Khương Mạn không quan tâm nhiều đến những sóng gió trên mạng. Cô ăn uống như bình thường, dậy sớm tập thể dục, không cần biết là có cảnh của mình hay không nhưng ngày nào cô cũng là người đầu tiên đến phim trường.
Quẹt thẻ đi làm rất siêng năng, nhưng thực ra lại là quẹt thẻ cơm.
Phần nhạc kịch trong ‘Kẻ giết người’ chủ yếu tập trung vào nhân vật phản diện Khương Mạn và nam chính Bạc Hạc Hiên.
Phần còn lại là cảnh hành động mà Trần Minh kéo dài nhất, những pha hành động chân thực với súng thật và đạn thật, đầy tính bạo lực nghệ thuật. Diễn viên võ thuật đối với Khương Mạn chỉ có một từ “phục”!
Lại đến giờ ăn, hôm nay Tang Điềm có cảnh đối thoại trực tiếp với Khương Mạn. Thân là đại boss trong phim, nhiệm vụ của Khương Mạn là hành hạ người khác.
"Tang Điềm, phải nói bao nhiêu lần nữa! Em là người mù! Người mù em có hiểu không?"
Trần Minh hét lên: "Sao em lại nhìn chằm chằm vào Khương Mạn? Cô ấy sắp ăn thịt em à? Đã từng thấy người mù nào sợ hãi đến mức con ngươi sắp rơi ra chưa."
Tang Điềm khịt mũi, lớp trang điểm bị nước mắt làm cho nhòe đi, ấm ức nói:
"Em cũng không muốn như vậy nhưng chị Khương Mạn quá đáng sợ. Vừa rồi em thật sự cho rằng chị ấy muốn nuốt chửng em."
"Đạo diễn Trần, anh không nhìn thấy mắt chị ấy..."
Trần Minh nghĩ thầm:
"Tại sao tôi lại không nhìn thấy, tôi sợ đến mức suýt chút nữa tè cả ra quần rồi?"
Bất ngờ lớn nhất đối với anh ta trong bộ phim này là “Khương Mạn”! Vốn cho rằng là một con bọ hung, nhưng không ngờ rằng đó là một con bọ hung bằng vàng! Ánh mắt vừa rồi của Khương Mạn trước ống kính, nghĩ lại Trần Minh còn cảm thấy da đầu ngứa ran.
Giống như một con rắn xinh đẹp biến thành một con trăn ăn thịt người xuất hiện trong bóng tối tĩnh lặng, mặt thì cười, nhưng đôi mắt đó quả thật như đang muốn ăn tươi nuốt sống người ta!
Người khởi xướng ngồi ở bên cạnh hoàn toàn không biết gì mà ngồi ăn dưa hấu:"Cảnh vừa rồi không được sao? Hay là tôi dịu dàng hơn một chút?"
Trần Minh trợn mắt nhìn cô, vừa thấy cô cầm đĩa hoa quả thì tức giận nói:
"Khương Mạn, cô coi đoàn phim như nhà ăn đúng không? Lại ăn đạo cụ! Cô hãy tính xem hôm nay mình đã ăn bao nhiêu đĩa rồi!"
Tổ đạo cụ ở bên cạnh nhìn Trần đầu trọc đầy biết ơn, đạo diễn ơi, cuối cùng anh cũng đã phát hiện rồi! Anh mau nhắc nhở đi!
Khương Mạn có chút chê bai nhìn anh ta: "Đạo diễn Trần, nếu tôi không ăn thì hoa quả này sẽ thối mất. Không thể lãng phí, anh hiểu không?"
Trần Minh hít một hơi thật sâu, chỉ ngón tay vào cô, cuối cùng khua tay ra khỏi tầm mắt:
"Cô đi ra đi! Đi ra phía đó ăn!"
Khương Mạn cầm đĩa hoa quả đi ra phía ngoài, hỏi tổ đạo cụ: "Lão Vương, còn dưa hấu không? Dưa hấu hôm nay ngon lắm, ăn rất ngọt."
Lão Vương không muốn để ý đến cô, không ai trong tổ đạo cụ muốn để ý đến cô.