Mục lục
[Dịch] Đại Ma Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Phụ thân! - Phạm Ny lẳng lặng đi tới bên cạnh Phạm Lôi Trạch, đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn ông ta rồi nhỏ nhẹ lên tiếng.

Phạm Lôi Trạch chỉ trừng mắt nhìn Hàn Thạc. Qua một lúc lâu ông ta đột nhiên thở dài một tiếng rồi nói:

- Thôi được, thôi được. Nếu con đã kiên trì như vậy, cha cũng không cản trở nữa.

- Cảm tạ phụ thân! - Vẻ mặt Phạm Ny vui mừng, lập tức đưa ánh mắt nồng nàn sang Hàn Thạc.

Hàn Thạc cũng thở phào, gật đầu với Phạm Ny, quay sang Phạm Lôi Trạch hành lễ khấu bái rồi mới thưa:

- Ta sẽ mang lại hạnh phúc cho nàng. Ta bảo đảm!

- Hừ, cái thằng tiểu tử nhà ngươi trái ôm phải ấp mà còn nói mang lại hạnh phúc gì cho nó chứ. Nếu con gái ta bị ngươi khi phụ, ta mặc kệ ngươi là người gì, nhất định sẽ liều chết tính sổ với ngươi! - Phạm Lôi Trạch chẳng hề lộ nét tốt lành gì với Hàn Thạc, chỉ dùng giọng nói lạnh như băng mà quát lên.

Hàn Thạc cười khổ rồi cũng không nói gì thêm. Hắn do dự một chút rồi ánh mắt nhìn về phía Phỉ Bích. Trong ba người con gái, Phỉ Bích là cô gái có cá tính kiên cường, độc lập nhất. Hiện giờ Phạm Ny cùng Ngải Mễ Lệ đã bày tỏ thái độ rồi, chỉ còn cô nàng Phỉ Bích sắc mặt đang tái nhợt này.

Xem ra Phỉ Bích bị kích động không nhẹ. Khuôn mặt vốn đầy đặn xinh đẹp kia đã hơi trắng bệch ra, chỉ ngơ ngác nhìn Hàn Thạc không nói tiếng nào rồi đột nhiên như bị choáng váng vậy.

Lao Luân Tư ở bên cạnh Phỉ Bích chợt ho nhẹ một tiếng rồi thuận thế kéo tay áo của nàng, nhắc nhở Phỉ Bích đang sững sờ đứng đó không nên do dự nữa.

Phỉ Bích đột nhiên tỉnh táo lại, tâm trạng thất thường lại nổi lên. Nàng nghĩ tới rất nhiều chuyện xưa đã trải qua với Hàn Thạc, cùng nhau ở thương hội Bố Tư Đặc ám muội ám sát đối thủ, giây phút ngọt ngào khi cùng hắn bỏ trốn, lại nghĩ tới sự quan tâm của Hàn Thạc đối với nàng, ngay cả thần khí Tinh Không cũng không hề do dự trao tặng...

Những hình ảnh êm đềm này như đan xen lẫn nhau thành một mạng lưới, khiến khi Phỉ Bích nghĩ tới như càng bị trói chặt vào đó, làm nàng cảm thấy như bị ngạt thở.

Nhưng vì là một nữ nhân kiên cường độc lập, Phỉ Bích không hề có ý niệm sẽ chung hưởng một nam nhân với người khác. Lần trước chuyện của Ngải Mễ Lệ, nàng đã bỏ quyết tâm rất lớn để hiểu rõ tường tận tình huống, nên mới tha thứ cho hành vi xằng bậy của Hàn Thạc.

Nhưng tình huống của Phạm Ny có chút không giống với Ngải Mễ Lệ. Thái độ của Hàn Thạc đối với Phạm Ny cũng khiến nàng hiểu rõ tình cảm giữa hai người đậm đà bao nhiêu. Lại thêm Phạm Ny so với nàng đều ưu việt hơn cả về xuất xứ cùng gia thế. Cộng lại tất cả mọi chuyện hiển nhiên khiến Phỉ Bích chịu đựng không nổi.

Hàn Thạc lẳng lặng nhìn Phỉ Bích, trông thấy ánh mắt nàng xoay chuyển không ngừng, trong lòng càng lúc càng hổ thẹn, chỉ đành chịu đựng nỗi đau trong tâm rồi cay đắng nói:

- Bỏ đi, Phỉ Bích. Đời này của ta coi như có lỗi với nàng!

Lời này vừa nói ra, đôi mắt Phỉ Bích đột nhiên như bị một nỗi thống khổ vô tận chiếm lấy, vẻ mặt chợt trắng bệch như một tờ giấy. Phỉ Bích không dám tin chỉ nhìn Hàn Thạc. Tâm tư kiên cường của nàng như bị lưỡi dao đâm tan nát, thân người run lên nhè nhẹ rồi cả người Phỉ Bích đổ sụm về phía sau.

Hàn Thạc vẫn một mực nhìn kỹ Phỉ Bích, vừa thấy thân hình Phỉ Bích run lên, đổ nhào về sau lập tức biến sắc, không hề nghĩ thêm gì phóng người tới bên cạnh nàng. Phỉ Bích còn chưa ngã xuống thì hắn đã dùng tay nâng lên, rồi vội vàng kêu lớn:

- Phỉ Bích, nàng làm sao rồi?

Một bóng trắng chợt loé lên rồi Tạp La Lạp đã tới bên người Phỉ Bích. Tạp La Lạp vốn định chụp lấy người Phỉ Bích thì đã bị Hàn Thạc đoạt trước một bước. Sắc mặt Tạp La Lạp lo âu, đưa hai ngón tay lên để ngay mũi nàng. Qua ba giây rồi lão mới thở phào một hơi, nén ý giận trong lòng mà nói:

- Nó đã hôn mê rồi, đều là chuyện tốt do ngươi gây ra cả!

Đến lúc này, Hàn Thạc không hề còn sức lực để so đo gì với Tạp La Lạp. Vừa nghe Tạp La Lạp nói Phỉ Bích chỉ là bị hôn mê, trong lòng hắn mới tạm yên ổn được, rồi lập tức dùng bàn tay phải áp lên hậu tâm của nàng, truyền Ma nguyên lực vào.

Phỉ Bích trong cơn đau đớn tuyệt vọng thì cảm nhận được phía sau lưng mình chợt ấm hẳn lên, lập tức dần dần tỉnh lại. Đôi mắt vừa mở ra thì nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Hàn Thạc, chỉ cảm thấy bao nhiêu tâm tư đều xông cả lên trên đầu, rồi cũng không còn giả vờ kiên cường chi nữa, đột nhiên nước mắt trào ra, lớn tiếng khóc ròng.

Hai nắm tay đấm thùm thụp như mưa rơi lên ngực Hàn Thạc, Phỉ Bích vừa đấm vừa mắng:

- Cái tên côn đồ ác ôn chàng, chàng không ngờ dám nói lời này với thiếp. Chàng đã gạt đi hạnh phúc cả đời của thiếp, đến giờ còn muốn buông tay không quản tới. Chàng thật là không có lương tâm mà...

Ngực Hàn Thạc bị Phỉ Bích đánh “thùm thụp” thành tiếng, vẻ mặt đau khổ. Nhìn Phỉ Bích đang khóc trong lòng, hắn cũng cảm thấy trong lòng vô cùng đau khổ, nhưng ngay lúc này, Hàn Thạc thật sự không biết phải nói gì để an ủi Phỉ Bích, chỉ liên hồi lặp lại ba chữ “thật xin lỗi” này.

Phỉ Bích từ trước tới giờ chưa hề thất thố như hiện giờ. Vô luận là gặp khó khăn gì, đều không hề có vẻ nhu nhược như hôm nay. Huống chi nơi này lại có bao nhiêu vị trưởng bối cùng quyền quý như vậy, dựa theo tính tình của Phỉ Bích thì sẽ không để lộ một chút nét nhu nhược nào.

Nhưng khi Hàn Thạc vừa nói hai chữ “bỏ đi” ra thì Phỉ Bích lại cảm thấy như trời sập. Trong nháy mắt, dường như cả thế giới đều trở nên u ám, không hề có chút sắc màu tươi đẹp nào. Một nỗi đau thấu xương phá đi hết mọi vẻ ngụy trang của Phỉ Bích, khiến nàng như bị thương tích đầy mình.

Ánh mắt của Ngải Mễ Lệ cùng Phạm Ny thủy chung vẫn chưa hề rời khỏi Hàn Thạc, nhìn thấy từng nắm đấm của Phỉ Bích đánh lên ngực hắn, đều cảm thấy đau đớn trong lòng, sợ rằng Phỉ Bích không biết nặng nhẹ sẽ làm Hàn Thạc bị thương.

Sắc mặt mọi người đang đứng xem cũng chẳng hề giống nhau. Nhìn một nam ba nữ này cũng chẳng biết phải nói thế nào cho phải. Chuyện kiểu này bọn họ muốn nhúng tay vào lo, đáng tiếc là tình thế như vậy bọn họ không thể làm chủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn tình trạng thất thố thế này phát triển theo một chiều hướng mà họ hoàn toàn không thể giải thích được.

“Quá tốt rồi, quá tốt rồi. Bố Lai Ân cái tên gia hỏa nhà ngươi thật là tài giỏi ha!”

Trong cả đám người, kẻ vui vẻ nhất chẳng ai khác mà chính là Lao Luân Tư. Trong lòng hắn vui mừng như điên.

Hàn Thạc cùng ba cô nàng này đại biểu cho bốn thế lực. Một khi bọn họ trở mặt với nhau thì Lao Luân Tư tuyệt không có hy vọng nào để đăng lên ngôi vua. Mấy phút vừa qua, hắn như đang ngồi trên đống lửa, so với mọi người thì khẩn trương hơn nhiều. Hắn thật sự sợ rằng bốn phe sẽ bất chấp tất cả náo loạn một phen ầm ĩ cỡ nào, khiến cho tất cả hy vọng của hắn đều bị phá hủy.

Mãi đến khi Phỉ Bích lớn tiếng khóc ròng trong lòng Hàn Thạc, Lao Luân Tư mới thật sự thở dài. Trong lòng hắn hiểu rõ rằng mặc dù kết quả thế này nhưng cả ba phe đều không có ai hoàn toàn vừa ý. Nhưng vì sự cố chấp của ba cô nàng này mà bọn họ không có bất kỳ biện pháp nào để thay đổi được tình thế này cho tốt cả.

- Thật xin lỗi! - Hàn Thạc vẫn ôm lấy Phỉ Bích, miệng cứ lặp đi lặp lại ba chữ này.

Đánh cũng đã đánh phát mệt rồi, mắng cũng đã mắng mỏi miệng rồi, Phỉ Bích dần dần cũng đã ngưng được nỗi đau trong lòng. Nàng lấy tay gạt nước mắt chảy ra từ khoé mắt không cách nào khống chế được, rồi hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Thạc rồi dọa:

- Cả đời này, chàng đừng hòng bỏ được thiếp. Chàng dám làm như vậy, thiếp sẽ giết chàng rồi sau đó tự sát!

- Chỉ cần nàng nguyện ý theo ta, ta làm sao mà bỏ rơi nàng được! - Hàn Thạc nhìn sâu vào mắt Phỉ Bích rồi lên tiếng nói ra lời thâm tình.

- Chúng ta đã ra thế này, thiếp làm sao mà không theo chàng được. Cái tên hỗn đản nhà chàng, không có lương tâm gì cả! - Phỉ Bích căm phẫn dâng trào, đấm ngay ngực Hàn Thạc một cú.

Phỉ Bích nói như vậy khiến sắc mặt Tạp La Lạp chợt biến đổi. Hiển nhiên từ lời nói của Phỉ Bích đã rõ là gì rồi. Ở đây toàn là mấy lão già gia hỏa xảo quyệt cả, vừa nghe Phỉ Bích tiết lộ ra lời này, trong nháy mắt đã nắm được điều mấu chốt trong đó. Mắt ai nấy đều lấp loáng nhìn tới nhìn lui trên người Hàn Thạc cùng ba cô nàng này.

Hàn Thạc nhìn thấy ánh mắt kia của mọi người liền lập tức hiểu được ngay. Hiếm khi mà khiến hắn phải đỏ ửng mặt, ho khan một tiếng.

Ba cô nàng Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ cùng Phạm Ny dưới ánh mắt quái dị của mọi người, dần dần rồi cũng nhận ra được chuyện gì. Mặt mày ai nấy đều đỏ lên. Phỉ Bích trong lòng thầm tự mắng mình nhiều chuyện, nhưng đến lúc này lại không biết phải giải thích gì cho khá. Trong nhất thời cứ ngượng nghịu không biết phải thế nào cho tốt.

Ba cô gái này đều đã dùng qua Niết đan, da thịt ai nấy đều mềm mại nõn nà như nước. Trong đó hai nàng Ngải Mễ Lệ cùng Phỉ Bích đều đã được Hàn Thạc hưởng thụ, trên người ngấm ngầm có vẻ thuần thục kiều mỵ, thật sự mà nói thì có chỗ khác biệt với Phạm Ny.

“Thôi rồi, thôi rồi, chính bản thân nó cũng chẳng ra sao, ngay cả thân thể cũng đã dâng hiến cho thằng tiểu tử này. Ta còn có thể nói gì chứ”.

Kiếm thánh Tạp La Lạp thầm thở dài trong lòng. Ông ta nhìn Phỉ Bích một hồi rồi cuối cùng mới mở miệng:

- Được rồi, ngươi đã lớn rồi. Ta cũng không quản nổi ngươi nữa.

- Sư phụ!

Phỉ Bích hô nhẹ một tiếng rồi lập tức nói:

- Thật xin lỗi sư phụ. Con đã khiến người thất vọng rồi.

- Khục!

Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư ho nhẹ một tiếng, đến khi thấy mọi người nghi hoặc nhìn về phía lão, mới cười rồi lên tiếng:

- Chuyện của đám trẻ để cho đám trẻ tự mình làm chủ là thoả đáng nhất. Ài à, bọn ta đều đã già rồi, làm sao chuyện gì cũng có thể quản thúc bọn họ được chứ. Hiện giờ Lan Tư Lạc Đặc đế quốc loạn trong giặc ngoài, chính là thời điểm gian nan nhất. Các vị đều là cột trụ của đế quốc, lúc này chính là lúc thích hợp nhất vì đế quốc mà tính đường giải quyết việc khó khăn này!

Tát Bác Tạp Tư chính là vị tiền bối đức cao vọng trọng tại đế quốc. Ngay cả cái lão điên Phạm Lôi Trạch cũng có chút tôn kính tới lão. Hiện giờ lão đã mở miệng, ai nấy đều sưng sỉa mà không dám lên tiếng gì thêm.

Tạp La Lạp là cường giả bảo hộ của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, tự nhiên sẽ không giống Phạm Lôi Trạch, chẳng màng gì tới sự tồn vong của đế quốc. Vừa nghe Tát Bác Tạp Tư nói vậy cũng dần dần tỉnh táo lại, lẳng lặng đứng đó chẳng nói tiếng nào.

Tát Bác Tạp Tư ngừng một chút, khi thấy mọi người đều hoàn toàn nể mặt ông ta, trong lòng cũng nhẹ thở được, định nhân cơ hội này khiến cho ba phe được hòa giải. Đột nhiên Hàn Thạc nhíu mày rồi nói:

- Á Hi Bá Ân cùng đại vương tử Tra Lý Tư tự mình dẫn binh tới Thành Bắc. Xem ra thì bọn chúng định đánh một trận để ổn định tình thế của cả Lan Tư Lạc Đặc đế quốc rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK