"Anh Bạc, sao đột nhiên anh lại biến mất vậy? Tôi hoảng quá đi khắp nơi tìm anh? Ô, nhưng hướng anh vừa đi tới hình như là nơi cô Khương ở?"
"Thật sao? Có lẽ cô ấy đã đi ngủ rồi." Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói: "Đến nhà của tôi trước đi, bạn nhỏ đã ngủ rồi à?"
"Đã ngủ được một lúc rồi."
"Ừm vậy thì chúng ta hãy nhẹ nhàng một chút."
Ngày hôm sau, tám giờ.
Khi A Tam vác máy móc đến ngôi nhà bằng đất, chỉ có Tiểu Lý Quân ở đó.
"Quân Quân, cô Khương đâu?"
"Sáu giờ chị ấy đã dậy rồi, nói là đi nhận bữa sáng."
A Tam tự hỏi, bữa sáng? ?
Anh ta hỏi đồng nghiệp của mình: "Ekip chương trình chúng ta có chuẩn bị bữa sáng sao?"
"Có, nhưng không phải cho khách mời mà là cho chúng ta ăn..."
Vậy câu hỏi đặt ra là Khương Mạn đã đi đâu tìm đồ ăn?
Khương Mạn dậy lúc 6 giờ sáng, sau đó chạy bộ 1 vòng quanh thôn Hổ Khẩu. Cái thôn này rất nhỏ, môi trường cũng đơn sơ nguyên thuỷ, cả thôn chỉ có khoảng mười mấy hộ gia đình. Các hộ còn cách xa nhau, đội ekip chương trình ở trong nhà dân làng phía bên kia của thôn.
Chả biết Khương Mạn lấy đâu ra một cái lồng hấp, bên trên còn có mười mấy cái màn thầu và bánh bao, trên tay còn cầm một cốc sữa đậu. Với cái tạo hình này đi được nửa đường thì gặp một người.
Bạc Hạc Hiên mặc một cái áo khoác vận động, ngoài hình đơn giản mà nổi bật trở thành người đẹp trai nhất thôn, thu hút ánh mắt của mọi người.
“Vừa chạy bộ về?” Khương Mạn hỏi.
Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng, nhìn đồ ăn sáng trên tay cô, cười nói: “Lấy của đội ekip à?”
Khương Mạn cười nhưng không trả lời, đưa lồng hấp quá: “Chia cho anh một ít này.”
“Có tính là đồ bịt miệng tôi không?” Bạc Hạc Hiên cười cười nhìn cô, đưa tay cầm cốc sữa đậu hộ cô.
“Không, tôi định kéo anh xuống nước theo.”
“Ý kiến hay đấy.” Bạc Hạc Hiên tán thành nói.
Anh đi tới con suối nhỏ bên cạnh rửa tay, sau đó hai người cùng nhau đi về, Khương Mạn lấy lại cốc sữa đậu. “Sữa đậu là cho bạn nhỏ ở nhà tôi, anh đừng có tranh, cho anh hai cái bánh bao và màn thầu.”
Bạc Hạc Hiên lắc đầu, nhìn bộ dạng Khương Mạn như đang muốn quay về chỗ ở liền hỏi: “Còn cần đi tìm ai à?”
“Ừ.” Khương Mạn gật đầu, “Tôi ăn rồi, cái này cho Tang Điềm và đạo diễn Khương.”