Mặt Dương Na Ni đỏ ửng, giống như là tức giận, lại giống như ấm ức nhìn Khương Mạn. Nhưng mà……cô ta không thấy sự châm biếm hay thương hại trên khuôn mặt của Khương Mạn. Biểu cảm của Khương Mạn vẫn rất bình thường.
Giống như là một người xa lạ không liên quan gì cả. Loại bình thường này làm cho Dương Na Ni từ từ bình tĩnh lại……Lần đầu tiên cô ta cảm thấy bản thân mình thật nực cười.
“Có lẽ sẽ có người tò mò cuộc sống riêng tư của cô, nhưng tôi thì không, cho nên xin lỗi nhé.”
Khương Mạn nhìn cô ta: “Người lớn rồi, phải biết chịu trách nhiệm với việc mình làm. Sinh mệnh cũng giống vậy, không ai cứu cô lần thứ hai nữa đâu.”
Dương Na Ni cúi đầu, lặng lẽ rơi nước mắt, cô ta không để bản thân phát ra tiếng.
“Có thể trả lời tôi một vấn đề cuối cùng không.”
“Cô nói đi.”
“Nếu hiện thực bắt cô cúi đầu, cô có giữ được thái độ sống như bây giờ không?”
Khương Mạn trầm mặc một lúc: “Nếu bị hiện thực áp bức hoặc cúi đầu trước tham vọng, đáp án là gì thì chỉ có cô tự biết được.”
“Bản thân không may mắn, thì cũng không thể lấy sai lầm để sửa sai lầm.”
So với sự lạnh lẽo và đói khát của kiếp trước, thì thế giới này trong mắt Khương Mạn tràn ngập hạnh phúc và ấm áp……
Cuộc đời con người, đầu tiên là cầu tiền tài rồi lại tới cầu tình ái. Nhưng mà để mưu sinh thôi cũng khó khăn rồi. Nhưng đời có ai mà không khổ, cứ là cuộc sống thì đều có những nỗi khổ khác nhau. Những người trước mặt hào nhoáng đẹp đẽ, nhưng ai biết sau lưng họ đã phải trả giá những gì? Ai có thể biết được?
Con người luôn thích nhìn sự hào nhoáng của người khác, chả ai quan tâm tới cái giá mà người đó phải bỏ ra.
Dương Na Ni ngồi ngây ra, khoé môi cô ta giật giật, không nói được thêm gì nữa. Trước khi bị đưa đi, cô ta quay đầu lại nhìn Khương Mạn thêm một lần nữa. Ánh mắt vẫn phức tạp như vậy, có cảm kích, có hâm mộ, lại có thêm một chút cảm giác khó tả…..giống như…….sùng bái.
Cô ta vẫn không thích Khương Mạn, nhưng lại hiểu ra bản thân chả thể so được với đối phương. Trên người Khương Mạn có một loại khí chất mà cô ta luôn khao khát, nhưng sẽ chả bao giờ có được.
Đó là lòng nhiệt huyết, và sự kiên định!
Dương Na Ni hít vào một hơi thật sâu, quay người đi. Đột nhiên Khương Mạn gọi cô ta lại.
“Dương Na Ni.”
Dương Na Ni quay người lại thì thấy Khương Mạn móc một cái gì đó vứt cho cô ta. Chân tay luống cuống đỡ được đồ, mở tay ra thì thấy một cây kẹo mút nằm trong lòng bàn tay. Cô ta choáng váng.
Biểu cảm của Khương Mạn vẫn lạnh nhạt như cũ, quay người vẫy vẫy tay như nói từ biệt, sau đó huênh hoang rời đi.
Dương Na Ni nắm chặt cây kẹo, cúi đầu rơi nước mắt.
……
Tàu của cảnh sát biển cũng đi xa, Khương Mạn duỗi eo quay đầu lại nhìn khuôn mặt ngưỡng mộ của Nam Mục, sau đó lấy lại cái điện thoại trong tay anh ta. Cô đột nhiên nhận ra một vấn đề.
“Còn chưa tắt livestream?”
“À? à à!” Nam Mục như bừng tỉnh, “Tôi quên mất!”
Anh đưa mắt nhìn kênh bình luận, hay lắm, bùng nổ rồi!!
Đoạn nói chuyện của Khương Mạn và Dương Na Ni đều được quay lại hết.
(Mặt đầy nước mắt, Khương võ thần nhà tôi tốt quá!)
(Dương Na Ni đi tới bước đường này chắc là có uẩn khúc gì đó, nhưng mà Khương võ thần nói đúng, đừng nên lấy sự bất hạnh của bản thân làm cái cớ!)
(Tâm tình phức tạp, giống như một vở kịch hạ màn, nhưng đây là hiện thực chứ không phải kịch…..)
(Cảnh giác với tra nam, không bao giờ được cúi đầu trước dục vọng, một khi đã ngã vào tội lỗi sẽ khó mà quay đầu!)
(Ai còn nhớ Khương võ thần từng bị bôi đen ở trên mạng? Cô ấy và Dương Na Ni đúng là hai thái cực khác nhau……)
Sau khi đọc được bình luận của cư dân mạng, Khương Mạn bỏ tai nghe ra, bảo Nam Mục mau tắt livestream.
Mặt Nam Mục có vẻ bất đắc dĩ, ông chủ ngài để ánh sáng chính đạo phát sóng thêm lúc nữa không được à!