"Ngao......"
Dưới tầng thứ hai của Tử Vong Mộ Địa, trước tế đài hình ô van, Hàn Thạc gào thét đau đớn tới cực độ, lục sắc quang mang dày đặc lượn lờ quanh thân, nhất là đầu hiện ra một màu sáng bóng như ngọc bích vậy, quái dị giống như màu xanh của lục ngọc mỹ lệ nhất.
Trong quá trình này, tinh thần lực của Hàn Thạc vẫn tăng trưởng điên cuồng, nhưng đạo Tà Thần ấn ký này không biết từ đâu mà tới, lại muốn xâm nhập vào sâu bên trong linh hồn hắn, lệnh cho hắn dù có chết cũng phải trung trinh với tín ngưỡng của Tà Thần. Đây chính là một ấn ký linh hồn, giống như loại ấn ký mà Hàn Thạc đã làm với Tiểu Khô Lâu hay Thổ Giáp thi vậy, một khi linh hồn đã bị hạ ấn ký, hắn sẽ không còn là chính hắn nữa.
Không, tuyệt đối Hàn Thạc không muốn điều đó!
Cho dù trong não như bị như ngàn vạn đao xẻ, Hàn Thạc vẫn kiên trì như trước dù hốc mắt như sắp nứt ra, tức giận gào thét điên cuồng, cố gắng thông qua phương pháp này làm giảm bớt áp lực của sự đau đớn.
Song, đi kèm với lục quang của tế đài sáng rực, lực lượng của đạo Tà Thần ấn ký kia càng lúc càng lớn, trong lúc hoảng hốt, bên trong não của Hàn Thạc xuất hiện một thân ảnh cự nhân cao ngàn trượng, thân thể cự nhân đen kịt che phủ cả một góc trời, đôi con ngươi màu xanh lục giống như hai vầng trăng rằm cực lớn, ánh mắt liếc nhìn chúng sinh-những sinh linh yếu ớt như nhìn những con kiến hôi.
Áp lực khổng lồ tràn ngập trong thiên địa làm cho Hàn Thạc muốn thở cũng không xong, loại khí tức vô cùng vô tận đó mang theo mùi vị vĩnh viễn bất diệt, giống như ngôi sao đã tồn tại tỷ tỷ năm trong ngân hà vậy.
- Thần phục, không thống khổ, sẽ được bất tử!
Một đạo tinh thần lạc ấn bỗng nhiên chui vào trong não của Hàn Thạc, gánh nặng ấy cứ lặp đi lặp lại dụ dỗ hắn, tựa hồ hắn chỉ cần thả lỏng linh hồn tiếp nhận ấn ký này, sau một khắc sẽ không còn nỗi thống khổ nữa, và sẽ có được sinh mệnh giống như vô cùng vô tận.
- Không......
Hàn Thạc rít lên thê lương, hai tay ôm đầu lăn lộn, Lục Ma Phong ẩn trong cơ thể hắn thình lình phóng ra sát khí kinh khủng, những tâm tư tiêu cực như sợ hãi, oán hận, muốn hủy diệt đã hội tụ thành một luồng lực lượng, trong nháy mắt dũng mãnh tiến vào Ma Anh để chống đỡ.
Lục Ma Phong trong cơ thể Hàn Thạc càng thu nhỏ lại thành một đạo quang mang, mang theo tất cả lực lượng trong hắn, bỗng nhiên oanh kích vào cự nhân thân cao ngàn trượng sinh ra trong sự hoảng hốt trong não.
“Độp… “
Một tiếng giòn tan như pha lê vỡ vang rõ trong não Hàn Thạc, cự nhân cao ngàn trượng xuất hiện trong sự hoảng hốt vỡ vụn ra thành điểm điểm tinh quang, bất chợt hội tụ lại trong Lục Ma Phong
Chỉ chốc lát, nỗi thống khổ tê tâm liệt phế rút nhanh như thủy triều. Bên trong não vực, tinh thần lực đang tăng trưởng điên cuồng bỗng dừng lại, màn ánh sáng màu xanh lục phía trên tế đài cũng biến mất không còn chút tung tích.
Hắc Ám Chi Đồng trong tay Hàn Thạc biến mất, thay vào đó chính là một thanh Khô Lâu pháp trượng có màu xanh lục, bộ phận phía trên do ba cái đầu lâu tạo thành.
Khô Lâu pháp trượng dài một thước ba, toàn bộ được bao phủ bởi một chất liệu giống như ngọc màu xanh lục tạo thành vậy. Ba cái đầu lâu này không giống với sọ loài người, phân biệt là màu vàng, lam, tím, trong đó đầu lâu màu vàng có ba con mắt lớn, đầu lâu màu lam thì phía trên có một cái sừng, còn đầu lâu màu tím thì đầy các lỗ nhỏ to bằng ngón tay.
Ba cái đầu lâu mặc dù hình thù quái dị, nhưng đều chỉ nhỏ bằng nắm tay, thoạt nhìn thì cái nọ tà ác không hề kém cái kia, ba cái sọ này dung hợp hoàn mỹ cùng với thanh pháp trượng, đỉnh pháp trượng là cái ót hướng ra ba phía.
Hàn Thạc đang thở dốc từ từ phục hồi lại, cuối cùng hôn mê luôn, té ngã rồi nằm im trên mặt đất.
Song, sau khi Hàn Thạc hôn mê, trên Khô Lâu pháp trượng hắn nắm trong tay, ba cái sọ với màu sắc, hình thù khác nhau lại đồng thời bắn ra hào quang vàng, lam, tím. Tam sắc quang mang này giống như dải tơ, đồng thời chui vào miệng mũi hắn.
Bởi nỗi đau đớn đến tê tâm liệt phế, khóe miệng, lỗ mũi của Hàn Thạc không trụ được mà trào máu tươi. Từng dòng máu tươi nóng hổi dưới sự lôi kéo của tam sắc quang mang, từng giọt tiến vào giữa ba cái sọ kia, sau khi máu tươi của Hàn Thạc chảy vào ba cái đầu lâu kia, chúng càng lúc càng sáng.
Cuối cùng, máu tươi từ khóe miệng và lỗ mũi của Hàn Thạc cũng bị ba cái sọ kia phân biệt hút vào, tam sắc quang mang của Khô Lâu pháp trượng sáng chói, rồi quang mang chậm rãi tiêu tan hết, thanh pháp trượng cũng khôi phục lại như cũ.
Không biết qua bao lâu, Hàn Thạc thong thả tỉnh dậy, cảm giác toàn thân đau đớn vô lực, kinh mạch xương cốt đều tựa hồ vỡ vụn, không có chỗ nào là không đau.
Trái lại sau khi trải qua những đau đớn khiến đầu óc như nổ tung ra, Hàn Thạc bây giờ rất thư thái. Khi hắn cúi đầu thấy Khô Lâu pháp trượng, chợt chấn động, đôi mắt tràn ngập sự nghi hoặc khó hiểu, căn bản không biết được cây Khô Lâu pháp trượng này từ đâu mà ra.
- A, Hắc Ám Chi Đồng đâu! Sau một khắc, Hàn Thạc phát hiện Hắc Ám Chi Đồng vốn nằm trong tay đã biến mất, càng thất sắc kinh hãi.
Hắc Ám Chi Đồng là công cụ để ra vào Tử Vong Mộ Địa, một khi Hắc Ám Chi Đồng biến mất, vậy nếu muốn rời khỏi kết giới Tử Vong Mộ Địa chỉ có con đường thông qua Truyền Tống trận pháp, như vậy sẽ vô cùng phiền toái.
Đột nhiên, Hàn Thạc chăm chú nhìn Khô Lâu pháp trượng, phát hiện màu xanh lục của nó rất giống Hắc Ám Chi Đồng, nắm trong tay càng cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Trong lòng rung động, Hàn Thạc thử sử dụng Khô Lâu pháp trượng giống như Hắc Ám Chi Đồng, lập tức cây pháp trượng bắn ra một vầng sáng màu xanh lục, hắn vừa nhìn thấy vầng sáng quen thuộc này lập tức hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn chằm chằm Khô Lâu pháp trượng trong chốc lát, Hàn Thạc càng xem càng thấy ngạc nhiên, thế nhưng khi hồi tưởng lại sự việc Tà Thần xâm lấn linh hồn, hắn vẫn còn sợ hãi liền thu Khô Lâu pháp trượng vào trong không gian giới chỉ, không dám thử hiệu quả của cây pháp trượng này trong khi Ma Nguyên lực khô kiệt cùng thân thể đang cực kỳ suy yếu.
Nhắm mắt hồi tưởng kỹ càng lại sự việc trước khi hôn mê một lượt, Hàn Thạc bất giác thấy may mắn không thôi, thầm nghĩ Tử Vong Mộ Địa này quả nhiên không hề đơn giản. Loại áp lực lên hắn từ hình ảnh cự nhân cao ngàn trượng xuất hiện lúc Tà Thần ấn ký kia xâm nhập vào bên trong linh hồn quả là kinh khủng khiến Hàn Thạc chưa bao giờ dám nghĩ đến.
Hàn Thạc có thể dám chắc, hình ảnh cự nhân cao ngàn trượng đó nhất định chính là tướng mạo bản thân Tà Thần. Tà thần ấn ký muốn làm gì với hắn thì Hàn Thạc cũng hoàn toàn hiểu được, điều này làm cho linh hồn của hắn thật vất vả mới thoát ly và được gột rửa, đối với Tử Vong Mộ Địa càng quan tâm hơn.
Sau một khắc, Hàn Thạc đột nhiên nhớ lại những điều u ảnh kia nói “Buông bỏ hết thảy, tiếp nhận luồng tinh thần lực trợ giúp ngươi phát triển, nó sẽ làm cho ngươi có tinh thần lực đạt tới đại ma đạo sư!”
Mừng như điên, Hàn Thạc lập tức gọi ra một khô lâu bình thường bằng triệu hoán thuật, trên tế đài lập tức xuất hiện tám khô lâu chiến sĩ phổ thông, cảm thụ được sự lưu chuyển khổng lồ của tinh thần lực, hắn vui mừng khôn xiết lập tức hiểu được tinh thần lực đã được đề cao tới mức kinh người.
Vong Linh ma pháp đồng dạng, căn cứ vào độ mạnh hay yếu của tinh thần lực mà hiệu quả gọi ra cũng không giống nhau, nói tóm lại cùng một loại ma pháp căn cứ vào tinh thần lực mạnh yếu khác nhau có thể chia làm năm cấp bậc.
Lấy ví dụ đơn giản nhất là khô lâu triệu hoán thuật, với một ma pháp học đồ mới vào ma pháp điện phủ thì tinh thần lực cực kỳ nhỏ yếu, dùng triệu hoán thuật chỉ có thể gọi về một khô lâu chiến sĩ mà thôi, nhưng mà nếu trung cấp ma pháp sư phóng thích mà nói, thì bởi vì tinh thần lực đại tiến nên có thể phóng xuất ra nhị cấp khô lâu triệu hoán thuật, một lần triệu hoán có thể gọi tới hai khô lâu chiến sĩ.
Lần này Hàn Thạc một lần triệu hoán tới tám khô lâu chiến sĩ, nói về ma pháp triệu hoán thuật thì đã đạt tới tứ cấp rồi, thừa đủ chứng minh rằng tinh thần lực của hắn đã được đề cao tới mức kinh người, căn cứ vào sự giải thích trong sách vở Vong Linh ma pháp, Hàn Thạc hiểu được tinh thần lực chỉ khi đạt tới cấp bậc Đại ma đạo sư mới có thể đưa khô triệu hoán thuật đạt tới tứ cấp được.
- Thật sự không thể ngờ được là như vậy, chỉ một chốc tinh thần lực đã đạt tới cấp bậc đại ma đạo sư, Tử Vong Mộ Địa này mặc dù quỷ dị, nhưng thật sự là địa phương khá thần kỳ. - Hàn Thạc mừng rỡ như điên, mặc dù thân thể rất suy yếu, vẫn không nhịn được cười sằng sặc.
Ngọ nguậy ngồi dậy, ánh mắt Hàn Thạc rạng rỡ khi nhìn tứ phía, phát hiện ngoại trừ tế đài hình ô van ở trung ương, tầng không gian thứ hai này nhỏ bằng một nửa tầng một, chung quanh trống trải không có đồ vật đặc biệt, cũng không có bất kỳ vật phẩm nào tồn tại trong mật thất này.
Cả tầng hai này lấy tế đài dưới chân Hàn Thạc làm trung tâm, bố trí một ma pháp trận huyền bí, ma pháp trận đó chiếm cứ toàn bộ tầng hai này, ngoại trừ nó ra không có bất kỳ vật phẩm gì khác, xem ra tầng thứ hai này chính là để gột rửa linh hồn thu thập tinh thần lực cường đại.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Hàn Thạc rời khỏi tầng thứ hai của Tử Vong Mộ Địa, ngồi xuống giữa trung tâm của ma pháp trận, chậm rãi tập trung Ma Nguyên lực đang khô kiệt lại, lực lượng mất đi đang dần khôi phục từng chút một.
Qua khoảng năm ngày, Hàn Thạc thở phào một hơi, tinh thần thoải mái lẩm bẩm nói:
- Lần này tuy bị Tà Thần xâm lấn linh hồn, nhưng thật ra cũng có chút tác dụng, chẳng những làm tinh thần lực ta nhất cử đột phá lên cảnh giới Đại ma đạo sư, mà ngày cả ma công cũng đều có sự tiến bộ lớn!
Cũng không vội vã rời đi, Hàn Thạc ở lại trong Tử Vong Mộ Địa, cả ngày chìm đắm trong việc nghiên cứu Vong Linh ma pháp, măc dù có được tinh thần lực của đại ma đạo sư, nhưng một số Vong Linh ma pháp vẫn cần tu luyện thêm, được cái nhờ lần trước Hàn Thạc hấp thu trí nhớ của ma đạo sư Khắc Lai Đốn, chính thức bắt đầu học tập ma pháp cấp bậc ma đạo sư, những ký ức ấy đã có tác dụng rất lớn.
Tu luyện đến quên ăn quên ngủ, Hàn Thạc giống như nhập ma tu luyện Vong Linh ma pháp tại Tử Vong Mộ Địa, mỗi một Vong Linh ma pháp tại cảnh giới ma đạo sư đều phóng ra lặp đi lặp lại, mỗi ngày đều luyện đến khi tinh thần lực hoàn toàn khô kiệt mới dừng lại, sau đó mỗi lần minh tưởng thì tinh thần lực lại có sự đề cao nhất định.
Vượt qua mười ngày, mấy dạng Vong Linh ma pháp mà Khắc Lao Đức nắm đều được Hàn Thạc thi triển thuần thục. Chỉ có điều quyển sách Vong Linh ma pháp nhặt được trong Tử Vong Mộ Địa này vẫn còn ghi chép về hai ma pháp mới, muốn hiểu rõ về chúng trong thời gian ngắn khó có thể nắm vững được hết, nên Hàn Thạc không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, thông qua Truyền Tống trận rời khỏi Tử Vong Mộ Địa.