Thánh kỵ sĩ vừa đánh bị thương Hàn Thạc nhìn hắn quay đầu bay về phía Lao Luân Tư, chần chờ một chút rồi gã cũng không liều lĩnh truy kích.
Phương hướng Hàn Thạc bay tới, ngoại trừ Thập tự kiếm thánh Tạp La Lạp ra, giờ đây lại có thêm Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư, hai thánh cấp cường giả ở tại đó, phe mình Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư chưa khôi phục tự nhiên như trước, Thánh kỵ sĩ này rõ ràng lòng có cố kỵ.
Gã cũng không dám hành động khinh xuất, đám Quang Minh giáo hội bên cạnh Đặng Phổ Tư này còn có cao thủ phe Á Hi Bá Ân Đại vương tử, tự nhiên cũng sẽ không ngu xông lên chịu chết, bởi vậy đoàn người đều trơ mắt nhìn Hàn Thạc buông lời cay độc lại, rất nhanh đã bay về phía Lao Luân Tư.
Tới thời điểm hiện tại, phủ đệ của Lao Luân Tư dưới sự giao chiến của hai thánh cấp cao thủ cùng ma pháp Địa hệ Địa Liệt thuật này đã hoàn toàn sụp đổ, đập vào mắt là phòng ốc đổ nát, thương tích đầy rẫy.
Đám người hầu, tạp dịch, thị nữ trong phủ Lao Luân Tư sớm đã bị tàn sát hết, trước mắt bên cạnh hắn chỉ còn không đến mười thân tín. Ngược lại địch nhân sau tổn thất Địa Liệt thuật vẫn còn gần bốn trăm cường giả đủ loại chức nghiệp chiến lực kinh người, phương xa tiếng gót sắt từ từ tới gần, tựa hồ còn có nhân mã đến chi viện.
Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư thở phào, từng luồng điểm sáng màu tím từ trên người y bay ra, khí tức lạnh thấu xương theo những điểm sáng màu tím đó khuếch tán ra ngoài.
Đặng Phổ Tư dẫu sao cũng là một Thánh ma đạo sư, thao túng thuần thục tinh thần lực đã đạt tới cảnh giới phi phàm, hàn khí trong lúc nhất thời có thể xâm nhập thậm chí đóng băng thân thể y, nhưng một khi y hồi lại được rồi dùng tinh thần lực loại bỏ cái lạnh lẽo, vậy hàn khí hiển nhiên vẫn không thể cướp đi tính mạng của y.
Huống chi sau khi hàn khí trong Lục ma phong xâm nhập vào thân thể y đã bị y dùng ma pháp ngăn cản hai lần, hàn độc nồng nặc cũng chỉ là chui vào thân thể y được vài luồng mà thôi, loại cảnh giới ma pháp sư như y đương nhiên sẽ không dễ dàng bị mấy luồng hàn độc đoạt đi tính mạng như vậy.
Sau khi Đặng Phổ Tư khu trừ được hàn khí trong cơ thể, thầm nghĩ lại vẫn hơi rùng mình. May mà vừa rồi y phản ứng kịp thời. Bên cạnh còn có số đông cao thủ bảo vệ, nếu không trong khi y trúng hàn độc, Hàn Thạc đã có thể nhân cơ hội lại ra tay, e rằng lúc đó cái mạng già của y chắc không xong rồi.
“Võ kỹ thật đáng sợ!” Đặng Phổ Tư trong lòng hoảng sợ, dõi nhìn Hàn Thạc thân đầy thương tích, hình thái dữ tợn bay tới chỗ Lao Luân Tư, thầm nghĩ lời tiên đoán của chiêm tinh sư Cát Thụy Ti rằng người này có thể mang lại phồn vinh mới cho đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, chẳng lẽ là thật?
- Bố Lai Ân, chàng, chàng không sao chứ? - Phỉ Bích ra sức vùng vẫy khỏi tay Tạp La Lạp, hai mắt đẫm lệ vọt tới trước mặt Hàn Thạc, bàn tay nhỏ xinh run run mơn man những cái lỗ máu đáng sợ trên mặt hắn.
- Không có gì, không phải lo lắng! - Hàn Thạc nhếch miệng treo nụ cười khó coi, trấn an Phỉ Bích nước mắt cứ lưng tròng. Hắn đưa tay nắm lấy tay nàng, tiến tới chỗ Lao Luân Tư.
Vẻ mặt Lao Luân Tư đầy lo lắng, vội vàng quát:
- Trị liệu sư, trị liệu sư đâu!
- Đã chết, sớm đã chết rồi!
Hắc Ám hệ Đại ma đạo sư Khắc Lạc Y đã quy thuận Lao Luân Tư than nhẹ rồi lập tức lấy ra một bình thuốc, đưa cho Hàn Thạc nói:
- Xoa lên vết thương nhanh một chút!
- Sư huynh! - Lão sát thủ Bác Lan Tư bên cạnh Lao Luân Tư vẫn luôn chú thị quan sát Hàn Thạc, lúc này thở phào một tiếng.
Bác Lan Tư tuổi tác không còn nhỏ, làm sát thủ tình cảnh gì đó đều đã thấy, cũng không cố gắng biểu lộ sự quan tâm của hắn trước mặt Hàn Thạc, chỉ là sát khí trên người lại càng thêm nồng nặc, đối tượng nhằm vào hiển nhiên tịnh không phải là người bên cạnh Hàn Thạc.
- Không cần! - Hàn Thạc mỉm cười cự tuyệt. Nhưng nụ cười hiện ra trên khuôn mặt đáng sợ của hắn lại không tạo cho người ta cảm giác yên tâm. Ít nhất Phỉ Bích lại một lần nữa khóc rống lên.
- Thật sự không cần, miệng vết thương của ta cũng không chảy máu nữa, võ kỹ ta tu luyện khá đặc thù, loại ngoại thương này thoạt nhìn rất nghiêm trọng nhưng không tạo thành ảnh hưởng thực chất gì với ta cả. - Hàn Thạc thấy mọi người ai nấy đều lo lắng cố gắng xoa loạn thuốc trên người mình, không khỏi lại phải giải thích lần nữa.
Vừa nghe hắn nói như vậy, mọi người bất giác đầy bụng nghi hoặc chăm chú đánh giá Hàn Thạc, vẻ mặt từng người đột nhiên cứng lại.
Những vết thương che kín toàn thân Hàn Thạc lúc trước vẫn còn sùi bọt máu qua những cái lỗ to bằng đầu ngón tay, giờ tất cả máu tươi đều như bị đóng băng bít kín miệng. Những sợi cơ màu đỏ tươi nơi vết thương giống như những con sâu đang nhúc nhích, lỗ máu vốn to bằng đầu ngón tay giờ đây vậy mà đều thu nhỏ còn một nửa.
Kiếm thánh Tạp La Lạp luôn thong dong không sợ hãi, cũng hơi hoài nghi con mắt của mình, mắt đang nhắm theo bản năng mở ra, ánh mắt rạng rỡ dừng trên những lỗ máu trên người Hàn Thạc.
Thật sự đã thu nhỏ còn một nửa!
Tạp La Lạp lộ vẻ rất kích động, ánh mắt như đuốc của lão đã thấy rõ ràng những lỗ máu trên người Hàn Thạc lúc trước to bằng ngón tay út, hơn nữa còn thấm máu tươi, nhưng giờ máu tươi chẳng những đã ngừng trào ra nơi miệng lỗ mà chúng chỉ còn to bằng đầu đũa.
Hàn Thạc từ dưới sâu lòng đất phóng lên cao, sau đó đưa bất tử sinh vật kia về dị giới, lại bay về phía bọn họ, cộng tất cả thời gian vào cũng không vượt quá hai phút!
Hai phút, đại khái chỉ tương đương một lần ngẩn ra, thời gian ngắn ngủi như vậy mà biến hóa siêu việt lạ thường đến thế, Tạp La Lạp lão không kinh hãi mới lạ!
Ánh mắt Bác Lan Tư nóng bỏng, sáng ngời nhìn chằm chằm biến hóa một lỗ máu nơi tiểu phúc Hàn Thạc, cái lỗ gần Ma Anh giờ chỉ còn nhỏ bằng đầu cây tăm xỉa răng, sớm không còn vẻ đáng sợ như lúc ban đầu nữa.
Ma công! Đây là uy lực của ma công! Bác Lan Tư trong lòng thét lên, kẻ sắp tu luyện Ma Môn bí tịch như hắn, giờ phút này trống ngực đột nhiên tăng tốc, nội tâm hưng phấn trở nên có chút không thể đè nén được.
- Được rồi, mọi người cứ mặc ta, ta rất nhanh có thể khôi phục. Bây giờ chúng ta nên suy nghĩ làm sao để ngăn trở đám người kia công kích, để Tát Bác Tạp Tư tiên sinh tranh thủ đủ thời gian! - Hàn Thạc quay đầu nhìn phía địch nhân đang rục rịch, tỉnh táo trầm giọng nói.
Nghe Hàn Thạc nhắc nhở, tất cả mọi người đều đã phát hiện dị thường trên người hắn, bây giờ nghe hắn thần sắc như thường tỉnh táo nói ra những lời này, đột nhiên mới hiểu được tình thế lúc này không ổn, nhân tiện dõi nhìn sang phía địch nhân, bỗng phát hiện Thánh kỵ sĩ cùng Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư không để ý hết thảy đang vọt tới bên này.
Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư là người duy nhất không ngẩng đầu lên liếc nhìn Hàn Thạc. Lúc này lão đang cầm một cây ma pháp trượng trông như cái ngòi bút, đang vẽ một không gian ma pháp trận phức tạp trên mặt nham thạch bằng phẳng.
Ma pháp trận này có đường kính ba thước, hình thoi bất quy tắc, mỗi lần Tát Bác Tạp Tư dùng ma pháp trượng phác họa, đều hiện ra từng đường vân dài mảnh, từng luồng lực lượng nguyên tố thuận theo khí thế mạnh mẽ của ma pháp trượng giống như cái ngòi bút kia, biến mất vào trong các đường vân.
Tát Bác Tạp Tư hết sức chuyên chú hoàn toàn đã tiến vào cảnh giới vong ngã. Trong mắt lão ngoại trừ ma pháp trận dưới chân ra cũng không còn vật nào khác. Căn bản không hề để ý đến động tĩnh của ngoại vật, dường như trời long đất lở cũng sẽ không làm cho lão nhíu mày chút nào.
Là Không gian hệ Thánh ma đạo sư, Tát Bác Tạp Tư nếu muốn một mình rời đi không người nào có thể ngăn lại được. Lão nếu nguyện ý thậm chí có thể mang một hai người cùng rời đi. Đáng tiếc nhân vật trọng yếu nơi này quá nhiều, Tát Bác Tạp Tư cũng không thể không để ý đến sinh tử của người khác, bởi vậy mới chỉ có thể lợi dụng ma pháp Truyền tống trận.
Thánh kỵ sĩ cùng Địa hệ Thánh ma đạo sư Đặng Phổ Tư đang xông đến, mục đích hiển nhiên là cản trở Tát Bác Tạp Tư hoàn thành ma pháp trận, bọn chúng có ưu thế biển người, định hốt một mẻ tiêu diệt hết chúng nhân nơi đây, tránh lưu lại hậu hoạn vô cùng.
Đặng Phổ Tư trên đường bay nhanh tới, trong tay lại có thêm một cây ma pháp trượng, ma pháp chú ngữ dài dòng một lần nữa lại vang lên trong miệng y. Đôi mắt y dán chặt lên người Hàn Thạc, dường như coi hắn mới chính là địch nhân lớn nhất của mình.
- Chú ý, nhất định không thể để chúng quấy rối Tát Bác Tạp Tư! - Kiếm thánh Tạp La Lạp thu lại vẻ chấn kinh với thân thể Hàn Thạc, vội vàng mở miệng dặn dò.
Giống như trong một đội ngũ thông thường người mạnh nhất là kẻ lãnh đạo, lời Tạp La Lạp khiến cho tất cả mọi người bên Lao Luân Tư tập trung toàn lực chú ý, lập tức lập thành một phương trận vây quanh Tát Bác Tạp Tư ở trung ương, dự định tranh thủ thời gian cho lão.
- Đi thôi! - Trong khi chúng nhân làm tất cả để Tát Bác Tạp Tư tranh thủ thời gian, lão vẫn đang chuyên tâm bố trí không gian ma pháp trận đột nhiên thở phào một hơi.
Thần sắc mọi người thoáng buông lỏng, theo chỉ dẫn của Tát Bác Tạp Tư, đám người có sức chiến đấu kém nhất bên Lao Luân Tư đứng vào bên trong không gian ma pháp Truyền tống trận trước tiên.
- Đừng cho bọn chúng chạy! - Thánh kỵ sĩ từ xa đang xông tới hét lớn.
- Vẫn thạch vũ (mưa thiên thạch)! Đặng Phổ Tư vẫn ngâm xướng Địa hệ ma pháp, ma pháp chú ngữ trong miệng lúc này đã hình thành, trên đỉnh đầu chúng nhân đột nhiên vọng đến một tràng tiếng động “ầm đùng đoàng”. Mấy trăm khối thiên thạch từ trên bầu trời thình lình đập xuống.
Phạm vi nhỏ như vậy, lại bị mưa thiên thạch dày đặc rơi xuống, có thể tạo thành kết quả gì có thể tưởng tượng được!
Khô lâu pháp trượng đột nhiên xuất hiện trong tay Hàn Thạc. Hàng trăm hàng ngàn cốt mâu như tạo thành cơn mưa tên phóng lên cao, một bạch cốt thuẫn bài dữ tợn mà yêu diễm bỗng xuất hiện, che trên đỉnh đầu mọi người.
Mấy ma pháp sư đồng thời phóng thích ma pháp phòng ngự, kiếm thánh Tạp La Lạp nắm trường kiếm lạnh lùng nhìn phía trên đỉnh đầu, tùy thời chuẩn bị công kích ngăn cản.
“Xèo xèo......" Trong khi thiên thạch vẫn rơi ầm ầm xuống, bầu trời chợt vang lên tiếng động kỳ lạ.
Hàn Thạc ngẩng đầu lên, phát hiện bầu trời đột nhiên nứt ra một hắc động, như là ác ma đang há mồm khổng lồ âm u, giống như màn trời bị xé rách thành một cái bao bố đen. Uy lực kinh khủng của mưa thiên thạch ào ào đập xuống bị cái hắc động cực lớn này nuốt hết, phòng ngự Hàn Thạc thi thố ra căn bản không có chỗ dùng.
- Được rồi, đến phiên các ngươi! - Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư chỉ vào không gian ma pháp trận trước mặt lão, nói với Hàn Thạc, Tạp La Lạp, Khắc Lạc Y, Phỉ Bích còn đứng lại, vẻ mặt thong dong, không chút khẩn trương phải có khi đối mặt nguy cơ, một sự hờ hững thực sự!
Hàn Thạc sửng sốt, hơi giật mình nhìn Tát Bác Tạp Tư, lúc này lão không có vẻ hòa nhã tươi vui như ngày thường, mà là chuyên chú trang nghiêm. Hàn Thạc thầm hiểu được hắc động vừa rồi xuất hiện nuốt chửng mưa thiên thạch kia chính là do lão nhân này phóng thích ra.
Chỉ có điều Hàn Thạc trước đó cũng không nghe được tiếng Tát Bác Tạp Tư ngâm xướng chú ngữ, điều này làm cho hắn thầm hoảng sợ, đồng thời hiểu được lão có thể phóng thích ma pháp mà không cần thông qua chú ngữ. Xem chừng mặc dù đều là Thánh ma đạo sư, lĩnh ngộ của Tát Bác Tạp Tư đối với bản chất ma pháp hẳn là cao hơn Đặng Phổ Tư.
- Đi thôi! - Hàn Thạc còn đang ngây người thì Phỉ Bích đã kéo hắn đẩy vào trong không gian ma pháp Truyền tống trận Tát Bác Tạp Tư đã bố trí.
Hàn Thạc còn chưa kịp phản ứng, Tát Bác Tạp Tư đã phất tay khởi động ma pháp Truyền tống trận, một đạo bạch quang đột nhiên lóe lên, cả bọn Hàn Thạc toàn bộ biến mất không thấy.
Khắp khu vực chỉ còn lại duy nhất Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư. Ma pháp trượng như ngòi bút trong tay lão cắm xuống, không gian ma pháp trận mà lão cực khổ bố trí ra đột nhiên vỡ tan, không nhìn ra được hình dạng vốn có nữa.
- Đặng Phổ Tư, không ngờ nhân vật tới cảnh giới như ngươi mà còn làm ra loại sự tình phản kháng tương lai của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc thế này, thân là bằng hữu nhiều năm, ngươi làm cho ta cảm thấy đau lòng quá! - Tát Bác Tạp Tư sau khi hủy diệt Không gian hệ ma pháp trận, nhìn Đặng Phổ Tư đã đến trước mặt lão, bùi ngùi thở dài cảm khái nói.
- Ta không tin lời tiên đoán hư vô mờ mịt kia, để cho đứa con tư sinh kia trở thành Quốc vương của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc, căn bản đó chỉ là lời nói hoang đường, chẳng những là ta, mà rất nhiều quý tộc của đế quốc cũng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
- Ta chính là vì nghĩ cho tương lai của đế quốc, mới không thể không làm như vậy, chấp mê bất ngộ chính là các ngươi. Các ngươi đáng nhẽ không nên tin lời chiêm tinh sư hồ đồ kia, đặt tương lai đế quốc lên một tên dị đoan, hắn chính là giáo đồ tà ác của Thiên Tai giáo hội, hắn làm sao có thể mang lại tương lai cho đế quốc Lan Tư Lạc Đặc chứ? - Đặng Phổ Tư oai phong lẫm liệt mắng Tát Bác Tạp Tư, hiển nhiên là người không tin thiên mệnh.
- Tát Bác Tạp Tư tiên sinh, ta rất tôn kính cách đối nhân xử thế của ngươi, cũng đã nghe nói lời kể về ngươi. Thế nhưng ta vẫn muốn nói, mặc dù ngươi cứu được bọn Lao Luân Tư đi, cũng không thay đổi được vận mệnh của bọn chúng, cả thành Áo Sâm giờ đây đều nằm trong tay công tước cùng Đại vương tử, bọn chúng cuối cùng cũng không trốn thoát được đâu. - Thánh kỵ sĩ kia cười vang sằng sặc, nói rõ cho Tát Bác Tạp Tư.
- Điều này cũng không nhất định!
Tát Bác Tạp Tư bình tĩnh nhìn Thánh kỵ sĩ, trầm giọng nói:
- Ít nhất có một địa phương, tuyệt không phải các ngươi có thể dễ dàng nắm được!
Tổng bộ Ám Mạc là một địa phương có lực phòng ngự còn nghiêm mật hơn so với hoàng cung, mặc dù hoàng cung đã bị bọn chúng nắm giữ, tổng bộ Ám Mạc cũng sẽ không bị công hạ dễ dàng, Tát Bác Tạp Tư là nguyên lão của Ám Mạc, là người thực thi sách lược phòng ngự núi Áo Nhĩ Đạt Tư, lão hiển nhiên rõ ràng sự cường đại của nó thế nào.
- Không thể phủ nhận tổng bộ Ám Mạc đích xác không phải ngoại nhân có thể công hạ dễ dàng!
Thánh kỵ sĩ kia thần sắc nghiêm chỉnh nói, lại lập tức nở nụ cười, tiếp:
- Nhưng mà, nếu như nội bộ bắt đầu nổi loạn, vậy sẽ có kết quả khác à!
Lời vừa thốt ra, Không gian hệ Thánh ma đạo sư Tát Bác Tạp Tư sợ hãi biến sắc, rốt cuộc không nói nhảm với bọn chúng nữa, vội vàng huơ cây ma pháp trượng, biến mất không thấy đâu giữa một đạo bạch quang.