháp vẹn cả đôi đường rồi còn gì. Hàn Thạc vẫn kiên nhẫn giải thích cho Địch Lỵ Á.
Vốn Địch Lỵ Á tới tìm các thạch đầu nhân này tính sổ. Bây giờ thấy Hàn Thạc đã hủy được thân thể bọn chúng, lại còn cầm giữ được cả linh hồn rồi lại đưa ra một điều kiện ưu đãi như vậy thì cũng không yêu cầu gì thêm mà vui vẻ đáp ứng.
- Được rồi. Ta dẫn bọn hắn rời đi trước, ta sẽ chờ ngài chỗ động khẩu. - Địch Lỵ Á không hỏi Hàn Thạc tại sao lại ở lại chỗ này. Căn dặn mấy thợ mỏ một câu rồi mang theo bọn họ theo đường cũ quay lại.
Sau khi cả bọn đã rời đi, Hàn Thạc dựa theo sự chỉ dẫn của linh hồn các thạch đầu nhân chui vào một cái huyệt động hẹp. Đi khoảng bảy tám trăm thước thì đột nhiên tới được một khu vực rất rộng lớn.
Khắp nơi trong khu vực này đều lởm chởm các hòn đá đủ loại màu sắc. Nham bích trên đầu giờ chỉ một màu sáng bạc, lóng lánh ngân quang. Vô số quáng thạch cực hiếm đủ màu đỏ, tím, trắng ngổn ngang, có loại Hàn Thạc biết, có loại thì chưa từng nghe hay nói qua.
Kim chi nguyên lực nồng đậm ngập tràn khắp nơi. Ở chính giữa khu vực là một cột nham thạch cực lớn lại càng tỏa ra Kim chi nguyên lực sung mãn.
Kim tuyệt chi địa - Chỗ cuối cùng của ngũ tuyệt chi địa rốt cuộc đã xuất hiện trước mặt Hàn Thạc!