Mục lục
[Dịch] Đại Ma Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những sợi tơ óng ánh như những tia nắng, quấn chặt lấy thân hình Hàn Thạc. Nhưng hắn lại không có cảm giác bị trói buộc gì cả.

Từng sợi, từng sợi chậm rãi thâm nhập vào da dẻ Hàn Thạc, khiến toàn thân hắn có một thứ cảm giác tinh khiết lạ thường. Cảm giác đó rất dễ chịu như đang ngâm mình trong ao nước.

Tiểu Khô Lâu thấy Hàn Thạc nhận lấy quả màu đen kia rồi bị nó bao trùm thì chìa bàn tay trắng phau ra. Trong lòng bàn tay nó lại có thêm những khối khoáng thạch to nhỏ như ngón tay cái. Từ Tử ma nhãn của nó lóe ra quang mang sáng rực, dường như đang nhớ ra chuyện gì đó.

Ngây người một lát, hai tay của nó chập lại thành hình chữ thập rồi dụng lực xoa mạnh. Từ trong lòng hai bàn tay truyền ra tiếng cọt kẹt chói tai. Tử khí nồng nặc đột nhiên phát ra, thanh âm chói tai lúc nãy lập tức im bặt.

Từng sợi từng sợi giống như những hạt cát nhỏ màu xám trắng chậm rãi từ trong lòng hai bàn tay đang chập lại hình chữ thập của Tiểu Khô Lâu tuôn trào ra ngoài. Chỉ thấy Tiểu Khô Lâu vội vàng lao đến trước mặt Hàn Thạc rồi để cho những sợi nhỏ giống như những hạt cát đó đổ lên người Hàn Thạc.

Những sợi này khi chảy xuống người Hàn Thạc thì đột nhiên lóe lên tinh quang rạng rỡ, làm cho người ta cảm thấy đẹp một cách quỷ dị. Nhưng chúng vừa chạm vào thân thể của Hàn Thạc thì giống như nước đổ vào biển lớn lập tức hòa tan đi mất, tinh quang rạng rỡ cũng biến mất không thấy tăm tích.

Tử Ma Nhãn của Tiểu Khô Lâu toát lên vẻ ngưng trọng. Thân thể của Hàn Thạc được bào bọc trong ngàn vạn sợi tơ sáng không ngừng dao động, những sợi nhỏ từ trong lòng bàn tay của Tiểu Khô Lâu biến thành điểm điểm tinh quang đổ tràn không sót một chỗ nào trên thân thể hắn.

Lúc đầu Hàn Thạc có cảm giác thư giãn như đang ngâm mình trong một hồ nước tinh khiết. Sau đó cả người hắn lại lâm vào trạng thái uể oải, buồn ngủ díp cả mắt.

Nhưng vào lúc mà Tiểu Khô Lâu đem những sợi nhỏ như hạt cát sáng lóe đó rót vào người hắn thì hắn đột nhiên có cảm giác đau đớn bỏng rát. Từng sợi, từng sợi dường như có linh tính chậm rãi dung nhập vào trong xương cốt Hàn Thạc.

Hàn Thạc vốn dĩ đang thoải mái nhẹ nhõm, đột nhiên cảm thấy cơ thể trở nên nặng nề. Chỉ cần vị trí nào bị hạt cát rơi xuống thì xương cốt chung quanh đều giống như là đổ chì. Điều này khiến hắn hiểu được loại cảm giác nặng nề này không phải là ảo giác, mà thật sự đang xảy ra.

Kiểm tra lại thần thức, Hàn Thạc nhìn thấy rõ ràng từng điểm tinh quang đang chậm rãi dung nhập vào trong xương cốt hắn. Chúng dần dần làm kiên cố thêm xương cốt, khiến cho xương cốt hắn được từ từ cường hóa. Loại cảm giác này so với trước đây có chút tương tự lúc Hàn Thạc lần đầu tiên thoát thai hoán cốt.

Cuối cùng ngàn vạn sợi tơ ánh sáng đã tiến nhập toàn bộ vào cơ thể của Hàn Thạc. Tiểu Khô Lâu cũng sớm đã ổn định thân thể đang dao động của Hàn Thạc. Những sợi nhỏ như hạt cát từ lòng bàn tay của nó như dòng nước chảy vào người Hàn Thạc, dung hợp tất cả những sợi tơ ánh sáng kia, từng chút một cường hóa xương cốt của hắn.

Trong quá trình này, xương cốt toàn thân Hàn Thạc đau đớn như bị rất nhiều kim nhỏ đâm chích. Bất quá hắn đã luyện ma công đến mức như bây giờ thì có loại đau đớn nào mà chưa từng trải qua. So với cảm giác đau đớn khủng khiếp như bị ngàn vạn đao róc, cắt xé trong đầu lúc khai phá não vực, loại đau khổ này Hàn Thạc ứng phó tương đối thoải mái.

Bởi vậy mà từ đầu đến cuối Hàn Thạc không lộ ra bất kỳ đau khổ nào không thể chịu được. Lại càng không phát ra một tiếng rên rỉ, yên lặng giống như là đang ngủ.

Ở bên cạnh, Tiểu Khô Lâu kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, dường như thấy biểu hiện phụ thân mình thế này là vô cùng kỳ quái.

Không biết đã qua bao lâu. Hàn Thạc cảm thấy sự đau đớn của cơ thể càng ngày càng yếu rồi mất hẳn. Sau cùng hắn thở nhẹ ra một hơi, mở mắt, cúi đầu nhìn xuống thì phát hiện đã hoàn toàn khôi phục nguyên dạng. Trên cơ thể cũng không còn bất cứ cái gì khác thường.

Hàn Thạc khẽ lắc đầu vung tay, thử hoạt động một chút gân cốt. Sắc mặt hắn đột nhiên lộ vẻ cổ quái vì chợt phát hiện ra thể trọng đã tăng lên gấp mười lần. Việc này thật là không thể tưởng tượng nổi.

Thực ra đó cũng là điều bình thường. Sau khi xương cốt thân thể của Hàn Thạc được cường hóa thì mật độ xương cốt toàn thân gia tăng, khiến cho độ cứng của khung xương đạt đến mức kinh người. Đồng thời với quá trình này thì thể trọng cũng gia tăng. Mặc dù Hàn Thạc sớm đã chuẩn bị tâm lý, biết rằng cơ thể sẽ phát sinh một chút biến đổi, nhưng khi loại biến đổi này vượt quá những gì dự đoán, nên vẫn còn kinh ngạc mãi không thôi.

- Cái quả này là thứ gì vậy. Có tác dụng gì không? - Ngẩn người một hồi rồi Hàn Thạc quái dị nhìn Tiểu Khô Lâu, ngạc nhiên hỏi.

- Chúng con đều gọi nó là quả Hắc Kiên Tinh, nó cũng cùng một loại với quả U Oánh Tinh mà phụ thân đã dùng lần trước. Những thứ này đều là đồ vật thần kỳ vô cùng ở chỗ chúng con, U Oánh Tinh có thể cường hóa linh hồn, làm cho linh hồn càng thêm tinh luyện. Hắc Kiên Tinh này thì cường hóa xương cốt, có thể khiến xương cốt của chúng ta càng thêm chắc chắn.

- Một quả Hắc Kiên Tinh này có thể làm cho thân thể của Tà Ác kỵ sĩ cường hóa lên gấp bội. Trước đây con cũng đã dùng qua một quả, nhớ lại lúc đó thực sự là đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng sau rồi thì cảm thấy xương cốt càng thêm cứng cỏi.

Tiểu Khô Lâu giải thích cho Hàn Thạc. Dừng lại một chút, nó buột miệng:

- Cha thật là lợi hại, chịu đựng loại đau khổ này chả thấy sợ hãi chút nào!

Thì ra là loại quả trân quý giống với U Oánh Tinh! Chẳng trách lại có tác dụng thần kỳ thế này! Lần trước đi đến Vong Linh giới, Hàn Thạc đúng là đã tận mắt nhìn thấy những sinh vật bất tử vì một quả U Oánh Tinh mà liều sống liều chết cướp đoạt. Hắn hiểu quả Hắc Kiên Tinh này có lẽ ở Vong Linh giới cũng nhất định là đối tượng tranh đoạt của tất cả sinh vật bất tử.

Một bảo vật quý báu như vậy mà Tiểu Khô Lâu không giữ lại để gia tăng thực lực bản thân, ngược lại không chút do dự đưa cho hắn. Điều này khiến Hàn Thạc vô cùng cảm động. Nhìn Tiểu Khô Lâu giống như một kẻ bình phàm trước mặt, Hàn Thạc đang định khen ngợi đôi câu thì đột nhiên nhớ ra một việc.

Trước kia, cứ mỗi một lần cơ thể phát sinh biến đổi, thời gian đều trôi qua mà không hề hay biết. Lần này lúc sử dụng Hắc Kiên Tinh để cường hóa xương cốt cũng không biết trải qua bao lâu thời gian, chắc hẳn cũng đã trôi qua rất lâu rồi. Tại thành Áo Sâm lúc này là lúc hỗn loạn cực điểm, thời gian chính là thứ quý giá nhất. Hàn Thạc là kẻ có thể nắm vững tất cả mọi động tĩnh trong thành, trong lúc quan trọng này không thể mai danh ẩn tích.

- Thời gian trôi qua bao lâu rồi? - Hàn Thạc nhướng mày, gấp gáp hỏi Tiểu Khô Lâu.

- Không biết! - Tiểu Khô Lâu thản nhiên trả lời.

Hàn Thạc lúc này mới chợt tỉnh. Tử Vong Mộ Địa cũng giống như Vong Linh giới, đều không có khái niệm thời gian. Ngôi mộ vĩ đại này bị kết giới cường đại bao bọc, ánh sáng của nhật nguyệt tinh tú đều không thể xuyên vào, đương nhiên không thể thông qua quy luật tự nhiên “mặt trời mọc, mặt trăng lặn” để nhận biết thời gian rồi.

Vừa nghĩ đến đại sự còn đang chờ mình, Hàn Thạc lập tức lo cháy cả ruột gan. Hắn không dám dềnh dàng, trước tiên tiễn Tiểu Khô Lâu về Vong Linh giới rồi vội vàng đứng vào chính giữa Truyền Tống Trận ở Tử Vong Mộ Địa.

Một lát sau.

Tiếng móng ngựa giày xéo, tiếng ma pháp cháy nổ, tiếng gào khóc thảm thiết của chiến sĩ trước khi chết đột nhiên xông vào tai của Hàn Thạc. Tất cả đều nghe rất gần.

Quả nhiên đã đánh nhau rồi! Đang lúc thu dọn lại ma pháp bổng, Hàn Thạc lập tức phản ứng lại. Đủ loại hình ảnh đã chiếu vào trong não của Hàn Thạc, khiến hắn có thể trực tiếp thấy rõ tất cả những gì đang xảy ra cách đó không xa.

Chỉ cần Hàn Thạc ở trong thành Áo Sâm là Huyền Ma có thể đưa toàn bộ cảnh chiến trường ở đây truyền nhập vào trong não hắn. Chỉ vì vừa rồi Hàn Thạc cách thành Áo Sâm một khoảng tương đối xa nên mối liên hệ giữa hắn và Huyền Ma không đủ để giúp đỡ nhìn thấy tất cả. Hơn nữa bên trong Tử Vong Mộ Địa lại có kết giới kỳ lạ cản trở, Hàn Thạc tự nhiên không thể ở Tử Vong Mộ Địa mà biết hết tất cả chuyện xảy ra ở thành Áo Sâm.

Nhưng khi hắn vừa thông qua Truyền Tống Trận pháp vừa hạ xuống thành Áo Sâm thì mối liên hệ giữa hắn và mười hai con Huyền Ma lập tức được thiết lập lại. Hắn lập tức lại có năng lực có thể kiểm soát mọi thứ trong bàn tay.

Thông qua góc nhìn của Huyền Ma, Hàn Thạc nhìn thấy trên mấy miếng đất trống rộng lớn chung quanh tòa thành, bây giờ đang diễn ra một trận đại chiến thảm khốc. Thế lực của Phạm Lôi Trạch, Tạp La Lạp và Lao Luân Tư đang chiến đấu cùng với quân đội của Á Hi Bá Ân và vương tử Tra Lý Tư. Mỗi thời khắc trôi qua đều kèm theo chết chóc.

Tòa thành này vốn dĩ sử dụng để cất giữ vật tư hàng hóa quân đội. Chung quanh không có dân cư sinh sống, chỉ là một vùng đất rộng lớn nên đúng là một địa điểm thích hợp để kịch chiến.

Đập vào mắt là cảnh chiến tranh khốc liệt khắp nơi. Những trận chiến tràn ngập chung quanh mấy dặm trung tâm tòa thành. Chẳng những là khu thành bắc mà những Huyền Ma đặt tại những khu vực khác cũng quan sát thấy cảnh chiến đấu, bao gồm cả hoàng cung.

Chỉ là so với đại chiến lúc này đang diễn ra ở thành bắc, chiến trận ở những khu vực khác của thành Áo Sâm rõ ràng chỉ là quy mô nhỏ. Đây là bởi vì hai nhân vật cao tầng có sức uy hiếp lớn nhất đối với cuộc tranh đoạt lần này là Tra Lý Tư và Lao Luân Tư đều đang tập trung ở đây.

Chẳng biết có phải là có hiệp ước ngầm hay không mà Thánh cấp không có một người tham chiến. Bên này là Tạp La Lạp và Tát Bác Tạp Tư, bên kia là Thánh kỵ sĩ của Tra Lý Tư, còn có Đặng Phổ Tư đều ngừng tay đứng xa xem binh lính hai bên liều chết chiến đấu.

Bất luận là Lao Luân Tư hay là Tra Lý Tư đều biết rõ năng lực sát thương đáng sợ của Thánh cấp cao thủ. Nhất là Thánh cấp ma pháp sư, chỉ với một cấm kỵ ma pháp thậm chí có thể thay đổi một trận chiến đấu. Bất quá các nước của lục địa Kỳ Áo đều đã có hiệp ước ngầm. Trong chiến trận bình thường, Thánh cấp ma pháp sư không được sử dụng cấm kỵ ma pháp.

Đối với nước thù địch đã vậy, trong lúc nội chiến đương nhiên càng không thể cho sử dụng. Thành Áo Sâm tuy không nhỏ, nhưng nếu thật sự có vài người dùng cấm kỵ ma pháp oanh tạc một phen thì e là thành Áo Sâm - thủ đô của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc cũng phải biến mất khỏi lục địa rồi. Dân cư trong thành cũng không biết phải tử thương bao nhiêu nữa.

Bởi vậy mà Không Gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư và Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư đều khoanh tay đứng nhìn cuộc nội chiến cho đến giờ. Không có một ai dám ra tay phóng cấm kỵ ma pháp tấn công binh lính đối địch vốn dĩ thuộc cùng đất nước.

Phạm Lôi Trạch trở thành người chỉ huy trận chiến này. Trên một khu đất cao ở trung tâm tòa thành, lão đang điên cuồng gào thét không ngừng bên tai. Tướng lĩnh từng người từng người thân mặc áo giáp dưới sự chỉ huy của Phạm Lôi Trạch, rành mạch đâu đấy dựa theo mệnh lệnh của lão mà bố trí binh lực theo các hướng tấn công vào binh lính của Á Hi Bá Ân và Tra Lý Tư.

Hàn Thạc thông qua Huyền Ma nhìn tổng quát toàn cục, đột nhiên phát hiện dưới sự điên cuồng gào thét của Phạm Lôi Trạch, binh lính của quân đoàn Bào Hao trong tay lão nhìn có vẻ phân bố tán loạn, nhưng lại mơ hồ hình thành đủ loại trận pháp kỳ lạ. Từ đó chia cắt quân đội của Á Hi Bá Ân và Tra Lý Tư thành mấy đám lớn, ẩn ước trong mỗi đám quân của Á Hi Bá Ân và Tra Lý Tư đều bị người của Phạm Lôi Trạch bao vây.

Cũng chỉ có Hàn Thạc sử dụng Huyền Ma bao quát toàn cục, mới có thể nhìn thấy rõ ràng loại biến hóa kỳ dị này. Những binh lính kia bao gồm cả tướng lãnh tự mình tham gia trong đó, đều không hề nhìn thấy biến hóa đang vô thanh vô tức xảy ra giữa cuộc chiến.

Binh tướng của đoàn quân Bào Hao mà Phạm Lôi Trạch mang tới, trên áo giáp có thêu hoa văn. Bọn họ đều là những kẻ đã chiến đấu lâu năm với thú nhân dã man ở Nam Cương. Vũ khí trên tay đều nhuộm qua rất nhiều máu tươi, từng người từng người đều có thân thể dũng mãnh, thần sắc lạnh lùng. Năng lực chiến đấu so với quân đoàn Tử Kinh kỵ sĩ mà lần trước Hàn Thạc gặp qua còn đáng sợ hơn.

Thành vệ quân của thành Áo Sâm - thủ đô của Lan Tư Lạc Đặc cũng liệt danh đầu bảng về thực lực chiến đấu trên toàn đế quốc. Song bây giờ chiến đấu với quân đoàn Bào Hao của Phạm Lôi Trạch rõ ràng là ở thế hạ phong. Bọn họ ngoại trừ trang bị tốt hơn, còn thì bất luận là kinh nghiệm chiến đấu, phối hợp đồng đội, thực lực cá nhân đều kém xa quân đoàn Bào Hao.

Trong thoáng chốc, Hàn Thạc phát hiện thành vệ quân của thành bắc và quân đoàn Bào Hao của Phạm Lôi Trạch, dưới sự chỉ huy điên cuồng của lão đã dần dần chiếm thế thượng phong. Bất tri bất giác đã từng bước áp chế quân đội mà Tra Lý Tư và Á Hi Bá Ân đem tới.

Lão điên này có thể ở Nam Cương sừng sững nhiều năm không đổ, khiến cho thú nhân dã man cũng không thể công phá phòng tuyến ở đó, quả nhiên là danh bất hư truyền! Hàn Thạc bất giác cảm khái, thực sự khâm phục năng lực chỉ huy thần kỳ của Phạm Lôi Trạch.

- Phạm Lôi Trạch, bọn họ đều là binh sĩ của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc đó. Bọn họ đều vô tội, chỉ là dưới mệnh lệnh của Á Hi Bá Ân mới không thể không tham chiến. Nếu toàn bộ bọn họ chết hết thì tổn thất cuối cùng chính là đế quốc Lan Tư Lạc Đặc của chúng ta! - Kiếm thánh Tạp La Lạp phẫn nộ không thôi, phùng mang trợn mắt với Phạm Lôi Trạch.

Tạp La Lạp là vì tương lai của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc mà suy nghĩ. Mắt thấy dưới sự chỉ huy của Phạm Lôi Trạch đã triệt để biến toàn bộ thành bắc thành chiến trường. Các thi thể ngổn ngang nơi đây hết thảy cũng là những binh sĩ trung thực vì đế quốc Lan Tư Lạc Đặc mà dâng hiến lòng trung. Chỉ do chủ nhân của mình bất đồng nên mới không thể không thảm sát lẫn nhau. Đối với sự việc tàn sát trong nhà này, rõ ràng là Tạp La Lạp không muốn nhìn thấy, bởi vậy lão liên tục la hét ầm ĩ.

Ngay cả nguyên lão Ám Mạc Tát Bác Tạp Tư, trông thấy tổn thương gia tăng không ngừng mà cũng đau lòng không nguôi. Do dự một hồi rồi đối với quang cảnh điên cuồng này sinh lòng bất nhẫn, gào thét mà khuyên bảo Phạm Lôi Trạch:

- Phạm Lôi Trạch, cứ như vậy mà thắng thì cũng sẽ làm tổn thương nguyên khí của đế quốc đấy!

Phạm Lôi Trạch chẳng hề lay động, tiếp tục lớn tiếng chỉ huy tướng lĩnh thuộc hạ. Lão thấy bọn người như Tát Bác Tạp Tư, Tạp La Lạp còn muốn kèo nhèo trách móc thì bực dọc liếc xéo Tạp La Lạp một cái rồi gằn giọng:

- Nếu nói những cuộc đảo chính của mỗi quốc gia đại lục thì lần nào không là máu chảy thành sông. Ngoại trừ đấu với người chết còn thì bọn ngươi có thể sử dụng mồm mép để bắt Á Hi Bá Ân nhường ngôi không?

- Hừ, có Thánh kỵ sĩ và Địa hệ Thánh ma đạo sĩ Đặng Phổ Tư ở đó. Chung quanh còn có đủ loại cao thủ. Cho dù là cao thủ cỡ bán thần cũng không nhất định có thể thong dong giết chết bọn họ, ta không thấy được bọn ngươi có thể làm cái gì được?

- Hai vị! Chuyện này chỉ có thông qua đổ máu mới có thể nhanh chóng dẹp loạn lại được. Thời gian đảo chính mà càng kéo dài thì đối với đế quốc càng không có lợi. Mẹ nó, binh lính dưới tay ta cũng không phải đang tổn thất lớn hay sao? Con mẹ nó đừng có nói gì, bọn ngươi kích động cái gì chứ. Nếu bọn ngươi không thoải mái, ta buông tay mặc kệ. Để xem mấy người bọn ngươi có thể dùng lời ngon ngọt mà khuyên bảo hai con hồ ly một lớn một nhỏ kia bỏ quyền lợi cam chịu để bọn ngươi tiếp quản tất cả hay không?

Phạm Lôi Trạch không một chút khách sáo phun ra một tràng như đạn pháo bắn về hướng hai Thánh cấp cường giả. Hai người đều cấm khẩu không trả lời được, cũng không tìm được bất kỳ lý do phản bác nào.

Phạm Lôi Trạch vốn là kẻ ngông cuồng tự đại. Nếu là đổi lại lúc bình thường, nói không chừng còn cho Tát Bác Tạp Tư chút thể diện. Nhưng một khi rơi vào trạng thái chiến đấu, Phạm Lôi Trạch lập tức sẽ biến thành một tên điên đích thực. Vì thắng lợi ngay cả mệnh lệnh của quốc vương bệ hạ cũng không chút do dự mà làm ngược lại, huống chi là hai cường giả này?

Chửi cho đã một trận, Phạm Lôi Trạch cũng không để ý đến hai thánh cấp cường giả nữa, tiếp tục điên cuồng gào thét chỉ huy tướng lĩnh thủ hạ. Bố trí toàn cục chiến trận của lão được truyền đạt xuống dưới, khiến cho đoàn quân Bào Hao đã lặng lẽ dần dần chiếm được thế chủ động trên chiến trường. Trong tình huống mà mọi người không phát hiện được, đã bí mật bao vây đội quân của bọn người Á Hi Bá Ân lại.

Hai vị Thánh cấp cường giả cay đắng liếc mắt một cái rồi cũng đành bất lực thở dài. Vẻ mặt bọn họ đều lộ vẻ đau lòng không thể tránh được. Chỉ huy chiến đấu quy mô lớn thế này vốn không phải là sở trường của họ. Bào Hao quân đoàn xuất phát dưới tay của Phạm Lôi Trạch, trận chiến này căn bản sẽ không có bất kỳ lo lắng gì.

Huống chi, những lời Phạm Lôi Trạch đã nói quả thực cũng có đạo lý, lúc cần quyết đoán mà không quyết đoán tất sẽ xảy ra biến loạn. Đế quốc Lan Tư Lạc Đặc hôm nay sợ rằng cũng chỉ thông qua chiến tranh đổ máu mới có thể giải quyết hỗn loạn nhanh nhất. Nếu không một khi các bên rời khỏi thành Áo Sâm đi chiếm cứ các tỉnh lớn rồi tiếp tục triển khai đại chiến tranh đọat thì chính là sự công kích có tính hủy diệt với đế quốc.

Bởi vậy, hai vị Thánh cấp cường giả mặc dù bị Phạm Lôi Trạch mắng chửi đến không còn thể diện, cũng đành phải nuốt nước đắng lại, tuyệt không dám cãi lại Phạm Lôi Trạch lúc này, tránh cho lão điên này có hành động điên cuồng gì thêm nữa.

Đã thu hết toàn cảnh chiến trường vào trong mắt, Hàn Thạc không khỏi thở dài một cái. Không dừng lại trong cái huyệt động đã đào bới ra nữa, hắn bay vút ra ngoài, hạ xuống thành bảo.

“Vèo vèo”, hàng loạt mũi tên bắn ở cự li xa xé gió lao về phía Hàn Thạc

Hạc Thạc cả kinh. Nhìn xuống phía dưới mới thấy mấy tên lính của đoàn quân Bào Hao vẻ mặt lạnh lùng đang trừng mắt nhìn hắn chằm chặp. Không thể ngờ là bọn chúng còn cách rất xa mà đã phát hiện được hành tung của hắn, lập tức bắn tên chặn đầu.

Đang đứng trên không cao hơn so với quân đoàn Bào Hao một tầng, Hàn Thạc lập tức niệm chú. Từ trời cao một tấm bạch cốt trắng phau hình thành cản lại toàn bộ loạt tên. Còn hắn cứ vậy bình an lướt đến trung tâm tòa thành chỗ Phạm Lôi Trạch.

Biết nói gì đây nhỉ, giữa cảm xúc đan xen, thật là chẳng thể thành lời....

Giữa gian truân cuộc sống, giữa mưu sâu kế hiểm, giữa cạnh tranh gay gắt, giữa tiến và lùi.... khiến con người ta, chính xác là bản thân tôi, nhưng cuồng quay giữa cơn lũ... Con đường sự nghiệp không phải dễ dàng để đi đến thành công!

Chuyện quá khứ, rồi hiện tại, lại nói về tương lai, ước vọng trở thành một CEO công nghệ, mộng trở thành phú hào dựa trên nền tảng khoa học thân thiện cuộc sống, vẩn vơ muốn tiếp tục con đường học vấn đang đình lại giữa dòng, phân vân giữa chọn lựa nơi quê hương hay xứ lạ... Tất cả quyện lại tạo thành dòng xoáy bao trùm lấy bản thân tôi, dù tiến hay lùi cũng chẳng thể toàn vẹn!

Rồi chuyện gia đình thằng bạn thân, chính xác là thằng bạn nối khố, chơi với nhau từ thuở ấu thơ, chung vai hoạn nạn, hắn to con, bảo vệ mình qua bao năm tháng, lúc nhỏ hai đứa cùng nhau chôm đồ, khi lớn cùng nhau học, lại bảo vệ thằng còm nhom khoái gây sự như mình.... để rồi cùng với nhiều yếu tố khác, tạo ra 1 hình ảnh không thể hài hước hơn : 1 con mọt sách thống lĩnh bao băng nhóm giang hồ trong bán kính 5km.... Giờ này gia đình nó có chuyện, mình cũng xấc bấc xang bang....

Thời gian online tìm thú vui trước nay đã ít, đa số nói chuyện chỉ vào TTV là chính.... Đã một khi nào đó, định rời xa nơi này, để chìm giữa dòng xoáy công việc, để ngụp lặn chờ một ngày cá chép thành long.... Con Vẹt Bang gầy dựng từ thế hệ 8x, chính xác là vậy, đến 80%, tất cả đang dựng cơ ngơi tứ xứ, khó có thời gian để trọn một niềm vui.... nên lúc này, ngôi nhà xưa bỗng chợt vắng bóng.....

Bỗng chợt, ừ rất là bất chợt, Thượng đế bỗng hiện trước mắt tôi, Người nói : "Love, tặng con!" rồi chợt ẩn chợt hiện.

Rất ngạc nhiên, thắc mắc và... chờ mong, cũng hồi hộp ghê gớm lắm :xitmau:

Rồi một ngày, 1 username có một cái tên rất là dễ thương Cecilia, vào Quảng trường thả vài trái bom rồi bốc hơi, mình tức lắm, muốn chém vài cái cho rụng răng :062:

Vài lần, hỏi ra, nói là osin cho Bán Lông Bang của lúa nhi, hắc hắc, cái bang con con một thời mình đem cả Mộc Tồn Quán sang san bằng, ủi đi ủi lại làm từ cong cong thành 1 dải phẳng lì, dư sức cho máy bay đáp.

Rồi mình nảy ra 1 ý tưởng thú vị, mua cả Bán Lông Bang làm osin :hoho: Sẽ hấp dẫn lắm nếu ngồi chính sảnh, hai bên là hai hàng dài cư dân Bán Lông bang bị ép đi Thái đang đang loạn vũ cuồng quay, ở giữa là siêu nô tì chờ chỉ đạo...

Hắc hắc, cái bộ não bé bé xinh xinh của mình cũng nghĩ ra nhiều ý tưởng hay phết....!

Đó là ấn tượng sâu sắc đầu tiên về cô bé có nụ cười như bông hàm tiếu! Rất thú vị, rất hấp dẫn và luôn ẩn hiện mỗi khi mình xuất hiện tại nơi biên hoang này.... khiến bản thân cảm thấy có điều gì đó khiến đôi tay bất chợt phải gõ dòng tangthuvie dù trong đầu rõ ràng là ra lệnh tìm code....

....

Em đang buồn, biết nói gì đây, chỉ mong rằng, dù nơi thế giới ảo đầy huyền hoặc này hay nơi thực tại đầy sóng gió, trên cánh môi dịu nhẹ kia luôn có chút hồng, chút ánh sương của nhành nụ nở hoa, và từng khắc từng giây trôi qua, dù có thật là cô đơn đi nữa, đến cuối cùng, vẫn là nụ cười duyên...

Hi vọng rằng, sóng mắt long lanh ấy, từ hôm nay, sẽ chẳng khi nào hoen lệ, hoặc chí ít, nơi sóng sánh ấy, dù có rơi châu, cũng là hạnh phúc mới nơi xa quyện lại..... Bời vì, giây khắc này, luôn có 1 người từ xa, xa lắm đang.... dõi bước...

Cecilia, cười lên nhé, hít 1 hơi nào, phù mạnh là tất cả sẽ như gió cuốn mây bay....

Nơi này, có 1 chàng trai hứa rằng, bất kỳ khi nào còn tên hắn xuất hiện, thì dù tỉnh hay mơ, dù thực hay ảo, cô bé.... mãi vẹn nét cười duyên...

Cecilia, lấy anh nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK