Chiếc nhẫn được làm bằng bạc, có lẽ có tuổi đời khá lâu rồi, trên chiếc nhẫn khắc một cây sồi trắng.
Đó là huy hiệu của gia tộc Lanscetro.
"Ông có nhận ra cái này không?"
Là người đứng đầu dòng họ Sở, đương nhiên là ông Sở biết nhiều bí mật.
Ví dụ như chiếc nhẫn trên tay Khương Mạn, chỉ người đứng đầu gia tộc Lanscetro mới có thể đeo nó!
Tuy vậy nhưng ông ta không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Khương Mạn cười cười: "Cháu không có năng lực gì, chỉ là ký sinh trùng thôi. Cũng may là các anh của cháu rất tài giỏi."
"Dù là một ký sinh trùng thì lời nói vẫn có tác dụng."
Khương Mạn nhẹ giọng nói: "Mặc dù năm anh em của chúng cháu đến từ Lanscelot, nhưng trong cơ thể vẫn chảy một nửa dòng máu của Đế Quốc. Chúng cháu sẽ không bao giờ quên rằng tổ quốc của mình ở phương Đông."
Đối với tình hình bên phía Hiệp hội võ thuật quốc gia thì đã có đội ngũ của ông An theo dõi. Sản phẩm chức năng do nhà họ Khương sản xuất không có ảnh hưởng lớn đối với cơ thể con người.
Những người mới chỉ dùng một liệu trình, chẳng hạn, Hạ Đông vẫn được coi là may mắn. Có thể do sự khác biệt cơ địa của mỗi người nên trong chuỗi gen của cơ thể anh ta không có dấu hiệu phát sinh bệnh.
Nhưng nếu giống như Vương Tuệ Kỳ thì thực sự đã hết thuốc chữa rồi!
Hoàng Tư Vân thì còn tệ hơn, hiện tại anh ta đã tự nguyện làm chuột bạch của ông An. Tình hình mất kiểm soát đã trở nên ổn định nhưng thể chất sa sút nghiêm trọng, tác dụng phụ ảnh hưởng đến nội tạng, cả người thì trông như cái xác khô.
"Cảm ơn vì chuyện lần này nhé."
Ông Sở vẫn đang nói chuyện với Bạc Hạc Hiên, Khương Mạn đang hóng gió ở vườn hoa, Sở Thánh Kỳ cũng đi theo ra ngoài, trên miệng ngậm một điếu thuốc.
Khương Mạn liếc anh ta một cái: "Không cần cảm ơn, cũng không phải tôi đặc biệt giúp các người."
Sở Thánh Kỳ trợn mắt, hỏi: "Thật sự cô và anh ta sẽ làm diễn viên cả đời sao?"
"Thì sao nào?"
"Tôi không hiểu các người nghĩ gì nữa. Rõ ràng có năng lực và nền tảng để làm những việc lớn mà các người lại muốn đi đóng phim."
Nụ cười của Khương Mạn có chút kỳ quái: "Thái tử gia nhà họ Sở không có năng lực không có nền tảng sao?Vậy mà không phải anh chỉ muốn lái xe ba bánh từ sáng đến tối đó sao?"
Sở Thánh Kỳ suýt nữa nhai luôn điếu thuốc: "Đó là xe đua!! Không phải xe ba bánh!!"
"Giống nhau cả thôi."
Sở Thánh Kỳ sửng sốt, sau đó nghiêng đầu cười cười rồi nói: "Được thôi, vậy thì chúc ước hai người được như ước nguyện."
"Anh cũng vậy."
"Vậy thì bây giờ coi như chúng ta là bạn rồi à?"
Khương Mạn nhìn anh ta một cái, sau đó bĩu môi: "Muốn làm em trai thì được còn bạn bè thì thôi đi. Tôi sợ bạn trai tôi ghen."
Sở Thánh Kỳ trợn tròn mắt: "Vậy thì làm bạn xấu, làm kẻ thù đi!"
Thái tử gia nhà họ Sở tức giận, vừa quay đầu lại, bản thân cũng không nhịn được cười.
"Này, Khương Mạn!"
"Gì!"