Khương Mạn ngáp một cái, thẳng thừng vươn tay: “Lều, bật lửa, dao găm, đưa ba thứ này đây.”
Lý lão âm: “Có phải là có hơi thẳng thừng quá rồi không?”
Khương Mạn mỉm cười: “Nếu không thì tôi ra tay cướp nhé? Tôi mà ra tay thì không chỉ lấy ba thứ này đâu.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Bạc Hạc Hiên thoải mái nói: “Hôm qua đạo diễn Lý cũng cùng tham gia, hiệu quả rất tốt, sinh tồn trên hoang đảo, nhiều hơn vài người cũng không sao.”
Lý lão âm chỉ cảm thấy da đầu căng ra, vẻ mặt vô cảm nói với nhân viên công tác: “Mau đưa đồ cho bọn họ, ngây ra đó làm gì! Nhanh lên!”
(Hahahaha! Đúng là bản năng sinh tồn của lão Lý thật mạnh mẽ!)
(Bởi vậy mới nói, Lý lão âm, ông chọc vào hai người này làm cái gì? Hôm qua bị dạy dỗ chưa đủ sao?)
(Sinh tồn trên hoang đảo đó……vòng này ekip chỉ cho có chút xíu đồ.....thế này là muốn khách mời ăn bốc à?)
(Thành thật mà nói, tôi thấy có bug như Khương võ thần ở đây, dù là tay không tấc sắt....chắc cũng không phải chuyện gì lớn.)
Tình hình thực tế là……
Vấn đề có hơi lớn đó nha!
Toàn bộ hòn đảo nhỏ này đều được bao phủ bởi thiết bị kiểm soát dị năng, cho nên dị năng của Khương Mạn bây giờ, toàn bộ đều bị hạn chế.
Nhưng mà, giá trị vũ lực thì vẫn còn.
Sau khi cướp đồ từ ekip, các khách mời thay bộ quần áo thường ngày.
Khương Vân Sênh và Tôn Đại Ngọc bị giữ lại dựng lều.
Tự Thiên Sách thì dắt theo Tang Điềm và Hứa Tiểu Mạn đi ra bờ biển tìm xem có gì ăn được không.
Mà Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn thì đi vào phía rừng sâu, hai người tìm cớ là tìm nguồn nước ngọt, thực tế là muốn đi khảo sát địa hình.
Còn về PD đi theo quay phim cho hai người, đương nhiên là PD ngự dụng A Tam rồi!
Trong ống kính, thảm thực vật tươi tốt xuất hiện trong khung hình, phong cảnh trên đảo vô cùng xinh đẹp, trong mục bình luận, cư dân mạng không ngừng dò hỏi tọa độ của hòn đảo này.
“Chị ơi, đây chẳng phải là hải đảo sao? Sao lại không có dừa nhỉ!” A Tam không nhịn được mà hỏi.
“Là do khí hậu.” Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên nhàn nhã giống như đang đi dạo, “Nơi đây thuộc địa trung hải, không có dừa là chuyện bình thường.”
“Hả? Không có dừa vậy nếu cũng không có cả nước ngọt thì phải làm sao?”