Khương Tiểu Bảo lấy lại tinh thần chợt cười phá lên, cười tới híp cả mắt lại, làm cho Khương Mỹ Lâm nhìn cậu ta như nhìn một đứa điên.
Cậu ta buột mồm một câu: “Khương Mỹ Lâm, chị bị ngu hả?”
“Đến giờ phút này rồi mà chị còn bảo chị là chị hai của tôi? Hai mươi mấy năm, đã ngày nào chị coi tôi là một người em trai? Coi tôi như một người trong gia đình?”
“Phi!” Khương Tiểu Bảo nhổ nước bọt: “Kéo người xuống nước à! Chị mà coi tôi là em thì đã không tặng đồng hồ cho tôi, đã không trơ mắt nhìn người ta đến giết tôi!”
“Bây giờ diễn chị em tình cảm cái gì? Chị định biến tôi thành chìa khóa thoát thân à? chị xứng đấy.”
“Chị tôi chỉ có Khương Mạn thôi! Còn chị, cút ngay đi, đừng có làm ô nhiễm không khí!”
Mặt Khương Mỹ Lâm hết đỏ rồi lại tím, chuyện cái đồng hồ đã bại lộ, cô ta cũng có chút áy náy, đáng ngạc nhiên hơn là Khương Tiểu Bảo lại biết bản thân không phải con dòng thứ? Mấy ngày nay cô ta ở nhà, cũng không liên lạc gì với Khương Nghiệp Minh, cho nên không biết chuyện Khương Tiểu Bảo đã biết tất cả mọi chuyện.
“ Ai đó ‘mời’ vị này đi hộ cái.” Bạc Hạc Hiên mở mồm: “Ô nhiễm không khí phòng khách.”
Charlie đang đứng xem kịch vui ở bên cạnh lập tức gọi bảo vệ đưa Khương Mỹ Lâm đi. Vẻ ngoài điên cuồng của cô ta thu hút ánh mắt mọi người.
Cô ta bị bảo vệ lôi đi một đoạn mới như bừng tỉnh, chửi bới ầm ĩ, giãy giụa loạn lên.
Charlie cũng chả định giữ sĩ diện cho cô ta, còn chả cho bảo vệ giải tán đám đông, cứ thế lôi cô ta vứt ra khỏi cửa khách sạn.
“Tôi là Khương Mỹ Lâm, là giám đốc tập đoàn Minh Nghiệp!”
“Các người dám làm như vậy với tôi, tôi sẽ giết hết lũ các người!!”
Có thể bước chân vào khách sạn bảy sao thì chắc chắn bối cảnh gia đình không phải hạng bình thường. Khương Mỹ Lâm đứng ở ngoài cửa mắng chửi người khác, đúng là cảnh hiếm gặp!
Lúc này mọi người bu lại hóng hớt, còn có người giơ điện thoại lên quay clip. Bảo vệ sau khi đưa Khương Mỹ Lâm ra ngoài, thì đuổi người như đuổi chuột bọ, bảo cô sau này tránh xa đây ra.
“Các người cứ đợi đấy! tôi sẽ không bỏ qua đâu!”
Khương Mỹ Lâm vẫn tiếp tục chửi bới.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Còn dám chụp ảnh! thu hết điện thoại lại cho tôi!”
“Có tin tôi làm cho các người không sống nổi ở Đế Quốc nữa không!”
Khương Mỹ Lâm nhìn đám người xung quanh thét lên, có người cất điện thoại rồi bỏ đi, cũng chả muốn dây vào một con đàn bà điên. Cũng có người đứng cười chế giễu tiếp tục giơ máy lên quay.
“Vậy thì sao……chị gái……”
Một thanh niên tốt bụng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Chị gái này, chị nhặt cái sợi nấm kim châm ở răng ra đã……”
“Tối qua ăn xong không tiêu hoá được, bị ợ ngược à?”
“Nhìn chị vừa buồn nôn lại còn bị bệnh ám ảnh cưỡng chế……”