Càng đến gần hỏa hồ thì nhiệt độ càng tăng cao. Vì sợ đại đầu cương thi không chịu nổi nên Hàn Thạc không thể không hao phí Ma Nguyên lực phát ra Hàn Băng Ma Diễm Quyết để làm giảm nhiệt độ ở chung quanh hai người xuống.
Cương thi chiến sĩ chỉ quen với chỗ u ám, đối với nhiệt độ cao hoặc ánh nắng mặt trời chói chang thì đều rất sợ. Đại đầu cương thi chiến sĩ này cũng không ngoại lệ, thân mình nó ở trong tay Hàn Thạc không ngừng rung động, dường như đang vô cùng sợ hãi cái hỏa hồ đang cháy rừng rực kia.
Tuy nhiên, bị cánh tay cứng như sắt của Hàn Thạc siết chặt, nó căn bản không thể động đậy được. Phía bên kia, chỉ thấy hai hai làn khói mịt mù trắng xóa từ trên sườn núi trong chớp mắt đã đến cạnh người Đại ma đạo sư Mã Tác.
Lúc này, Hỏa Liên Hoa ở phía dưới chỉ còn cách hai người Mã Tác khoảng hơn ba mét. Nhưng vì lo ngại nhiệt độ của hỏa hồ quá cao khiến kết giới không thể chịu nổi nên hai người cũng không dám tiếp cận quá nhanh Hỏa Liên Hoa, sợ kết giới bị nhiệt độ quá cao đốt nóng mà vỡ ra.
- A, ngươi làm thế nào đến được đây? - Sau khi hình dáng Hàn Thạc hiện ra từ trong hai luồng khói, Mã Tác lấy làm kinh hãi. Mặc dù bà ta không nhìn ra tướng mạo của Hàn Thạc vì bị làn khói đậm đặc gây trở ngại, nhưng từ những biểu hiện vừa rồi thì cũng nhận ra được hắn.
- Ta không chịu nổi sức nóng của sóng nhiệt nữa, nhanh cho ta tiến vào kết giới nghỉ ngơi một chút! - Từ trong làn khói truyền đến tiếng Hàn Thạc khẩn cầu vội vã, lúc thanh âm truyền đến thì hắn đã dừng ở bên cạnh kết giới.
Lời này vừa nói ra, Hỏa hệ Đại ma đạo sư Mã Tác có vẻ hơi khó xử. Dường như hiện thời việc đưa Hàn Thạc trở vào trong kết giới là vô cùng khó khăn nên nhất thời sững người ra, do dự không quyết.
Đột nhiên, từ trong làn khói đậm đặc đang lơ lủng bên cạnh người Mã Tác truyền đến một tiếng hét thất thanh kinh hoảng của Hàn Thạc. Sau đó chỉ thấy làn khói đột nhiên hạ thấp xuống rồi rơi thẳng vào giữa đóa Hỏa Liên Hoa đang nở bừng tuyệt đẹp.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương đột nhiên từ bên dưới làn khói mịt mùng truyền đến khiến người nào nghe thấy cũng phải run rẩy sợ hãi. Hai người ở bên trên bị biến hóa bất ngờ làm cho ngây ngốc, trong lúc nhất thời không có một chút phản ứng nào.
Bất quá Hàn Thạc được làn khói đặc che phủ, mặc dù miệng không ngừng kêu la thảm thiết nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh và tỉnh táo. Hắn kẹp chặt tên đại đầu cương thi chiến sĩ đang không ngừng giãy dụa, từng chút từng chút một đem nó tiến vào giữa nhụy của đóa Hỏa Liên Hoa.
Trên đường rơi xuống, Hàn Thạc vừa bắn ra một tia máu từ ngón trỏ trái vào miệng của đại đầu cương thi, vừa thi triển một loại ma pháp Hắc ám chi ấn khắc sâu vào bên trong thân mình của nó. Một luồng tử viêm (lửa màu tím) bùng lên, theo tâm ý Hàn Thạc bao trùm bên ngoài thân thể hắn, từng đạo ma quang đen nhánh được phát ra quấn xung quanh đại đầu cương thi.
Khi mấy giọt bổn mệnh tinh huyết được Hàn Thạc tạo thành hình một đóa hoa sen rồi dùng lực mạnh mẽ khảm chặt vào đầu lâu của đại đầu cương thi thì tựa như có một loại cấm chế gì đó đột nhiên phát ra. Trong chớp mắt, từ huyệt động bên trên nham thạch bích xung quanh hỏa hồ đột nhiên bắn ra hai mươi bốn đạo hồng mang đỏ rực như máu, toàn bộ hội tụ vào đóa Hỏa Liên Hoa.
Hỏa chi nguyên lực nồng nặc tựa như được hai mươi bốn đạo hồng mang hộ tống, điên cuồng hội tụ vào giữa đóa kỳ hoa. Đóa Hỏa Liên Hoa xinh đẹp liền phát ra hồng quang rực rỡ chói mắt, hệt như toát ra một ngọn lửa cháy bùng bùng. Sau đó các cánh hoa với tốc độ và quĩ tích thần kì từ từ co lại, từng chút từng chút một bao bọc lấy đại đầu cương thi mà Hàn Thạc đã hạ lệnh liều chết đứng ở giữa nhụy hoa.
- Sao lại thế này? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! - Mã Tác ở cách đỉnh đầu Hàn Thạc ba mét, nhìn thấy biến hóa thần bí xung quanh, cảm nhận được Hỏa chi nguyên lực điên cuồng hội tụ thì không nhịn được kêu lên thành tiếng.
Tuy nhiên, Hàn Thạc ở phía dưới đang thi triển ma pháp, từng tiếng từng tiếng gào thê lương vang lên làm át đi hoàn toàn tiếng kêu kinh ngạc của Mã Tác. Việc này khiến cho Mã Tác hoàn toàn không hiểu được tình hình, không đoán được Hàn Thạc ở bên dưới rốt cuộc gặp phải chuyện gì. Nên chỉ còn ba mét nữa cũng không dám hạ xuống để xem bên dưới rốt cuộc phát sinh cái gì.
Hỏa chi nguyên lực nồng đậm khắp hỏa hồ chịu ảnh hưởng của đại trận nên đã bị Hỏa Liên Hoa ở trung tâm hấp thu toàn bộ, trở thành chất dinh dưỡng cung cấp đủ cho Hỏa Giáp thi hình thành. Một ngày nào đó khi Hỏa Giáp thi hình thành thì Hỏa Liên Hoa sản sinh ra hắn rất có thể sẽ trở thành một bảo vật mà Hỏa Giáp thi có thể sử dụng, trợ giúp cho nó có các loại thần thông kì dị.
Hai mươi bốn đạo quang mang màu đỏ như máu từ trong huyệt động trên nham thạch bích đỏ bừng ở chung quanh hội tụ vào Hỏa Liên Hoa ở trung tâm. Hỏa chi nguyên lực tích tụ tại nơi Hỏa tuyệt chi địa vạn năm cũng từng chút từng chút thông qua Hỏa Liên Hoa nuôi dưỡng thân thể của đại đầu cương thi. Có sự bảo hộ của nhụy Hỏa Liên Hoa, đại đầu cương thi không phải chịu nhiệt độ cao thiêu đốt, liên tục chuyên cần hấp thu các chúng loại năng lượng tinh thuần và án theo ấn kí mà Hàn Thạc lưu lại trong đầu nó mà tu luyện, không ngừng cải biến bản thân, trở thành một tên Hỏa Giáp thi cường đại.
“Hống…”
Từ khoảng không bên trên hỏa hồ vang lên một tiếng rống giận dữ khủng khiếp. Hỏa Diễm lĩnh chủ dường như cảm ứng được sự biến đổi của Hỏa Diễm lãnh địa, không nhịn được gào rống lên.
Thông qua quan sát bí mật của Âm Ma, Hàn Thạc phát hiện Hỏa Diễm lĩnhchủ lấy một địch ba vẫn chiếm chút thượng phong. Lúc này y đã bỏ cuộc đại chiến với Hoàng Kim Long, Độc Nhãn Cự Nhân và Ngân Sắc Cự Viên, gầm thét di động thân hình núi lửa khổng lồ, bắt đầu từ từ di chuyển về phía vết nứt lớn nhất trong sơn cốc.
Đóa Hỏa Liên Hoa duy nhất sản sinh ra ở giữa hỏa hồ này chính là Hỏa hệ chí bảo, bên trong ẩn chứa một số lực lượng kì lạ. Thân là chủ nhân của Hỏa Diễm lãnh địa nên hắn nhất định phải có mối liên hệ nào đó với Hỏa Liên Hoa, hoặc là Hỏa Liên Hoa sớm đã bị Hỏa Diễm lĩnh chủ lưu lại ấn ký, coi như là vật cấm kị của mình.
Hàn Thạc lợi dụng ma công đại trận, tự tiện sử dụng vật cấm kị này, hơn nữa còn đưa vào bên trong một sinh mạng sống, hấp nạp Hỏa chi nguyên lực khổng lồ từ chung quanh thì nhất định là kinh động đến Hỏa Diễm lĩnh chủ. Do đó y nhất định phải đi tới để biết rõ ràng điều gì đã phát sinh.
Lúc này, cánh của Hỏa Liên Hoa đã co chặt lại thành một búp hoa rồi từ từ chìm xuống biến mất bên trong hỏa hồ. Hàn Thạc vừa thấy tình huống này xuất hiện thì lập tức hiểu rằng đại công đã cáo thành, bắt đầu không ngừng kêu rên thảm thiết từ từ bay lên phía trên.
Cho đến thời điểm này, mọi sắp đặt của Hàn Thạc đều diễn biến thuận lợi, nhưng kết quả cuối cùng như thế nào thì hắn cũng không thể đoán trước được. Căn cứ vào kí ức của Sở Thương Lan, Hàn Thạc biết rằng sau khi cánh của Hỏa Liên Hoa khép chặt lại, không có phương pháp đặc thù và cơ duyên thì rất khó mở ra lại. Tuy nhiên Hỏa Diễm lĩnh chủ chính là chủ nhân của hỏa hồ này, y có phương pháp nào mở ra được Hỏa Liên Hoa hay không thì Hàn Thạc cũng không cách nào biết được.
Ngay từ đầu, Hàn thạc cũng biết rằng chuyện này không chắc chắn đủ cả mười phần. Sở dĩ hắn vẫn phải làm là cũng vì bất đắc dĩ, nếu bỏ qua cơ hội này thì cũng chẳng biết đến khi nào Hỏa Diễm lĩnh chủ mới rời khỏi Hỏa tuyệt chi địa, lại càng không có một Hỏa hệ ma đạo sư dẫn bản thân hắn tiến vào cái không gian kì dị này.
Vì thế, Hàn Thạc bất chấp tất cả, lợi dụng cái cơ hội nghìn năm khó gặp, đưa đại đầu cương thi vào trong đóa Hỏa Liên Hoa. Kết quả cuối cùng là thế nào, Hỏa Diễm lĩnh chủ có thể mở ra Hỏa Liên Hoa hay không, có thể giết chết đại đầu cương thi hay không thì hắn không thể nắm chắc được. Chỉ có thể trông vào ý trời mà thôi!
Trong khi từ từ bay lên phía trên, Hàn Thạc cố ý thu hồi hai ngọn tử viêm bảo hộ chân, lợi dụng nhiệt độ cao của hỏa hồ thiêu đốt hai chân. Trong chốc lát, hai ống quấn của Hàn Thạc bị đốt cháy đen, hai chân phơi trần ra trước nhiệt độ nóng rừng rực, chỉ trong chớp mắt đã bị thiêu cháy một mảng lớn.
- Cứu ta! - Từ trong miệng Hàn Thạc thốt ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, thanh âm dồn dập đầy vẻ tuyệt vọng.
Tuy nhiên, Hàn Thạc ở dưới sự che phủ của làn khói dày đặc thì chẳng hề tỏ ra có một chút đau đớn gì. Ngược lại, hắn tỉnh táo một cách đáng sợ. Phần lớn hai chân bị đốt cháy gây ra cảm giác đau đớn bỏng rát nhưng lại như là xảy ra trên thân thể người khác, vẻ mặt rạng rỡ nhìn về phía hai người ở trong kết giới bên trên.
Hỏa hệ Đại ma đạo sư Mã Tác nhìn thấy Hỏa Liên Hoa đang từ từ chìm vào trong hỏa hồ, vẻ mặt tỏ rõ vẻ vạn phần giận dữ, căn bản dường như không hề để ý đến tiếng kêu gào của Hàn Thạc ở bên dưới, chỉ không ngừng lẩm bẩm:
- Hỏa Liên Hoa của ta! Hỏa Liên Hoa của ta…
Ngược lại, nữ kỵ sĩ Tô Phỉ thì lại lộ vẻ đồng cảm với Hàn Thạc. Nàng cả người mồ hôi nhễ nhại, hổn hển hít thở những hơi khí nóng, kéo kéo vạt áo Mã Tác, lo lắng nói:
- Hãy cứu hắn trước đi!
Nữ kỵ sĩ Tô Phỉ vừa khẽ động vào người, Hỏa hệ Đại ma đạo sư Mã Tác đột nhiên bừng tỉnh. Bà ta vẻ mặt như đưa đám nhìn xuống phía dưới, than ngắn thở dài một lúc rồi khẽ gật đầu một cách miễn cưỡng, bắt đầu ngâm xướng chú ngữ ma pháp.
Một luồng sóng ma pháp mãnh liệt đột nhiên bao phủ lấy thân thể Hàn Thạc. Giữa những tiếng hoa lửa kêu “lách tách”, thân thể hắn được hỏa nguyên tố lôi kéo, đột nhiên nhập vào bên trong kết giới mà hai người Mã Tác và Tô Phỉ đang đứng ngây người.
Trước đó, khi Hàn Thạc đi ra, ma pháp kết giới rộng khoảng ba, bốn mét đã bị cắt bỏ đi mất một phần. Bây giờ hắn lại một lần nữa tiến vào trong, nhưng phần đó lại không theo về nên ma pháp kết giới vốn chỉ đủ cho hai người Mã Tác và Tô Phỉ đột nhiên trở nên vô cùng chật chội.
Hiện tại, vẻ mặt Hàn Thạc trắng bệch hư nhược. Từ đầu gối xuống đến bàn chân bị nhiệt độ cao của hỏa hồ đốt cháy một mảng lớn, chẳng những trông vô cùng đáng sợ mà còn phát ra mùi khó ngửi.
Bên trong kết giới chật chội, Hỏa hệ Đại ma đạo sư vì thân phận tuổi tác hay là vì nguyên nhân khác nên dường như cũng không nguyện ý để cho Hàn Thạc tựa vào. Bà ta lui về phía sau đứng ở một góc khiến cho Hàn Thạc ngã quay lơ xuống dựa vào thân mình Tô Phỉ.
Khó nhọc cử động thân mình, Hàn Thạc giả vờ rên lên một tiếng thống khổ. Hắn làm bộ muốn từ tư thế đang nằm sõng sượt cố ngồi dậy. Lúc dùng hai tay chống vào kết giới vô hình, bởi vì không gian chật chội nên không tránh khỏi va chạm vào cặp đùi của Tô Phỉ đang đứng thẳng.
Sau khi Hàn Thạc rời đi, nhiệt độ bên trong kết giới vẫn duy trì ở vào khoảng bốn mươi độ. Tô Phỉ vẫn như trước, đổ mồ hôi như mưa, toàn thân ướt sũng. Quần áo trên người nàng đều dán vào những đường cong xinh đẹp của cơ thể. Lúc vô tình tiếp xúc, Hàn Thạc có thể cảm giác được đùi của Tô Phỉ săn chắc nở nang và cực kì đàn hồi, dễ thấy được bên trong ẩn chứa sức mạnh cường đại.
Hai chân vốn là do cố tình làm cho bị cháy bỏng nên đương nhiên sẽ không ảnh hưởng nhiều đến hoạt động của hắn. Ngoại trừ nhìn bề ngoài có chút đáng sợ và gây ra một chút đau đớn hoàn toàn có thể chịu được đối với Hàn Thạc thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn lắm. Vì thế, lúc giả vờ thống khổ muốn ngồi xuống, Hàn Thạc trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn nho nhỏ cũng không có thê thảm như vẻ bề ngoài. Cánh tay hắn khi không thể tránh khỏi phải chạm vào đùi Tô Phỉ thì tự nhiên trong lòng vẫn nhàn nhã đánh giá sự đàn hồi và xúc cảm tuyệt vời mà Tô Phỉ mang lại.
Có lẽ là vì bên trong kết giới đích thực là vô cùng chật chội nên loại động tác này thậm chí vốn có thể gọi là khinh bạc nhưng Tô Phỉ cũng chỉ coi như một chút bất cẩn vô tình, cũng không thấy biểu hiện phật lòng. Nàng ta khẽ nhíu cặp lông mày cong như vầng trăng, ngược lại nhìn Hàn Thạc có chút đồng tình, nói vẻ cảm thông:
- Để ta đến giúp ngươi!
Giọng nói nhỏ nhẹ của Tô Phỉ vang lên trong tai Hàn Thạc nghe thật dịu dàng. Sau đó trước vẻ nghiến răng thống khổ của hắn, nàng hơi cúi khom người xuống. Ngọc thủ mịn màng đỡ lấy bả vai Hàn Thạc, nâng hắn lên, giúp ngồi xuống giữa kết giới
Trong cả quá trình, vì kết giới chật chội, hai người không thể tránh khỏi tiếp xúc thân thể. Lúc hai tay Hàn Thạc được nàng nâng lên, da thịt của cánh tay kề sát, hắn càng “không cẩn thận” dùng bả vai chạm vào bộ ngực phong mãn với những đường cong tuyệt mĩ của Tô Phỉ.
- Cảm ơn ngươi! - Lúc Tô Phỉ giúp Hàn Thạc chuyển từ thế nằm sang ngồi, Hàn Thạc chân thật nhìn Tô Phỉ cảm ơn.
- Không cần khách khí, đây là chuyện ta nên làm mà! - Vẻ mặt dịu dàng của Tô Phỉ vẫn đỏ bừng vì nhiệt độ cao. Nhưng ánh mắt sắc bén của Hàn Thạc còn phát hiện ra khuôn mặt Tô Phỉ lúc này càng hồng nhuận hơn so với lúc trước, dường như có chút thẹn thùng. Xem ra hai người vừa mới thân mật tiếp xúc đích xác cũng khiến cho thiếu nữ thiện lương này cảm thấy có phần xấu hổ không được tự nhiên.
Cho đến bây giờ, Hàn Thạc với Tô Phỉ vẫn dựa rất sát vào nhau. Mặc dù Tô Phỉ cố gắng tránh né nhưng vì kết giới chật hẹp, khoảng cách xa nhất giữa hai người lúc đó cũng không vượt quá hai mươi li, có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hơi người của đối phương.
Mùi nam nhân mãnh liệt trên người Hàn Thạc cùng mùi mồ hôi thơm ngát trên người Tô Phỉ cùng trộn hòa trộn vào nhau. Đôi nam nữ này vì khoảng cách quá gần nên hít vào hết hơi này đến hơi khác. Loại mùi kì lạ này giống như một loại dược vật thần kì khiến cho tâm tư của Hàn Thạc náo nức, mang đến cho hắn một loại rung động khó hiểu.
Hàn Thạc nhìn Tô Phỉ thật sâu, chẳng biết có phải do nhiệt độ cao hay không mà ánh mắt hắn trở nên rực cháy. Lúc Tô Phỉ mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, Hàn Thạc tham lam hít sâu một hơi, khôi phục vẻ mặt tự nhiên. Xong rồi lại quay sang phía nàng biểu lộ một khuôn mặt tươi cười xán lạn. Rồi từ từ nhắm mắt bắt đầu điều tức, không bỏ phí thời gian khôi phục Ma Nguyên lực của bản thân.
Thông qua Âm Ma, Hàn Thạc phát hiện khuôn mặt Tô Phỉ đỏ hồng lên một khoảnh, thần sắc dường như có chút không tự nhiên, hàng mi dài không ngừng chớp chớp. Thừa dịp hắn đang nhắm mắt điều tức, đôi mắt lại sáng lên một cách kì lạ nhìn thẳng vào người hắn, không biết là nghĩ đến điều gì.
Bên kia, Hỏa hệ Đại ma đạo sư Mã Tác cũng không chú ý đến cử động của Hàn Thạc và Tô Phỉ. Tiếng gầm gừ thật lớn của Hỏa Diễm lĩnh chủ đã vọng đến càng lúc càng gần. Bà ta lúc này chỉ chăm chú điều khiển kết giới tránh khỏi những giọt dung nham bắn lung tung để bay lên trên.