Mục lục
Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show - Phong Giật
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Khương Mạn có một bí mật, đó là quá khứ của cô. Bạc Hạc Hiên cũng có một bí mật, đó là quá khứ của anh.   

 

Giống như một củ hành, tách hết lớp này đến lớp khác nhưng trong lớp sâu nhất, cả hai người đều không ai bảo ai mà không chạm vào nó hay bóc tách nó ra. Sự đen tối  trong quá khứ cũng như vậy. Đó không phải là sự che đậy mà có lẽ đó là sự quan tâm và bảo vệ ngầm dành cho đối phương.  

 

Rừng tuyết vào ban đêm có thể khiến người ta lạnh đến chết cóng. Cả anh và Khương Mạn đều vào trong lều, sau khi kéo khoá lều lên đã hoàn toàn cách biệt với gió, tuyết ở bên ngoài, Arthur hình như đã ngủ say rồi.  

 

Hai người chui vào túi ngủ, Khương Mạn ngủ ở giữa, trong màn đêm đen kịt chỉ còn lại tiếng thở đều đều. Cô cảm thấy có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.  

 

Khương Mạn ngọ nguậy trong túi ngủ, nói nhỏ: "Ngủ đi."  

 

“Ngủ ngon.” Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên bên cạnh.  

 

Khương Mạn nhắm mắt lại, khẽ nói: "Chúc anh ngủ ngon."  

 

Đêm nay Khương Mạn có chút buồn ngủ, không biết có phải là vì cắm trại dưới tuyết hay không, thân nhiệt thấp nên càng buồn ngủ hơn.  

 

Trong cơn mê, cô mơ thấy những chuyện ở Mạt Thế, cảm giác ớn lạnh xuyên thấu vô cùng chân thực.  

 

Sự lạnh lẽo và tàn khốc thoáng hiện lên trong tâm trí cô, điều khác biệt là trong giấc mơ, cô nghe thấy một tiếng khóc của một người lạ.  

 

Anh ta hét tên cô một cách đầy đau đớn.  

 

—Tiểu Man! Tiểu Man! !  

 

Rõ ràng là phát âm giống nhau, nhưng cô lại cảm thấy đối phương đang gọi Khương Man chứ không phải Khương Mạn...Kiếp trước khi ở Mạt Thế, cô tên là Khương Man!  

 

Trong giấc mơ, cô nghe thấy tiếng hát ngắt quãng, đó là giọng của người đàn ông xa lạ đó, giọng của anh ta rất hay nhưng lại vô cùng bi thương...  

 

"Yêu Nhi?"  

 

"Yêu Nhi ?!"  

 

Khương Mạn mơ màng tỉnh dậy thì nhìn thấy vẻ mặt ân cần của Bạc Hạc Hiên  

 

Cô dụi dụi, mắt ngồi dậy, nhìn ánh nắng ở bên ngoài, não vẫn chưa hoàn toàn khởi động.  

 

"Trời sáng rồi à?"  

 

Cô là đồng hồ sinh học hẹn giờ nên rất hiếm khi không dậy nổi.  

 

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"  

 

"Mười giờ sáng rồi."  

 

Khương Mạn vẫn có chút hoang mang. Bạc Hạc Hiên sờ sờ mặt và tay cô, cau mày: "Thân nhiệt của em hơi thấp."  

 

“Không sao đâu, một lát nữa sẽ ổn thôi.” Khương Mạn ra khỏi túi ngủ.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK