Có Kim Giáp thi mở đường, phòng bị nghiêm ngặt của ngọn núi chính của Băng Tuyết thần điện như không hề có tác dụng. Vách nham thạch vững chắc bị tách ra thành một thông đạo dài hẹp. Hai người Hàn Thạc cùng Thủy Giáp thi theo sau Kim Giáp thi nhanh chóng rút lui ra bên ngoài.
Tượng của Băng Tuyết nữ thần là mấu chốt trong kế hoạch tạo thần, lợi dụng kỹ thuật luyện kim, nghệ thuật rèn và dược học từ nhiều bậc đại sư để nghiên cứu ra, căn bản đó chính là tất cả hy vọng ký thác của Băng thần Khoa Lí. Sự sụp đổ của bức tượng này như là một thanh kiếm sắc bén âm độc đâm ngay vào tâm can của Khoa Lí, khiến cho y đau đớn khó có thể chịu nổi.
Kim Giáp thi quay về đưa tin cho Hàn Thạc, đã cho hắn biết đám đại sư luyện chế Băng Tuyết nữ thần đã bị Khoa Lí giết sạch. Mất đi đám đại sư đã bỏ nhiều năm nghiên cứu lãnh vực này ở đây khiến cho kế hoạch tạo thần của Băng thần Khoa Lí không cách nào khôi phục lại được.
Hàn Thạc bị trọng thương ở thân dưới sau vụ Băng Bạo, mặc dù đã lợi dụng Thiên Ma chi âm khiến cho đám người Băng thần Khoa Lí sợ hắn, thành công khiến cho bọn chúng kinh hoảng. Nhưng Hàn Thạc vừa thấy Băng thần Khoa Lí vì tượng của Băng Tuyết nữ thần mà lại rơi vào trạng thái điên cuồng, liền biết một khi dồn chó vào đường cùng thì cái tên này cũng không dễ đối phó, cho nên lúc này mới đành tạm thời rời khỏi.
Sau khi từ thông đạo rời khỏi lòng núi một đoạn thì Hàn Thạc mới quay đầu lại để nhìn Thủy Giáp thi vừa hấp thu xong lực lượng khổng lồ. Vừa đưa mắt nhìn thì trong lòng hắn đột nhiên cả kinh và vui mừng vì sự biến đổi của nó.
Chỉ thấy Thủy Giáp thi sau khi hấp thụ năng lượng băng thủy của tượng Băng Tuyết nữ thần thì tướng mạo vốn bình thường của hắn đã phát sinh biến hóa long trời lở đất. Lông mày thô ráp của nó đã trở nên vừa dài vừa cong, sống mũi cao thẳng, da thịt sần sùi thô lậu đã trở nên mượt mà trơn tru như mặt nước. Ngay cả mái tóc khô héo cũng nhấp nháy ánh quang rực rỡ. Một tên Thủy Giáp thi bình thường nhất, sau khi hấp thụ được cỗ lực lượng kia không ngờ lại trở thành một tên thiếu niên đẹp trai, nhanh nhẹn. Vì lực lượng sung mãn trong người cùng với các biến hóa này mà khiến tên thiếu niên đẹp trai kia lại có thêm khí chất nhu mì yêu dị thật vô cùng hấp dẫn dụ người.
Làn hơi nước mờ ảo luôn vây lấy Thủy Giáp thi khiến Hàn Thạc vừa nhìn thì khiến hắn có cảm giác mờ ảo mông lung không thật. So với ban đầu thì Thủy Giáp thi hiện giờ vô luận là tướng mạo bên ngoài hay khí chất đều phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Khiến Hàn Thạc thật sự kinh ngạc chính là sự biến hóa này vẫn còn đang tiếp tục.
Hàn Thạc hiểu rõ năng lượng khổng lồ bị Thủy Giáp thi hấp thụ như thế thì quá trình tiêu hóa sẽ không thể trong một thời gian ngắn mà hoàn thành. Nhưng một khi nó có thể tiêu hóa toàn bộ năng lượng hấp thụ được thì hắn tin rằng Thủy Giáp thi nhất định sẽ khiến hắn càng kinh ngạc hơn nhiều.
- Ta mang ngươi trở về trước, ngươi cần phải yên tĩnh hấp thụ lấy số năng lượng này! - Sau khi Hàn Thạc cảm nhận được tình trạng bên trong thân thể của Thủy Giáp thi bèn trầm giọng ngâm lên một câu chú ngữ rồi đưa nó trở về lại Vong Linh giới.
Sau khi Thủy Giáp thi rời khỏi không bao lâu thì Hàn Thạc bèn theo con đường do Kim Giáp thi khai phá ban đầu trở về lại nơi tường nham thạch trong lòng núi.
Hàn Thạc đứng ngay chỗ động khẩu nham thạch, ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi băng tuyết phủ trắng xóa. Hắn cảm nhận được sự di động của mấy vị cường giả bên trong lòng núi rồi bèn tự lự nói:
- Băng Tuyết thần điện kia, báo thù của ta bây giờ mới bắt đầu!
Nói xong, Hàn Thạc liền đưa Kim Giáp thi trở lại Vong Linh giới. Thương thế hiện tại trên người khiến hắn khó có thể tiếp tục ở lại nơi này. Hắn liền tìm thời cơ thích hợp để phá không mà đi, biến thành một luồng ánh sáng, nhanh chóng rời khỏi khu vực tuyết phủ của Băng Tuyết thần điện.
Thành Băng Lăng. Hàn Thạc đặt chân tới một lữ quán nho nhỏ bình thường.
Mấy ngày nay, hắn một mực ở lì trong phòng không ra. Thương thế trên người dính phải tại Băng Tuyết thần điện đã ổn định lại.
Tổn hại trên nhục thể của Hàn Thạc cần lợi dụng tinh huyết bổn mệnh cùng với Ma Nguyên lực mới khôi phục lại được. Quá trình khôi phục tu bổ này thật sự không dài lắm, chỉ là phải tiêu hao nhiều mà thôi. Bổn mệnh tinh huyết cùng với Ma Nguyên lực đều là những thứ tích góp được hàng ngày trong việc tu luyện. Một khi tiêu hao nhiều thì sẽ thật sự ảnh hưởng đến thực lực của hắn.
Trải qua thời gian vài ngày, trăm ngàn vết thương trên người Hàn Thạc mới toàn bộ khôi phục trở lại bình thường. Nhưng tiêu hao của bổn mệnh tinh huyết với Ma Nguyên lực thật sự không ít. Sau khi tĩnh tâm tu luyện vài ngày, Ma Nguyên lực mới khôi phục được chút ít, nhưng bổn mệnh tinh huyết thì trong thời gian ngắn khổng thể nào chuyển hóa nhiều được.
Sau khi thấy thương thế đã ổn định lại, Hàn Thạc mới nghĩ đến linh hồn của Cát Nhĩ Bá Đặc đang ở bên trong Lục ma phong. Bên trong Lục ma phong chẳng phải là nơi tốt lành gì, bất kỳ linh hồn nào tiến nhập vào trong đó đều bị nó ăn mòn. Cho dù Hàn Thạc đã vì Hắc long mà tạo ra một khu vực riêng biệt, nhưng cũng không thể để gã đợi chờ trong đó một khoảng thời gian dài được.
Bởi thế Hàn Thạc bèn dùng một số vật liệu có sẵn trong không gian giới chỉ, lại thêm vào thời gian vài ngày, luyện chế ra một ban chỉ (1) long lanh trong suốt. Ban chỉ được hắn lấy từ trong không gian giới chỉ ra được gọi là Tàng hồn chỉ, tác dụng chủ yếu chính là dùng để vận chuyển linh hồn.
Hàn Thạc bố trí trong phòng một ma trận cách âm phòng ngự, sau đó lại triệu hoán thêm vài oán linh canh phòng ngoài cửa, rồi mới lấy Lục ma phong ra.
Hàn Thạc nắm lấy Tàng hồn chỉ trong tay, thần thức dần dần tiến nhập vào trong. Đầu tiên hắn lập tức cảm ứng được chủ hồn bên trong Lục ma phong dung hợp với Hủy diệt chi cầu. Sau đó Hàn Thạc mới căn cứ theo hiểu biết về Lục ma phong để đi lại bên trong lệ hồn to lớn trong đó để tìm kiếm khí tức quen thuộc của Cát Nhĩ Bá Đặc.
Khi Hàn Thạc đưa linh hồn hút vào trong Lục ma phong, hắn đã tạo ra một khu vực đặc biệt bên trong đó đặc biệt dùng để bài trí linh hồn Hắc long. Sau khi thần thức Hàn Thạc đi vào Lục ma phong liền nhanh chóng án chiếu theo hiểu biết về Cát Nhĩ Bá Đặc để tìm tới khu vực kia.
Bên trong Lục ma phong có chứa đủ loại linh hồn, lại còn có rất nhiều lực lượng tiêu cực. Những lực lượng này mạnh có, yếu có, đều có tính ăn mòn rất mạnh. Cho dù là Hắc long, nếu không có khu vực mà Hàn Thạc tạo ra đặc biệt cho gã thì linh hồn của gã cũng sẽ chịu sự bào mòn của chúng, thậm chí có thể bị dung hợp vào những lực lượng kia, tiến hóa thành một lực lượng cường đại của Lục ma phong.
Tìm được linh hồn Cát Nhĩ Bá Đặc rồi thì Hàn Thạc mới yên lòng, vội vàng dùng thần thức bao trùm lấy linh hồn gã, khiến gã khỏi phải chịu sự ảnh hưởng từ các lực lượng bào mòn bên trong Lục ma phong, rồi từng chút một dẫn Hắc long rời khỏi đó.
Thần thức của Hàn Thạc cảm ứng rõ ràng được nỗi vui mừng hoan hỉ của linh hồn Cát Nhĩ Bá Đặc. Xem kiểu này thì gã ở bên trong thần thức của Hàn Thạc đã cảm ứng được khí tức của chủ nhân mình nên mới ngoan ngoãn nhu thuận, không hề chống cự chút nào, theo thần thức của Hàn Thạc rời khỏi Lục ma phong.
Một luồng u quang ảm đạm đột nhiên toát ra từ chuôi thanh Lục ma phong. Đến khi luồng u quang này hoàn toàn thoát khỏi Lục ma phong, Hàn Thạc mới dùng hai tay đánh ra hai đạo pháp quyết. Một đạo thì đánh lên Tàng hồn chỉ, đạo kia đánh lên linh hồn Cát Nhĩ Bá Đặc.
Đột nhiên luồng u quang kia trở thành một sợi mong manh tuôn thẳng vào trong Tàng hồn chỉ. Ban chỉ long lanh trong suốt kia đột nhiên có một luồng sáng nhạt xanh biếc lưu chuyển bên trong. Sợi mong manh kia không ngừng xoay chuyển vặn vẹo biến đổi không ngừng bên trong ban chỉ. Một bóng hình mờ ảo dần dần hiện hình.
- Chủ nhân, là chủ nhân người phải không? - Bên trong ban chỉ truyền đến thanh âm vo ve như muỗi. Tàng hồn chỉ không những có thể vận chuyển linh hồn, mà dưới sự luyện chế của Hàn Thạc còn có thể truyền đạt ý thức của linh hồn.
- Cái tên hỗn đản Hắc long nhà ngươi, ai bảo ngươi không nghe lời! - Thanh âm quen thuộc của Cát Nhĩ Bá Đặc vừa phát lên, Hàn Thạc bèn cảm thấy vô cùng cảm khái trong lòng.
- Chủ nhân, chủ nhân vĩ đại, thật cao hứng quá. Ta đã có thể gặp lại người rồi. Thật tốt quá, thật sự tốt quá. Ha ha... - Vừa nghe được lời nói của Hàn Thạc, Cát Nhĩ Bá Đặc từ trong Tàng hồn chỉ liền lập tức hét lớn, lời lẽ vô cùng lộn xộn. Nhưng vì gã chỉ còn sự tồn tại của linh hồn nên âm thanh la hét mặc dù đã được ban chỉ phóng lớn lên, nhưng vẫn nghe vo ve như tiếng muỗi.
Thanh âm quen thuộc của Cát Nhĩ Bá Đặc lập tức khiến Hàn Thạc nghĩ đến những năm tháng ở chung với gã trước đó. Hiện giờ hồn thể của Hàn Thạc đã kiện toàn, nhưng Hắc long lại chỉ còn linh hồn. Nếu không phải hắn lợi dụng phương pháp đặc thù để vận chuyển linh hồn gã, linh hồn gã sẽ theo thời gian mà dần dần biến mất trong thiên địa.
- Đồ khờ! Được rồi, im miệng cho ta!
Hàn Thạc cười rồi mắng một câu, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp tràn trề. Đợi cho Hắc long ngưng ồn ào bên trong ban chỉ, hắn mới nghiêm mặt nói:
- Cát Nhĩ Bá Đặc, theo lý thì ngươi đã chết rồi. Hiện giờ ta đã dùng phưong pháp đặc biệt để giữ lại linh hồn của ngươi.
- Chủ nhân, ta hiểu rõ rồi. - Cát Nhĩ Bá Đặc trầm ngâm một hồi rồi buồn bã trả lời.
Đột nhiên Cát Nhĩ Bá Đặc nghĩ tới chuyện gì, chỉ thấy từ trong ban chỉ toát ra ánh u quang nhè nhẹ, bóng hình mờ ảo bên trong nhanh chóng xoay chuyển rồi gã vội vã mở miệng:
- Đúng rồi chủ nhân, gia gia của ta cùng với Hắc long tộc thế nào rồi? Bọn họ cuối cùng có thoát khỏi độc thủ của Băng Tuyết thần điện không?
- Yên tâm đi. Gia gia của ngươi cùng với Hắc long tộc đều đã thoát khỏi lao tù băng ngọc rồi, hiện giờ hẳn đã tới sơn cốc Hắc Long. Ngoài ra... - Hàn Thạc biết Cát Nhĩ Bá Đặc đang lo lắng chuyện gì, dần dần đem chuyện lấy linh hồn gã tiến nhập vào Lục ma phong giải thích một lần cho gã rõ.
- Ka ka ka… quá tốt rồi. Chủ nhân, ngài giết sạch toàn bộ đám người của Băng Tuyết thần điện đi. Hừ, nếu không phải ta chết rồi, ta nhất định sẽ khiến bọn chúng trả một giá thật đắt, sát tử hết từng tên của cái “Băng Tuyết ma điện” đó! - Hắc long lớn tiếng quát.
- Cát Nhĩ Bá Đặc, ta để ngươi vào trong Tàng hồn chỉ để có thể liên lạc với ngươi, chính là muốn cho ngươi một sự lựa chọn. Với linh hồn hiện giờ của ngươi, ta có hai phương pháp có thể khiến ngươi trở lại thế giới này. Một là lợi dụng Vong Linh ma pháp để biến ngươi thành Cốt long. Còn cách khác là lợi dụng ma công để luyện chế ngươi thành Ma đầu. Ta hiện giờ chuẩn bị cho ngươi tự mình chọn lựa! - Hàn Thạc nói
- Có gì khác biệt hả? - Hắc long hỏi.
- Nếu là Cốt long thì ngươi chỉ có bộ xương thôi, bất quá cũng còn coi như là rồng. Nhưng nếu là Ma đầu thì ngươi không phải là rồng nữa rồi. - Hàn Thạc giải thích.
- Ồ... vậy có phải mạnh hơn một chút không?” Cát Nhĩ Bá Đặc hỏi lại.
- Ta nghĩ có thể là Ma đầu mạnh hơn một chút! - Hàn Thạc trả lời.
- Vậy thì làm ma đầu đi. Ta chỉ muốn mạnh mẽ hơn thôi! - Hắc long kiên định lên tiếng.
(1) ban chỉ - 扳指: nhẫn bảo vệ tay của người bắn cung; trang sức của đàn ông (khi thời vũ khí lạnh kết thúc).