"Nếu không có cô ấy, không biết đám người này đã gây ra chuyện gì rồi. Các bác sĩ và y tá có mặt đều có thể làm chứng!"
"Đúng! Chúng tôi có thể làm chứng!" Một số y tá đứng ra, một số bệnh nhân cũng đồng tình.
"Chính nhóm người này đã cải trang thành bệnh nhân và người nhà đến thăm bệnh nhân rồi đột nhập vào khu điều trị nội trú để chụp ảnh bừa bãi. Họ là những người ra tay trước".
Một y tá đã xắn tay áo lên và nói: "Cánh tay của tôi có vết tím vì đã bị họ đẩy!"
"Đúng vậy! Bác sĩ nội trú của chúng tôi cũng bị xô ngã và bị thương ở mắt cá chân. Những việc này đều đã được quay video lại rồi!"
Đám đông vô cùng phấn khích.
Ánh mắt của những kẻ điên đó cũng có vẻ hoảng sợ.
“Xin chào đồng chí cảnh sát.” Khương Mạn bước lên bắt tay đồng chí cảnh sát. Đối phương lắc đầu, không chấp nhận cách chào hỏi này.
Cô gật đầu với thái độ hoà hảo và chủ động nhận lỗi của mình.
"Sử dụng bạo lực là lỗi của tôi. Là một người của công chúng, đã là một tấm gương không tốt, tôi xin lỗi về điều này. Sau khi sự việc kết thúc, tôi sẵn sàng chấp nhận hình phạt tương ứng của cơ quan công an."
"Nhưng những kẻ này bị tình nghi phạm tội nghiêm trọng, nhất định phải bị xử lý."
Thái độ của Khương Mạn... khiến chú cảnh sát không biết nên nóigì.
Đánh đập không giấu giếm, thừa nhận lỗi một cách hiên ngang!
Tên mập bị đánh hét lên: "Cô là đồ vu khống!"
"Chúng tôi mới chụp vài tấm ảnh, làm sao có thể coi là phạm tội nghiêm trọng được!"
"Rõ ràng kẻ phạm tội là các người! Còn dám giả mạo người của cô quan chức năng!"
"Được rồi! Đừng làm loạn nữa!"
Một người đàn ông trông giống như đội trưởng đứng ra, nghiêm nghị nói: "Tôi là Trương Viện - đội trưởng phụ trách khu vực phía Tây thành phố. Cô tên là Khương Mạn, đúng không? Tôi biết cô."
Khương Mạn gật đầu.
"Cô thừa nhận đánh người?"
"Tôi thừa nhận."
“Được.” Đội trưởng Trương gật đầu: “Cô cũng là người giả mạo làm người của cơ quan chức năng sao?
Những kẻ điên đó đều chỉ vào Bạc Hạc Hiên và Thập Tam.
Thấy vậy đội trưởng Trương càng cảm thấy khó hiểu hơn, anh ta cũng biết Bạc Hạc Hiên, đây không phải là ảnh đế sao?
Trong tình huống này, Đội trưởng Trương và đội của anh ta đều nhầm tưởng rằng họ đã bước vào một cảnh quay nào đó!
Thập Tam không hề chậm trễ, đưa giấy tờ của mình qua đó.
"Chào đồng chí, đây là giấy tờ của tôi."
Sau khi nhìn thấy, vẻ mặt đội trưởng Trương càng thêm ảm đạm.
Đội vệ binh gì đó ... Anh ta cũng chưa bao giờ nghe qua.
Đây thực sự là giấy tờ giả à!
Bạc Hạc Hiên liếc nhìn anh ta một cái: "Anh không đủ quyền lực, gọi điện thoại cho cấp trên của anh đi."
Đội trưởng Trương mỉm cười, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tự tin của anh, anh không khỏi chần chừ một chút.
Bạc Hạc Hiên cau mày, đột nhiên nói: "Thôi vậy."