o0o
Vì câu nói của Phỉ Lợi Khắc Tư, đám ma pháp sư cùng chiến sĩ vốn đang hiệp lực chống cự với lang kỵ binh trong phút chốc rơi vào rối loạn, tất cả đều không còn một chút tâm trạng phòng ngự, mà chỉ lo tính đường bỏ chạy.
Trong lúc nhất thời, bức tường phòng thủ kiên cố vững chắc như thành đồng vách sắt thoáng chốc trở thành tán loạn. Chỉ thấy các chiến sĩ phía trước, vẫn còn đang chiến đấu với lang kỵ binh vừa đánh vừa vui, phía này toàn bộ ma pháp sư cùng cung tiễn thủ rối loạn tháo chạy tứ tán. Hàn Thạc mỗi tay kéo theo một người là Phạm Ny và Lỵ Toa, nhanh chóng hướng về phía chiến mã chạy tới. Theo sát phía sau là Cát Ân cùng các đệ tử Vong Linh hệ. Đã trải qua cuộc chiến sinh tử, Hàn Thạc giờ đây đối mặt với hiểm nguy không chút bối rối, vừa tỉnh táo tiến nhanh về phía trước vừa tìm phương tháo chạy tiếp theo. Cùng rút nhanh như thủy triều giống đám người Hàn Thạc là đám pháp sư và cung tiễn thủ, nhưng nếu người nào chạy chặn bước tiến của hắn thì đều bị Hàn Thạc mạnh mẽ gạt qua không chút do dự.
Cung tiễn thủ cùng ma pháp sư nhanh chóng tiến lên phía trước, giữa đám người xô đẩy này ngay cả việc đứng lên còn khó, thế nên bất tri bất giác, Hàn Thạc trở thành một cái khiên thịt mở đường. Một lát sau, bọn họ cứ vậy mà tiến về phía trước. Chừng một khắc thời gian, Hàn Thạc cùng Phạm Ny, Lệ Toa, theo sau là bọn Cát Ân cuối cùng cũng đã đến được nơi gửi chiến mã. Chủ nhân nơi này cũng đã đi quan sát động tĩnh phía Nam, hiện chỉ còn để lại một người hầu trông coi chiến mã, Hàn Thạc trực tiếp phá cửa mà vào, kéo theo Phạm Ny và Lỵ Toa.
- Làm gì, các ngươi muốn làm cái gì hả? - Lão người hầu già thấy Hàn Thạc phá cửa nhằm hướng chuồng ngựa chạy vào, nhất thời thất kinh đứng lên hét to.
- Thú nhân lang kỵ binh đã đánh tới rồi, ngươi nếu ở lại chỉ có con đường chết, chúng ta tới là để lấy chiến mã đã gửi, ngươi muốn sống thì cũng chọn lấy một con ngựa mà chạy mau đi. - Hàn Thạc vẫn tiếp tục tiến về phía chuồng ngựa, nhanh chóng giải thích.
Lão nhân lúc này đã nghe được âm thanh huyên náo bên ngoài, một giây sửng sốt trôi qua rồi cũng nhanh chóng hướng về phía chuồng ngựa, xem chừng đã tiếp nhận đề nghị của Hàn Thạc. Vừa đến nơi, Hàn Thạc liền thả tay Phạm Ny và Lỵ Toa ra, mắt nhanh chóng đảo một vòng, phát hiện một thớt thần tuấn chiến mã, không nói nhiều lập tức phi thân lên, nháy mắt đã bình ổn trên lưng ngựa, khẽ vung trủy thủ cắt đứt dây thừng. Quay nhìn lại, thấy Cát Ân mang theo phía sau mấy người, đám Quang hệ đệ tử cũng đã chạy tới chuồng ngựa, cùng Phạm Ny và Lỵ Toa tìm kiếm chiến mã đã gửi lại.
- Các người đều là lũ ngu sao? Kỵ binh thú lang nhân sẽ lập tức giết đến đây, còn tìm cái gì, huống chi lần trước chiến mã chúng ta gửi lại đều là chiến mã cấp thấp, với lại cũng chỉ có sáu bảy thớt, chẳng lẽ các người cũng không muốn sống nữa sao? - Mắt thấy những người này cứ mãi đi tìm chiến mã của mình, Hàn Thạc rốt cuộc không thể nhẫn nại thêm được nữa, bất chợt quát lớn.
Tiếng quát của Hàn Thạc vang vọng cả chuồng ngựa, thầy trò Vong Linh hệ vốn đang tìm chiến mã của mình, đột nhiên bị quát tháo, nhất thời ngẩn ra, bọn họ vậy mà bị Hàn Thạc mắng là ngu ngốc, điều này thật khó có thể tiếp nhận.
- Vậy làm sao bây giờ? - Lỵ Toa ngây người, rồi hỏi Hàn Thạc.
- Tốt nhất là chọn lấy một chiến mã mạnh khỏe nhất, chúng ta mỗi người một con, sự sống chết của người khác với chúng ta không có quan hệ gì, nếu các người muốn chết, vậy cứ tìm kiếm những chiến mã hạng hai của chúng ta. - Hàn Thạc sắc mặt trầm xuống, quát lạnh như chém đinh chặt sắt.
Vốn chỉ là một đạo lý đơn giản nhất, đáng tiếc đám thầy trò này vốn sống trong những nguyên tắc rối rắm của Vong Linh hệ, đối với họ mà nói tuân thủ quy tắc là chuyện đương nhiên, căn bản là không suy nghĩ, cân nhắc thời điểm này, tất cả quy củ đều có thể coi nhẹ. Những người này lúc Hàn Thạc mắng là ngu ngốc, đầu tiên là vẻ mặt ngẩn ngơ, đến khi Hàn Thạc nói “căn bản mặc kệ sống chết người bên ngoài”, với những môn sinh luôn sống theo quy củ như bọn họ, điều này tạo ra một ảnh hưởng nhất định, khiến cho họ phải chau mày suy nghĩ.
Tiếng hỗn loạn bên ngoài càng ngày càng lớn, đối mặt với nguy hiểm, họ đã nhanh chóng có quyết định, cả bọn không hề do dự, sắc mặt kiên định hướng đến chuồng ngựa chọn những con mạnh khỏe chạy trốn. Đến lúc thầy trò Vong Linh hệ chiếm giữ toàn bộ những con ngựa tốt trong chuồng, Quang hệ đệ tử Ba Bỉ Luân cùng ma pháp sư và cung tiễn thủ mới chạy tới.
- Đáng chết, bọn họ cưỡi chính là ngựa của chúng ta. - Ngải Lâm vừa liếc mắt, phát hiện chiến mã thần tuấn mà Hàn Thạc đang cưỡi là của mình, liền tức giận lên tiếng.
Chỉ có điều, bọn người phía sau Hàn Thạc đã cưỡi lên những con tuấn mã khác trong chuồng, gào thét mà lao đi, đối với âm thanh la mắng của bọn Ngải Lâm, căn bản là không chút động tâm, chỉ để lại cho bọn họ những thân ảnh càng chạy càng xa.
- Bố Lai Ân, bây giờ chúng ta nên chạy về phía nào? - Vừa rời khỏi chuồng ngựa lao ra con đường hỗn loạn, Phạm Ny liền hỏi Hàn Thạc.
Hiện tại trên đường, khu phía trước là các chiến sĩ đã lui về giữa Đa La trấn, thú nhân lang kỵ binh gào thét tiến vào Đa La trấn, lăm lăm trường đao trong tay. Đầu tiên là những thương nhân không có khả năng chống cự, chỉ một đao là thân thể chia lìa. Những tên lang kỵ binh này nhờ thân cưỡi cự lang, nên không hề vội vã đuổi theo những chiến sĩ và ma pháp sư đang chạy tứ tán, chỉ dọc theo khu phố, bắt đầu cướp bóc từng cửa hàng, bên dưới trước thân cự lang là một cái túi rất lớn, tất cả các loại hàng hóa cùng các món đồ khác bên trong tiệm cứ thế mà chui vào túi của lang kỵ binh.
- Chỉ cần không phải là hướng Trát Cơ Ách Tư thành, tùy tiện rẽ sang hướng khác đều có thể chạy trốn.
Hàn Thạc nhìn bốn phía xung quanh, nhìn lướt qua phía đông trấn, phát giác người chạy phía bắc là ít nhất, suy nghĩ một chút liền quát:
- Theo ta đi lên hướng bắc.
Bởi Đa La trấn sắp thất thủ, Trát Cơ Ách Tư thành bản thân là tòa thành phòng ngự nghiêm ngặt nhất của phía tây nam đế quốc, bây giờ trở thành mục đích của những người đang đào vong, Hàn Thạc chú ý quan sát một phen, phát giác hướng Trát Cơ Ách Tư thành chiếm bảy thành nhân số của Đa La trấn. Bất quá trong số bảy thành này, số người cưỡi chiến mã chỉ có mười người. Đợi đến sau khi đám kỵ binh thú lang nhân cướp sạch sẽ Đa La trấn, mục tiêu đầu tiên chắc chắn là đám người này. Cưỡi cự lang, tốc độ của lang kỵ binh dám chắc nhanh hơn những người này. Vì bọn họ chiếm đến bảy thành, thú nhân truy theo hẳn cũng là nhiều nhất, vậy có khả năng tử vong nhiều nhất chính là hướng chạy về Trát Cơ Ách Tư thành của nhóm người này.
Sau một hồi tỉnh táo suy nghĩ, Hàn Thạc lập tức có được những suy nghĩ rõ ràng, mang theo bọn người Phạm Ny, cưỡi chiến mã theo hướng bắc trấn chạy đi. Có chiến mã quả thật tiện lợi, đoàn người Hàn Thạc tốc độ cực kỳ nhanh, trên đường Hàn Thạc đụng phải hai lang kỵ binh đang phóng vào phía bắc trấn, hai lang kỵ binh túi chứa đầy tiền căng phồng, đối với bọn người Hàn Thạc không hề để ý, cứ xông thẳng vào một cửa hàng khác đánh cướp.
Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạc tay đề dây cương, chiến mã đang chạy đột nhiên thay đổi phương hướng, không chút e dè xông thẳng về phía hai tên thú nhân đang lăm lăm trường đao trong tay. Hai thú nhân kia sửng sốt, tựa hồ không ngờ tới phía sau còn có người có dũng khí phản kích, liền thu trường đao vốn định hạ xuống mấy tên thương nhân phía dưới. Cả hai hơi nghiêng người, phân ra hai phía, huy động trường đao trên tay hướng nhanh đến Hàn Thạc mà chém.
- Bố Lai Ân, ngươi điên rồi sao, chạy mau! - Nơi xa Lỵ Toa đã thấy Hàn Thạc chuyển sang hướng hai thú nhân lao tới, không khỏi thất kinh la lớn, toàn bộ ánh mắt thầy trò Vong Linh hệ đều bị hấp dẫn nhìn về phía Hàn Thạc.
Hàn Thạc lúc này tay cầm trủy thủ, nhẹ giọng ngâm xướng một đoạn ma pháp, một mũi cốt tiễn xuất hiện tại không trung. “Vút” mũi tên bắn thẳng về phía một trong hai thú nhân, tên thú nhân nhanh chóng huy động trường đao ngăn cản. Trong lúc hắn phải ngăn cản mũi cốt tiễn, Hàn Thạc đã cầm trủy thủ lao về hướng tên còn lại. Trủy thủ vẽ nên một đạo lãnh mang giữa không trung, chỉ nghe “Phập”, âm thanh thấu tận xương nhẹ vang lên, trủy thủ lướt qua trường đao, cùng lúc tên thú nhân kia ngực bụng đã xuất hiện một lỗ máu, Hàn Thạc nhanh chóng cưỡi ngựa chạy tới, kìm mạnh dây cương, chiến mã hí lên vài tiếng rồi im bặt.
Hàn Thạc tay trái với tới thanh trường đao của thú nhân đã chết, trường đao trong tay hạ xuống, trên đầu cự lang hung mãnh xuất hiện một vệt máu, cự lang vốn hung mãnh trong cuộc chiến cứ như thế yếu ớt mà đổ xuống. Khẽ động chuôi đao, túi đồ lớn trên người cự lang bay vút lên rồi hạ xuống chiến mã của Hàn Thạc. Sau đó Hàn Thạc đổi hướng, vẻ mặt vô tình nhằm phía thú nhân vừa bị cốt tiễn giết chết đi tới.
- Trời ạ, ta không nhìn nhầm chứ, vừa rồi là Bố Lai Ân đã phóng ra mũi cốt tiễn đó sao, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? - Cát Ân khẩn trương ghìm cương ngựa, thất sắc hô to, các đệ tử cũng như hắn, vẻ mặt kinh hãi, ngơ ngác nhìn Hàn Thạc, giống như là lần đầu tiên biết Hàn Thạc.
- Đáng chết, Bố Lai Ân rốt cuộc đang làm gì vậy? - Phạm Ny biết Hàn Thạc có thể phóng xuất cốt tiễn nên cũng không quá bất ngờ, chỉ là nàng chỉ giật mình về cách làm của Hàn Thạc, đoạt lại đồ vật mà hai lang kỵ binh kia vừa đánh cướp.