(Đòn roi, cấm túc, tuyệt thực, phòng kín.... hahahaha! Tôi chỉ muốn nói Khương võ thần làm tốt lắm.)
(Ai ya, cái thế giới đen tối của người trưởng thành này, tôi kết rồi đó nha.)
(Lão Lý: Nghiêm cấm hành vi bạo lực! Khương võ thần: từ chối bạo lực, tôi đang giáo dục mà!)
Khương Mạn thản nhiên ngồi trên ghế, một tay chống má, một tay khác khoác lên ghế, chiếc bút chì chuyển động trong tay.
Vẻ mặt Khương Tiểu Bảo hoang mang bất định, vẫn cắn răng tỏ ra kiên cường: “Em không phục...”
“Có thể không phục, chỉ cần em đánh thắng được chị.”
Khương Tiểu Bảo: “……”
Khương Mạn vẫn tỏ ra xấu tính, rắc một tiếng, chiếc bút chì trong tay cô gãy đôi, cô lấy lại bản hợp đồng, thong dong nói: “Để chị nghĩ xem hôm nay nên dùng phương pháp giáo dục nào nhỉ, đòn roi nha, càng thích hợp với thân phận cao quý của thiếu gia Bảo Nhi hơn.”
“Thiếu gia Bảo Nhi, em thấy sao?”
Thiếu gia Bảo Nhi cảm thấy nụ cười của người con gái trước mắt mình giống như ác quỷ ăn thịt người.
Dao đã treo trên đỉnh đầu rồi, đối phương còn híp mắt nói: Ai ya, chẳng phải chỉ là một cái đầu thôi sao, bổ một dao cũng đâu chết được....
“Chị……chị thật sự dám đánh em sao?” Khương Tiểu Bảo không chắc chắn nên hỏi lại.
“Chị là một giáo viên tuân thủ pháp luật, sao lại đánh em được.” Khương Mạn lắc đầu: “Chị chỉ giáo dục em thôi.”
Khương Tiểu Bảo: “……” Em tin chị mới lạ!
“Cùng lắm thì khoản tiền công này em tạm thời nợ đã, sau này em trả chị là được! Tiền công bảy ngày cũng chỉ có hơn hai vạn tệ chứ mấy, chị còn sợ em ăn quỵt chắc?”
“Làm ăn buôn bán nhỏ, không cho nợ.”
Khương Mạn cũng không nhiều lời với cậu ta: “Em không muốn bị giáo dục đòn roi, lại không xì tiền ra, thanh niên 19 tuổi đầu đừng có suy nghĩ ngây thơ như trẻ lên 3 như thế.”
Khương Tiểu Bảo: “Ban nãy chị còn gọi em là anh bạn nhỏ mà.”
Khương Mạn: “Haizz, em không nhận ra là chị đang sỉ nhục em sao?”
Khương Tiểu Bảo: “……”
(Haizz, loại sỉ nhục trực diện này đau đớn quá đi!)
(Chửi không lại, mà đánh thì không thắng, Bảo thiếu gia sắp tức chết rồi!)
(Đừng có đầu gấu trước mặt Khương võ thần, cô ấy có thể khiến cậu thật sự biến thành gấu chó đấy, Bảo à!)
Khương Mạn chậc chậc miệng: “Chị nể mặt em còn đang là sinh viên, cho em thêm một cơ hội nữa đấy.”
“Chỉ cần em có thể hoàn thành, thì bảy ngày này chị sẽ phục vụ miễn phí cho em, cho em bảy bài luận văn để tham khảo.”
Ánh mắt Khương Tiểu Bảo sáng lên, miễn phí phục vụ là cái gì thì cậu ta không quan tâm, nhưng luận văn kia...
Cậu ta thực sự có chút động lòng.
“Cơ hội gì, chị nói ra xem nào?”
“Ngày mai, giới hạn trong vòng 1 ngày, nếu em không dựa vào sự trợ giúp từ bên ngoài, dựa vào chính mình mà kiếm được hai ngàn tệ, thì coi như em thắng.”
“Chỉ có hai ngàn tệ, chị coi thường ai vậy?” Khương Tiểu Bảo xí một tiếng.
“Được, nhưng nếu em không kiếm được, thì mấy ngày còn lại chị bảo em làm gì thì em phải ngoan ngoãn câm miệng mà làm.”
Khương Mạn mỉm cười mang theo sự chờ mong: “Nếu không, chị sẽ đánh chết em.”
Khương Tiểu Bảo: “……”
F*ck, em cảm thấy câu chị muốn nói nhất là câu đánh chết em đó!
(Khương võ thần rốt cuộc vẫn nói là lời thật lòng rồi!)