Cậu ta trợn mắt, nhìn Khương Mạn: "Chị, chị có muốn uống không? Em mời."
Lúc này, quản lý mới để ý đến Khương Mạn. Nghe thấy Khương Tiểu Bảo gọi cô là chị, thái độ trở nên tôn trọng hơn và bắt đầu thắc mắc về mối quan hệ giữa hai người.
A Tam ở bên cạnh còn cầm một chiếc gopro, đây có phải là ... đang quay gameshow không?
"Uống rượu thì thôi đi. Bây giờ tôi không còn một xu dính túi, lát nữa sẽ không có tiền trả thay cho cậu đâu." Khương Mạn trêu chọc.
Người quản lý mỉm cười và nói: "Cô Khương đang nói đùa à, Bảo nhi gia là khách hàng VIP của chỗ chúng tôi. Cô là bạn của cậu ấy và đương nhiên cũng là khách quý của chúng tôi."
Khương Mạn cười không nói gì.
Cư dân mạng càng cảm thấy khó hiểu.
(Tôi đã từng nghe nói đến club này, chỉ có VIP mới có thể vào được. Nghe nói muốn trở thành VIP thì phải nạp ít nhất một triệu.)
(Bảo nhi gia là VIP, thì đã phải phải tiêu bao nhiêu tiền vậy? Mẹ kiếp! Lai lịch của thằng bé này không hề tầm thường!)
(Điều bây giờ tôi muốn biết là, cậu ta định kiếm được số tiền này như thế nào!)
"Tôi đã gọi rượu, nhưng không phải hôm nay tôi không phải là người thanh toán."
Lời của Khương Tiểu Bảo khiến người quản lý sửng sốt.
"Tối nay tôi tới đây kiếm tiền."
Quản lý:"???"
Khương Tiểu Bảo trừng mắt: "Tôi mang người đến tiêu thụ, anh có thể cho tôi chút hoa hồng không? Số rượu tôi vừa gọi chưa đủ khiến anh đạt doanh thu à?!"
"Tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần 2.000 tệ tiền hoa hồng! Phần tiền chính cho anh, tôi không lừa anh đâu!"
Vẻ mặt người quản lý bối rối, đồ uống trong club đương nhiên là có hoa hồng, nhưng đây là hoa hồng dành cho của nhân viên trong nội bộ công ty chứ không phải là dành cho những người chèo kéo khách hàng từ bên ngoài!
Đây không phải là đang hạ thấp thực lực của club bọn họ sao?
Nhưng tên công tử bột này thực sự không đủ khả năng đó...
"Bảo nhi gia, điều này không phù hợp với quy định..."
Sắc mặt Khương Tiểu Bảo trở nên có chút khó coi, nhất khi là bắt gặp ánh mắt trêu đùa của Khương Mạn, mặt cậu ta lại càng thêm nóng.
"Quy định gì? Anh cho rằng tôi không biết quy tắc của các anh à. Hay là để tôi gọi điện cho ông chủ của các người, cũng không phải là tôi không quen biết anh ta!"
"Bảo nhi gia, cậu đừng tức giận. Như thế này đi, tôi sẽ giảm giá 20% cho hoá đơn tối nay, hoa hồng sẽ được trích ra từ tài khoản cá nhân của tôi, cậu thấy sao?" Quản lý thực sự không dám đắc tội với cậu ta.
Rõ ràng với anh chàng này 2000 tệ chỉ là một chút tiền lẻ, cũng không biết bọn họ phát điên cái gì mà đến chỗ bọn họ để giải trí.
Mọi chuyện hoàn toàn khác so với tưởng tượng, Khương Tiểu Bảo cũng nhất thời lúng túng, cậu ta quát nói quản lý đi xuống rồi bắt đầu uống rượu.
(Buồn cười chết mất, đây chính là tự biến mình thành kẻ ngốc trước mặt người khác à?)
(Không hổ danh là phú nhị đại, cách kiếm tiền cũng khác hẳn chúng ta.)
(Đây là cách tự mình kiếm tiền trong truyền thuyết à? Có chắc là không kiếm tiền từ gia cảnh và thân phận không?)
(Đây không phải là đang ép buộc à?)
Cả người Khương Tiểu Bảo lúc này giống như bị nhét vào trong một cái nồi hấp, không thể phân biệt được đó là ảnh hưởng của rượu hay là gì mà mặt của cậu ta nóng đến mức sắp không thể chịu nổi nữa.