Mục lục
[Dịch] Đại Ma Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạp Nhĩ Phu vẻ mặt âm trầm rời đi. Khi bóng hắn biết mất hẳn trước mặt mọi người, Tạp Mai Lệ Tháp vẻ mặt tươi cười, nói:

- Bố Lai Ân, làm tốt lắm!

Thanh Lâm và Hắc Thiên cũng luôn không hợp với Lạp Nhĩ Phu, cách làm của Hàn Thạc khiến hai người vô cùng hả hê. Lạp Nhĩ Phu vừa đi, hai người lập tức khen ngợi Hàn Thạc.

- Bố Lai Ân, tên Lạp Nhĩ Phu này luôn quen thói kiêu ngạo, tuy nhiên hắn đích thực có chút thủ đoạn. Sự việc hôm nay ngươi cũng đừng để trong lòng.

Hắc Thiên khuyên giải Hàn Thạc, đoạn hừ nhẹ, nói:

- Đội Hai của hắn luôn đè đầu cưỡi cổ ta, lần này ta sẽ không cho hắn được dễ chịu!

- Ngươi nên bình tĩnh, ta thấy ngươi cũng không phải đối thủ của hắn. Sức chiến đấu chỉnh thể của đội Hai đích thực khiến người ta kinh ngạc, ngay cả ta cũng không nắm chắc thắng hắn. Đội Ba của ngươi lại càng không có hy vọng gì rồi! - Thanh Lâm mỉm cười, nàng không cho rằng Hắc Thiên có thể qua được Lạp Nhĩ Phu.

Mỗi Thần vệ trưởng của Ám Ảnh thành đều biết Thanh Lâm và Lạp Nhĩ Phu vì vị trí Thần vệ trưởng đứng đầu mà giao phong mấy lần. Nàng hiểu rõ thực lực của hắn cũng như của Hắc Thiên. So sánh hai bên, nàng không thấy Hắc Thiên có lợi thế.

- Bố Lai Ân, Lạp Nhĩ Phu tuy khó đối phó, nhưng đều là Thần vệ trưởng của Ám Ảnh thành, hắn sẽ không dám tìm ngươi gây phiền toái. Sự tình hôm nay, ngươi cũng không cần quá để ý. Lạp Nhĩ Phu đến chủ yếu để trấn nhiếp sĩ khí của phe ta, thuận tiện tìm hiểu một số tình huống phía ta. Đến khi thực sự giao chiến, ta sẽ khiến cho hắn đẹp mắt! - Thanh Lâm và Hắc Thiên cười vui mấy câu, đoạn giải thích cho Hàn Thạc.

Cười cười gật đầu, Hàn Thạc hiểu rằng bất luận là Thanh Lâm hay Hắc Thiên, khi nghe hắn cố ý xuất khẩu cuồng ngôn chọc giận Lạp Nhĩ Phu thì đều không cho rằng đội Năm của hắn có khả năng so với đội Hai của Lạp Nhĩ Phu.

Không tiếp tục nói nhảm với hai người nữa, Hàn Thạc cáo từ rời đi.

Tạp Mai Lệ Tháp cười hì hì theo ra ngoài. Rời khỏi chỗ Thanh Lâm, nàng lập tức mở miệng:

- Bố Lai Ân, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ nha!

Cho tới nay, Hàn Thạc trước mặt nàng đều không biểu hiện thực lực cường đại. Tuy rằng An Đức Liệt và Hoa Lai Sĩ từng nói cho nàng một số sự việc, nàng cũng biết việc lúc trước tại phòng tiệc ở Thiên Cơ dược tề, Hàn Thạc từng ra tay đánh Ba Đặc Lai Mỗ bò lê bò càng nhưng mà không thấy tận mắt. Tạp Mai Lệ Tháp luôn không xem Hàn Thạc là cao thủ cùng cấp bậc.

Lần này thì khác, nàng tận mắt nhìn thấy Hàn Thạc một quyền bức lui Lạp Nhĩ Phu, mà Lạp Nhĩ Phu so với nàng còn cao hơn một cảnh giới!

Tạp Mai Lệ Tháp đột nhiên có cảm giác sáng suốt ra. Thầm nghĩ chẳng trách lúc trước tại chỗ sơn mạch kia, Thần vệ bên nàng tất cả đều bị giết chết nhưng chỉ có mình hắn may mắn sống sót, lại còn có thể mang nàng bình yên vô sự trở về Ám Ảnh thành.

Hoá ra, hắn từ đầu tới cuối chính là một tuyệt thế cao thủ, chỉ là đang che dấu thực lực thôi!

Dưới ánh mắt chằm chằm kinh hỉ của Tạp Mai Lệ Tháp, Hàn Thạc chỉ bất lực cười khổ. Hắn không biết nên giải thích điều này với nàng thế nào. Chả nhẽ nói với nàng rằng lúc đó tại sơn mạch thì mình đích thực chỉ có thực lực Hạ vị thần. Lời này nói ra, đừng nói là Tạp Mai Lệ Tháp mà bất cứ ai cũng sẽ không tin.

Dù sao thì ở Chúng Thần đại lục còn chưa có bất kỳ người nào có thể trong một thời gian ngắn như vậy từ một Hạ vị thần tiến giai tới cảnh giới Thượng vị thần.

- Tạp Mai Lệ Tháp, Lạp Nhĩ Phu tính tình thật ngang tàng. Đến cả ngươi mà cũng không nể mặt! - Hàn Thạc gạt chủ đề sang một bên mà nói về chuyện Lạp Nhĩ Phu.

Tạp Mai Lệ Tháp vốn đang định hỏi Hàn Thạc chuyện khác, nghe hắn nói vậy tức thì nổi giận, nói:

- Đừng có nhắc đến cái tên ấy, cha ta căn bản là đã nuôi một con chó điên! Ở trong Ám Ảnh thành, ngoài cha ta ra, hắn đụng đâu cắn đó! Nhưng đội Hai của thằng cha này chẳng những có sức chiến đấu đáng ngạc nhiên mà còn có năng lực hơn người, rất nhiều nan đề của Ám Ảnh thành hắn đa phần có khả năng giải quyết. Cho nên tuy hắn là một con chó điên cuồng vọng nhưng lại không có ai có thể làm rung chuyển địa vị của hắn tại Ám Ảnh thành!

Những lời đồn đại về Lạp Nhĩ Phu, Hàn Thạc đã được nghe không ít. Những việc không được vẻ vang sạch sẽ ở Ám Ảnh thành Hoa Lai Sĩ đều giao cho người này đi xử lý. Mà hắn cũng thường không phụ mong đợi của vị thành chủ, tất cả sự tình đều làm giải quyết ổn thoả. Cho nên Hoa Lai Sĩ tín nhiệm hắn nhất trong các Thần vệ trưởng. Ngay cả Tạp Mai Lệ Tháp khó chịu đối với Lạp Nhĩ Phu, Hoa Lai Sĩ cũng chỉ cười trừ, không để ý tới.

- Yên tâm đi, khi kết thúc lần so đấu này, Lạp Nhĩ Phu nhất định sẽ hiền lành đi!

Hàn Thạc vẻ mặt bình tĩnh, tự tin nói:

- Đoàn đội thi đấu, đội Hai tất sẽ bị đội Năm chúng ta đánh bại!

Nghe Hàn Thạc nói vậy, Tạp Mai Lệ Tháp có vẻ vô cùng kinh ngạc. Nàng không biết sự tự tin của hắn từ đâu, trong lòng cũng không quá tin tưởng. Chỉ là hắn vừa ra mặt vì nàng, Tạp Mai Lệ Tháp tự nhiên sẽ không biểu lộ hoài nghi ra, vẫn cười vỗ vỗ vai Hàn Thạc:

- Cái đó phải trông vào ngươi!

Hàn Thạc gật gật đầu, đoạn hai người tách ra. Hắn trở về đội Năm, Tạp Mai Lệ Tháp trở về khu trung tâm chỗ Hoa Lai Sĩ và An Đức Liệt.

Trong một khu rừng sum suê phía đông nam, từng nóc trướng bồng màu lục là doanh trại tạm thời của đội Hai.

Lạp Nhĩ Phu vẻ mặt âm trầm bay trở về. Đại đội trưởng tham chiến lần này, Cơ Phạm vừa trông thấy thủ lĩnh mình sắc mặt như có sương mù bao phủ lập tức từ xa đi tới, hơi khom người hỏi:

- Đại nhân, làm sao vậy?

Cơ Phạm trước kia là con riêng trong một tiểu gia tộc, hắn trong gia tộc bị khi dễ làm nhục. Trong lòng tràn ngập oán hận vô tận nhưng sức một người không cách nào phát tiết oán khí đã bao năm dồn nén. Cho đến khi hắn gặp được Lạp Nhĩ Phu. Lạp Nhĩ Phu nhìn thấy trong mắt oán khí điên cuồng muốn giết chóc đã đưa hắn vào đội Hai Thần vệ, còn giúp hắn diệt môn cái tiểu gia tộc kia, trơ mắt nhìn Cơ Phạm giết cả cha đẻ mình.

Lạp Nhĩ Phu vì Cơ Phạm báo thù, trong lòng Cơ Phạm đã coi Lạp Nhĩ Phu chính là chủ nhân của hắn, nhiều năm qua luôn vì thủ lĩnh mình vào sinh ra tử. Hắn dùng phương pháp điên cuồng cực đoan huấn luỵên Thần vệ mới của đội Hai, không hề để ý tới tính mạng họ. Sau khi trả giá bằng hàng loạt thương vong cuối cùng mới đưa toàn bộ thần vệ đội Hai biến thành một đám ác ma điên cuồng khát máu.

- Hôm nay ta đã gặp tên Thần vệ trưởng đội Năm vẫn được đồn đại! - Lạp Nhĩ Phu liếc nhìn Cơ Phạm, nói.

Cơ Phạm sửng sốt, khoé miệng nhếch lên vẻ khinh thường, lạnh nhạt nói:

- Chính là tên dược tề sư thiên tài kia sao? Tiểu tử đó không lo luyện thuốc cho tốt, lại dám nắm giữ đội Năm, còn tham gia thi đấu, thật không biết trời cao đất rộng! Đại nhân, ngài có phải đã dạy dỗ hắn rồi không?

Lạp Nhĩ Phu sắc mặt lạnh lùng, dường như đang nghĩ tới chuyện Hàn Thạc một quyền bức lui hắn, quát lạnh:

- Hắn tuyên bố sẽ đánh bại đội Hai chúng ta, đánh bại đại dội do ngươi dẫn dắt!

Cơ Phạm ngạc nhiên, lúc lâu mới hắc hắc nhe răng cười:

- Thật là một tiểu tử thú vị. Đội Hai chúng ta sừng sững tại Ám Ảnh thành nhiều năm, hắn vừa mới nhậm chức đã nghĩ thay thế địa vị chúng ta ở Ám Ảnh thành, thật đúng là to gan lớn mật!

- Cơ Phạm, hằng năm đoàn đội so đấu đều có giới hạn thương vong! Năm nay, khi đấu với đội Năm, ngươi có thể vượt giới hạn đó, có vấn đề gì ta chịu trách nhiệm! - Lạp Nhĩ Phu trầm mặc một chút, đột nhiên nói.

Cơ Phạm lập tức kinh ngạc, hắn biết Lạp Nhĩ Phu đối với cái tên thiên tài dược tề sư kia đã thực sự tức giận. Nếu không thì hắn sẽ không làm trái mệnh lệnh của thành chủ Hoa Lai Sĩ, hạ lệnh vượt giới hạn đánh chết Thần vệ đội Năm.

Cơ Phạm chỉ nghe theo Lạp Nhĩ Phu. Hắn trung thành với Lạp Nhĩ Phu chứ không phải Hoa Lai Sĩ, cho nên khi nghe nói vậy hắn chỉ hơi sửng sốt, sau đó gật đầu ý đã hiểu, đoạn nói:

- Đại nhân yên tâm, một khi gặp được đội Năm, ta sẽ cho chúng biết dám đắc tội đại nhân sẽ có kết cục gì!

- Rất tốt! - Lạp Nhĩ Phu tâm tình trở nên tốt hơn, dường như thấy được tình cảnh Thần vệ đội Năm ào ào bị chém chết trong khi tỷ đấu.

Phía bên kia, Hàn Thạc lạnh lùng cười:

- Hoá ra còn có giới hạn thương vong. Hắc hắc, Lạp Nhĩ Phu à Lạp Nhĩ Phu, lần này ta thật muốn thương vong bên chúng ta nhiều một chút!

Nói xong, hắn tìm Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc, Bác Lan Tư, còn có tên đội trưởng Ba Nạp Đức thầm dặn dò.

Ba ngày sau, bảy đại Thần vệ trưởng và các đại đội trưởng tập trung tại khu vực trung ương. Hoa Lai Sĩ và vài đại gia tộc trưởng tại Ám Ảnh thành đều ở đây. Trung ương là một khán đài có sa bàn lớn hình ôvan. Trên sa bàn miêu tả hình thế Phi Vân sơn mạch, còn có chi chít những dấu hiệu, sợi chỉ xanh đỏ .

Khi Hàn Thạc xuất hiện, Lạp Nhĩ Phu cứ chằm chằm nhìn hắn, ánh mắt khiêu khích không một chút che dấu. Hoa lai Sĩ cùng bọn An Đức Liệt đều chú ý tới, âm thầm lưu tâm.

Hàn Thạc đối với ánh mắt khiêu khích của Lạp Nhĩ Phu thì coi như không thấy, chỉ to nhỏ nói chuyện với đám Hắc Thiên và Thanh Lâm, thi thoảng còn cười lên hô hố, hiển nhiên không hề nhận thấy ánh mắt căm thù của Lạp Nhĩ Phu.

An Đức Liệt ở khán đài nhìn Hàn Thạc phía xa, lại lặng lẽ nhìn Lạp Nhĩ Phu, đôi mày nhẹ nhàng nhíu lại.

Hoa Lai Sĩ cùng ba đại tộc trưởng trao đổi ý kiến một chút, đoạn giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng. Khi mọi người đều đã trật tự, Hoa Lai Sĩ trước tiên phát biểu khích lệ, sau đó bắt đầu khấu bái Hắc Ám chủ thần.

Mỗi năm trước giải đấu đều có nghi thức như vậy. Mọi người đều đã quen thuộc, toàn bộ theo như quy củ cùng Hoa Lai sĩ dập đầu bái lạy, chỉ có Hàn Thạc trong lòng có chút không bằng lòng. Thấy không có người chú ý, hắn chỉ cung kính khom người chứ không quỳ gối xuống đất.

Trong mắt hắn, Hắc Ám chủ thần cũng không phải thần linh hắn tín ngưỡng, hắn chả có lý do gì để cung kính cả.

Hắn tưởng rằng tất cả mọi người còn đang cúi chào, không có ai chú ý đến mình. Nhưng khi nghi thức gần chấm dứt, lúc hắn ngẩng đầu chuẩn bị đứng lên thì thấy được ở phía xa Lạp Nhĩ Phu đang lạnh lùng nhìn hắn, khoé miệng khẽ nhếch lên, cười lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK