Cứ điểm bí mật của Ám Mạc khẳng định không thể để cho Phỉ Bích ở lại. Xét theo quan hệ của Hàn Thạc và Phỉ Bích thì rõ ràng hắn sẽ phải cùng với nàng ta ở chung một chỗ rồi.
Ở bên trong phủ phê với Ngải Mễ Lệ một hồi, ra sức khuyên giải tới khi nàng ta yên lòng, Hàn Thạc mới cùng Phỉ Bích rời khỏi nơi này, định tìm một lữ quán để trú chân.
Trong Nhật Diệu cốc có đủ loại lữ quán lớn nhỏ. Ngoài ra, bởi vì phần lớn người tới đây đều là thương nhân và mạo hiểm giả nên cũng có đủ loại trò chơi giải trí, không hề thua kém Đa La trấn.
Trên đường đi, các tấm biển quảng cáo đủ màu sắc từ các tửu quán chiếu xuống mặt đường phủ đầy băng tuyết. Dọc các hàng quán hai bên lại có các nàng thiếu nữ xinh đẹp hoặc là ăn mặc diễm lệ hoặc là thanh thuần, mang theo nụ cười mê người quyến rũ khách đi trên đường vào trong.
Hàn Thạc cùng Phỉ Bích sóng vai nhau mà đi, cặp mắt không hề ngó ngang. Kỳ thật, chỉ là vì hắn mới vừa phát tiết sự ham muốn lên thân thể nở nang của Ngải Mễ Lệ, vừa đi khỏi thì đương nhiên sẽ không mang theo chút tà tâm nào.
Một lúc sau, Phỉ Bích dừng thân trước cửa một lữ quán trang trí nguy nga lộng lẫy. Nàng đưa cánh tay nhỏ nhắn kéo lấy Hàn Thạc tiến vào bên trong. Tới quầy thu ngân, không đợi Phỉ Bích mở miệng, tên chủ nhân gầy đét đã nở nụ cười nịnh hót, mở miệng lấy lòng: - Phỉ Bích tiểu thư tôn quý, lần này cô vẫn sẽ chọn gian phòng kia phải không?
Phỉ Bích gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng, đưa ra tấm thẻ mà không nói tiếng nào.
Từ vẻ mặt của chủ nhân lữ quán, Hàn Thạc biết đây không phải là lần đầu Phỉ Bích tới đây. Bố Tư Đặc thương hội bôn ba khắp nơi làm ăn như vậy, địa phương mà Phỉ Bích lui tới khẳng định là sẽ không ít.
Sau khi lấy lại tinh tạp cùng chìa khóa phòng, Phỉ Bích quay đầu mỉm cười với Hàn Thạc, rồi níu lấy khuỷu tay hắn dẫn thẳng vào trong.
Bên trong lữ quán không khí tràn ngập sự ấm áp, so với cơn giá lạnh bên ngoài thật là một trời một vực. Từng ngọn minh đăng rực rỡ được treo phía trên hành lang dọc theo lối đi, chiếu sáng cả lữ quán.
Sàn nhà lát bằng gỗ thật, bóng loáng như gương soi. Bước chân đi trên đó phát ra tiếng những âm thanh trong trẻo như tiếng nhạc, êm tai vô cùng. Xem ra gỗ làm sàn nhà không phải loại bình thường.
Hàn Thạc cùng đi với Phỉ Bích vào trong, trên đường cũng không thấy nàng có an bài căn phòng nào khác cho hắn. Trong lòng không khỏi có vài phần mong đợi, thầm nghĩ không biết có phải Phỉ Bích định cùng mình chung giường chung gối hay không đây?
Tâm niệm ý động, cặp mắt của Hàn Thạc không nhịn được nhiệt hỏa, hau háu nhìn sang Phỉ Bích ở bên cạnh.
Chỉ thấy mái tóc nâu dài của Phỉ Bích buông xuống tự nhiên như nước chảy, đong đưa theo gót sen thong thả nhẹ nhàng của nàng. Có vài sợi tóc hơi lòa xòa trên khuôn mặt trắng nõn cùng cần cổ thon dài. Hàn Thạc nhìn nghiêng, chỉ thấy mày nàng như trăng rằm, da trắng nõn nà, ánh mắt xinh đẹp sáng ngời, môi thơm đỏ hồng như anh đào mọng nước, khiến người khác hận không được cắn mạnh một miếng.
- Chàng nhìn cái gì vậy?- Đột nhiên Phỉ Bích dừng chân, vẻ mặt có chút đỏ lên, trợn mắt nhìn Hàn Thạc.
Ánh mắt rực lửa của Hàn Thạc vừa rồi có mang theo vài phần dục vọng muốn chiếm giữ mạnh mẽ. Phỉ Bích không phải là kẻ khờ, tự nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng, trong lòng liền trở nên hoảng loạn, nhịn không được mở miệng trách mắng.
- Không, không gì! - Hàn Thạc giật thót mình, lập tức chống chế. Ánh mắt đắm đuối say mê vừa rồi lập tức được che dấu đi, rồi đánh trống lảng:
- Sao không đi tiếp hả?
- Tới nơi rồi. Chàng đang nghĩ cái gì đấy, không thấy cánh cửa ngay trước mặt à?- Ánh mắt sáng ngời của Phỉ Bích thoáng chút ngượng ngùng, trừng mắt nhìn hắn rồi mới chỉ lấy cánh cửa.
Quả nhiên, theo hướng ngọc thủ của Phỉ Bích thì phát hiện có một cánh cửa lớn đang khép chặt ngay cạnh. Ngoài ra hành lang này cũng đã đi tới tận cuối. Đây hẳn là gian phòng tĩnh mịch nhất nơi này.
- Không nghĩ gì, chỉ đang nghĩ tới nàng mà thôi! - Hàn Thạc cười nhăm nhở ha hả một tiếng, rồi ngẩng đầu nói với Phỉ Bích.
- Cái tên xú hỗn đản chàng đó, toàn dùng lời ngon tiếng ngọt để gạt thiếp!- Trong lòng Phỉ Bích dâng lên một vị ngọt ngào, sau đó mở miệng khẽ dịu dàng quát một câu.
- Đâu có! Ta vừa rồi nghĩ tới nàng thật mà! - Hàn Thạc mở miệng ra vẻ oan uổng.
- Vậy thì chàng khẳng định là không có nghĩ tới chuyện gì tốt lành rồi. Nhìn bộ mặt dâm đãng trước đó của chàng, nhất định là đang nghĩ tới những trò đồi bại mà!- Phỉ Bích tự nhiên là không tin, cặp mắt sáng ngời liếc nhìn Hàn Thạc, hừ khẽ một tiếng.
Trước đó quả thật hắn không có nghĩ tới thứ gì tốt đẹp, Phỉ Bích một lời cũng không sai! Hàn Thạc chỉ đành cười giả lả, sau đó thúc giục Phỉ Bích:
- Mau mở cửa đi, bận rộn cả ngày ta cũng mệt lắm rồi. Chúng ta mau đi vào tắm rửa rồi đi ngủ!
Phỉ Bích cũng không tiếp tục truy hỏi chuyện này, nghe vậy liền lấy chìa khóa mở cửa, nghiêng người để Hàn Thạc đi vào, sau đó chốt cửa phòng lại.
Gian phòng ngoài cùng là một đại sảnh rộng rãi, có một bộ ghế da đặt trên tấm thảm sàn mềm mại, tiếp đó là bốn gian phòng đang mở rộng, bao gồm hai phòng ngủ, một phòng rửa mặt tắm gội, lại thêm một phòng làm nhà kho chứa đồ tạp vật.
- Làm như thiếp không biết cái tâm địa xấu xa của chàng sao? Hừ, nơi này có hai gian phòng. Chúng ta mỗi người một phòng. Nếu có ai dám nửa đêm làm chuyện náo loạn, coi chừng ta đâm một kiếm xuyên người hắn! - Phỉ Bích vừa ngẩng đầu uy hiếp vừa đốt lò sưởi, khiến cho nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên.
- Ha ha, chỉ sợ người làm loạn chính là mỹ nữ dệt xuân mộng thôi. Sau đó lại chủ động theo đuổi người khác! - Hàn Thạc lại cười nham nhở một tiếng, vạch ra chỗ chính yếu.
- Cái tên hỗn đản chết bằm này, chàng còn dám đề cập tới chuyện này à!- Khuôn mặt Phỉ Bích nhất thời đỏ rựng, thẹn quá hóa giận phóng tới trước mặt Hàn Thạc, đưa ngọc thủ nhỏ nhắn nhéo ngay hông hắn.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sau đó Hàn Thạc trở tay ôm lấy Phỉ Bích, không hề khách khí sáp miệng tới gần. Trong tiếng “ô ô” không thuận ý của Phỉ Bích, đầu lưỡi Hàn Thạc như rồng nhập biển cả, vẫy vùng khắp nơi.
Phỉ Bích dẫy dụa cho có lệ một hồi rồi thân thể mềm mại dần dần mềm nhũn ra. Ngọc thủ vốn đấm thùm thụp lên ngực Hàn Thạc, không biết từ khi nào đã mềm mại như rắn quấn lấy cổ hắn, đầu lưỡi thơm tho bé nhỏ cũng thò ra quấn lấy lưỡi Hàn Thạc.
Cả hai thuận thế lăn ngay xuống tấm thảm sàn mềm mại. Hàn Thạc vừa thưởng thức hương thơm mặn nồng của Phỉ Bích vừa đưa tay xoa bóp bộ ngực cao vút của nàng.
Đến khi bàn tay của Hàn Thạc bao phủ lên ngực của Phỉ Bích thì nàng đột nhiên bắt đầu giãy dụa, đẩy mạnh người ra khỏi Hàn Thạc, sau đó mới đỏ bừng mặt liếc nhìn hắn với đôi mắt câu hồn đoạt phách rồi nói:
- Xem ra thiếp nhất định phải cẩn thận. Bằng không sơ suất một cái sẽ bị chàng chiếm lấy hết toàn bộ tiện nghi. À bôn ba bao lâu nay, người thiếp đều bốc mùi cả rồi, cần phải đi tắm rửa trước đã, chàng cứ ngoan ngoãn đợi ở đây đi.
Vừa nói xong, Phỉ Bích chạy tọt vào phòng tắm, “sầm” một tiếng, sau đó tiếng nước chảy “rào rào rào” từ bên trong truyền vang lên. Xem ra nàng thật sự muốn tẩy hết ô uế trên người rồi.
“Cạch cạch cạch... cạch cạch cạch...”
Ngay lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa. Hàn Thạc giật mình ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ là Ngải Mễ Lệ tới tìm sao? Hắn nghi hoặc đi tới cửa phòng rồi mở cửa, đã thấy ngay trước mặt một bó hoa tươi xinh đẹp, phỏng chừng không dưới cả trăm đóa, toả ra u hương động lòng người.
Bỗng nhiên bó hoa tươi dạt sang một bên, để lộ một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trước mặt Hàn Thạc. Người này mặt mày thanh tú, trán rộng, mũi cao, ngoại trừ hai gò má không đầy đặn tỏ ra có chút gầy ốm thì gương mặt này có thể tự xưng là mỹ nam tử.
Khuôn mặt đẹp đẽ vốn đang mang theo nụ cười kia đột nhiên nhíu mày, y như bị một đám mây mù phủ qua, ánh mắt lộ rõ sự không thiện cảm buông một câu với Hàn Thạc, giọng hách dịch:
- Ngươi là ai, Phỉ Bích đâu?
- Nàng đang ở bên trong tắm, ngươi là ai? - Hàn Thạc ban đầu có chút ngỡ ngàng, sau đó phản ứng lại. Người này nhất định là kẻ ái mộ Phỉ Bích, cho nên cũng dùng vẻ mặt không hài lòng tra hỏi.
- Tắm rửa à! Vậy ngươi ở đây làm gì?!- Nghe nói Phỉ Bích đang tắm rửa ở bên trong, còn Hàn Thạc thì lại đang ở trong phòng, vẻ mặt người này trở nên càng khó coi, đột nhiên lớn tiếng hỏi gấp.
- Ồ! Không có gì. Ta cũng ở đây mà. Nếu ngươi không có chuyện gì cần nói, xin đừng quấy rầy bọn ta nghỉ ngơi được không? - Sắc mặt Hàn Thạc lạnh lùng, liếc mắt, giọng lạnh băng.
- Ta là đoàn trưởng Phật La Lý Đạt của Hồng Liêm dong binh đoàn, là hảo bằng hữu của Phỉ Bích. Ta tới tìm nàng ta đương nhiên là có chuyện. Hy vọng ngươi không có ý định ngăn cản ta! – Hắn nổi giận nhìn Hàn Thạc, cơ hồ nói như gầm gừ, một cỗ ma pháp dao động từ trên người hắn truyền tới.
Vừa nghe hắn tự xưng là Phật La Lý Đạt, là đoàn trưởng của Hồng Liêm dong binh đoàn, trong lòng Hàn Thạc liền cả kinh, càng thêm cảnh giác đánh giá lại con người này.
Cũng như dong binh đoàn Già La, Hồng Liêm cũng là một thế lực vô cùng nổi tiếng trong Nhật Diệu cốc. Nhưng ngườì của Hồng Liêm dong binh đoàn đa số đều là người của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc. Thực lực mấy năm trước của Hồng Liêm dong binh đoàn là mạnh nhất, đã từng là chưởng quản trật tự nơi này. Nhưng vì đoàn trưởng Hồng Liêm dong binh đoàn trong một lần chiến đấu ngăn chặn cường đạo, không may tử nạn, cho nên mới đột nhiên trở nên sa sút.
Cái tên Phật La Lý Đạt này chính là đoàn trưởng đương nhiệm của Hồng Liêm dong binh đoàn. Hai năm trước hắn bắt đầu chưởng quản Hồng Liêm dong binh đoàn, khiến cho binh đoàn ngày càng phát triển. Nguyên khí tổn thương cực độ của Hồng Liêm dong binh đoàn, trong tay hắn mới bắt đầu chuyển đổi sinh cơ, nghe nói hiện giờ là kẻ cạnh tranh mạnh nhất với dong binh đoàn Già La.
Nghe kể rằng người này chính là một ma đạo sư của Quang hệ, dường như có chút quan hệ với Quang Minh giáo hội, thực lực bản thân thâm sâu khó dò, tính tình quang minh lỗi lạc nhưng lại hiếu sát, quyết đoán, đối đãi với kẻ địch không hề lưu tình, trong Hồng Liêm dong binh đoàn uy tín rất cao.
Một nhân vật như vậy, không ngờ lại là kẻ ngưỡng mộ Phỉ Bích. Sau khi Hàn Thạc biết thân phận của hắn, mặc dù có chút đau đầu những vẫn không úy kỵ, tiếp tục giữ vẻ lạnh lùng dằn từng tiếng:
- Xin lỗi! Ta là bạn trai của Phỉ Bích. Lúc này Phỉ Bích không tiện gặp mặt ngươi. Xin mời ngươi lần sau hãy tới!
Dứt lời, Hàn Thạc hừ một tiếng rồi thẳng tay đóng cửa môt cái “sầm”. Cánh cửa bị đóng quá mạnh rung bần bật mấy cái, như đang cùng phẫn nộ với chủ nhân.