- Chỉ là một gã đệ tử Vong Linh hệ thôi mà cũng xứng đáng để ngài chú ý đến như vậy sao? - Bóng đen kinh ngạc hỏi.
- Ha ha, hắn không phải giống như người thường đâu! Trên người hắn có rất nhiều điểm thần bí mà ta cũng không biết rõ, nhưng người này thực sự rất thú vị. - Lao Luân Tư mỉm cười, từ tốn nói.
- Khắc Lạp Khắc đến Kỵ sĩ học viện chuyến này hẳn là có mục đích đối phó ngài. Lần trước hắn cùng với Đỗ Khắc của Tạp La đế quốc chắc chắn là đã định hạ thủ. Không biết tại sao bọn chúng nửa chừng lại hủy bỏ kế hoạch, Đỗ Khắc cũng đột nhiên rời khỏi đế quốc chúng ta, việc này thật vô cùng kỳ lạ. - Bóng đen nói thêm.
Gật đầu, trầm mặc trong chốc lát Lao Luân Tư cất tiếng:
- Tốt lắm, ngươi tạm thời đi trước đi. Ở bên trong Kỵ sĩ học viện, Khắc Lạp Khắc muốn đối phó ta cũng không dễ dàng như vậy, hừ, xem chừng ta phải tiên phát chế nhân rồi.
Bóng đen nghe vậy cũng không nói gì thêm, phi thân nhảy lên nóc nhà, nhảy xuống đất rồi đi xa dần. Lao Luân Tư vẫn ngồi ngay ngắn như trước ở trong phòng nhấm nháp tách trà, im lặng suy nghĩ cái gì đó.
Một lúc sau, trời đã tờ mờ sáng, bóng đen khi rời đi thì phi thân tới hậu sơn của Ba Bỉ Luân ma vũ học viện rồi tiếp tục chạy về phương xa. Bởi vì trời đã sáng, bản thân Hàn Thạc cũng không thể truy đuổi một cách lộ liễu, hơn nữa hôm nay còn có việc nên tạm thời bỏ qua việc tiếp tục theo dõi.
Lợi dụng khi các đệ tử của Kỵ sĩ học viện còn chưa dậy, Hàn Thạc quay lại theo đường cũ, về đến Vong Linh hệ thì trời vẫn chưa sáng rõ. Suốt cả buổi sáng hôm đó, hắn ngồi một mình trong phòng ở ký túc xá, một mặt vẫn luyện tập Vong Linh ma pháp như trước đây, mặt khác yên lặng suy xét thân phận của Lao Luân Tư, kể cả quan hệ hiện tại giữa hắn và Khắc Lạp Khắc.
Đến giữa trưa, Hàn Thạc lần đầu tiên đi ăn cơm tại nhà ăn của Ba Bỉ Luân ma vũ học viện, việc này đã gây ra một vụ rối loạn nho nhỏ.
Mỗi đại hệ của Ba Bỉ Luân ma vũ học viện đều có nhà ăn riêng của mình, Hắc Ám hệ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhà ăn chia làm hai tầng, thức ăn ở tầng một không mất tiền, chỉ cần nộp học phí là có thể được hưởng miễn phí. Đương nhiên thức ăn không mất tiền thì cũng không được ngon lắm.
Thức ăn ở tầng hai của nhà ăn do các danh trù phụ trách nấu nướng, cấp bậc cao hơn ở dưới tầng một rất nhiều. Cũng đương nhiên, thức ăn ở tầng này phải tiêu tốn thêm kim tệ thì mới có thể được hưởng, dường như là dành cho những đệ tử con nhà giàu có của học viện.
Bây giờ Hàn Thạc đã không còn là một tên tạp dịch nghèo khó khốn cùng nữa, tinh tạp ở bên trong không gian giới chỉ chứa đựng số kim tệ đủ cho hắn mặc sức hưởng thụ cuộc sống. Bởi vậy, hắn đi thẳng lên trên tầng hai, lấy tinh tạp gọi lên mấy thứ thức ăn đắt đỏ trình bày đẹp đẽ, sau đó một mình chiếm một bàn ngốn ngấu ăn.
Chỉ là hắn cũng không được yên thân mà ngồi ăn. Sau trận tỷ đấu vừa rồi, Hàn Thạc nghiễm nhiên trở thành một người có tiếng tăm trong học viện. Đến ăn tại nhà ăn của Hắc Ám hệ dĩ nhiên đều là các đệ tử của Hắc Ám hệ. Lần trước tuy nói rằng Hàn Thạc đúng là đã đánh thắng tất cả các đối thủ trong Hắc Ám hệ, nhưng càng thắng càng dở, chẳng những không giành được sự tôn trọng của mọi người trong hệ mà ngược lại làm cho bọn họ càng thêm hổ thẹn. Cho nên việc hắn xuất hiện tại tầng hai nhà ăn ăn cơm ngược lại lại chuốc lấy đủ các loại ánh mắt chú ý.
Hàn Thạc cũng chẳng thèm để ý chút nào tới những điều này. Cùng với tăng trưởng về thực lực và gia tăng về lịch duyệt, hắn cũng dần dần không còn để các thành viên của Ba Bỉ Luân ma vũ học viện vào trong mắt nữa. Những người này đối với hắn bất quá chỉ là những đứa trẻ chưa từng trải mà thôi, căn bản là không gây ra một chút uy hiếp nào.
- A, thì ra ngươi ở chỗ này à! - Lỵ Toa và Lao Luân Tư từ cửa đi vào, Lỵ Toa khẽ thốt lên, cười cười cùng Lao Luân Tư đi tới chỗ Hàn Thạc.
Lao Luân Tư mỉm cười từ xa với Hàn Thạc, sau đó tự mình đi gọi cơm. Lỵ Toa đi tới trước mặt Hàn Thạc, không ngần ngại ngồi đối diện với hắn, thấy chung quanh có những ánh mắt đối nghịch thì cười lạnh, chống nạnh quát mắng:
- Nhìn cái gì, có cái gì hay mà nhìn?
Tiểu ma nữ Lỵ Toa mặc dù ở trong Vong Linh hệ nhỏ yếu nhưng tính khí nóng nảy nổi tiếng khắp cả hệ. Ngay khi cô nàng hét toáng như vậy, những kẻ đang nhìn Hàn Thạc bằng con mắt căm thù ở chung quanh thần sắc khá khó coi, tức tối chửi thầm mấy câu rồi ào ào đứng dậy bỏ đi.
- Không cần để ý đến bọn họ, những người này đều là bọn ghen ăn tức ở mà thôi. - Lỵ Toa tức giận nhìn bốn phía chung quanh mắng một vòng, mắng xong cười hì hì ngồi xuống, nhìn Hàn Thạc chằm chằm, nói.
Hàn Thạc cảm thấy tức cười:
- Vậy ngươi để cho bọn họ tiếp tục ghen ghét đi, dù bọn họ có ghen ghét ta, ta cũng sẽ không mất đi một sợi tóc. Nhưng nếu có người dám biến ghen ghét thành hành động, ta dám cam đoan bọn chúng sẽ không phải chỉ tổn hại một sợi tóc thôi đâu!
Lúc đầu Hàn Thạc còn nói giọng nhẹ nhàng từ tốn, nhưng sau lại thấy còn có người nhìn mình với đôi mắt căm thù thì hắn lập tức lạnh mặt nói to lên, giọng tràn ngập ý cảnh cáo.
Lần tỷ đấu trước, Hàn Thạc mặc dù không nhẫn tâm hạ sát thủ, nhưng đã biểu lộ trước toàn trường một tính cách lạnh lùng cương quyết. Cũng đã cho mọi người biết hắn cũng không phải là loại người dễ mềm lòng nương tay gì. Những người quan sát lúc đó đều có chung một loại ảo giác là nếu không bị nội quy trường học cản trở, nói không chừng Hàn Thạc thật sự sẽ lạnh lùng tàn khốc giết chết đối thủ.
Bởi vậy, sau khi Hàn Thạc nghiêm mặt lên tiếng cảnh cáo, lại còn bị Lỵ Toa nhìn thẳng nhiếc mắng, các đệ tử Hắc Ám hệ có ánh mắt thù địch ở chung quanh từng người từng người một chậm rãi cúi đầu xuống.
- Ha ha, xem ra ngươi không được hoan nghênh rồi! - Lao Luân Tư bưng thức ăn được bày biện đẹp đẽ từ xa đi tới, đưa cho Lỵ Toa rồi cười cười ngồi xuống trước mặt Hàn Thạc vừa nói.
Hàn Thạc nhún vai, thản nhiên nói:
- Mấu chốt là có vài người quá nhàm chán, chính mình không có năng lực nhưng lòng đố kỵ lại quá lớn, nếu ngươi đối xử hoà nhã, bọn chúng chẳng những không biết điều mà có thể còn cho rằng ngươi e sợ bọn chúng.
- Không sai, ta hiểu rất rõ quan điểm này của ngươi. - Lao Luân Tư cười ha hả gật đầu lên tiếng đồng tình.
Lúc này, hai cô gái của Vong Linh hệ là Ngải Mễ và A Tây Na đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa. Lỵ Toa thấy hai người ngồi xuống một chỗ ngồi khác thì hơi do dự một chút, sau đó bưng khay lên nói:
- Hai người các ngươi nói chuyện đi, ta sang với bọn Ngải Mễ đây.
Nói xong liền đứng lên, xuyên qua hai hàng lối đi, từ xa đã lên tiếng chào hỏi rồi cùng với hai người Ngải Mễ ngồi xuống.
Ở bàn ăn này chỉ còn hai người Hàn Thạc và Lao Luân Tư. Chung quanh cũng không còn kẻ nào có thể nghe lén bởi vì vừa rồi Lỵ Toa cùng Hàn Thạc hai người liên tục cảnh cáo nên bọn họ cũng bỏ đi hết.
- Nghe nói là Khắc Lạp Khắc thích Phạm Ny sư phụ, nhưng bởi vì ngươi xuất hiện, hôm nay Khắc Lạp Khắc thất bại mặt buồn rười rượi, bây giờ có chuyện gì hay không? - Trên mặt Lao Luân Tư hơi mỉm cười, như là thuận miệng thì hỏi vậy.
Hàn Thạc suy nghĩ rất nhanh, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn Lao Luân Tư rồi điềm nhiên nói làm như như không có việc gì xảy ra:
- Ở đâu ra chuyện này thế? Phạm Ny sư phụ cự tuyệt Khắc Lạp Khắc là bởi vì Phạm Ny sư phụ đối với gã không có cảm tình. Chuyện này thì có quan hệ gì đến ta, ngươi không nên nói lung tung.
Hàn Thạc vừa nói như vậy, Lao Luân Tư ngẩn mặt ra, sau đó cười hì hì:
- Bố Lai Ân ơi là Bố Lai Ân, chúng ta coi như là bằng hữu, chẳng lẽ ngươi còn muốn gạt ta phải không. Mọi người trong Hắc Ám hệ của ngươi đang xôn xao bàn tán về chuyện của ngươi và Phạm Ny sư phụ mà, tục ngữ nói “không có lửa làm sao có khói”, ta không tin là giữa các ngươi không có gì cả.
- Ngươi muốn nói như thế nào thì nói.
Hàn Thạc ậm ừ, cắm cúi ăn thức ăn của mình, tựa hồ căn bản không để ý đến câu chuyện của Lao Luân Tư.
- Tên Khắc Lạp Khắc này ta có biết đôi chút, hắn không phải là người chánh trực thiện lương giống như biểu hiện bề ngoài. Như vậy, ngươi xem như đã đắc tội với hắn. Ngoài ra, ta còn nghe nói hắn hoài nghi ngươi giết đệ đệ của hắn. Xem chừng ngươi gặp phiền toái không nhỏ đâu!
Lao Luân Tư tiếp tục nói chuyện đồng thời đưa mắt lặng lẽ quan sát biểu hiện của Hàn Thạc, đến khi thấy vẻ mặt hắn vẫn thờ ơ như không thì trầm ngâm một chút rồi lên giọng hỏi:
- Bố Lai Ân, chúng ta là bằng hữu phải không?
Gật gật đầu, Hàn Thạc đặt chén trà xuống, mỉm cười nhìn Lao Luân Tư nói:
- Xem như vậy đi!
- Tốt lắm, đã như vậy ta dám nói Khắc Lạp Khắc nhất định sẽ đối phó ngươi, hy vọng ngươi tin tưởng ta. - Lao Luân Tư nghiêm túc nói.
- Đương nhiên, hôm nay khi ta quay về ký túc xá thì thấy chăn trên giường của ta có dấu vết bị đâm thủng. May là ngày hôm qua ta cũng không ngủ ở trong ký túc xá, nếu không chỉ sợ hôm nay ngươi không còn thấy được ta nữa. Ta suy nghĩ một chút và cho rằng cũng chỉ có Khắc Lạp Khắc mới đối phó với ta như vậy.
Lao Luân Tư nói vòng vo nhiều như vậy, mục đích đã dần dần được xác định, Hàn Thạc cũng muốn biết Lao Luân Tư rốt cuộc muốn gì, bởi vậy cũng không dấu nữa mà thừa nhận luôn.
Lời này vừa nói ra, Lao Luân Tư mắt sáng lên, há hốc miệng kinh ngạc, lặng người nhìn Hàn Thạc một lúc, sau đó cười tươi, gật đầu nói:
- Ngươi quả nhiên không đơn giản, thì ra ngươi đã có chuẩn bị từ trước, hại ta phải lo lắng phí công vô ích. Ừ, ngươi đã coi ta là bằng hữu thì ta có thể trợ giúp ngươi, cùng ngươi đồng thời đối phó Khắc Lạp Khắc.
Vòng vèo một hồi cũng đến lúc trọng điểm, trong mắt Hàn Thạc chợt thoáng lóe lên một tia sáng kỳ dị, sau đó chăm chú nhìn thật sâu vào Lao Luân Tư, cúi đầu thấp giọng nói:
- Ngươi nói là liên thủ với ta giết Khắc Lạp Khắc?
Lao Luân Tư như là càng thêm hoảng hốt, mắt nhìn phải nhìn trái rồi mới thấp giọng nói: - Bố Lai Ân, tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?
Vẫn nhìn thẳng vào Lao Luân Tư, Hàn Thạc dừng lại trong chốc lát, thấy gã hơi hoảng sợ thì mới thấp giọng nói:
- Lao Luân Tư, vừa rồi trong khi ngươi nói là đối phó Khắc Lạp Khắc, ta có thể cảm nhận được sát ý của ngươi. Ta có thể dám chắc ngươi cũng có loại ý nghĩ này, đúng hay không?
Lời này vừa nói ra làm Lao Luân Tư lại trở nên trầm lặng, như là lần đầu tiên được biết Hàn Thạc. Vẻ mặt hắn quái dị nhìn Hàn Thạc, lặng thinh một lúc rồi mới gật gật đầu, thở dài một tiếng nói:
- Bố Lai Ân, ta phục ngươi rồi. Không sai, ta cũng muốn giết hắn!
- Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, hôm nay ta còn có chút việc, ngày mai buổi chiều ngươi đến tìm ta, có lẽ chúng ta có thể bàn bạc kỹ thêm một chút. - Coi như đã xong chuyện, Hàn Thạc lại cúi đầu tiếp tục ăn như không có việc gì, thấp giọng nói nhỏ một câu.
Lao Luân Tư cũng vậy, hai người mặt đối mặt nhưng lại cắm cúi ăn, suốt cả thời gian đó không hề nói tiếp một câu, cũng không hề ngẩng đầu nhìn đối phương lấy một cái.
Duy trì trạng thái kỳ quặc này một hồi lâu, Hàn Thạc đứng lên, bình tĩnh đi thẳng về phía bên ngoài nhà ăn. Đến khi Hàn Thạc sắp ra khỏi nhà ăn, Lao Luân Tư mới ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn thật sâu vào phía sau lưng hắn, dùng thanh âm chỉ có chính hắn mới nghe được nhận xét:
- Thật là một kẻ đáng sợ!
Rời khỏi nhà ăn, Hàn Thạc không hề suy nghĩ thêm về chuyện đã xảy ra, đi thẳng về phía hậu sơn của học viện ra ngoài đường, sau đó thừa dịp mọi người không để ý, thuê một chiếc xe ngựa đi đến thương hội Bố Tư Đặc.
Hôm nay là ngày hẹn giữa Hàn Thạc và Phỉ Bích. Vật liệu luyện chế Thổ Giáp thi, lương thực cho sâm lâm cự ma muốn hoàn thành vẫn cần thông qua nàng.
Mặt khác, sau khi Hàn Thạc đã bắt đầu tiến đến cảnh giới “Chân Ma”, chuẩn bị luyện chế Âm Ma là loại cao hơn một cấp so với Nguyên Ma. Trong thánh địa của sâm lâm cự ma, Hàn Thạc còn phát hiện ra Mộc tuyệt chi địa, như vậy đến giờ thì Mộc Giáp thi cũng đã có thể luyện chế, do đó càng có nhiều vật liệu phải nhờ đến Phỉ Bích.
Sau khi tới thương hội, Hàn Thạc nghe Phú Tân Ân nói là Phỉ Bích còn chưa về. Nàng còn dặn là nếu Hàn Thạc đến thì nói hắn chờ một lúc, cô ấy đến tối mới về thương hội.
Thấy thời gian còn sớm, Hàn Thạc bảo Phú Tân Ân dẫn đường đi tìm Kiệt Khắc nói chuyện cũ. Nghe nói Hàn Thạc tới, Kiệt Khắc cũng tỏ vẻ vô cùng mừng rỡ, rồi cả hai người tìm một nơi an tĩnh, khoái trá nói chuyện với nhau.
Nghe Kiệt Khắc nói, Hàn Thạc biết được là bởi vì mình đã gửi gắm, Phỉ Bích lại rất vừa ý với Kiệt Khắc nên cho hắn đi theo sư phụ tốt nhất của thương hội học tập kế toán và thêm cả một ít kiến thức về phương diện kinh doanh. Xem chừng Phỉ Bích đúng là định bồi dưỡng Kiệt Khắc thành một nhân vật giống như Phú Tân Ân.
Tối đến, Phỉ Bích rốt cục cũng trở về thương hội. Nàng vừa thấy Hàn Thạc thì nói liến thoắng:
- Ta vội vàng cả buổi chiều giúp ngươi làm một bộ lễ phục. Đi thôi, theo ta đến phòng thay đồ, để cho ta xem nhìn ngươi mặc bộ lễ phục này có vừa hay không.
Nghe Phỉ Bích nói đã mất cả buổi chiều chỉ để giúp hắn may bộ lễ phục, trong lòng Hàn Thạc hơi khác thường, tâm tình kích động, đầu óc mê muội chỉ biết đi theo sau vào trong khuê phòng của nàng.