Mục lục
[Dịch] Đại Ma Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhật Diệu cốc

Trong lữ quán mà Hàn Thạc và Phỉ Bích quyết định nghỉ lại, Hàn Thạc, Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệ và Đặc Lan Khắc Tư bốn người với vẻ mặt kích động đang ngồi ở phòng khách trong căn phòng của Hàn Thạc.

Qua trao đổi, Hàn Thạc biết lần này đến đây, Đặc Lan Khắc Tư đã phối hợp với hơn mười dong binh cũ của Hồng Liêm dong binh đoàn định cùng nhau đối phó Phật La Lí Đạt. Hiện tại, những người này chưa có ai vào trong cốc mà đang ở trong một cái sơn động bên ngoài Nhật Diệu cốc, đợi Đặc Lan Khắc Tư hạ lệnh mà hành sự.

Đặc Lan Khắc Tư trước kia là người của Hồng Liêm dong binh đoàn, bản thân có kinh nghiệm phong phú, hiểu rõ mọi quy trình hoạt động của dong binh. Chỗ còn thiếu bây giờ chỉ là đăng kí với Dong binh công hội và kinh phí duy trì hoạt động thường nhật của dong binh đoàn. Phỉ Bích quản lý Bố Tư Đặc thương hội nên có thể cung cấp rất nhiều công việc kiếm ra tiền. Mặt khác, Bố Tư Đặc thương hội dù lắm tiền nhiều của nhưng thật ra chỉ có thể tạm thời giải quyết những thiếu hụt về tiền vốn.

Ngải Mễ Lệ ở trong Ám Mạc có mạng lưới thông tin rộng lớn. Với địa vị và thân phận của nàng, hoàn toàn có thể cung cấp rất nhiều tin tức có giá trị cho hai người Hàn Thạc và Đặc Lan Khắc Tư, đó cũng là một điều vô cùng hữu dụng.

Sau một hồi nói chuyện với nhau, chẳng những Ngải Mễ Lệ rất hưng phấn mà ngay cả Phỉ Bích cũng có vẻ cảm thấy rất hứng thú. Hàn Thạc trong lòng hiểu rõ thân thủ cùng thực lực của Đặc Lan Khắc Tư. Dong binh đoàn này khi được thành lập ra, một khi triển khai hoạt động thì chắc rằng sinh ý nhất định sẽ không quá kém.

- Đặc Lan Khắc Tư! Ngươi tính thử tính xem còn thiếu bao nhiêu kim tệ? - Hàn Thạc nhìn Đặc Lan Khắc Tư lên tiếng dò hỏi.

Đến bây giờ, Hàn Thạc và Phỉ Bích hai người, đều tỏ ra hứng thú mãnh liệt. Phỉ Bích là chủ nhân hiện thời của Bố Tư Đặc thương hội, vấn đề về phương diện tài chính hẳn là không khó giải quyết. Nên Đặc Lan Khắc Tư vừa nghe Hàn Thạc hỏi chuyện trọng yếu nhất thì lộ vẻ khá hưng phấn nói:

- Khi đăng ký thì Dong binh công hội căn cứ vào số lượng thành viên mà tính toán giá cả, tiền lương, trang bị, vũ khí và chiến mã của mỗi một thành viên. Kể cả địa điểm cho dong binh đoàn đều cần đến kim tệ. Hiện tại, số lượng đã đến Nhật Diệu cốc chỉ có khoảng năm sáu mươi người. Những người này trước kia đều là nòng cốt của Hồng Liêm dong binh đoàn. Chúng ta lấy bọn họ làm thành viên cơ bản để tổ chức một cái dong binh đoàn mới. Giai đoạn đầu nếu tiết kiệm một chút thì chỉ cần đầu tư khoảng hai vạn kim tệ. Sau này, căn cứ theo số lượng thành viên và thực lực thì có thể phải tăng thêm chi phí. Tuy nhiên một khi dong binh đoàn của chúng ta nổi danh, có đối tác ổn định thì chẳng những không cần tiếp tục đầu tư kim tệ mà còn có thể không ngừng tích lũy kim tệ và dần dần phát triển thực lực.

Quay sang liếc mắt nhìn Phỉ Bích một cái, sau đó lại nhìn Đặc Lan Khắc Tư, Hàn Thạc mỉm cười nói:

- Lần trước hành động tại U Ám sâm lâm, ta có thu hoạch được rất nhiều. Ta nghĩ bằng vào số tài phú đó cũng đủ để tổ chức cái dong binh đoàn này.

Trong chuyến đi vào thế giới dưới lòng đất, Hàn Thạc đã chiếm được số lượng lớn bảo thạch và thủy tinh từ trong tay Hắc ám tinh linh và Tích dịch nhân. Hơn nữa số châu báu tìm được ở trong Sâm lâm cự ma thánh địa còn nhiều hơn một chút so với số đã giao cho Phỉ Bích lần trước. Bởi vậy, sau khi Hàn Thạc lấy ra toàn bộ số tài phú đã tích luỹ được thì bất luận là Phỉ Bích hay Ngải Mễ Lệ, cũng như là Đặc Lan Khắc Tư đều trợn tròn mắt há hốc mồm, kinh hãi muốn chết!

Dưới ánh sáng đèn, các loại bảo thạch, mỹ ngọc phát ra các loại ánh sáng rực rỡ đủ mọi màu sắc. Tất cả chất thành đống như một ngọn núi nhỏ làm cho ngay cả Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích là những người tiếp xúc với vàng ngọc, châu báu từ bé cũng phải thất thần trong chốc lát.

- Úi… Trời ơi! Mấy thứ này ngươi lấy được từ địa phương nào vậy? - Ngải Mễ Lệ kinh hoàng thốt lên, nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc hỏi.

- Lần trước đã được một đống, lần này lại còn nhiều hơn chút nữa. Bằng vào chỗ này, nếu đổi thành kim tệ thì giá trị tuyệt đối khoảng năm vạn kim tệ. Chàng lấy được từ chỗ nào thế? – Phỉ Bích cũng không nhịn được phải thốt lên.

Đặc Lan Khắc Tư sau khi thất thần mất một lúc thì lắc đầu không ngừng cười khổ, nói:

- Ta ở trong U ám sâm lâm suốt ba năm, săn bắt trên trăm con ma thú, tuy nhiên kim tệ thu được vẫn không đến một vạn. Tiểu tử! Quả thật là ngươi luôn mang đến cho người khác những sự bất ngờ không tưởng được.

- Mấy thứ này nàng phụ trách giúp ta đổi thành kim tệ đi. Sau đó lấy ba vạn kim tệ đưa cho Đặc Lan Khắc Tư để đầu tư tổ chức dong binh đoàn trong giai đoạn đầu. Số còn lại thì vẫn như trước nhờ nàng thu mua tài liệu giúp ta. - Hàn Thạc mỉm cười, nói với Phỉ Bích.

Trước đây, khi Hàn Thạc cùng Phỉ Bích còn chưa xác định quan hệ, hắn cũng đã vô cùng tín nhiệm nàng. Giờ đây hai người đã từng có tiếp xúc thân mật về thể xác thì tất nhiên càng chẳng còn có gì cố kỵ nữa. Đối với sự tín nhiệm của Hàn Thạc, Phỉ Bích cũng coi là chuyện đương nhiên nên không chút khách khí gật đầu đáp ứng rồi khẽ cười và nói:

- Chàng yên tâm! Thiếp sẽ giúp chàng xử lý tốt mọi việc. Nhật Diệu cốc đúng là nơi giao dịch tốt nhất. Trong hai ngày tới, thiếp sẽ giúp chàng đem mấy thứ này đổi thành kim tệ.

Ngải Mễ Lệ trông thấy Hàn Thạc không thể ngờ lại đem cả đống tài phú khổng lồ như vậy giao cho Phỉ Bích xử trí thì rõ ràng có chút ghen tị. Tuy nhiên, nàng cũng biết Phỉ Bích là chủ nhân của Bố Tư Đặc thương hội, để cô ấy đứng ra làm loại chuyện này là thích hợp nhất, nên cũng không nói năng gì.

- Ô… Ngươi tìm được cái cây cung này ở đâu thế? - Trong khi Phỉ Bích đang thu thập tất cả những thứ này vào không gian giới chỉ của mình, Đặc Lan Khắc Tư đột nhiên thong thả bước tới với vẻ mặt kinh ngạc, nhặt lấy một bộ cung tên có hoa văn cổ quái rồi hỏi Hàn Thạc.

Khi Đặc Lan Khắc Tư cất tiếng hỏi, Hàn Thạc mới đột nhiên nhớ ra là cái bộ cung tên này lấy được từ chỗ Hắc ám tinh linh. Lúc đó một tên Hắc ám tinh linh cầm cây cung này, hao phí tất cả sinh mệnh lực giương lên, bắn ra một tiễn làm cho thân thể của Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc bị thương nặng. Sau đó, Hàn Thạc đoạt được. Hắn bỏ công nghiên cứu một hồi nhưng cũng không phát hiện ra được điều gì. Hơn nữa, Hàn Thạc cũng không muốn dùng tính mạng của bản thân mình để thử nghiệm việc giương cung bắn tên nên quẳng nó vào bên trong không gian giới chỉ rồi chẳng ngó ngàng gì thêm nữa.

- Lấy được từ trong tay Hắc ám tinh linh ở thế giới dưới mặt đất. Bộ cung tên này cực kỳ cổ quái, tựa hồ nó có thể hấp thụ sinh mạng của con người để bắn ra một mũi tên có sức tàn phá cực lớn. - Hàn Thạc giải thích.

- Trời ơi! Đây chắc hẳn là bộ cung tên bị La Ti trớ chú ghi trong truyền thuyết rồi. Theo truyền thuyết, nữ Tà thần La Ti mà Hắc ám tinh linh thờ phụng, đã từng trớ chú bộ cung tên này. Nó có thể hấp thụ sinh mệnh lực của người sử dụng để bắn ra một phát tên có uy lực kinh người, giống như một kẻ báo thù đã bỏ qua chuyện sinh tử của bản thân. - Ngải Mễ Lệ kinh ngạc thốt lên. Xem chừng nàng đã nghe được truyền thuyết về bộ cung tên này.

- Không sai. Chính là bộ cung tên này. Nhưng ta lại nghe nói cái bộ cung tên này trước khi bị nguyền rủa thì chính là một bảo vật thần kỳ có tác dụng tăng phúc cho ma pháp lôi hệ, Ma pháp sư lôi hệ nếu có bộ cung tên này thì có thể lợi dụng nó để bắn ra lôi điện với uy lực cực kỳ mạnh mẽ. - Đặc Lan Khắc Tư cầm bộ cung tên nói với Hàn Thạc.

- Hãy giữ lại đi! Nói không chừng sau này chúng ta có thể tìm được người thanh trừ trớ chú trên thân nó. Nếu trớ chú được khu trừ thì bộ cung tên này nhất định sẽ là bảo vật mà các Ma pháp sư Lôi hệ tranh nhau truy tìm đó. - Ngải Mễ Lệ suy nghĩ một chút rồi nói với Hàn Thạc.

Một bộ cung tên có thể hấp thụ sinh mệnh lực như thế này, bây giờ cho dù có mang ra bán thì phỏng chừng cũng không có mấy ai dám mua. Bản thân Hàn Thạc là một tu ma giả, cùng với việc tăng cường thực lực của bản thân đến lúc có thể dựa vào Ma Nguyên Lực để sử dụng trận pháp rèn ma khí thì nói không chừng khi đó có thể có biện pháp thanh trừ trớ chú trên bộ cung tên này.

Bởi vậy. Hàn Thạc nghe theo lời khuyên của Ngải Mễ Lệ, cầm lấy bộ cung tên này, nói:

- Cũng được! Có lẽ, loại trớ chú này có thể sử dụng phương thức lập đàn tế câu thông (liên lạc) với Tà Thần để giải trừ. Sau này, chúng ta có thể thử nghiệm.

Sau khi chiếm được trí nhớ của Khắc Lai Đốn, Hàn Thạc hiểu được một chút về phương thức câu thông với Tà Thần. Về nguyên tắc chỉ cần người có thể dâng cúng cho Tà Thần đủ tế phẩm cần thiết là có thể nhận được sự ban ơn thích đáng.

Một lát sau, tất cả châu báu trong đại sảnh đều bị Phỉ Bích thu vào bên trong không gian giới chỉ. Sau đó, Hàn Thạc suy nghĩ một chút rồi lấy từ bên trong một không gian giới chỉ khác ra một lô vũ khí do các Ải nhân chế tạo, cầm lấy một cây chiến phủ rất nặng đưa cho Đặc Lan Khắc Tư. Hàn Thạc, cười nói:

- Hãy xem phẩm chất thế nào?

Đặc Lan Khắc Tư thấy Hàn Thạc lấy ra số vũ khí này thì cặp mắt cũng đã sáng lên, nghe vậy cũng không hề khách khí cầm lấy cây chiến phủ này. Cây chiến phủ sắc bén, sáng như gương, Đặc Lan Khắc Tư vung lên một cái trong không khí tạo ra những tiếng rít kinh người. Chiến phủ ở trong tay hắn như có một luồng sát khí lạnh lẽo dày đặc.

- Đồ tốt. Ngươi kiếm được ở chỗ nào thế? - Đặc Lan Khắc Tư vô cùng mừng rỡ, nhìn Hàn Thạc và hỏi.

- Toàn bộ số vũ khí này đều do Ải nhân rèn ra. Có lẽ trong đó sẽ có một số thứ thích hợp cho đồng đội của chúng ta sử dụng. - Hàn Thạc mỉm cười, lên tiếng trả lời.

- Ha ha, ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ thích. Công phu rèn vũ khí của Ải nhân ở trên đại lục đúng là nổi tiếng cao siêu. Vừa thấy ngươi lấy vũ khí ra, ta liền biết chắc đó không phải vật tầm thường. - Đặc Lan Khắc Tư cũng không khách khí, sảng khoái thu tất cả số vũ khí này vào bên trong không gian giới chỉ của hắn.

Sau đó, hắn trầm ngâm một chút, rồi nhìn Hàn Thạc, cười nói:

- Đội trưởng! Bây giờ, mọi sự đã sẵn sàng, chỉ còn chờ ngươi chọn một cái tên gọi thật vang dội nữa thôi.

Nghe chưa dứt câu, Hàn Thạc cả kinh, sau đó khoát tay áo cười, chối từ:

- Ta chỉ muốn đảm nhiệm vị trí Phó đoàn trưởng, như vậy cũng đã đủ rồi. Đoàn trưởng chính thức đương nhiên phải do ngươi đảm nhiệm, tên gọi của dong binh đoàn do ngươi quyết định là được rồi.

Đặc Lan Khắc Tư đang cười toe toét bỗng đột nhiên chấn chỉnh lại, kiên quyết cự tuyệt nói:

- Vị trí Đoàn trưởng của dong binh đoàn phải do ngươi giữ. Chuyện này không được thương lượng, nếu không ta sẽ nhất định cự tuyệt ý tốt của ngươi, toàn bộ những lời nói lúc trước cũng phải bỏ đi.

Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích hai người kỳ thật trong lòng cũng còn muốn hỏi xem rốt cuộc ai là chủ nhân của cái dong binh đoàn này. Chỉ có điều mở miệng hỏi đến cái loại chuyện này thì có vẻ có chút không thích hợp cho nên bọn họ vẫn nín nhịn chưa nói, định dành thời gian thương lượng thêm một chút với Hàn Thạc.

Đối với hai nàng mà nói, nếu muốn xuất lực cho cái dong binh đoàn này thì chỉ khi nó là của Hàn Thạc. Bọn họ cùng Đặc Lan Khắc Tư cũng không hiểu rõ, tất nhiên càng chưa nói là có giao tình gì. Mặc dù thoạt nhìn Hàn Thạc cùng Đặc Lan Khắc Tư có quan hệ không tồi, nhưng để các nàng vì Đặc Lan Khắc Tư mà bán mạng thì hiển nhiên sẽ không đáp ứng.

Đang lúng túng với những ý nghĩ trong lòng, bây giờ nghe thấy Đặc Lan Khắc Tư đề cập tới nên hai nàng liền tập trung chú ý. Hai đôi mắt xinh đẹp không ngừng dò xét trên người Hàn Thạc và Đặc Lan Khắc Tư, khẩn trương chờ đợi quyết định của hai người.

- Đặc Lan Khắc Tư! Ta căn bản là hoàn toàn không biết gì đối với việc tổ chức và quản lý dong binh đoàn cả. Nếu do ta làm Đoàn trưởng thì quả thật là có điểm không thích hợp. - Hàn Thạc đúng là không biết một cái dong binh đoàn thật ra cần phải chú ý đến những gì, bởi vậy lên tiếng nói.

- Chuyện đó không có vấn đề gì hết. Ngươi chỉ cần chỉ đạo, điều hành về mặt đại cục là được. Ta làm Phó đoàn trưởng có thể toàn quyền giúp ngươi giải quyết những chuyện nhỏ này. Bố Lai Ân! Chỉ có ngươi đảm nhiệm vị trí Đoàn trưởng thì Ngải Mễ Lệ tiểu thư và Phỉ Bích tiểu thư mới có thể bỏ công bỏ sức trợ giúp chúng ta. Ta cũng không có cái loại khả năng lung lạc được hai nàng. - Đặc Lan Khắc Tư cười ha ha tự giễu cợt mình, nháy mắt nhìn Hàn Thạc nói.

- Đúng vậy. Ngươi cũng không nên từ chối nữa. - Ngải Mễ Lệ chẳng một chút xấu hổ, coi những lời nói của Đặc Lan Khắc Tư về căn bản là chuyện đương nhiên.

Phỉ Bích cũng điềm đạm gật gật đầu, nói với Hàn Thạc:

- Không sai. Chỉ có chàng là Đoàn trưởng thì thiếp mới có thể trợ giúp vô điều kiện cho dong binh đoàn.

- Được rồi! Nam nhân cần phải quyết đoán. Hãy nhanh chóng quyết định tên gọi của dong binh đoàn đi để cho ta còn đến Dong binh công hội đăng kí, chính thức cung cấp cho các huynh đệ của ta một gia đình mới chứ. - Đặc Lan Khắc Tư nhìn Hàn Thạc thúc giục.

Đối với tình thế trước mắt, kỳ thật Hàn Thạc trong lòng còn có cân nhắc nhiều hơn so với bất cứ ai khác. Thấy sự tình đã đến mức nói gì cũng chẳng được nữa thì hắn mới không do dự thêm, gật đầu đáp ứng, nói:

- Thôi được! Vậy hãy gọi là Hồn Diệt dong binh đoàn đi.

- Tiểu tử, ngươi thật gian dối. Ngay cả tên gọi cũng đã sớm nghĩ được hay thế mà còn nói không nghĩ đến cái vị trí này, lại còn giả bộ từ chối, thật là quá vô sỉ. - Vừa nghe Hàn Thạc nhanh chóng thông báo tên gọi, Đặc Lan Khắc Tư đột nhiên phá lên cười, không nhịn được mắng Hàn Thạc mấy lời.

Ngải Mễ Lệ, Phỉ Bích hai nàng cũng nhìn Hàn Thạc với vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ không ngờ tới Hàn Thạc nghĩ được một cái tên hay và nhanh như vậy. Sau đó, hai nàng cũng đoán Hàn Thạc quả nhiên đã sớm có ý chấp chưởng cái dong binh đoàn này, những điều đùn đẩy vừa rồi xem chừng đều là lời khách sáo mà thôi.

- Hắn vẫn vô sỉ như vậy mà. - Đối với lời mắng mỏ của Đặc Lan Khắc Tư, Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích hai nàng trong lòng đều tán thành. Nhưng điều không ngờ lại là hai nàng đồng thời mở miệng nói ra những lời nói giống nhau.

Khi nói xong thì cả hai mới phát hiện ra là mình và đối phương nói giống nhau như đúc. Điều này làm cho các nàng thấy rất thú vị, đều nhịn không được mà bật cười khúc khích.

- Được rồi! Vậy chúng ta sẽ gọi là Hồn Diệt dong binh đoàn. Ta bây giờ phải đi làm việc, các ngươi cũng có thể sẽ bận rộn đấy. - Đặc Lan Khắc Tư nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK